Hôm nay,  

Sống Như Cây Thông Giữa Trời

08/10/202506:34:00(Xem: 1353)
 bo-sach-vvnm


Tác giả đã tham dự Viết Về Nước Mỹ ngay từ năm đầu tiên. Là con một gia đình H.O., đến Mỹ năm 1995, khi đã 27 tuổi. Nguyễn Khánh Vũ hiện là kỹ sư điện toán cho một công ty tại Arizona và đã góp nhiều bài viết xúc động.
 
***
 
Thông là loại cây thường không mọc ở nơi đồng bằng trù phú, nơi mưa thuận gió hòa. Nó được gieo vào giữa sỏi đá khô cằn, chịu dãi dầu gió tuyết, nắng gắt hay bão giông. Vậy mà, năm tháng trôi qua, thân nó vẫn vươn cao, ngọn lá xanh biếc, đứng hiên ngang giữa đất trời. Người xưa thường dùng hình ảnh cây thông để nói về sự kiên cường, bất khuất, không cúi đầu trước nghịch cảnh.
 
Những khi gặp phải những khó khăn, đối mặt với những thử thách, tôi lại nhìn thấy gia đình tôi, và đặc biệt Ba tôi, một sĩ quan Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, trong hình ảnh những cây thông ấy. Lịch sử nghiệt ngã đã khiến đất nước tôi rơi vào tay cộng sản, người dân quê tôi bị đọa đày. Nước mất thì nhà tan nhưng nhờ niềm tin vào Thiên Chúa, chúng tôi đã đứng vững, đã vươn lên, và đã tìm thấy một bầu trời mới để tiếp tục sống và phụng sự.
 
Ba tôi - Người lính miền Nam

Ba tôi từng là một sĩ quan trong Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa. Ông mặc áo lính từ khi tuổi đời còn rất trẻ, khi đất nước còn chia đôi ở vĩ tuyến 17. Với ông, màu áo lính là một lý tưởng, lý tưởng bảo vệ tự do, bảo vệ quê hương, và bảo vệ những giá trị thiêng liêng của con người trước làn sóng tấn công tàn bạo, vô nhân tính của Cộng sản.
 
Và rồi, ngày 30 tháng 4 năm 1975 đã đến như một cơn bão quét sạch tất cả. Nước mất, nhà tan, nền tự do mong manh sụp đổ. Cũng như bao nhiêu sĩ quan miền Nam, Ba tôi, bị gọi đi “học tập cải tạo” trong 10 ngày. Thế nhưng, cái gọi là “10 ngày” ấy lại trở thành những năm dài tù đày, nhục nhằn.
 
Ba tôi đã trải qua những trại giam khắc nghiệt, nơi rừng thiêng nước độc, nơi lao động khổ sai, nơi cái chết luôn rình rập. Có những ngày ông phải đào đất hay vác tre nứa đến kiệt sức, hàng ngàn đêm nằm trên sàn tre lạnh buốt trong cơn đói rã rời hay trải qua sự dày vò của bệnh tật không một viên thuốc, và chỉ có niềm tin vào Thiên Chúa giữ cho ông không gục ngã. Ông từng chia sẻ rằng: “Trong tù, khi mọi thứ đều bị tước đoạt, chỉ còn lại một thứ duy nhất không ai có thể lấy đi - đó là đức tin. Chính Chúa đã cho Ba thêm sức mạnh để sống sót.”
 
Những năm tháng ấy đã hằn sâu trong ký ức cả gia đình tôi. Má tôi ở nhà một mình nuôi con, gánh vác tất cả, vừa làm Ba vừa làm Mẹ. Để có thể thăm nuôi Ba tôi, Má tôi đã phải vượt hàng ngàn cây số, mang theo chút lương thực ít ỏi, chỉ mong được nhìn thấy Ba tôi vẫn còn sống.
 
Ba tôi được thả về với một bệnh trạng tồi tệ, về để nhìn thấy gia đình lần cuối. Nhưng rồi nhờ vào lòng thương xót của Thiên Chúa, nhờ vào tình yêu và sự chăm sóc của Má tôi, Ba tôi đã thoát khỏi tay tử thần.
 
Ba tôi đã lao vào cuộc mưu sinh đầy khó khăn để lo cho gia đình trong một xã hội nhiều bất công, kỳ thị giành cho những người tù chính trị. Trong hoàn cảnh khó khăn cùng cực lúc bấy giờ, Ba tôi vẫn nhất định không cho phép các con bỏ học. Chị em chúng tôi đã đỗ đầu vào các trường đại học Tổng Hợp, Bách Khoa và Mỹ Thuật bất chấp hệ thống tuyển sinh Cộng sản đã thiết lập nhằm gạt bỏ, tiêu diệt thế hệ hậu huệ Việt Nam Cộng Hòa. Chúng tôi đã là những cây thông xanh kiên cường, đứng vững giữa sỏi đá của sự vô nhân, khắc nghiệt của sự trả thù hèn hạ mà vươn cao.
 
Xây dựng lại cuộc sống mới
 
Rồi cuối cùng, sau bao năm dài chờ đợi, gia đình tôi đã có thể thoát khỏi Việt Nam nhờ vào chương trình đầy nhân đạo HO (Humanitarian Operation) của chính phủ Hoa Kỳ. Đến với miền đất hứa, một chương mới tốt đẹp cho gia đình chúng tôi đã được mở ra.
 
Ngày đầu tiên đặt chân xuống vùng đất này, dù đã hơn 30 năm trôi qua tôi vẫn nhớ rất rõ cảm giác lúc đó khi nhìn dòng xe cộ lao nhanh trên xa lộ 405 từ phi trường LAX, tôi không khỏi chạnh lòng, có phần ưu tư cho những ngày tháng sắp đến. Mọi thứ đều rất xa lạ, từ ngôn ngữ, văn hóa, đến sinh hoạt trong đời sống thường nhật.
 
Nhưng rồi nhờ vào tình người mà những người tị nạn như chúng tôi đã có thể dần quen với cuộc sống mới, từng bước chập chững xây dựng lại mọi thứ từ gần như với hai bàn tay trắng.
 
Đầu tiên, nhờ vào chương trình tài trợ của Hội Đồng Giám Mục Công Giáo Hoa Kỳ (USCC), gia đình tôi đã có thể mua vé máy bay. Chi phí này, hoàn toàn không tính tiền lời, được cho phép hoàn trả bằng cách trả góp trong nhiều năm tùy vào khả năng tài chánh. Đã được giúp không công, gia đình tôi còn nhận được lá thư cám ơn với những lời lẽ nồng ấm, tử tế từ cơ quan thiện nguyện này sau khi chúng tôi đã hoàn trả đầy đủ, chỉ sau vài năm. 
 
Để giúp cho gia đình tôi với hoàn cảnh tài chánh khó khăn trong những buổi đầu, gia đình ông cụ bảo trợ, chỉ là một người bạn sơ giao của thân phụ tôi, đã mở rộng vòng tay đón chúng tôi như những thành viên thân yêu.
Chính phủ Hoa Kỳ đã gửi những người tị nạn chúng tôi đến trường để học Anh Ngữ, học làm quen với cách sống mới, được hướng dẫn và giúp tìm việc làm. Chính phủ cũng cung cấp chương trình trợ giúp tài chánh trong 8 tháng đầu. Gia đình tôi, với lòng biết ơn sâu xa và sự tự trọng, đã bắt đầu xây dựng lại cuộc sống bằng những công việc tay chân, từ chối tiếp tục nhận trợ cấp chỉ sau 2 tháng. Chị em tôi ngoài việc đi làm ban ngày, buổi tối tiếp tục quay trở lại trường, làm lại tất cả từ đầu, dẫu chúng tôi đã từng là những giảng viên tại các trường đại học Y Dược, Bách Khoa Saigon trước khi phải rời bỏ quê hương.
 
