Hôm nay,  

Chuối, Vỏ Chuối và Da Mặt

01/04/201400:00:00(Xem: 26471)

Tác giả: Nguyễn Viết Tân
Bài số 4175-14-29585vb3040114

Trái chuối, đặc biệt vỏ chuối, (hình bên) là thần dược trị da, xoá sạch cả mụn cóc lẫn đồi mồi trên da, cải lão hoàn đồng. Người đã thử nghiệm bài thuốc “trong ăn ngoài thoa” này là tác giả sách “Chuyện Miền Thôn Dã”, giải bán kết năm 2001, thêm giải Việt Bút 2010, và là thành viên Ban Tuyển Chọn Chung Kết Viết Về Nước Mỹ từ 2012.

* * *

blank
Tôi ít khi tin thuốc men, cả thuốc Tây lẫn thuốc Tàu.

Năm rồi bị con gái út hù quá, rằng thì là ba bị cao máu mà không chịu uống thuốc có ngày vỡ mạch máu chết quay tai ra mà không ai biết. High blood pressure là silent killer đó.

Thế là ngoại trừ thuốc Losartan bác sĩ bắt phải uống mỗi ngày 1 viên, kỳ dư cứ nói đến thuốc là tôi lại giữ thái độ hoạt kê kêu là thuốc cứt dê.

Nói thế chứ trong lòng tôi vẫn có những kỷ niệm với những món thuốc "hỡi ơi" không biết sao mà nói.

Hồi còn nhỏ tôi bị một mụt cóc, mà người bắc gọi là mụn cơm khô, trên lưng ngón tay trỏ bàn tay phải, ngay chỗ khớp thứ nhất.

Nó cũng chẳng làm phiền gì mấy ngoại trừ lúc chơi bắn bi kiểu con nít bắc, mình cứ ma giáo ủi tới để bắn chính xác hơn, vì gần hơn.

Chơi bắn bi (culy) như kiểu nam là bắn bằng sức ngón trỏ của bàn tay trái, trong khi kiểu bắc thì viên bi nằm trong lòng cạnh bàn tay rồi dùng lực của ngón cái bắn đi.

Cái mụn cóc đó bị lết trên đất khô nên nhiều khi toé máu, đau kể gì.

Trong lớp tôi còn có anh Bào bị cơm khô dưới mu bàn chân. Nó mọc nhiều lắm, mụn mẹ mụn con mọc từng dề. Có khi anh lấy lưỡi lam gọt đến chảy máu mà càng ngày nó lan ra càng nhiều. Da chân anh hơi đen, lúc lội nước những đầu mụn cóc trắng bệch ra coi ghê thấy bà.

Thế mà rụp một cái, nó biến hết lúc nào chính anh cũng không hay.

Hỏi thì anh nói có lần lội xuống cái ao rơm thối vì rượt con gà con vịt gì đó, thế mà tự nhiên hết.

Nhưng mụn cơm trên tay tôi cứ còn đeo đẳng hoài, càng ngày càng lớn, cứ nhìn thấy nó là bực.

Anh Lãng thấy tôi than phiền mới bảo cậu cứ lấy một ít cỏ chỉ, quấn một nùi cỡ bằng nắm tay, đem vùi xuống bùn ngoài ruộng, năm ba ngày sau móc lên thì nó ủng ra, màu hơi vàng uá, lấy nắm cỏ thối ấy mà chà xát lên mụn cho chảy máu ra.

Tôi làm theo và khi để ý đến cái mụn thì nó đã biến mất từ lúc nào rồi.

Năm nay tôi 64 tuổi, da mặt đã lão hoá nhiều, và chắc là do di truyền từ mẹ, mặt tôi nổi nhiều nốt nâu đen, nó không phải là tàn nhang mà chính là đồi mồi vì lồi hẳn lên da.

Già thì mặt nổi từng dề mụn ấy là sự thường, họ còn nói ai có nhiều đồi mồi lại càng sống dai, nghe vậy mình cũng an tâm dù hiện nay đang là một mầm non nghĩa địa.

Chắc chắn là gương mặt trông xấu xí đi nhiều, nó lốm đốm như con cắc kè bông, nhưng phiền nhất là khi cạo râu, cạo mặt thường hay bị chảy máu.


Tôi không nhớ là trong một bài viết nào nói về vườn chuối nhà, tôi có đề cập đến ai đó nói rằng lấy vỏ chuối chín chà xát lên mụt cóc sẽ hết.

Tôi không còn mụt cóc trên ngón tay như ngày nhỏ để mà thử, nên đã yêu cầu ai có thì chữa bằng cách này coi có khỏi không (?) nếu có kết quả xin thông báo cho biết.

