Hôm nay,  

Cú Sốc Về Văn Hóa Tại Việt Nam

14/04/201400:00:00(Xem: 24502)

blank
Đôi uyên ương Mỹ-Việt Steve và Tuyết thời 1973 tại Biên Hoà.

Chú Sáu Steve Brown là bút hiện của Steve Brown, một cựu chiến binh Mỹ từng đóng quân ở Biên Hoà và kết hôn với một phụ nữ Việt. Viết về nước Mỹ, ngày 18 -12-2012 đã phổ biến bài viết trực tiếp bằng tiếng Việt đầu tiên của ông, kể chuyện tình 40 năm trước giữa chàng thuỷ quân lục chiến Hoa Kỳ và một cô gái Việt. Ông bà nay có 7 người con, hiện ở Ohio. Với bài viết thứ ba, “Hành Trình Tiếng Việt của Một Người Mỹ”, ông nhận Giải Việt Bút Trùng Quang dành cho tác giả tác phẩm nào thể hiện được sức mạnh của tiếng Việt, trong Viết Về Nước Mỹ 2013. Bài viết mới của ông Sáu là hồi ký thời chàng lính trẻ từ Mỹ trở lại Việt Nam để cưới vợ.

* * *

Mùa xuân năm 1973 tôi từ Mỹ trở lại Việt Nam để lập gia đình. Trước kia tôi đã phục vụ ở Việt Nam trong quân đội Mỹ. Kinh nghiệm sống trong quân đội cũng có rất nhiều điều mới lạ dù tôi đóng quân trong đơn vị Mỹ nên nói tiếng Anh, ăn đồ Mỹ - tuy không như mẹ tôi làm hồi trước (ai từng phục vụ trong quân đội sẽ hiểu câu này liền). Sau một thời gian tôi đã quen sống trong hoàn cảnh quen thuộc của thủy quân lục chiến. Nhưng khi tôi bước vô nhà gia đình người hôn thê tôi tên là Tuyết ở Biên Hòa thì hoàn toàn không có gì quen thuộc cả.

Lúc đó vì tình hình chiến tranh rất khó khăn nên có tới 24 người trong một cân nhà hai lầu tương đối nhỏ. Nói chung nhà đó chật và đơn sơ lắm. Trong nhà có phòng khách phía trước và phòng ăn phía sau ở tầng dưới. Tầng trên có hai phòng ngủ nhưng phải leo lên cầu thang. Trong phòng vệ sinh thì không có gì hết ngoài một lỗ thông vào con mương phía dưới nhà. Ở ngoài có một cái giếng và đó cũng là chỗ tắm rửa. Ở đó thời gian riêng tư với Tuyết hầu như là không có.

Thời gian đó tôi chưa biết nói tiếng Việt nên không nói chuyện được với ai hết. Chỉ một mình Tuyết biết nói tiếng Anh một ít mà thôi. Tuyết biết nói tiếng Pháp mà trước kia tôi học tiếng Pháp 3 năm nên chúng tôi cũng nói tiếng Pháp một ít. Tôi không hiểu gì những người khác trong gia đình Tuyết nói, cho nên dù nhà đông suốt ngày và mỗi ngày, tôi vẫn cảm thấy như bị cô lập.

Đồ ăn dĩ nhiên là toàn bộ của Việt Nam. Hiện nay chúng tôi ăn đồ ăn Việt Nam gần như mỗi ngày và tôi thích lắm nhưng lúc đó tôi chưa quen. Từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ ăn đồ cay. Nhưng lúc ấy tôi thấy Tuyết dùng ớt nhiều nên tôi quyết định thử xem. Tôi lấy một miếng ớt nhỏ bỏ vô miệng. Ủi chà, cay quá! Tôi bị đổ nước mắt nước mũi liên tục. Sau khi tôi uống vài ly nước chanh sự cay mới giảm bớt từ từ.

Có lần khi người em vợ đi xa gia đình, ngày hôm trước họ giết một con gà. Vì chưa hiểu phong tục Việt Nam tôi có thắc mắc. Tuyết nói họ giết con gà đó để được “may mắn” nhưng vì mù tịt với ý nghĩa của lễ đó nên tôi không được thỏa lòng với lời giải thích đó.

Trước ngày đám cưới Tuyết nói chi phí sẽ là 50 mỹ-kim. Dù không là bao nhiêu, nhưng tôi vẫn có chút thắc mắc vì theo phong tục người Mỹ đó là trách nhiệm của gia đình người vợ. Đám cưới chúng tôi rất đơn giản mà làm theo phong tục Việt Nam. Lúc đó tôi không hiểu gì cả và cũng không có ai để giải thích.

Khi tôi muốn tập thể dục tôi đi ra một khoảng đất nhỏ ở bên kia đường hẻm, gần đường rầy xe lửa. Mỗi khi tôi đi ra đó có 15-20 người hàng xóm đến coi. Tình huống như thế làm cho tôi cảm thấy không thoải mái.


Gia đình Tuyết có cái truyền hình. Mỗi cuối tuần có phim cải lương. Khi họ mở phim bà con hàng xóm đến coi đông lắm. Trước kia ở quê hương tôi chưa bao giờ thấy như thế. Có một số người đến không mang dép nhưng khi đi về họ có dép. Vậy là mỗi cuối tuần trong nhà lại có người bị mất dép!