Một nụ cười, một lời chỉ dẫn, một câu thăm hỏi, tất cả đều là dấu chỉ của tình thương Thiên Chúa đã dành cho gia đình tôi, qua những con người xa lạ nơi đây. Mọi việc đều xảy ra đúng như lời nhắc nhở của Má tôi khi chị em tôi có những lo âu “Đất nào cũng là đất của Thiên Chúa. Người đã mở đường, thì Người cũng sẽ dìu dắt. Hãy vững tin vào sự quan phòng của Thiên Chúa.” Và chúng tôi đã tiếp tục sống như những cây thông xanh nhưng lần này trên một mảnh đất màu mỡ của tình người.
 
Nối gót tiền nhân
 
Từ ngày còn bé, tôi luôn ngưỡng mộ Ba tôi trong bộ quân phục oai phong của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa. Tôi mong ước sẽ có ngày được nối gót thân phụ, khoác chiến y bảo vệ đất nước tôi. Nhưng rồi vận nước suy vong, giấc mơ tan tành. Và sau nhiều năm miệt mài, học hỏi, thu thập kinh nghiệm trong công việc mà tôi yêu thích, đeo đuổi của một kỹ sư điện toán, tôi đã không cho phép bản thân bỏ qua cơ hội được làm việc trong môi trường mà tôi đã từng mơ ước từ khi còn bé.
 
Tôi từ bỏ mọi sự dễ dàng, thuận tiện của những công việc gần nhà mà đến với thành phố nhỏ này, một thành phố nằm giữa vùng sa mạc khô cằn, hoang vu, lái xe trong vòng 30, 40 phút đã trở về chốn cũ như lời bài hát Còn Chút Gì Để Nhớ của Phạm Duy. Ở nơi này, mùa hè nhiệt độ có khi lên đến 47°C, 48°C, nắng như đổ lửa, gió cát mịt mù. Còn vào những tháng cuối năm trời lại trở nên lạnh buốt, khắc nghiệt đến nỗi chỉ có vài loại xương rồng mới có thể sống nổi. Nhưng chính nơi đây, tôi được nhiều học hơn bao giờ hết về sự nhẫn nại, sức chịu đựng, tính kỷ luật. Mỗi khi phải đối mặt với những thử thách, tôi lại nhớ đến những ngày tháng trong quân ngũ của thân phụ tôi, nhớ đến hàng ngàn ngày thân phụ tôi bị cộng sản đọa đày trong những vùng rừng núi xa xôi ở miền Bắc mà trở nên vững vàng, hun đúc đức tin, lòng phó thác vào Đấng Toàn Năng.
 
Mỗi buổi sáng, tôi thường rời nhà vào khoảng 5 giờ sáng để bắt đầu cho một ngày làm việc mới. Lái xe trên con đường chỉ có vài ngọn đèn đường vàng tù mù, lòng tôi dâng lên một sự bình an khó tả khi nhìn thấy một cây thánh giá vươn cao trên một ngọn đồi xa xa trong sương sớm. Tôi dâng ngày mới cho Chúa, xin Ngài luôn quan phòng gìn giữ gia đình tôi ở nơi xa, ban cho tôi thêm sức mạnh, sự bình an trong tâm hồn.
 
Khi nhận lời chào hỏi từ những người lính Thủy Quân Lục Chiến đứng gác ngoài cổng trong cái nóng như thiêu đốt, trên mình mang mảnh giáp nặng nề, đối mặt với những nguy hiểm rình rập hàng ngày, tôi lại nhớ đến Ba tôi ngày xưa – cũng là một người lính, cũng từng đứng nơi tuyến đầu bảo vệ quê hương. Hình ảnh ấy khiến tôi luôn luôn tâm nguyện, dẫu chỉ là một kỹ sư bình thường, một con ong thợ giữa guồng máy lớn, tôi phải sống và làm việc với tinh thần trách nhiệm, để không hổ thẹn với Ba tôi, với những người đã ngã xuống để tôi và gia đình được bình yên nơi đây, và nhất là không phụ tình thương của Thiên Chúa. Xin nguyện làm cây thông reo, hiên ngang giữa vùng đất chỉ sỏi đá này.
 
