Hôm nay,  

Những Tấm Lòng Vàng

11/04/202500:00:00(Xem: 2087)

Nguồn ảnh Viettanorg
Nguồn ảnh: chụp lại từ viettan.org
 
Tác giả tên thật là Phương Nguyễn. Sinh năm 1957 tại Phủ Cam, Huế, là cựu học sinh trường Jeanne D’Arc. Bà hiện ở tại thành phố Seattle, tiểu bang Washington. Tác giả vừa nhận giải Đặc Biệt năm 2023.
 
*
Tháng Tư về chồng chất bao oan nghiệt
Cuộc sống con người, khủng khiếp, lầm than
Khung ngục tối giam cả miền Nam
Ngồi nhớ lại nỗi kinh hoàng chưa dứt…
 
Tất cả  mọi người miền Nam Việt Nam thuộc thế hệ thứ nhất đang định cư trên đất nước Hoa Kỳ hay các Quốc gia  tự do khác, đã từng sống sau ngày  30 tháng 4 năm 1975, không ai khỏi kinh hoàng giai đoạn ngập đầy nước mắt, sau ngày giải phóng miền Nam.
 
Rồi cách này hay cách khác đồng bào thân yêu của chúng ta lấy sinh mạng đi tìm Tự Do. Những gia đình may mắn đến được bến bờ mong ước.
 
Vùng đất hứa dang rộng vòng tay yêu thương chào đón mọi người, là những người thế hệ thứ nhất, lót đường cho thế hệ kế thừa vươn lên, sau năm mươi năm gieo giống, cánh đồng của người Việt tỵ nạn đã bội thu trong mọi lĩnh vực, Chính Trị, Khoa học, Quân Đội, Bác Sĩ, Kỹ Sư,  Luật Sư, và nhiều ngành nghề khác, đã làm vẻ vang người Việt Nam trên đất nước Hoa Kỳ.
 
Với tư chất thông minh, hiếu học, các thế hệ sau chắc chắn sẽ tiến xa hơn.
 
Vạn sự khởi đầu nan. Những năm tháng đầu, người mới nhập cư như tôi, muốn hòa nhập cuộc sống trên đất nước văn minh này phải qua những đoạn đường chông chênh, nhưng dù hoàn cảnh nào cũng phải chiến đấu để vượt thắng vươn lên.
 
Hoàn cảnh của tôi lấn cấn về gia đình, đồng tiền làm ra phải chia ba, một phần gửi về Việt Nam phụ gia đình Mẹ già và nuôi hai đứa con chưa đi được.
 
Tôi nghĩ rằng, đất nước này khó làm giàu, nhưng kiếm tiền để sống không khó, miễn là mình không biếng nhác.
 
Tôi làm việc ban đêm, ít tiếp xúc với người Mỹ nên trình độ giao tiếp tiếng Anh rất hạn chế, muốn tới trường học ESL, nhưng không có thời gian, vì ban ngày phải ngủ để ban đêm thức, trong lúc đó tôi rất cần Anh Ngữ để thi Quốc Tịch, bổ túc hồ sơ bảo lãnh cho hai đứa con.
 
Vì nhu cầu thiết yếu cuộc sống, cách này hay cách khác tôi luôn cố gắng tìm học, trước đây tôi có kể câu chuyện “Hai người bạn Homeless”, hai anh Homeless  hằng đêm giúp tôi học những câu Anh Ngữ, trong bài thi Quốc Tịch.
 
Rồi chị bạn làm việc tại cộng đồng người Việt, giới thiệu cho tôi một bà Giáo nghỉ hưu, bà rất vui nhận tôi làm học trò, thông hiểu hoàn cảnh của tôi bà cho tôi chọn thời gian thuận tiện.
 
Kết quả kỳ thi Quốc Tịch tôi đã đậu, luôn mãi nhớ ơn những tấm lòng hy sinh vô vị lợi của người Mỹ.Rồi chuyện khác xảy ra, thời tiết mùa thu ban đêm tiểu bang WA. rất lạnh, 9pm tôi đi làm, đường phố ‘downtown’ Seattle 8pm đã vắng xe chạy, những con đường khu dân cư của thành phố Bellevue lại vắng hơn, hằng đêm tôi phải chạy qua ba con đường dài không một chiếc xe qua lại, nhiều lúc vừa lái xe vừa nghĩ đến chuyện ma nhát.
 
