Hôm nay,  

Làm Rể Xứ Huế

30/12/201100:00:00(Xem: 393849)
Làm Rể Xứ Huế

Tác giả: Nguyễn Viết Tân
Bài số 3442-12-28911vb6123011

Tham dự Giải thưởng Việt Báo từ năm đầu, ông nhận giải bán kết năm 2001 với bài "Bên Bờ Freeway" ký bút hiệu Tân Ngố. Nhiều truyện ký đặc biệt của ông về đất lề quê thói của miền Nam đã xuất bản thành sách "Chuyện Miền Thôn Dã," rất được bà con hâm mộ. Ông nhận thêm giải Việt Bút 2010, và là thành viên thứ 10 của Ban Tuyển Chọn Chung Kêùt Viết Về Nước Mỹ từ 2011

*

Ngày tôi quen O Điểm thì O mới học xong lớp 10.
Năm đó chị của O có cái quán cà phê Thượng Uyển trong Đà Nẵng nên mùa hè vào giúp chị. Tôi xăng xái xin làm gia sư. Mới được hơn một tháng thì O Điểm "bỏ buà" cho tôi.
Hết hè, O trở lại Huế đi học thì rời trường Nữ Thành Nội mà qua Đồng Khánh, tôi xin biệt phái đi theo Trực thăng tản thương đêm, trong Mang Cá (Tổng Y Viện Nguyễn Tri Phương) và ban ngày đi học nơi trường Luật.
Học cho vui và để lấy le thôi, chứ tôi học dốt lắm.
Những lần rủ O trốn học đi chơi ở đồi Thiên An, hay lên các lăng tẩm là những ngày vui không bao giờ chúng tôi quên được. Hai đứa cũng tránh không lên chùa Thiên Mụ, vì nghe nói cặp nào đưa nhau lên nơi linh thiêng đó thì thếnào cuộc tình cũng tan vỡ..
Chuyện tình Romeo và Juliet (hay Rô bi nê và Toa lét) của O và tôi lắm nỗi thăng trầm, là vì O bên Lương, còn tôi bên Đạo.
Ông Nhạc gia tôi hồi đó không chịu gả là vì tôi khác đạo, con nhà làm ruộng, lại nữa ông có thành kiến với người Bắc, chắc ông nghe người ta nói nhiều về con trai Bắc Kỳ thường đểu.
Tôi biết lý do chính là vì ông không muốn con gái út lấy chồng phương xa, tuốt mãi trong Rạch Giá.
-Có con mà gả chồng gần, có bát canh cần nó cũng bưng cho
Có con mà gả chồng xa, trước là mất họ sau là mất con

Nhưng Cậu ruột của O lại là một Linh Mục đang ở Nha Trang nên hết lòng hỗ trợ cho chúng tôi lấy nhau.
Nhớ hồi sau 1975 chúng tôi nghèo quá, đám cưới chỉ có một con heo 50 ký do anh cả tôi cho; hai cái nhẫn vàng mỏng dính như sợi chỉ; chiếc áo cưới chỉ là áo trắng như hồi còn đi học.
Năm 1981 chúng tôi đến Mỹ, trong tay có 5 đồng bạc. Vất vả cũng lắm mà hạnh phúc cũng nhiều.
Gia đình Mẹ và các anh chị em tôi, nhất là mấy bà chị dâu thường nói:
-Chú lấy được O Điểm là phúc đức ông bà để lại.
Quả thực có thế, O đã sanh cho tôi 3 đứa con trai cao ráo và một đứa con gái út rất đẹp -Chắc đẹp cỡ như tôi. (Just kidding-đùa thôi).
Cách dậy dỗ con cái tôi phú hết cho O, nên đứa nào cũng ngoan ngoãn, nay hai đứa đã ra trường còn hai đứa cũng sắp xong.
Đúng là phúc đức ông bà, chứ tánh tôi cục cằn thô lỗ, dạy con chắc không xong, mà còn bị ếp phê ngược là đằng khác.
Qua xứ người, tôi còn có thời giờ cắp sách đến trường để học thêm chút đỉnh, chứ O rời sở làm là lao đầu vào bếp, lau nhà, giặt quần áo, trồng rau thơm, rau cải sau vườn.

