Hôm nay,  

Vì Đó Là Tình Yêu

12/02/202500:00:00(Xem: 2749)
Kim Loan ký sách VVNM 2023
TG Kim Loan đang ký sách VVNM tại buổi lễ trao giải VVNM 2023
Tác giả tên thật là Nguyễn Thị Kim Loan, sinh năm 1966, là cô giáo tiểu học khi còn ở Việt Nam. Vượt biên và sống ở trại tỵ nạn Thailand từ 1989-1993. Định cư tại Canada từ 1994 đến nay. Tác giả nhận giải đặc biệt VVNM 2021 và mới nhận Giải Vinh Danh Tác Giả năm 2023. Nhân ngày Tình Yêu sắp đến, Kim Loan ghi lại vài cuộc hôn nhân của những cô gái Việt cùng người nước ngoài với kết thúc có hậu vì “Đó là Tình Yêu”.

***

Sáng hôm ấy, Hương cùng bố mẹ và hai đứa em thức dậy từ khuya, lọ mọ các thứ quà cáp, chuẩn bị vài món ăn, ra ga xe lửa, đón chuyến tàu sớm, đi lên phố Huyện Phủ Lý, Hà Nam dự lễ ăn hỏi của Diễm.

Diễm và Hương cùng tuổi, nhưng theo vai vế trong họ, ba của Diễm là em ruột của mẹ Hương, nên Diễm gọi Hương là chị.

Diễm, không như các cô gái khác trong họ, trong làng, từ bé cho tới khi trổ mã, Diễm là cô gái đẹp xinh không thua gì các cô hoa hậu, người mẫu. Nước da trắng, cao ráo, khuôn mặt cá tính mạnh mẽ, Diễm không hợp với các việc làm nông, nên cả nhà Diễm dọn lên phố Huyện, thuê một căn nhà cho Diễm học nghề và mở tiệm làm tóc, bố mẹ buôn bán ngoài chợ, cuộc sống tạm gọi là ổn định.

Đến tuổi cập kê, Diễm yêu một anh chàng cùng phố Huyện, xứng đôi vừa lứa, nhưng được hai năm thì chàng trai đi hợp tác lao động bên Hàn Quốc, mối liên hệ cũng phai nhạt dần. Thời điểm đó, có anh Tuấn, là người họ xa, bố mẹ anh di cư vào Nam năm 1954, đến sau ngày 30 tháng 4 năm 1975 thì họ hàng nhận lại nhau, sau đó gia đình anh Tuấn qua Mỹ định cư bên Texas, nay anh đưa bố mẹ về thăm làng nước.

Bố mẹ Diễm nhân dịp này, hỏi anh Tuấn mai mối một Việt kiều nào đó cho Diễm, anh bảo:

- Thời nay các Việt kiều về Việt Nam như đi chợ, họ tự tìm được người họ ưng ý, chẳng cần phải mối mai, vả lại cũng chẳng ai thích về quê miền Bắc hẻo lánh kiếm vợ . Cách dễ nhất và mau chóng nhất, là Tìm Bạn Bốn Phương người Mỹ.

Ban đầu Diễm không đồng ý, vì vẫn hy vọng vào mối tình đầu sẽ trở về, và cũng không tưởng tượng sẽ làm vợ một người khác chủng tộc. Nhưng bố mẹ tỉ tê nài nỉ, nào là người Mỹ bây giờ thích gái Việt Nam, bao nhiêu người vẫn kết hôn với Tây với Mỹ đấy thôi. Hơn nữa, chỉ có qua Mỹ con mới có cuộc sống khá giả, mới có thể giúp đỡ bố mẹ và các em.

Rồi Diễm cũng xiêu lòng, với mơ ước gặp được một chàng Mỹ trẻ trung, đẹp trai như các chàng Hoàng Tử trên các bộ phim, đôi mắt xanh lơ, mái tóc vàng hoe bồng bềnh lãng mạn, đưa cô vào thế giới hạnh phúc ngập tràn, quên đi mối tình cũ.