Rồi một hôm đang chạy, bánh xe bị xẹp ngay trên đường vắng, ánh đèn đường không đủ sáng để bớt sợ bóng tối, bước xuống nhìn bánh xe nước mắt muốn trào ra. Phần sợ bóng đêm, phần lo việc làm, nhiều lần thấy mấy đứa con thay bánh xe nhưng không chú ý, bây giờ tới phiên mình, loay hoay mãi, mở cốp xe mò mãi không biết làm sao lấy bánh sơ cua xuống.
 
Ánh đèn pin từ trong sân nhà rọi tới, người đàn ông và người đàn bà  Mỹ trung niên đi ra, có lẽ là hai vợ chồng, người đàn ông hỏi:
 
- Xe bị gì ?

Tôi vừa nói vừa chỉ:

- Bánh xe này bị bể.
 
Người đàn ông hỏi:

- Bà cần tôi giúp không?
 
Tôi trả lời:

- Xin ông giúp cho tôi với, tôi không làm được gì cả.
 
Ông thao tác thành thạo chưa tới 10 phút đã thay xong bánh xe, nước mắt tôi lúc này mới chảy ra, tôi không biết nói gì để tạ ơn tấm lòng của hai ông bà.
 
Hơn một năm sau khi bổ túc bằng Quốc Tịch, hai đứa con được đoàn tụ, gia đình tôi như vậy là sáu người, phải tìm nhà lớn hơn thuê ở,  nơi nào có bảng cho thuê nhà tôi  đều vào hỏi, tiền lương hai vợ chồng không đủ trang trải cho nhà ba phòng trở lên.
 
Chị bạn làm việc chung giới thiệu.

 - Gần nhà chị có nhà cho thuê, số nhà 333 N 205 St.
 
Tôi đến thấy nhà bốn phòng ngủ, ba buồng tắm, tôi quay xe, nhà ba phòng không kham nổi tiền thuê, làm sao sờ nhà bốn phòng.
 
Tối hôm đó nơi làm việc chị bạn nói:

- Cái gì cũng có duyên, làm sao biết trước chuyện gì sẽ xảy ra, nếu mình không tìm tới tận nơi.
 
Vâng lời chị, hôm sau tôi đi với cậu con út, biết đâu chú này nhẹ vía, may mắn hơn mấy chú kia chăng.
 
Hai mẹ con gõ cửa, người mở cửa là ông Mỹ da đen, tôi chào, cười xã giao nhưng trong lòng hết hy vọng, người da màu không làm gì mình, nhưng tự nhiên mình thấy sợ.
 
Ông chủ nhà hỏi: Người Việt Nam phải không?

Con trai tôi trả lời:

 - Phải, chúng tôi là người Việt Nam.

Ông chủ nhà chỉ mọi thứ vật liệu đang bày khắp nơi trong nhà, ông nói:

- Nhà bị phá nhiều nơi tôi đang sửa cuối tuần này mới xong, muốn thuê thì thứ 7 trở lại.

Con trai tôi trả lời:

- Muốn thuê lắm, nhưng không hy vọng thuê được, vì nhà ông bốn phòng ngủ, lương ba mẹ tôi không đủ trả tiền thuê hàng tháng cho ông.

Ông chủ nhà hỏi:

- Nhà anh có nuôi thú vật không?

Con trai trả lời

 - Không.

Ông nói tiếp:

- Hỏi mẹ anh, mỗi tháng có thể trả bao nhiêu, đưa tôi số phone của anh, nếu được tôi sẽ trả lời.

Mẹ tôi nói:

- 1700 Đô La.

Ông nói:

- Được rồi, để ông về nói lại với vợ ông, được hay không ông cũng trả lời.
 
Hai mẹ con rất thích căn nhà này, nhưng không hy vọng.