Bây giờ tôi ra kinh doanh ở ngoài, đâu có bảo hiểm sức khỏe gì, may có hãng của O nên cả gia đình không phải lo tới vấn đề chi phí cho khám bịnh, nhà thương gì hết. Thật là quá mừng.
Không nhắc đến tài nấu ăn, nhất là những món Huế của O quả là một điều thiếu sót.
Bạn bè xa gần thường nhắc nhớ đến Bún Bò O Điểm, mà hầu hết tháng nào cũng có nấu một lần trong cái nồi lớn chừng 30 lít. Người trong nhà, con cháu và bạn tới chơi thường ăn hai tô, một tô lúc mới tới và một tô trước khi ra về.
Những món như bánh nậm, bánh bột lọc, bánh ít... tôi không thích mấy, chỉ khoái những món chè của O mà thôi. Chắc nhiều người cũng biết rằng Chợ Dinh ngoài Huế nơi O ở có cả làng bán chè rất nổi tiếng, qua đến Mỹ, món chè của O đã được "thăng hoa" lên hàng thượng thừa vì vật phẩm dùng để nấu có thêm nhiều thứ như rong biển, nấm trắng, táo tàu nhỏ, hoài sơn, ý dĩ v v.. nên chè đã ngon lại càng thêm ngon.
Thành phố chúng tôi đang định cư là Little SG ở Nam Cali, có thể gọi là Thủ Phủ của người VN ở Hải Ngoại, cách bờ biển chừng 10 phút lái xe. Dọc bờ biển có những chiếc cầu bắt nhoài ra biển cả gần nửa cây số cho dân chúng đứng câu, nơi đây có rất nhiều cá nục chuối và cá trích. Những mùa khác thì cá ít hơn nhưng mùa hè đến thì cá nhiều vô số, một dây câu cột mấy lưỡi là dính bằng ấy cá, có khi cả chục con nhưng vì cầu khá cao, mà cá giãy dữ quá nên rơi rớt hết phân nửa.
Người Nam và Bắc khi kho cá, nhứt là cá biển thì thường kho khô và bỏ nhiều tiêu, khi họ thấy dân Huế kho cá nục lõng bõng nước thì sợ nó sẽ tanh, nhưng khi O Điểm kho cá nục tươi rói mới đi câu về với mấy trái ớt xanh bẻ đôi, tỏi đập dập, vắt chút chanh, ăn với bún thì ôi thôi ai nấy nuốt vội nuốt vàng có khi nuốt luôn cả lưỡi.
Tôi thường ăn kèm với món này một ít rau thơm và giá, nhưng O nói ăn như vậy không thưởng thức hết mùi vị của con cá nục.
Đó, nhờ được O "chăm bẵm" như vậy nên tôi không còn ốm nhách cao kều như cây tre miễu nữa, mà nay trông rất "sổ sữa", cắt tóc cạo râu, cho diện đồ mới, chân mang dép mang giầy vô coi cũng ra dáng con người lắm, chứ không giống con đười ươi!
Nếu có ai hỏi tôi yêu O ở điểm nào, thì tôi tình thực trả lời rằng, đó là nụ cười vui với hàm răng trắng bóng như bắp cồn Hến và nhất là ...bàn chân nhỏ nhắn, có cái gót hồng hào, người ta nói là "Vượng phu ích tử" gì gì đó.
Bạn bè tôi thường ganh tị rằng họ đã lỡ lấy vợ miền khác, chứ không may mắn lấy được vợ Huế như tôi.
Họ hỏi bí quyết nào mà có được nhà cửa êm ấm làm vậy, tôi thường trả lời rằng lấy vợ Huế, khi cô ấy cằn nhằn mình nghe không hiểu gì hết, nên có cãi lại vợ bao giờ mà thành lớn chuyện, lục đục trong nhà.
Nếu kiếp sau được làm người, nhất là được làm đàn ông, thì tôi sẽ nhất quyết lấy vợ Huế nữa, cho dù mấy cô kia có là Hoa Hậu, Hoa Khôi đi nữa.... tôi cũng chẳng màng.