Thay Cho Lời Kết
 
Nước Mỹ cho tôi cơ hội học tập, làm việc, và được sống trong tự do. Nhưng hơn tất cả, Nước Mỹ đã cho tôi một môi trường để đức tin được lớn lên, được thử thách và được chứng nghiệm. Bởi nếu không có đức tin, chúng tôi đã không thể nào vượt qua được những thử thách khi xây dựng lại cuộc sống mới.
 
Nhìn lại chặng đường dài, tôi thấy cuộc đời mình, gia đình mình, và nhất là Ba tôi, đều như những cây thông đứng giữa trời. Bão tố có thể vùi dập, sương tuyết có thể phủ lấp, nắng gắt có thể thiêu đốt, nhưng cây thông không gục ngã. Nó vươn cao, xanh biếc, và đứng hiên ngang, như một lời tuyên xưng sống động rằng “Tôi tin vào Thiên Chúa. Tôi sống trong Ngài. Và tôi sẽ mãi vững vàng.”
 
Xin tạ ơn Thiên Chúa – Đấng đã cho tôi được sống, được tin, và được tiếp nối con đường của Ba tôi, một người lính miền Nam, một chứng nhân của niềm kiêu hãnh và đức tin.
 
Sống như cây thông giữa trời - đó là hành trình, là lời chứng, và cũng là ơn gọi của tôi.
 