Chiều thứ Sáu cậu con út đi học về báo tin vui:

- Ông chủ nhà hẹn 12 giờ trưa mai, gặp vợ chồng ông ở thư viện Shoreline, ổng nói thư viện có máy ‘photocopy’ sẽ tiện cho mình.

Mừng quá, như lời chị bạn nói, duyên, và số, vía thằng con út này nhẹ và may mắn.
 
Bà chủ nhà cũng người da đen, bà giới thiệu bà là cô giáo, ông chủ nhà là Mục Sư. Sau khi ký xong hợp đồng thuê nhà. Ông chủ nhà tâm sự:

 - Ông có căn nhà ở thành phố Kent cho một gia đình người Việt thuê đã 8 năm rồi, họ ở rất tốt, tự chăm sóc nhà như nhà của họ. Hôm trước ông nghe nói người Việt Nam ông mừng lắm, nhà cho thuê như vậy là giá rẻ, nhưng an toàn, nhiều tiền hơn mỗi lần họ dọn nhà ra, phải bỏ mấy chục ngàn  để sửa, nhiều tiền hơn cũng không có lợi.
 
Gia đình tôi thuê nhà của ông bà ở 12 năm, chúng tôi báo trước ba tháng sẽ trả nhà, tiền trả trước 1 tháng 1700 Đô La, ông bà hoàn lại cho tôi 1400 Đô La, trừ 300 Đô la để trả tiền rác.
 
Ngày chúng tôi dọn nhà tới địa chỉ mới, ông cho người con rể lái chiếc ‘Truck’ đến giúp.
 
Xin cảm tạ những tấm lòng của người Mỹ.
     
Everett 4/2/2025.
Phương Lâm.
 