Vậy mà từ ấy đến nay cả hơn năm trời rồi chưa thấy ai nói gì, lòng cũng hơi thắc mắc.

Tháng vừa qua tôi bị vừa chuột rút (bắp chân) vừa vọp bẻ (ngón chân) một đêm có khi hai ba lần.

Ai đã từng bị chứng này chắc cũng thấu hiểu nó đau đớn lắm, không những lúc đó mà sau cả ngày trời nó vẫn còn nhức âm ỉ trong bắp thịt.

Lên Net tìm hiểu xem làm sao trị được cái chứng đau ê ẩm này, thì tôi thấy họ nói vì trong cơ thể mình thiếu chất Can-xi hay Ka-li gì đó, mà trong chuối chín có rất nhiều chất này.

Tánh tôi lại hảo ngọt, mà chợ Mễ gần nhà thường bán một đồng 3 pound. Thế là tôi liền mua về mỗi ngày ăn vài ba trái.

Vợ con tôi thì chuối chín không ăn, cứ ăn kiểu còn sột sột, hễ hơi mềm là chỉ còn một mình tôi hốt ổ. Tôi lại thích ăn khi chuối chín trứng cuốc, nghĩa là vỏ nó đã có những chấm màu nâu, khi ấy vỏ rất mỏng và chuối ngọt đậm.

Ăn xong rồi tôi ngồi đọc báo trên computer, lẩn thẩn lấy vỏ chuối chà lên mặt.

Quên kể một điều nữa là hai bên tóc mai của tôi hồi này bị "cứt trâu". Đó là những da bị đóng thành từng vảy cứt trâu như đầu con nít ngày xưa, lấy móng tay cạo thì nó tróc ra. Tôi xát vỏ chuối lên đó luôn.

Thế mà mới sau một tuần, nó khỏi bệnh mới hay chứ. Cả tàn nhang lẫn cứt trâu đều biến hết.

Bây giờ da mặt tôi láng o, chắc là cải lão hoàn đồng. Đứa nào nói láo làm con sâu chuối.

Có người từ San Diego liên lạc với tôi để mua cây chuối con, và hỏi giá bao nhiêu. Tôi nói chỉ biếu chứ không tính tiền. Anh tâm sự là có người cha nay đã thượng thọ, vẫn ước ao có bụi chuối sau nhà, để được nhìn tàu lá xanh, được chạm vào thân chuối mập mạnh, mát rượi như một đứa bé sổ sữa. Tôi cũng cùng tâm trạng đó nên nói anh cứ ghé nhà, muốn bao nhiêu cây cứ việc đem xe van lên mà chở.

Nhớ tác giả Lê Như Đức kể chuyện cây chuối non thái mỏng để ăn ghém ai mà không thèm (?) Gia đình tôi cũng hay thái cây non để ăn kèm với bún bò ngon lắm.

Ngoài ra chị dâu tôi thường nấu món giò heo giả cầy, hay thịt dê xào củ chuối non, cũng củ riềng mắm tôm, cũng lá mơ các cái.... ngon không chê vào đâu được.

Chuối tốt đủ điều như thế mà nhiều người kiêng không trồng trong vườn, lại có người không dám bày chuối trong mâm ngũ quả nữa chứ. Hầu hết là vì họ nói giọng nam, nên chữ chuối nói thành chúi.

Họ sợ trồng chuối, ăn chuối hay có chuối trong dĩa trái cây là sẽ bị chúi nhủi, ngóc đầu lên không nổi, và sẽ nghèo hoài.