Khi chúng tôi đi Sài-gòn thì thường thường đi bằng xe tắc-xi. Một lần khi không có tắc-xi chúng tôi ý định đi bằng xe lô (màu đen). Người tài xế nói tôi phải trả gía gấp đôi khách hàng khác, thấy ông ấy làm thế là không công bằng chúng tôi đi đến một ông cảnh sát đừng gần đó để khiếu nại. Ông cảnh sát nói là nếu không cho ông ta một số tiền thì ông ấy sẽ không giúp đỡ gì cả. Bó tay! Cuối cùng chúng tôi đi bằng xe buýt. Tuy rẻ nhưng rất chật.

Thỉnh thoảng chúng tôi phải đi tòa đại sứ Mỹ ở Sài-gòn để làm giấy tờ cho Tuyết qua Mỹ. Lúc đó các thủ tục rất dễ dàng. Từ lúc nạp đơn đến lúc có chiếu khán là một tháng. Khi ở Sài-gòn chúng tôi ở lại tại một khách sạn nhỏ trên đại lộ Nguyễn Huệ. Đêm đầu tiên có cảnh sát đến gõ cửa lúc 2 giờ khuya đòi coi giấy hôn thú. Khi anh cảnh sát bước vô đã thấy áo cưới để ở đó rồi.

Ở Sài gòn chúng tôi hay mướn xe xích-lô chở đi chơi, có khi đi bằng xích-lô máy. Chúng tôi hay đi ăn phở sáng sớm. Một lần khi chúng tôi ăn trưa trong tiệm ăn Pháp trên tầng cao của khách sạn Palace. Khi chúng tôi đang ăn thì bất ngờ có ba pháo đạn nổ trong đồng ruộng lúa xa xa. Cảnh này tôi đã thấy nhiều lần khi tôi đóng quân ở Việt Nam trước kia nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy lúc ngồi trong tiệm ăn. Thời gian đó hầu như mỗi buổi tối chúng tôi đi ăn tại nhà hàng Tàu. Tôi không nhớ ở đâu nhưng khi nhìn ra cửa số thì thấy tượng Ông Trần Hưng Đạo. Những món ăn ở đó thì tôi chưa từng thấy.

Có khi chúng tôi đi coi phim tại rạp chiếu phim REX cũng trên đại lộ Nguyễn Huệ. Đa số là phim Mỹ mà họ đã dịch ra tiếng Việt. Ở dưới có tiếng Anh nhưng tiếng Anh đó họ dịch lại từ tiếng Việt. Vì thế có lắm khi khó hiểu hoặc có những chỗ tức cười lắm.

Nói chung lúc đó ở Việt Nam như là tôi gặp điều mới lạ liên tục. Kinh nghiệm tôi với cú sốc về văn hóa chắc không khác hơn vô số người khác trong tình huống giống như thế. Khi nhìn lại tôi nghĩ nếu biết trước sẽ có phản ứng tâm lý như thế thì người ta có thể chuẩn bị để giảm bớt một phần sự lạc lõng. Sau đó tôi đi các nước ở Á Châu, Âu Châu, Nam Mỹ, và Trung Đông nhiều lần mà không bị cú sốc về văn hóa gì nữa.

Mấy năm sau, khi học một chương trình nhân loại học, tôi mới nghe giải thích cụm chữ “cú sốc về văn hóa”. Đó là từ chuyên môn để mô tả cảm giác khi người ta cảm thấy không thoải mái ở một nơi xa lạ vì cách sống và suy nghĩ quá khác với kinh nghiệm mình có. Khi nghe tôi biết rằng trong mùa xuân năm 1973 tôi đã bị cú sốc về văn hóa ở Việt Nam. Có lẽ nhiều người gốc Việt đã trải qua kinh nghiệm đó khi họ mới đến Mỹ và tiếp xúc với ngôn ngữ khác, phong tục tập quán khác, đồ ăn khác, phương tiện đi lại cũng khác…

Hơn 40 năm sau, khi tôi về Việt Nam và ở lại với gia đình Tuyết tôi cảm thấy rất thoải mái. Đó cũng nhờ những năm sống bên nhau, Tuyết đã giải thích và giúp tôi sẵn sàng hòa nhập với văn hóa của quê hương nàng.

Đi nước ngoài gặp văn hóa nào
Rất nhiều cái lạ, biết làm sao
Dần dần mới hiểu những điều đó
Phong tục xa xôi, mới bước vào

Sáu Steve Brown

Ý kiến bạn đọc
15/04/201407:48:00
Khách
Chú 6 viết rất hay. Chú đừng để ý đến những nhận xét mang tính đố kỵ , viết tiếng Việt không bỏ dấu mà còn bày đặt chê người khác.
14/04/201417:08:07
Khách
Day khong phai bai van hay truyen ngan. Toi co cam tuong nhu dua be dang ke chuyen, tap noi, tap viet.
14/04/201416:09:40
Khách
Chú Sáu hồi trẻ đẹp trai ra phết....Văn viết ngộ nghĩnh và các chi tiết diễn tả đúng là của phong tục Vn, làm đọc giả không khỏi nín cuời đụợc. Cảm ơn chú.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 865,025,185
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến