Hôm nay,  

Một Ngày Nghỉ Không Thể Quên

09/10/201500:00:00(Xem: 14613)

Tác giả: Sáu Steve Brown
Bài số 3640-18--30130vb6100915

Với bài "Hành Trình Tiếng Việt của Một Người Mỹ", Sáu Steve Brown là tác giả đã nhận Giải Viết Văn Việt ngữ Trùng Quang năm đầu tiên, 2013. Ông là một cựu chiến binh Mỹ từng đóng quân ở Biên Hoà và kết hôn với một phụ nữ Việt. Viết Về Nước Mỹ, ngày 18 -12-2012 đã phổ biến bài viết trực tiếp bằng tiếng Việt đầu tiên của ông, kể chuyện tình 40 năm trước giữa chàng thuỷ quân lục chiến Hoa Kỳ và một cô gái Việt. Ông bà nay có 7 người con, hiện ở Ohio. Trong các bài tác giả đã góp, có “Nhớ Bạn Năm Xưa” kể kỷ niệm thời chiến tranh Việt Nam. Bài mới ông Sáu kể thêm nhiều chi tiết xúc động.

* * *

blank
Tác giả Sáu Steve Brown Ohio bay về California nhận giải Việt Bút Trùng Quang năm đầu tiên 2013 do Ông Đổ Doãn Quế, trường nam của cố nữ sĩ Trùng Quang trao tặng. Trong hình từ trái: Trương Ngọc Bảo Xuân, Bồ Tùng Ma, Nhã Ca.

Mùa hè năm 1972 tôi đóng quân ở Biên Hòa trong đơn vị Thủy Quân Lục Chiến Mỹ. Sau khi đóng ở đó vài tháng tôi được một ngày nghỉ.

Hôm đó tôi thức dậy trước khi mặt trời mọc như thường lệ, đi bộ đến chỗ lấy súng lục 45 rồi đi sang nhà ăn quân đội. Trên đường đi tôi gặp Kevin. Năm 1969 Kevin và tôi tốt nghiệp trung học cùng một trường. Cả hai chúng tôi lên đường đi huấn luyện quân đội 10 ngày sau đó. Suốt ba năm Kevin và tôi cùng đóng quân tại bốn căn cứ khác ở Mỹ, rồi tại Nhật Bản, và cuối cùng tại Việt Nạm. Chúng tôi đứng đó mấy phút nói chuyện về tin tức ở quê hương rồi đi.

Ăn xong tôi đi bộ đến đơn vị máy bay trục thăng UH-1 của Không Quân Việt Nam Cộng Hòa. Khi nghe máy bay mở máy tôi bước tới hỏi phi công họ đi đâu và tôi đi cùng với họ được không. Người phi công nói họ sẽ đi Lai Khê và cho phép tôi đi cùng với họ. Như thế tôi lên máy bay và máy bay cất cánh liền. Trước kia tôi đã đến Lai Khê mấy lần rồi.

Khoảng chừng 25 phút sau chúng tôi tới nơi. Từ trên cao tôi thấy nhiều đại bác ở phía nam căn cứ. Máy bay hạ cánh trên phi đạo ở trong một đồn điền cao su, tôi xuống ngay. Mấy phút sau máy bay đó cất cánh đi công tác khác.

Tôi đi bộ đến một cái tháp làm bằng gỗ bên cạnh phi đạo và leo lên đỉnh.Từ phía bắc tôi thấy nhiều khói bốc lên ở xa xa. Lúc đó trận đánh An Lộc vẫn còn đang kéo dài. An Lộc phía bắc Lai Khê nhưng khá xa, khoảng chừng 40 cây số nên tôi đoán khói đó ở một chỗ nào đó gần hơn. Trong đồn điền cao su có một số lính bộ binh Việt Nam cũng đứng gần cái tháp đó. Một máy bay trục thăng CH-47 bay tới và hạ xuông rất gần, khoảng hai mươi người lính xuống máy bay. Họ mang xác của một người lính đã chết để vào trong xe cấp cứu. Sau đó xe đi ngay.

Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau một máy bay trục thăng UH-1 của lục quân Mỹ hạ cánh rất gần và tắt máy. Tôi xuống tháp đến xin phép đi cùng họ. Lúc đầu họ ngạc nhiên vì ở đó ít khi thấy thủy quân lục chiến nên tôi phải giải thích lý do tôi ở đó. Người phi công gọi hỏi ý chỉ huy đơn vị ở căn cứ Long Bình và được cho phép đem tôi đi cùng với họ. Ít lâu sau máy bay đến một căn cứ rất nhỏ của lực lượng đặc biệt ở Biên Hòa. Có xe tới chở chúng tôi đi đến một ngôi nhà để họ bàn luận công tác. Trong lúc đó tôi ngồi trong phòng kế bên lắng nghe họ nói gì. Khi họ nói xong chúng tôi trở lại máy bay trực thăng. Bốn người đó bàn luận với nhau nên ăn cơm trưa ở đâu. Nghe họ nói về điều đó tôi tôi thấy hơi lạ nhưng không nói ra. Tôi nghĩ, ủa, trong chiến tranh cũng có thể lựa chọn sẽ ăn cơm trưa ở đâu sao.

Cuối cùng họ quyết định trở lại đơn vị tại căn cứ Long Bình. Ăn xong chúng tôi nằm nghỉ một hồi rồi lên máy bay và bay đến căn cứ lực lượng đặc biệc nhỏ đó. Có xe chở một thiếu tá nhảy dù Mỹ lên máy bay. Ông ấy là cố vấn cho một trung đoàn nhảy dù VNCH. Ông ấy có mang súng CAR-16. Cái súng đó giống cái súng M-16 nhưng ngắn hơn nhiều. Tôi chỉ thấy loại súng đó ở Việt Nam một lần đó mà thôi.

Cộng tác chiều hôm đó là bay đến một căn cứ nhỏ hướng tây của Tây Ninh gần biên giới Campuchia để chở sĩ quan chỉ huy trung đoàn nhảy dù VNCH đi đến đơn vị của ổng hiện đang đi hành quân ở miền Tây. Tôi không rõ họ ở tỉnh nào nhưng tôi đoán là Long An hay Tiền Giang. Dù hôm đó có ai nói chúng tôi đi đến tỉnh nào thì bốn mươi ba năm sau tôi cũng không nhớ được.

Khi chúng tôi đang bay đến đó ông thiếu tá có chú ý đến lý do tại sao tôi đi công tác chung với họ. Khi bay qua những nơi nổi tiếng trong lịch sử Việt Nam ông ấy kể cho tôi biết. Tôi cảm thấy hơi lạ vì các sĩ quan thủy quân lục chiến không có nói chuyện thân mật như thế. Từ rất xa tôi thấy Núi Bà Đen rồi cứ càng bay núi đó càng gần. Khi bay tới gần tôi thấy căn cứ đó nằm trên đất bằng và biệt lập với chung quanh.

Khi tới nơi ông thiếu tá đi liền. Người ta đổ xăng cho máy bay trực thăng. Rồi mấy phút sau ông thiếu tá Mỹ trở lại với một ông đại tá nhảy dù VNCH. Sau khi họ leo lên thì trực thăng thì cất cánh liền. Chuyến bay xuống miền Tây theo đường lộ một phần, còn phần kia bay gần biên giới Campuchia phía Mộc Bài.

Khi tới nơi, máy bay trực thăng thình lình giảm cao độ bằng cách chuyển động xuống theo hình trôn ốc thật nhanh. Sau khi xuống một số người kế bên bắn súng lien thanh M-60 vào một hốc cây bên đồng lúa. Rồi máy bay hạ cánh trên một con đường nhỏ băng qua đồng lúa, cách xa hàng cây khoảng một trăm thước. Khi tắt máy thì có nghe tiếng súng bắn từ hướng Nam không xa lắm. Ông đại tá cùng cố vấn Mỹ xuống và đi bộ về hướng đó ngay. Sau đó tiếng súng giảm bớt dần dần cho đến khi không còn nghe nữa.