Nhưng đời không như là mơ, mấy người Mỹ hồi âm trên mục Tìm Bạn Bốn Phương (thông qua anh Tuấn bên Texas), đều làm cô thất vọng: một chàng thì mập ú, làm công nhân ở tiệm Home Depot, chàng khác thì già khú đế đã về hưu tóc bạc trắng, còn một chàng trẻ tuổi như tuổi Diễm nhưng lại có cuộc sống khác người, thích ăn chay, thích sống nơi hoang dã, tự cung tự cấp, trồng rau trái, và nuôi một đống chó mèo...

Cuối cùng cũng xuất hiện một chàng mà cả anh Tuấn và bố mẹ Diễm đều đồng ý. Tên chàng là Jim Cook, giáo sư dạy môn Thần Học tại Đại học ở Minneapolis, góa vợ, không con cái, tuy nhiên, dáng người nhỏ thó, và lớn hơn Diễm 20 tuổi. Mẹ thuyết phục Diễm:

- Con đã 25 tuổi, ở làng mình là ế rồi đấy. Ông Jim có đôi mắt hiền, khuôn mặt trẻ hơn tuổi, nhìn cũng xứng với con. Mà con ơi, ông ta có trình độ đại học, giỏi giang như thế, cũng đáng cho mình nâng khăn sửa túi.

Mối lương duyên bắt đầu, sau vài cuộc phone facetime nói chuyện, có anh Tuấn phụ giúp thông dịch, Jim mau mắn gửi tiền về Việt Nam để Diễm mua chiếc xe máy mới, chiếc điện thoại mới, và tiền để Diễm đi học Anh văn mỗi tháng, và hôm nay Jim bay về, chính thức làm lễ ăn hỏi.

Lễ ăn hỏi diễn ra trong vòng gia đình người thân, Diễm nhờ Hương làm phụ dâu. Sau đó, Jim ở chơi thêm hai tuần, đưa Diễm ra Hà Nội, đi Vịnh Hạ Long, chùa Hương, rồi Jim bay trở về Mỹ bắt đầu thủ tục bảo lãnh Diễm đoàn tụ theo diện hôn thê.

Vài tháng sau, Diễm về làng gặp Hương tâm sự:

- Chị ơi, em phải hồi hôn với Jim, chị biết đấy, em nào có chút rung động, mà chỉ vì nghe lời bố mẹ muốn em qua Mỹ mà thôi.

- Nhưng em đã đồng ý, làm lễ hỏi, nhận tiền người ta mỗi tháng, sao nỡ như thế được.

- Em biết chứ, cứ ngỡ Jim sẽ đem em qua Mỹ với cuộc sống mới, có ngờ đâu tình đầu của em đã quay về Việt Nam, tìm đến em để nối lại tình xưa, em quyết định làm theo tiếng gọi của con tim chị ạ.

Hương nhớ lại khuôn mặt của Jim, rất rõ, hôm lễ ăn hỏi. Đôi mắt hiền hậu và nụ cười thân thiện làm sáng cả con người Jim, dù diện mạo hơi nhỏ bé. Hôm ấy, có một số người hiếu kỳ đứng chen lấn ngoài cửa xem mặt chàng rể Mỹ, chính Jim là người bước ra chào hỏi, rồi mở liền mấy bịch bánh kẹo tặng cho từng người. Là phụ dâu hôm ấy, Hương có nhiều lúc bẽn lẽn ngại ngùng khi tiếp chuyện với Jim bằng thứ ngôn ngữ khua tay múa chân, Jim bật cười dễ thương và ân cần liên tục ra hiệu cho Hương rằng Jim hiểu và thích được nghe Hương nói chuyện.

Hương thấy xót xa thương cảm cho Jim, khi bị Diễm hồi hôn chắc là đau khổ lắm.

Nói là làm, Diễm điện thoại cho Jim trình bày tất cả, xin lỗi Jim, mong Jim tha thứ và cảm thông. Jim buồn nhưng không trách Diễm, và cám ơn cô đã thẳng thắn, không có ý định lừa dối Jim.