Ý kiến bạn đọc
17/04/202513:48:25
Khách
Bài ngan gọn nhưng rất ý nghĩa. Đây tình người
12/04/202520:09:06
Khách
Cảm ơn tác giả chìa sẽ một bài viết hay.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 177,342
Trời mới hửng sáng, bà Năm đã trở dậy. Căn nhà im lặng như tờ, giờ này mọi người còn đang ngủ cả, bà lặng lẽ đến bên bàn thờ, thắp nhang cho chồng. Tay run run, nhưng bà vẫn cố gắng không để tàn nhang rơi xuống thảm. Con dâu đã dặn bà chỉ được dùng nhang điện, nến điện, nó sợ mùi nhang và sợ tàn nhang làm hư tấm thảm đắt tiền. Nhưng bà nghĩ không có hương khói, người chết biết đường đâu mà về? Bà chỉ an tâm, sung sướng khi có ông bên cạnh, mặc dù ông bây giờ chỉ là một hồn ma. Hương khói làm ấm lòng bà, ấm lòng cả người đã khuất, bà không thể để bàn thờ chồng hương khói lạnh tanh....
Sau mấy ngày đi chơi thăm các thắng cảnh nổi tiếng ở thành phố, ăn fast food và các món ăn Ý, Pháp, Mexico… hôm nay ba mẹ con quyết định tìm nhà hàng Việt Nam vì thèm bữa cơm có canh chua, cá kho tộ, rau muống xào tỏi. Từ nơi khách sạn, Quỳnh cùng hai con đi bộ gần 3 blocks đường đến một nhà hàng Việt Nam rộng lớn và nổi tiếng với các món ăn đậm đà hương vị ẩm thực Việt. Ba mẹ con vừa đói vừa mệt nên hào hứng ăn ngon lành, hết sạch, chuẩn bị món tráng miệng và sau đó chương trình là sẽ đi dạo bờ biển đón gió đêm. Trong lúc hai con xúm lại xem lại các hình chụp trên điện thoại, Quỳnh cũng rảnh rang đưa mắt ngắm nghía xung quanh tiệm thì bất chợt như có linh tính mách bảo, nàng nhận ra có một bóng dáng rất quen thuộc đang đi ngang phía trước hồ cá trong tiệm, cùng với vài người nữa, đang tìm vào ngồi ở chiếc bàn phía bên hông cửa nhà hàng, đối diện xéo với bàn của nàng.
Nhìn lại cuộc sống của mình trong bao năm qua tôi phải thú thực rằng giấc mơ Mỹ quốc của mình đã đạt được nhiều hơn những gì mình đã từng ao ước rất nhiều. Đúng nửa thế kỷ, tròn 50 năm đã trôi qua từ cái ngày tôi có giấc mơ Mỹ quốc nhỏ nhoi nhất, nếu có ai hỏi như thế tôi có còn ao ước hay còn một giấc mơ Mỹ quốc nào nữa không thì tôi xin trả lời rằng có. Có điều giấc mơ Mỹ quốc hiện tại của tôi không còn là giấc mơ cho riêng tôi nữa mà là giấc mơ cho các thế hệ con cháu của mình. Tôi mơ đến một nước Mỹ mang đầy đủ các giá trị cốt lõi về tự do, dân chủ, bác ái, nhân đạo, và bình đẳng. Một nước Mỹ với tượng nữ thần Tự Do cầm đuốc soi sáng để thắp lên hy vọng cho tất cả các dân tộc bị áp bức trên toàn thế giới. Một nước Mỹ sẽ luôn nằm trong giấc mơ của những đứa trẻ ở các nước đang phát triển như giấc mơ Mỹ quốc đầu tiên mà tôi đã có đúng nửa thế kỷ trước.
Huy về nhà nghỉ spring break hai ngày sớm hơn dự định. Trường võ bị West Point cho phép Huy về nhà sớm trước khi kỳ nghỉ spring break thực sự bắt đầu vì Huy có lịch làm diễn giả khách mời (guest speaker) ở một số trường trung học. Ngày đầu tiên về làm diễn giả khách mời ở ngôi trường trung học ngày xưa, Huy có dịp gặp lại cô Smith, thầy Williams, thầy hiệu trưởng sau khi hoàn thành xong ba buổi nói chuyện với vài trăm em học sinh trung học. Cô Smith và thầy Williams rất vui mừng nói rằng họ rất tự hào khi biết Huy đã vượt qua nhiều năm tháng gian khổ ở trường võ bị West Point, nhất là khi biết Huy đã hoàn tất các cuộc hành quân Norwegian Rucksack March. Về làm diễn giả ở ngôi trường trung học ngày xưa, đối với Huy, điều này là điều đặc biệt nhất trong kỳ nghỉ spring break năm ấy.