Viết xong ngày 19 tháng 9 năm 2025,

Nguyễn Khánh Vũ

Ý kiến bạn đọc
20/10/202514:09:19
Khách
Các cây thông ở Mỹ cũng đang chịu phong ba bão tố. Tuần qua, viên tướng chỉ huy Hải Quân Mỹ vùng Caribean từ chức để phản đối việc chánh phủ bắn giết bưà bãi ngư dân trên biển, TT Columbia phản đối Mỹ bắn giết ngư dân vô tội cũng bị Trump trừng phạt kinh tế. Nhiều nguời Mỹ công khai chỉ trích Trump cũng bị đe dọa hay truy tố.
Nếu Nga và TQ bắt chuớc Mỹ cho máy bay tấn công bưà bãi ngư dân trên biển thì đã bị thế giới phản đối truy tố ra toà án quốc tế.
20/10/202513:40:22
Khách
Rất khó mà sống như cây thông trong chế độ CS. Năm 1975 CSVN đưa dân miền Nam đến thiếu ăn thiếu áo mặc, xe hơi chạy bằng than củi, thuốc tây biến mất, dân miền Nam mất hết tự do đi lại, tự do buôn bán, tự do phát biểu. Những nguời lính VNCH can tội bảo vệ cơm áo, thuốc men, tư do cho dân miền Nam lại bị trừng phạt. Cây thông bị đốn ngã. Nhưng Trời có luật nhân quả, ở hiền gặp lành, làm phuớc đuợc phuớc nên những cây thông bị tù cải tạo lại đuợc cứu qua chuơng trình HO, còn VN gây nhân qua kinh tế vô sản quốc doanh nông truờng hợp trác xã bị tụt hậu, phải đổi mới quốc doanh sập đổ, hợp tác xã phải giải tán để tránh nạn đói. Nhung nguời lao động VN nay phải chịu làm công cho tư bản với giá luơng rẻ nhất thê giới. CSVN phải hy sinh môi truờng sông biển và không khí chịu ô nhiễm để giảm giá hàng hoá sản xuất tại VN. Nguời lao động VN bị bóc lột không đủ ăn nên ai cũng mơ uớc đi xuất khẩu lao động làm osin hay công nhân hạng bét ở nuớc ngoài. Nhiều nguời phải chết trên đuờng ra nuớc ngoài. Luật nhân quả khắc nghiệt nhưng rõ ràng. Nuớc Mỹ nay lạm phát gia tăng, giới trung lưu thắt lưng buộc bụng trong khi tỷ phú và gia đình chánh trị gia tích lũy thêm tài sản, sinh viên ra truờng không kiếm ra việc, trí thức va đại học hàng đầu bị nhà nuớc khủng bố vì dám có tư tuởng khác biệt, trong khi lãnh tụ đuợc bộ máy tuyên truyền nhà nuớc và Fox News sùng bái tung hô như Bác Hồ và chủ tịch Kim Un. Quân đội Mỹ đang bị dùng để phục vụ cá nhân lãnh tụ và đảng cầm quyền như bộ đội CSVN. Các cây thông ở Mỹ cũng đang chịu phong ba bão tố. Những việc này chứng minh lý thuyết nghiệp và nhân quả của nhà Phật.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 407,805
Mùa hè nóng nực đã qua, mùa thu đến mang theo thời tiết ôn hòa mát mẻ khắp nơi. Tuy nhiên khí hậu tại các tiểu bang Hoa Kỳ không hoàn toàn giống nhau. Có nơi lạnh, lá cây thay màu từ xanh thành vàng cam hay đỏ. Nơi nào lạnh ít lá hãy còn xanh. Lá cây trên vùng núi thay màu sớm hơn ở các đô thị. Tại Vùng Fairfax, Virginia lá hãy còn xanh và tại Canada phần lớn lá đã thay màu. Các bạn bàn nhau từ mấy tháng trước, rủ đi Canada bằng du thuyền xem lá vàng, thật ra là để đổi không khí trong 10 ngày. Cả năm qua các bạn chưa đi xa. Trước kia khi mới nghỉ hưu các bạn thường đi viếng thăm nơi này nơi nọ bằng du thuyền, không đi đường bộ vì ngại chờ đợi ở phi trường đông đảo. Là những người cao niên, họp mặt được lúc nào thì vui lúc ấy. Chẳng biết ai sẽ ra đi trước và không bao giờ trở lại chỉ để thương nhớ cho người thân. Điều đó bình thường như lá vàng rơi rụng vào mùa thu.