Nguyễn Viết Tãn

Ý kiến bạn đọc
03/01/201209:18:18
Khách
Người ta nói vợ mình .mình nịnh, nhưng mà phải là chổ vắng người,còn ông Tân viết đăng báo cho hàng nghìn người đọc,thật bái phục!!!tớ cũng ở Kiên giang nhưng sợ không có "thick skin" như ông Tân,đệ xin bái phục,bái phục!!!
03/01/201202:54:56
Khách
Đàn ông nịnh vợ mới là biết khôn.
Vợ tui tui nịnh mấy người ghen sao?
Không biết nịnh vợ là đàn ông khờ
Lờ khờ té giếng...vợ hổng thèm vớt lên.

ha ha ha he he he hi hi hi...
03/01/201218:01:15
Khách
ở miền nào cũng có kẻ tốt người xấu, đọc bài của ông Tân thì cũng vui với ổng. Vẫn biết rằng mọi người đều có những ưu điểm và khuyết điểm, nhưng ông Tân chỉ viết những điều tốt đẹp về người khác̣( vợ của Ông) là một điều nên làm, nó không làm hại cho ai cả phải không? Mỗi người một ý, không ai có thể làm vui lòng hết tất cả mọi người được nhưng ít ra là ông Tân đang vui khi viết về bà xã của mình. Chúc ông Tân và gia đình luôn hạnh phúc.
01/01/201220:21:43
Khách
Sở làm của tui năm ngoái có cô ngươì Huế mới vô, tuôỉ khoảng trên 30 xuân xanh , “lý lịch trích ngang” li dị, từ tiểu bang khác dọn qua, có 1 đưá con gái nhỏ. Cô ta nhìn cũng xinh, tóc dài, miệng mồn rất lạnh, người Huế chính cống . Trời ơi, nghe cô ta nói chuyện mà hởi ơi!!! cô ta bảo "mình chơi thằng nầy xong bỏ, chơi thằng khác " . Làm không được bao lâu thì bị đuôỉ vì có hai đồng nghiệp thưa cô ta có nhiều cử chỉ tống tình và ăn bận hở hang quá !
01/01/201217:53:35
Khách
Đả nói là CHUYỆN có nghỉa chỉ là một câu chuyện có thêm mắm dặm muói bột ngọt đủ thứ chớ tui nghi cái CHÚ TÂN nầy lắm .Không đời mô mà có cái thứ con rể như rứa .Mẹ Chồng Nàng Dâu ,Con Rễ Mẹ Zợ là KẺ THÙ TRUYỀN KIẾP ĐẦU THAI lên ở với nhau nói chi NỊNH NỌT cho mất công.Chú Tân viết bài rất hay nhưng HƠI BỊ XẠO đó nghe .
01/01/201214:21:14
Khách
Năm đó Ông Anh tui ra Huế học ,quen một cô gái Huế ,mỗi năm vào dịp Tết được nghỉ về quê nhà Cô gái đó Bà mẹ làm tôm chua , mứt tắc,nem tré để Anh đem về làm quà cũng là cái ...Thế rồi cái gì tới phải tới khi ra trường Anh xin Ba Má tui ra cưới cô gái đó làm vợ .
Về nhà chồng cô ấy thi thố tài năng làm cả nhà tui té ngửa .Đây là tui kể chuyện riêng tư không vơ đủa cả nắm.Ý tui các Bà mẹ vợ Huế ưa CÂU rể cho con mình như rứa đó .Làm mặt làm mày công dung ngôn hạnh đều là con số không to tướng .Anh nào có vợ Huế có nhạc mẫu đại nhân Huế cũng lắc đầu ngao ngán .Chuyện "thâm cung bí sử ni" chỉ có ai "vô chăn mới biết chăn có RẬN"
01/01/201213:30:33
Khách
Nì ai nấy sao mà "thù dai" rứa nói xấu dân HUẾ dử rứa ? Tui có Bà Dì làm cô giáo GỎ ĐẦU TRẺ có lẻ DÌ kén cá chọn canh răng đó nên bị ế thiu ế chảy mặc dù nhan sắc dì cũng tạm coi được .Không biết số Dì xui xẻo hay Dì tính xuôi tính ngược kiểu chi lại nghe lời một thằng cha già "mắc dịch" bị vợ bỏ .Tui nghỉ cũng lạ là CÔ GIÁO sao Dì tui dại rứa người bị vợ bỏ thì nên "điều tra kiểm dịch " cho kỉ cái đả chớ hí ,hay Dì ưa đi Mỷ ? Đời người có câu :"Đường nào dài bằng đường phi đạo , anh nào xạo bằng anh Không Quân rứa mà Dì tui lại lượm cái người ta bỏ.Ôi thôi bây giờ Dì ngồi than dài thở vắn nước măt lưng tròng.Dì chỉ biết cặm cụi với công việc ngày nào có giờ phụ trội 16 tiếng Dì lãnh hết Dì sợ bước chưn vô nhà nhìn con đường phi đạo
Anh ta bay nhảy gạt gẩm Dì cũng đành cam cho số phận .Dì tui chỉ trách mình sao không biết ...đường nào dài bằng đường phi đạo ...Bây giờ cả đời còn lại Dì ngẫm nghỉ và mắt nhắm mắt mở ngâm câu ...đường nào dài ....
01/01/201210:14:22
Khách
hahaha....toi cac bac, chu' wa'!! xin chia buon!! Nhung k phai ai cung nhu vay -dau.
31/12/201103:23:50
Khách
Nhiều ngừoi Nam cũng rất kỳ thị không thích con mình lấy chồng vợ miền khác. Họ cho rằng dân miền khác con gái thì điêu con trai thì đểu.
Tui là nguoi Nam, khi còn di hoc tui co quen 1 con ban nguoi Huế. Ôi thôi nó thay bồ như thay áo, công dung ngôn hạnh thì chả biết 1 cái thứ gì mặc dù qua Mỹ lúc gần 20. Mấy dua em gái của nó cũng nối got theo nó. Hết cặp vn tới tàu, het tàu toi mẽo. Chị em nó nổi tiếng tới nổi mấy ngưoi o chổ tôi khong ai dám xáp dô nữa. Chính hiệu gái Huế mà ai cũng sợ hết rồi. Má tui khi xưa khong ưa tui chơi với nó. Nên tui cũng từ từ dạt nó ra vì sợ gần mực thì đen.