Trên máy bay về lại nhà, vợ chồng chúng tôi có chung một nhận xét: chuyến đi San Jose vừa qua là một chuyến du lịch cuối tuần đáng ghi nhớ nhất, tuyệt vời nhất. Dự liên tiếp hai đại tiệc, với đủ tình non nước, tình trường xưa nghĩa cũ, tình đàn anh đàn em, tình huynh đệ chi binh, tình bạn từ thuở tiểu học, viếng thăm mộ phần, cầu nguyện cho những người thân đã khuất núi, thăm được Cô bên Nội 94 tuổi, ông anh bên Ngoại gần 100 tuổi, nối lại và thắt chặt tình bà con cả bên Nội lẫn bên Ngoại. Vinh dự được anh chị Bs. Nguyễn Thượng Vũ đón tiếp và khoản đãi sang trọng như một thượng khách. Ấm áp được vợ chồng cousin Ngô Xuân Hùng đón đưa đi đây đó, ân cần tiếp đãi một cách rất chân tình. Và nhất là chúng tôi được ở trong khách sạn sang trọng “ngàn sao” không đâu sánh bằng.
Các cháu vừa được ông Nội chở đi ăn 'hamburger", sau giờ học về, mở cửa chạy vào quăng cặp sách trên kệ, nhảy tới ôm Bà hôn tới tấp: - Ăn no lắm Bà ơi. Bà vẫn nằm yên trên ghế sofa: - Bà dặn bao nhiêu lần rồi, về nhà phải nói tiếng Việt, không uổng công Ông đã đưa đi đón về học lớp Việt Ngữ bao nhiêu năm nay. Hai hôm nay bệnh đau lưng tái phát, nên Bà bớt làm công việc nhà. Mấy chục năm trước bà đã bị mổ kéo dài mấy tiếng đồng hồ, con cháu lo sợ Bà không qua khỏi, nhưng khi thấy Bà tỉnh lại cả nhà mừng rỡ tạ ơn Phật, Chúa. Bà đang làm ăn phát đạt phải dứt khoát buông bỏ, sang tiệm nghỉ ngơi. Tiếng cháu Út: - Bà cần con bóp tay chân không? Cháu khác: - Bà muốn gì nói con giúp nha, Bà ăn chưa? Hai cháu còn lại vuốt những sợi tóc loà xoà phủ trên trán Bà “Nội đừng làm gì nữa nhé, nằm nghỉ cho khỏe.”...
Ngày giỗ đầu tiên của mẹ. Cả nhà im lặng cắm cúi ăn. Mọi người tránh nhìn vào nhau, như thể đang tìm cách không làm đau lòng người khác bằng những kỷ niệm quá sâu sắc. Thi thoảng, họ trao đổi với nhau những câu rời rạc, nhưng tuyệt nhiên, không ai nhắc đến từ “Mẹ“, cố tình xem đây là bữa ăn bình thường, không phải là giỗ mẹ. Nỗi đau mất mẹ như vết thương còn quá mới, không ai dám chạm vào, sợ làm những giọt nước mắt ứa ra. Nhưng dù cố gắng thế nào, mẹ vẫn hiện hữu trong từng ngóc ngách ngôi nhà. Bình thường, bữa cơm nhà bao giờ cũng rộn ràng. Gia tài có hai đứa con gái, mà khẩu vị thật khác nhau. Vậy mà mẹ vẫn cố gắng chìu ý từng đứa.
Từ lúc sanh ra, hai chị em tôi rất ít khi gặp ba, chỉ biết có mẹ. Sau này chúng tôi mới nghe mẹ kể, ba là người lính Việt Nam Cộng Hòa (VNCH), ít về nhà. Khi chúng tôi hơi lớn lên một chút thì ông đã tử trận oai hùng vào dịp Tết Mậu Thân 1968, năm tôi mới được bốn tuổi và chị sáu tuổi. Mẹ là một người phụ nữ hiền lành, mảnh mai, đẹp và quyến rũ, ai gặp mẹ, nói chuyện với mẹ là khó có thể quay lưng, nên cuộc đời mẹ thật truân chuyên, trong thơ Nguyễn Du có câu: Trăm năm trong cõi người ta Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau (Kiều-Nguyễn Du)
Ngày tháng trôi qua vùn vụt, mới đó đã nửa thế kỷ từ khi Cộng Sản cưỡng chiếm miền Nam. Năm nay hình như cơn buồn của người dân tỵ nạn tăng lên nhiều hơn, nỗi nhớ, nỗi uất hận cũng thấm đậm hơn. Tôi thấy nhiều hội đoàn xôn xao chuẩn bị ngày tưởng niệm mất nước trong “tháng Tư Đen” sớm hơn, thay vì những năm trước chỉ vào cuối tháng.
1975. Tháng Tư, thị trấn Sparks, tiểu bang Nevada. Ba chị em ngồi dán mắt trước cái tivi đài Mỹ đang chiếu tin tức thời sự. Màn hình hiện lên bản đồ hình chữ S có tên của ba thủ đô Hà Nội - Huế - Sài Gòn. Đường vĩ tuyến 17, chia cắt hai miền Bắc Nam rõ rệt. Bắt đầu từ Tháng Hai năm 1975 tôi đã theo dõi tin tức Việt Nam nhiều hơn, khi chiến trận giữa Bắc Nam ngày càng sôi động, cũng nhờ mấy bài báo cắt ra do Ngọc Anh em tôi gởi qua. Họ đưa hình bản đồ chữ S lên, Miền Bắc sơn màu đỏ, rồi màu đỏ vượt khỏi vĩ tuyến 17 tràn xuống Miền Nam. Màu đỏ lan xuống tới đâu, tôi rớt nước mắt tới đó...
Nhạc sĩ Cung Tiến