Nguyễn Viết Tân

Ý kiến bạn đọc
01/04/201419:31:48
Khách
Xin tac gia cho xem dung nhan "Truoc" & "Sau" de kiem chung. BS Nguyen y Duc co bai viet rat hay ve chuot rut.
01/04/201413:46:00
Khách
Bác này viết hay quá, làm tôi cứ phải ke dè từng chử một sợ mình đọc thiếu.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,381,355
Tác giả đã góp cho Viết Về Nước Mỹ năm thứ 12 nhiều bài viết đặc biệt. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biên đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả hiện là cư dân Chicago, 35 tuổi. Trong email kèm bài viết gửi Việt Báo, Lê Thị cho biết, "Mới đây, sau khi đọc một số sách của nhà văn Nhã Ca, tôi bỗng có cảm hứng muốn viết và đây là bài viết bằng Việt ngữ đầu tiên của tôi trong 20 năm qua." Bài viết theo lối tự sự, nhân vật xưng tôi đến Mỹ khi còn là một cậu bé “tiếng Việt chưa đủ vốn, tiếng Anh dăm ba chữ chập choẹ,” kể về chuyện tình đồng tính dữ dội. Cách kể, cách viết cho thấy một cá tính mạnh mẽ hiếm thấy.
Tác giả là cư dân Boston, bút hiệu của bà nhắc nhớ bài thơ nổi tiếng của một thiền sư Việt Nam. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của Nhất Chi Mai cũng là bó hoa tinh thần tưởng niệm một nữ trung uý Mỹ gốc Việt tử trận tại chiến trường Iraq: “Đóa Hồng Bạch,” phổ biến vào dịp Memorial Day 2011, tới nay đã có 22,468 lượt người đọc trên Vietbao Online. Bài mới của Nhất Chi Mai là một du ký đặc biệt về Atlanta, quê hương của tác giả “Cuốn Theo Chiều Gió”. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết và vui lòng bổ túc địa chỉ liên lạc cùng sơ lược tiểu sử.
Người viết là một cô giáo dạy Việt ngữ tại San Jose, người gởi bài dùm là ThaiNC, tác giả bài “Công Chúa Mỵ Nương Sang Mỹ” đã phổ biến. Bài viết được Thai NC giới thiệu như sau:
Tác giả Bảo Trân tên thật Lý Tuyết Mai, cư dân Pomona, CA. Việc làm: Nhân Viên Bộ Xã Hội. Đã nhận giải Vinh Danh Tác Phẩm, Viết về nước Mỹ 2009 với bài “Con Bé”, chuyện kể về chính sách của Bộ Xã Hội Mỹ đối với trường hợp một cô bé gốc Việt 16 tuổi mang bầu. Bài mới là chuyện nhà Ngày Của Mẹ 2012. Hình ảnh là nhân vật của bài viết.
Tác giả là cựu sĩ quan VNCH, khoá 8/68 Sỹ Quan Trừ Bị Thủ Đức, phục vụ tại Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn II, bị bắt tại Ban Mê Thuột ngày 14 tháng 3 năm 1975; Đến Mỹ tháng 4/2005, hiện cư ngụ tại Carlsbad, California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là “Phúc Ấm Con Ban” kể chuyện một ông bố cựu sĩ quan VNCH bị con ruột đuổi ra khỏi nhà. Bài thứ hai, “Người Bạn Già Mất Trí” kể việc ông bố nhận công việc chăm sóc một cụ già mất trí. Bài thứ ba, “Ông Chú Ngoại”, kể việc ông giúp kèm học cho lũ trẻ trong nhà chủ. Bài mới nhất là phần cuối. Chuyện cuối đời lưu vong, dù buồn vẫn sáng lên tình người tử tế với người.
Tác giả là cư dân châu Âu, làm việc trong một văn phòng thiết kế công chánh tại nước Pháp. Tuy sống bên kia Đại Tây Dương, những bài viết của cô thường thường rất bén nhậy với chuyện của người Việt tại Mỹ. Họp mặt Viết Về Nước Mỹ 2011, Đoàn Thị đã bay từ Paris sang để nhận giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là Giải Á Hậu. Bài viết mới của cô là là chuyện Mothers Day 2012 của một nàng dâu người Mỹ tóc vàng.
Tác giả là cư dân vùng Little Saigon, đã góp một số bài viết về nước Mỹ. Mothers Day 2011, bà viết về Mẹ. Năm nay, bà viết về bà Mẹ Chồng, người mà bà trân trọng gọi là “Má tôi.”
Chủ Nhật 13-5 là Mothers Day 2012. Xin mời đọc bài viết mới của Anne Khánh Vân, giải chung kết Viết Về Nước Mỹ 2007. Cô sinh năm 1974 tại Saigon, tốt nghiệp kinh tế tại Pháp, hiện sống và làm việc tại miền Đông Hoa Kỳ.
Tác giả tên thật Tô vĩnh Phúc, từng viết một số văn thơ dưới nhiều bút hiệu khác nhau, nhưng bút hiệu sau cùng là Giang Thiên Tường. Thơ văn đã đăng ở tuần báo Phụ Nữ Cali và Làng magazine ở bắc Cali và các trang web. Tác phẩm mới nhất được xuất bản là thi tập "Bên Bến Sông Buồn"(2011). Trong những năm 1990, xuất bản và phát hình tuần báo Phù Sa ở Bắc Cali. Hiện là cư dân ở Sacramento, California. Mùa Mothers Day 2011, ông có bài “Chuông Gọi Mẹ Thương.” Sau đây là bài mới cho Mothers Day năm nay của ông. 
Nhạc sĩ Cung Tiến