Chúng tôi xuống máy bay chờ đợi. Hôm đó trời nắng gắt. Tôi cảm thấy rất nồng nực. Trong lúc đang chờ đợi một ông cụ với râu dài mang bé gái khoảng bốn tuổi bước tới đứng trước mặt tôi. Ông ta đưa hai tay ra để trao cho tôi bé gái đó. Ông đó có vẻ thât buồn và khi mới thấy chúng tôi bé gái đó đã khóc rồi. Nó không bị thương Ông ấy nói gì đó, nhưng lúc đó tôi chưa biết tiếng Việt nên không hiểu được. Tôi nhìn vào mặt ông ấy mà lắc đầu. Ông ấy và đứa bé bỏ đi. Sau đó tôi suy nghĩ đến lúc đó nhiều lần. Không biết đứa bé gái đó ra sao. Có lẽ ba má nó đã chết mà ông cụ đó không có khả năng nuôi nấng nó. Thắc mắc đó của tôi không có hồi âm. Đó là hai trong vô số người bất hạnh tôi đã gặp trong thời chiến tranh Việt Nam.

Sau khoảng chừng 30 phút ông thiếu tá Mỹ trở lại mà nói chúng tôi đi được rồi. Năm người chúng tôi lên máy bay trực thăng. Khi máy bay cất cánh và vòng lại tôi thấy thành phố Sài-gòn ở xa xa. Có vẻ như là Sài-gòn nằm trên đất bằng. Từ nơi này nhìn xuống Sài-gòn như nhỏ lắm. Càng bay thì Sài-gòn càng lớn dần cho đến lúc đi ngang qua. Khi bay qua sông Đồng Nai thì căn cứ Biên Hòa không cách bao xa nữa. Khi bay tới gần các đơn vị máy bay trực thăng VNCH thì chúng tôi hạ xuống. Máy bay vừa đáp xuống tôi bước ra liền, chạy vài bước rồi quay lại và đưa tay lên chào những người trên máy bay trực thăng khi họ cất cánh bay ra hướng Long Bình.

Tôi chẳng bao giờ có dịp gặp lại họ nhưng ngày nghỉ đó thì tôi nhớ mãi, không quên được.

Sáu Steve Brown

Ý kiến bạn đọc
26/07/201818:44:27
Khách
Tình cờ lên mạng mới biết có chuyên mục này , và mới biết có một người Mỹ viết tâm tình của mình rất chân thành và cảm động . Tiếng Việt rất lưu loát và giản dị một cách bất ngờ , mong đọc những bài tiếp theo , Chúc Sáu STEVE BROWN nhiều sức khỏe và may mắn
25/10/201503:35:29
Khách
Có thể tôi đọc chữ Việt không tốt, nhưng đọc xong vẫn không hiểu tại sao ngày nghỉ trong bài viết là một ngày không thể quên .
14/10/201512:21:19
Khách
Chú Sáu ơi,
Dưới thời đại hi-tech này, trái đất nhỏ thiệt. Cháu rất vui khi biết được ở gần chú!
Chúc cô chú vui vẻ, hạnh phúc cùng gia đình.
Triều Phong
14/10/201500:26:48
Khách
Cháu Triều Phong,
Miamisburg rất gần. Cách xa Medway 20 dặm thôi. :)
14/10/201500:20:43
Khách
Chào anh Saigonmylove, Có một số điều của thuở ấy vẫn nhớ được nhưng có nhiều điều xảy ra sau đó là rất mơ hồ.
Hẹn ngày gặp lại năm tới.
Chúc anh bình an.
13/10/201513:27:11
Khách
Chào chú Sáu,

Cám ơn chú đã hồi âm. Cháu ở Miamisbug, phía Nam của OH, không biết có gần chú không?