Suốt tuần ni, bắt đầu từ ngày 27 tháng 10 đến chừ, tôi chỉ muốn lên mạng nhìn hình ảnh Huế lũ lụt và gọi điện thoại người chị tên Giang, nhưng rất khó khăn vì nhà bị cúp điện. Tôi nghe chị kể: Sau khi tôi gởi số tiền từ cô em chồng tên Tịnh Tâm cùng mấy chị em hùn phước về BS Đặng Nga và nhóm chị Nhuỵ (NTN) nhờ giúp bão lụt. Chị tôi đã đến nhà chị Nhuỵ và nhóm sắp xếp tiền vào phong bì 200k, bỏ sẵn sàng mỗi bao gồm bịch gạo 10 ký, thùng mì gói và vài thứ khác. Nhóm đã thuê xe và chuẩn bị lên đường vào ngày thứ hai 27 tháng 10 (đầu tuần) về làng Phong Điền tổ chức phát quà tại Chùa. Không ngờ tối đó mưa bão, đài loan báo tin tức hôm sau lụt sẽ vào Huế. Cả nhóm cancel chuyến đi thì trưa ngày đó nước vào nhà. Mức nước chảy cuồn cuộn lên thật nhanh cho đến tối. Cháu trai tôi bước xuống nhà nước ngập ngang cổ, còn những nhà thấp hơn thì xem như lấp đến mái nhà.
Đất trời Arizona giữa tháng 9 vẫn như một chảo lửa. Ông trời dường như đang mê tu luyện môn “Cửu Dương Thần Công”, phóng hỏa lực ba con số xuống cõi hồng trần. Bầu trời xanh lơ mà mặt trời như ngủ quên, vẫn đều đều rải xuống trần gian cái nắng nóng đến nhão cả người, vạn vật như chảy ra thành một chất lỏng đặc sánh; con người rũ rượi, nhễ nhãi mồ hôi, hằng ngày vật vã bên cái máy “ây-xi” ráng sống sót, mong hạ đi, đón thu về. Nhóm Bút Tre bèn quyết định chạy trốn lên vùng cao, lên tận Hoàng Thạch Sơn, tức Núi Đá vàng, Yellowstone National Park.
Các con của tôi đều học trường Tiểu Học Công Lập miễn phí của chính phủ, lên trung học hai đứa đều học trường tư Albert Demin của giáo hội Công Giáo tại thành phố Nogent sur Marne, bên cạnh Le Perreux Sur Marne nhà của chúng tôi an cư từ năm 1997. Hai nhóc của tôi bắt đầu học tiếng Anh từ lớp Sáu, đến lúc thi tú tài hai đứa đã rành tiếng Anh cả hai đậu tú tài hạng ưu (mention Bien). Sau khi đậu tú tài, Duy Hải (DH) học khóa dự bị hai năm (classe préparatoire) chuyên toán, Lý, Hóa nếu không thi rớt mới được ghi danh thi tuyển vào các Đại Học lớn của Pháp (Grande Ecole) mỗi năm chỉ nhận vài trăm sinh viên thôi. Học sinh đã qua lớp chuyên toán điểm toán, lý, hóa xê xích nhau vài điểm thôi, để lọt vào vòng chung kết thí sinh phải làm bài luận văn (Dissertation) và thi tiếng Anh.
Năm 2025, người Việt gốc Mỹ kỷ niệm 50 năm định cư tại Hoa Kỳ. Chúng tôi cũng sẽ có thêm một kỷ niệm định cư tại Seattle được nửa thế kỷ. Nửa thế kỷ đã qua, những người đến sau, những người mới qua, không tưởng tượng được mọi chuyện đã có thể thay đổi như ngày hôm nay: Một “Việt Nam Mới”. Bây giờ, tiệm ăn, siêu thị bán đầy đủ thực phẩm Việt Nam không thiếu, sẵn sàng tại các khu người Việt. Trong các Mall, giữa các sắc dân đông đúc luôn luôn nghe được một giọng lạ nổi lên nhưng lại rất quen thuộc thì chắc là có người Việt trong đám đó rồi. Hồi những năm 1975, 76, cố tìm một chai nước mắm cũng khó. Cả thành phố chỉ có một tiệm tạp hóa Tầu nhỏ. Thế mà chỉ mười mấy năm sau khi có làn sóng vượt biển, những người “boat people” đã đến, và họ đã làm nên lịch sử những “Little Saigon”, tôi tin tưởng như thế. Chúng ta hãy cám ơn họ.
Tôi trở lại thành phố Denton vào ngày Chủ Nhật, ngày 26 tháng Mười năm nay. Thành phố Denton cách Dallas khoảng 40 miles về hướng tây bắc. Năm nay Denton được các nhà lập pháp chính thức công nhận là thủ đô Halloween của bang Texas (Halloween capital of Texas). Denton quả thật là một thành phố dành cho những ai yêu thích lễ hội Halloween với khu downtown được trang trí với những tác phẩm nghệ thuật đặc sắc theo chủ đề Halloween do các nghệ sĩ địa phương sáng tác. Trong suốt 31 ngày của tháng mười năm nay, khu quảng trường downtown của thành phố Denton biến thành xứ sở thần tiên Halloween vì thành phố luôn tổ chức các sự kiện chủ đề Halloween cho mỗi ngày.