Câu chuyện đi vào lãng quên được một thời gian, một hôm mẹ Hương bảo:

- Hương ơi, mẹ bảo này, hồi sáng mẹ có nói chuyện điện thoại với anh Tuấn bên Texas.

- Có chuyện gì không hở mẹ?

- Ông Jim sau khi quên đi nỗi buồn với Diễm, có nói với anh Tuấn rằng Jim vẫn thích tìm một người vợ Việt, và nhờ anh Tuấn tìm người khác cho Jim. Thế là anh Tuấn buột miệng, bảo còn Hương là cô phụ dâu hôm ấy, nghe vậy Jim đồng ý ngay vì Jim đã gặp con rồi, vậy con có chịu không?

Hương giãy nảy:

- Ối, ai lại thế, mới hôm nào còn hỏi cưới cô em, nay chuyển sang cô chị là sao, làng nước cười cho đấy.

- Lần trước chỉ là dạm hỏi, mà ở trên Huyện trong phạm vi gia đình, ai biết đấy là đâu. Mà con Diễm nó bỏ Jim trở về với tình đầu, tuy đáng trách nhưng cũng không sai, bây giờ con và Jim tự do tìm hiểu, cũng chẳng có gì sai trái. Mẹ cảm nhận Jim là người tốt, con đừng bỏ lỡ cơ hội hiếm hoi này, đi qua Mỹ đổi đời con ạ, ở làng quê này biết bao giờ mới khá lên được?

Cũng như những cô gái quê hiền lành khác, Hương vâng lời bố mẹ, và một phần vì... tội nghiệp Jim. Lần này sau mấy tháng nói chuyện qua facetime và điện thoại, Jim bay về làng làm đám cưới chính thức, mời cả làng tham dự. Ôi thật là vui, từ các ông già bà cả đến lũ con nít đều đến chung vui, hớn hở:

- Tên Mỹ nghe giống tên Việt mình nhỉ, mà sao lại đặt tên là Chim Cút, nghe cũng hay hay.

- Ối dào, tên ông ấy là Jim Cook, các bà không biết tiếng Anh tiếng U, ăn nói vớ vẩn.

- Nhưng ông này nhìn hiền lành dễ thương lắm, tên gì mặc kệ, tôi vẫn gọi là ông Chim Cút cơ!

Cưới xong, Jim lại bay về Mỹ, bắt đầu thủ tục bảo lãnh đoàn tụ vợ. Nhưng vì hồ sơ bảo lãnh hôn thê lần trước, dù đã hủy bỏ nhưng đã làm Sở Di Trú Mỹ để ý, nghi ngờ, kéo dài thời gian. Hàng năm, mùa hè Jim về thăm Hương, chụp hình ảnh gửi bổ sung cho Sở Di Trú, thêm vài phen vừa viết thư vừa điện thoại Sở Di Trú trần tình, khiếu nại, vậy mà phải gần bốn năm, khi Hương mang bầu gần ngày sinh nở mới được bước lên máy bay đến Mỹ.

Phi trường Minneapolis thực sự khiến Hương thốt lên vì hạnh phúc ngỡ ngàng. Cách bài trí trong phi trường rộng lớn, nhộn nhịp, mọi thứ đều sáng rực rỡ, thơm tho, hiện đại mà ngay trong giấc mơ khi còn ở Việt Nam Hương cũng không bao giờ dám nghĩ đến. Jim sung sướng ôm Hương, dẫn Hương đi ngắm nghía khắp cả phi trường cho thỏa thuê.

Sinh xong đứa đầu, Hương sinh thêm đứa thứ hai, ở nhà chăm con vì Jim bảo Hương chưa vội đi làm. Từ một cô gái quê, chưa đi đâu xa khỏi cổng làng, ngoài vài lần ra Hà Nội và phố Huyện thăm người nhà, xứ Mỹ làm Hương choáng ngợp và thích thú vô vàn. Jim kiên nhẫn dạy bảo, hướng dẫn vợ từ điều nhỏ nhặt, Hương mỗi ngày một “khôn” ra, hiểu biết nhiều hơn, hòa nhập nhiều hơn, kể cả trong vấn đề ăn uống thức ăn Mỹ.