Huế, Trung, Bắc, hay Nam, xứ nào cũng có ngưoi này nguoi kia. Tốt xấu đều có cả.
30/12/201119:20:53
Khách
Chắc là phải học cách nịnh dzợ của chú Tân thì mới "nên người" được. Cháu cũng đồng ý với chú Tân là lấy vợ người Huế thì "hết xẩy con Bà Bẩy" cho nên kiếp sau cháu cũng sẽ lấy vợ người Huế, mà phải là con gái của O Điểm thì mới ngon cơm. Hì hì!

Tê Hát I Cờ Rét
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,050,988
Mười bẩy năm trước đây, ngày gia đình tôi vừa đến Mỹ, phóng viên nhật báo PEOPLE, có trụ sở đặt tại Muskegon City, thuộc tiểu bang Michigan đến phỏng vấn, cũng còn quá sớm, thời gian vừa chấm dứt chiến cuộc, vẫn còn có những sự kiện nóng bỏng, một số người Mỹ, nhất là nhóm phản chiến, chưa hiểu rõ người
Đã rất khuya mà Ngọc không tài nào chợp mắt được. Một phần có lẽ do hôm nay trời trở nên nóng lạ lùng làm Ngọc khó ngủ. Nhưng cái chính là Ngọc cứ mãi suy nghĩ về Ngày- của- Mẹ, ngày lễ mẹ đầu tiên trên đất Mỹ. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, sống ở Việt Nam, Ngọc đâu có hề biết hay nghe nhắc đến Ngày-của-Mẹ
Chiều thứ Bảy cuối năm Ất Dậu, ngồi chơi bên ly rượu tất niên ở nhà người bạn, vô tình cầm lên tờ báo Việt ngữ, tôi chợt bàng hoàng. Trong trang phân ưu lớn của tờ báo, người ta nói đến tên anh, thiếu tá Ngô Giáp. Chủ tịch hội ái hữu không quân Nam Cali, vừa qua đời ở tuổi 65! Đã 40 năm rồi từ ngày tôi biết anh
Ba mua cái bàn về rồi để đó đi làm.   Cái bàn còn nguyên trong thùng chưa ráp lạị   Bé Tí rủ: - Chị Tâm với em ráp cái bàn cho ba hen.    Tôi lắc đầu quầy quậy: - Tí rủ lộn người rồi.   Tay chân chị Tâm mà đụng vô mấy cái vụ này thì.... hỏng bét. Con Tí cười cười:
Rất vui khi nhận thư góp ý cuả ông về bài "Dậy Học Trên Đất Mỹ" mà tôi viết cách đây không lâu. Vui nhất là thư của ông đến từ   Cần Thơ,   một miền đất thân yêu mà chắc trong nhiều năm nữa, tôi chỉ còn có thể gặp lại trong những giấc mơ mà thôi. Điều vui hơn là sau khi ông gửi những thắc mắc ấy đến, tôi lại nhận đuợc một lá thư 
Gần hai mươi năm sau ngày miền Nam Việt Nam sụp đổ, Hoàng mới đặt chân đến nước Hoa Kỳ theo diện HO. Tuổi đời gần năm mươi, hai bàn tay trắng, nhờ sự giúp đỡ của hội Từ Thiện và bạn hữu phải làm lại từ đầu, chạy ngược chạy xuôi tìm việc làm để có tiền thanh toán nơi ăn chốn ở. Bạn hữu muốn anh có một
Thằng bé ngồi kế bên chị nó, đòng đưa hai chân trong đôi giày màu trắng có viền đen. Ngồi đối diện với hai chị em nó là người đàn ông có đôi vai gầy, đang chăm chú đọc tờ báo xếp làm đôi, tóc ông lòa xòa rơi xuống vầng trán có nếp nhăn li ti. Thằng bé đưa mắt nhìn đám trẻ tung tăng đùa giỡn trong khung lưới nhựa
Bản Quốc ca Việt Nam được mở đầu cho cuốn băng nhạc, những bản hùng ca thời chiến, mà tôi đã nghe đi nghe lại hơn mười lăm năm nay. Tôi thường tìm đến băng nhạc này mỗi khi lòng xôn xao nhớ về quê hương và những ngày xưa yêu dấu.   Trong lời ca điệu nhạc đầy hùng khí như vẫn còn vang dội những bước chân hiên ngang
Đã mấy lần tôi bỏ chúng ra khỏi túi hành trang chuẩn bị lên đường thì bà cụ lại lén chờ lúc tôi không có mặt bỏ chúng vào,   -hôm ấy là ngày 15 tháng 6 năm 1975, ngày chót theo lệnh trình diện lên đường đi tu huyền- tôi xách cái túi lên thì lại thấy đôi dép râu và bộ bà-ba đen đã nằm lại trong đó từ lúc nào. Bực quá tôi lấy chúng
Mỗi khi hạ về, ngày của Mẹ lại đến. Bất chợt, bâng khuâng, tôi bỗng thấy ganh tỵ với những ai còn được cài bông hồng trên áo!   Sự ganh tỵ ích kỷ, nhỏ nhoi nhưng thật khó tránh khỏi. Thế rồi mọi ký ức, kỷ niệm với Mẹ, về Mẹ lại ùa về vỡ òa từng rung cảm để tôi không thể không cầm viết.   Viết không hay, nhưng phải viết vì
Nhạc sĩ Cung Tiến