California đang vào Thu. Khí trời trở nên mát mẻ, bỏ lại sau lưng những ngày hè oi bức. Cũng một buổi sáng đầu tuần như thường lệ nhưng mọi việc dường như chậm lại, vài điện thư gửi đi cũng chưa thấy hồi âm, mọi việc có lẽ đều bị ảnh hưởng từ việc chính phủ đóng cửa. Tôi cho phép mình được thư thả ngồi bên ly cà phê nóng, chậm rãi nhâm nhi chiếc bánh croissant thơm lừng với một chút phô mai. Ngắm mưa rơi lộp độp trên cửa kính, tôi bỗng nhớ về những cơn mưa của ngày xa xưa. Ở đây, hình như mưa lạnh và buồn hơn; còn ở quê tôi, Mỹ Tho, mưa mang theo mùi phù sa, mùi lá dừa, mưa đưa tiếng cười trẻ con rộn rã về với những mái tranh. Mỗi giọt mưa rơi trên mái lá như một lời ru, nhắc nhớ những buổi cơm chiều từ bàn tay Ngoại, khi nồi cá kho tộ sôi riu riu thật vui tai, khi tô canh chua bốc khói hòa lẫn mùi thơm dìu dịu của ngò om. Tôi nhắm mắt, hít thật sâu và thấy mình như trở về một không gian cũ kỹ mà ấm áp, ngập tràn hạnh phúc đơn sơ qua dáng đi siêu vẹo, còm cõi của Ngoại tôi.
Tôi vẫn tin rằng, sự chia rẽ trong một cộng đồng, dù đau đớn và kéo dài đến đâu, cũng chỉ là một giai đoạn mang tính tạm thời trong tiến trình phát triển của xã hội. Bởi lẽ, thời gian luôn là yếu tố có khả năng gạn lọc những gì tiêu cực, cực đoan và phi lý. Mọi thứ sẽ dần lắng xuống, những mâu thuẫn, hiểu lầm, khác biệt sẽ được sàng lọc như lớp phù sa được nước lũ cuốn đi, để lại những giá trị chung làm nền tảng kết nối con người với nhau.
Mỗi năm tới ngày này, lòng tôi dâng lên một cảm giác vừa bùi ngùi, vừa ấm áp. Đó là ngày giỗ ông Nội chồng. Một ngày mà không chỉ riêng gia đình nhỏ của tôi mà cả đại gia đình, xem như một ngày sum họp quan trọng. Dẫu Ông đã đi xa nhiều năm, hình ảnh kỷ niệm, và tình thương của Ông vẫn còn hiện diện, trong từng nhà, trong từng câu chuyện được con cháu nhắc lại. Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình truyền thống đạo Công Giáo, gia đình nội của tôi có một Linh Mục, gia đình ngoại có ba Linh Mục, chị ruột nữ tu dòng Saint Paul, họ suốt đời tận hiến cho Chúa và tha nhân. Đó là niềm hãnh diện không chỉ cho gia đình mà còn cho họ hàng, thân quen. Trong khi đó, gia đình chồng tôi, từ bao đời gìn giữ đạo thờ cúng tổ tiên. Đặc biệt con trai và cháu ngoại của ông anh chồng, một là Đại Đức trụ trì chùa An Cựu, và một là Đại Đức giảng dạy tu viện Phật giáo ở Florida...
Seldon Lake State Park là cánh rừng còn nhiều hoang sơ của Houston, tiểu bang Texas (TX), rộng 2,800 mẫu Anh. Khu rừng mênh mông này đã được chính quyền TX xây dựng từ thế chiến thứ 2, là nơi dân địa phương tới câu cá trên những hồ nước thiên nhiên rộng lớn. Từ năm 1975, những hồ này trở thành khu rừng công viên tiểu bang (State Park). Về khu rừng tiểu bang Seldon (Seldon Lake State Park), chính phủ đang cố công gây dựng lại khu rừng bị bỏ hoang dã thành công viên tiểu bang. Họ tìm trồng lại những giống cây của Texas đã từ lâu bị biến mất. Nuôi trong tự nhiên những nai, thỏ, cò, vạc, những giống chim muông như thời hoang dã.
Nhạc sĩ Cung Tiến