Jim chiều vợ, đưa Hương đi chợ Việt Nam, nên các bữa ăn gia đình luôn có đủ món Mỹ-Việt. Cuối tuần, khi các con đã cứng cáp, Hương được đi chùa, gặp gỡ nhiều người đồng hương, chuyện trò, không còn cảm giác nhớ quê như những ngày đầu bỡ ngỡ.

Mùa cuối năm, Jim đưa Hương đi dự tiệc cùng bạn bè đồng nghiệp từ trường Đại Học, mọi người yêu quý Jim dường bao. Mùa hè năm ngoái, Hương đến dự ngày lễ ra trường của các sinh viên, trong đó Jim được vinh danh “Professor of the Year” đầy tự hào, Hương cũng xúc động hãnh diện chụp hình bên Jim và các sinh viên.

*

Hương chạy đến bệnh viện, tìm vào phòng cấp cứu. Các bác sĩ cho biết Jim chỉ bị chấn thương nhẹ, tuy có mất máu sau tai nạn xe, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, hiện giờ Jim đang ngủ trong khi truyền máu và cần nghỉ ngơi.

Hương băn khoăn lo sợ nhìn cơ thể Jim yếu ớt, nhiều vết bầm. Ngắm nhìn Jim nằm yên, thở đều, tự dưng Hương nhớ những lời nửa đùa nửa thật của các chị em đồng hương Việt Nam thỉnh thoảng đến làm răng ở văn phòng nha khoa nơi Hương làm receptionist:

- Ui, bây giờ có quốc tịch Mỹ, nói tiếng Mỹ như gió, có công việc làm, ly dị ông chồng già vừa nhỏ thó vừa xấu, tha hồ làm lại cuộc đời nhé.

- Căn nhà đó mà chia đôi tài sản cũng bộn đấy.

- Còn tiền trợ cấp cho hai đứa nhỏ nữa chớ.

- Hoặc chờ ổng chết hưởng hết gia tài cũng nên.

Rồi Hương lại nhớ vài lần đem con qua Arlington, Texas thăm gia đình anh Tuấn và chị em họ hàng xa. Các chị luôn nhắc khéo Hương:

- Jim là người đàn ông quá tốt. Đối xử với vợ con như trứng như hoa, giúp bố mẹ em bên Việt Nam xây nhà, các em có vốn làm ăn, em lại được về thăm quê thường xuyên, có ai được như thế. Hãy cố mà gìn giữ nhé, nếu không là tình yêu thì cũng là cái ân cái nghĩa.

Nghĩ tới đó, nước mắt Hương trào ra, vỡ òa, hoảng hốt với ý nghĩ Jim sẽ ngủ luôn, không bao giờ tỉnh lại, thì Hương sẽ biết làm sao. Đúng lúc đó, Jim mở mắt, thấy vợ khóc, liền nắm tay Hương rồi đưa tay lau nước mắt cho vợ. Hương mắc cở, đứng lên tìm chén cháo gà cô đã nấu cho Jim từ nhà trước khi đến đây.

Hương biết, từ ngày gật đầu làm vợ Jim, cho đến lúc đặt chân đến Mỹ, sinh con và sống trong sự bao bọc của Jim, bắt đầu bằng cảm giác thương hại, rồi mang ơn Jim đã giúp cô có tấm vé đi Mỹ, thoát khỏi Việt Nam, rời khỏi làng quê bé nhỏ khốn khổ, đổi đời. Hương cũng tự hỏi, làm sao Jim yêu cô chỉ qua một lần tiếp xúc và sau đó là những cuộc gọi đường dài, nhưng dù sao hành động của Jim trong những năm qua cũng đủ chứng minh tất cả. Còn Hương ư, chưa bao giờ cô nghĩ mình đã rung động vì Jim.

Nhưng hôm nay, cô đã hiểu lòng mình. Hương sung sướng vì biết Jim đã tai qua nạn khỏi, và cũng sung sướng nhận ra, Jim đã cho cô Giấc Mơ Mỹ Quốc, và rồi theo thời gian, nước Mỹ đã cho cô Giấc Mộng Tình Yêu, cô đã thật sự yêu Jim, còn yêu từ khi nào cô không biết và cũng không cần biết.
 
* Viết thêm:

Còn Diễm thì sao? Sau khi từ hôn Jim, người tình đầu và Diễm đã cưới nhau. Với số vốn dành dụm từ Hàn Quốc, hai vợ chồng đã mua được căn nhà nhỏ ngoại ô Hà Nội, vừa để ở vừa mở tiệm bán quần áo thời trang. Diễm nói, lấy nhau vì tình, nhưng cũng không tránh khỏi những lúc cãi vã gây gổ, tuy vậy họ vẫn bên nhau cùng xây dựng mái gia đình có hai đứa con xinh xắn.

Hương cũng thế, những cách biệt về ngôn ngữ, phong tục tập quán, văn hóa dân tộc khác nhau, và nhất là cách biệt tuổi tác, đôi khi cũng làm cuộc sống vợ chồng gặp mâu thuẫn.

Nhưng cuối cùng, Diễm và Hương, cả hai người đều có hôn nhân vừa ý, dù không phải ngày nào cũng là “Valentine’s Day”, họ vẫn cảm nhận, tận hưởng hạnh phúc vui buồn của đời sống, bằng sự lựa chọn của họ, đơn giản vì đó là Tình Yêu!

Kim Loan

Edmonton, tháng 2/2025

Ý kiến bạn đọc
03/03/202522:44:13
Khách
Cầm ơn tác giả những bài viết rất hay và thâm thuý. Mong được đọc thêm nhiều và nhiều bài nữa.
13/02/202500:03:41
Khách
Chuyện viết có hậu đọc xong thấy thật bằng lòng, nhân loại vẫn còn nhiều người tốt, có tình có nghĩa. Tác giả KLoan xinh đep quá và nhiều tài nữa.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 177,332
Trời mới hửng sáng, bà Năm đã trở dậy. Căn nhà im lặng như tờ, giờ này mọi người còn đang ngủ cả, bà lặng lẽ đến bên bàn thờ, thắp nhang cho chồng. Tay run run, nhưng bà vẫn cố gắng không để tàn nhang rơi xuống thảm. Con dâu đã dặn bà chỉ được dùng nhang điện, nến điện, nó sợ mùi nhang và sợ tàn nhang làm hư tấm thảm đắt tiền. Nhưng bà nghĩ không có hương khói, người chết biết đường đâu mà về? Bà chỉ an tâm, sung sướng khi có ông bên cạnh, mặc dù ông bây giờ chỉ là một hồn ma. Hương khói làm ấm lòng bà, ấm lòng cả người đã khuất, bà không thể để bàn thờ chồng hương khói lạnh tanh....
Sau mấy ngày đi chơi thăm các thắng cảnh nổi tiếng ở thành phố, ăn fast food và các món ăn Ý, Pháp, Mexico… hôm nay ba mẹ con quyết định tìm nhà hàng Việt Nam vì thèm bữa cơm có canh chua, cá kho tộ, rau muống xào tỏi. Từ nơi khách sạn, Quỳnh cùng hai con đi bộ gần 3 blocks đường đến một nhà hàng Việt Nam rộng lớn và nổi tiếng với các món ăn đậm đà hương vị ẩm thực Việt. Ba mẹ con vừa đói vừa mệt nên hào hứng ăn ngon lành, hết sạch, chuẩn bị món tráng miệng và sau đó chương trình là sẽ đi dạo bờ biển đón gió đêm. Trong lúc hai con xúm lại xem lại các hình chụp trên điện thoại, Quỳnh cũng rảnh rang đưa mắt ngắm nghía xung quanh tiệm thì bất chợt như có linh tính mách bảo, nàng nhận ra có một bóng dáng rất quen thuộc đang đi ngang phía trước hồ cá trong tiệm, cùng với vài người nữa, đang tìm vào ngồi ở chiếc bàn phía bên hông cửa nhà hàng, đối diện xéo với bàn của nàng.
Nhìn lại cuộc sống của mình trong bao năm qua tôi phải thú thực rằng giấc mơ Mỹ quốc của mình đã đạt được nhiều hơn những gì mình đã từng ao ước rất nhiều. Đúng nửa thế kỷ, tròn 50 năm đã trôi qua từ cái ngày tôi có giấc mơ Mỹ quốc nhỏ nhoi nhất, nếu có ai hỏi như thế tôi có còn ao ước hay còn một giấc mơ Mỹ quốc nào nữa không thì tôi xin trả lời rằng có. Có điều giấc mơ Mỹ quốc hiện tại của tôi không còn là giấc mơ cho riêng tôi nữa mà là giấc mơ cho các thế hệ con cháu của mình. Tôi mơ đến một nước Mỹ mang đầy đủ các giá trị cốt lõi về tự do, dân chủ, bác ái, nhân đạo, và bình đẳng. Một nước Mỹ với tượng nữ thần Tự Do cầm đuốc soi sáng để thắp lên hy vọng cho tất cả các dân tộc bị áp bức trên toàn thế giới. Một nước Mỹ sẽ luôn nằm trong giấc mơ của những đứa trẻ ở các nước đang phát triển như giấc mơ Mỹ quốc đầu tiên mà tôi đã có đúng nửa thế kỷ trước.
Huy về nhà nghỉ spring break hai ngày sớm hơn dự định. Trường võ bị West Point cho phép Huy về nhà sớm trước khi kỳ nghỉ spring break thực sự bắt đầu vì Huy có lịch làm diễn giả khách mời (guest speaker) ở một số trường trung học. Ngày đầu tiên về làm diễn giả khách mời ở ngôi trường trung học ngày xưa, Huy có dịp gặp lại cô Smith, thầy Williams, thầy hiệu trưởng sau khi hoàn thành xong ba buổi nói chuyện với vài trăm em học sinh trung học. Cô Smith và thầy Williams rất vui mừng nói rằng họ rất tự hào khi biết Huy đã vượt qua nhiều năm tháng gian khổ ở trường võ bị West Point, nhất là khi biết Huy đã hoàn tất các cuộc hành quân Norwegian Rucksack March. Về làm diễn giả ở ngôi trường trung học ngày xưa, đối với Huy, điều này là điều đặc biệt nhất trong kỳ nghỉ spring break năm ấy.
Trên máy bay về lại nhà, vợ chồng chúng tôi có chung một nhận xét: chuyến đi San Jose vừa qua là một chuyến du lịch cuối tuần đáng ghi nhớ nhất, tuyệt vời nhất. Dự liên tiếp hai đại tiệc, với đủ tình non nước, tình trường xưa nghĩa cũ, tình đàn anh đàn em, tình huynh đệ chi binh, tình bạn từ thuở tiểu học, viếng thăm mộ phần, cầu nguyện cho những người thân đã khuất núi, thăm được Cô bên Nội 94 tuổi, ông anh bên Ngoại gần 100 tuổi, nối lại và thắt chặt tình bà con cả bên Nội lẫn bên Ngoại. Vinh dự được anh chị Bs. Nguyễn Thượng Vũ đón tiếp và khoản đãi sang trọng như một thượng khách. Ấm áp được vợ chồng cousin Ngô Xuân Hùng đón đưa đi đây đó, ân cần tiếp đãi một cách rất chân tình. Và nhất là chúng tôi được ở trong khách sạn sang trọng “ngàn sao” không đâu sánh bằng.
Các cháu vừa được ông Nội chở đi ăn 'hamburger", sau giờ học về, mở cửa chạy vào quăng cặp sách trên kệ, nhảy tới ôm Bà hôn tới tấp: - Ăn no lắm Bà ơi. Bà vẫn nằm yên trên ghế sofa: - Bà dặn bao nhiêu lần rồi, về nhà phải nói tiếng Việt, không uổng công Ông đã đưa đi đón về học lớp Việt Ngữ bao nhiêu năm nay. Hai hôm nay bệnh đau lưng tái phát, nên Bà bớt làm công việc nhà. Mấy chục năm trước bà đã bị mổ kéo dài mấy tiếng đồng hồ, con cháu lo sợ Bà không qua khỏi, nhưng khi thấy Bà tỉnh lại cả nhà mừng rỡ tạ ơn Phật, Chúa. Bà đang làm ăn phát đạt phải dứt khoát buông bỏ, sang tiệm nghỉ ngơi. Tiếng cháu Út: - Bà cần con bóp tay chân không? Cháu khác: - Bà muốn gì nói con giúp nha, Bà ăn chưa? Hai cháu còn lại vuốt những sợi tóc loà xoà phủ trên trán Bà “Nội đừng làm gì nữa nhé, nằm nghỉ cho khỏe.”...
Ngày giỗ đầu tiên của mẹ. Cả nhà im lặng cắm cúi ăn. Mọi người tránh nhìn vào nhau, như thể đang tìm cách không làm đau lòng người khác bằng những kỷ niệm quá sâu sắc. Thi thoảng, họ trao đổi với nhau những câu rời rạc, nhưng tuyệt nhiên, không ai nhắc đến từ “Mẹ“, cố tình xem đây là bữa ăn bình thường, không phải là giỗ mẹ. Nỗi đau mất mẹ như vết thương còn quá mới, không ai dám chạm vào, sợ làm những giọt nước mắt ứa ra. Nhưng dù cố gắng thế nào, mẹ vẫn hiện hữu trong từng ngóc ngách ngôi nhà. Bình thường, bữa cơm nhà bao giờ cũng rộn ràng. Gia tài có hai đứa con gái, mà khẩu vị thật khác nhau. Vậy mà mẹ vẫn cố gắng chìu ý từng đứa.
Từ lúc sanh ra, hai chị em tôi rất ít khi gặp ba, chỉ biết có mẹ. Sau này chúng tôi mới nghe mẹ kể, ba là người lính Việt Nam Cộng Hòa (VNCH), ít về nhà. Khi chúng tôi hơi lớn lên một chút thì ông đã tử trận oai hùng vào dịp Tết Mậu Thân 1968, năm tôi mới được bốn tuổi và chị sáu tuổi. Mẹ là một người phụ nữ hiền lành, mảnh mai, đẹp và quyến rũ, ai gặp mẹ, nói chuyện với mẹ là khó có thể quay lưng, nên cuộc đời mẹ thật truân chuyên, trong thơ Nguyễn Du có câu: Trăm năm trong cõi người ta Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau (Kiều-Nguyễn Du)
Ngày tháng trôi qua vùn vụt, mới đó đã nửa thế kỷ từ khi Cộng Sản cưỡng chiếm miền Nam. Năm nay hình như cơn buồn của người dân tỵ nạn tăng lên nhiều hơn, nỗi nhớ, nỗi uất hận cũng thấm đậm hơn. Tôi thấy nhiều hội đoàn xôn xao chuẩn bị ngày tưởng niệm mất nước trong “tháng Tư Đen” sớm hơn, thay vì những năm trước chỉ vào cuối tháng.
1975. Tháng Tư, thị trấn Sparks, tiểu bang Nevada. Ba chị em ngồi dán mắt trước cái tivi đài Mỹ đang chiếu tin tức thời sự. Màn hình hiện lên bản đồ hình chữ S có tên của ba thủ đô Hà Nội - Huế - Sài Gòn. Đường vĩ tuyến 17, chia cắt hai miền Bắc Nam rõ rệt. Bắt đầu từ Tháng Hai năm 1975 tôi đã theo dõi tin tức Việt Nam nhiều hơn, khi chiến trận giữa Bắc Nam ngày càng sôi động, cũng nhờ mấy bài báo cắt ra do Ngọc Anh em tôi gởi qua. Họ đưa hình bản đồ chữ S lên, Miền Bắc sơn màu đỏ, rồi màu đỏ vượt khỏi vĩ tuyến 17 tràn xuống Miền Nam. Màu đỏ lan xuống tới đâu, tôi rớt nước mắt tới đó...
Nhạc sĩ Cung Tiến