Chúc chú và gia đình vui vẻ.

Triều Phong
13/10/201507:15:42
Khách
Chú Sáu có trí nhớ tốt quá dù ngày nghỉ phép đó không có xảy ra chuyện gì đặc biệt. Chúc chú Sáu nhiều sức khỏe rồi cuối năm tới chúng ta sẽ họp mặt nhá.
11/10/201523:53:41
Khách
Chào cháu triệulinh,
Cảm ơn cháu đọc bài viết của chú. Chú ý định viết thêm khi nào có dịp.
Chúc cháu vui vẻ.
Sáu
11/10/201523:47:46
Khách
Chào cháu Triều Phong,
Cảm ơn cháu có lời khen.
Chú ở tại làng Medway. Cháu ở đâu?
Chúc cháu một ngày thật tốt đẹp.
Sáu
09/10/201519:04:52
Khách
Cha`o chú Sáu,
Mong chú víêt thêm ba`i,căm o*n chú
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,729,041
Định cư tại Mỹ từ 1994, Phương Hoa vừa làm nail vừa học. Năm 2012, bà tốt nghiệp ngành dạy trẻ tại Chapman University khi đã 62 tuổi và trở thành bà giáo tại Marrysville, thành phố cổ vùng Bắc Calif. Với loạt bài về Vietnam Museum, "Bảo Tàng Cho Những Người Lính Bị Bỏ Quên," tác giả đã nhận giải chung kết 2014 và vẫn tiếp tục gắn bó với Viết Về Nước Mỹ. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả hiện là trưởng ban Tuyển Chọn Chung Kết giải Việt Báo từ năm 2017. Tham gia Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, bà nhận giải chung kết VVNM 2001, với bài “32 Năm Người Mỹ Và Tôi” và vẫn tiếp tục viết. Bà hiện làm việc bán thời gian cho National-Interstate Council of State Board of Cosmetology (NIC) và là cư dân Westminster. Bài mới nhất, tác giả viết cho mùa Vu Lan.
Tác giả là cư dân Miami, Florida, đã góp nhiều bài viết tinh tế, cho thấy tấm lòng của ông với quê hương, con người, và nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2015. Sau đây là bài mới của ông.
Với bài “Hành Trình Văn Hóa Việt tại UC Irvine”, tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và trở thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt tại UC Irvine từ năm 2000 cho tới nay.
Tác giả tên thật là Trương Nguyên Thuận, tuổi 60', cựu sĩ quan không quân VNCH, di tản sang Mỹ từ 1975, kỹ sư điện toán, từng làm việc với Hewlett Packard/ Houston... rồi mở lò dạy võ tại Houston. Ông đã góp nhiều bài viết đặc biệt và nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2004. Sau nhiều năm ngưng viết, ông vừa trở lại với sức viết mạnh mẽ. Bài mới là chuyện mừng đón cháu ngoại sinh đúng ngày bão lụt ở Houaton, Texas.
Tác giả là một nhà giáo, nhà báo, nhà hoạt động xã hội quen biết tại Little Saigon. Tới Mỹ theo diện Hát Ô Một từ 1990. Suốt 27 năm qua, ông là nhà hoạt động văn hóa cộng đồng, là thầy dạy võ, và không ngừng viết văn viết báo tiếng Việt, tiếng Anh. Với sức viết mạnh mẽ, vừa có thêm tới 7 cuốn sách mới đang ra mắt khắp nơi. Góp sức với Viết Về Nước Mỹ, ông đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ từ những năm đầu, và vẫn tiếp tục góp bài mới. Sau đây, là bài mới viết cho mùa lễ Vu Lan.
Tác giả định cư tại Pháp, tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng Ba 2010. Họp mặt giải thưởng năm 2011, bà đã bay từ Paris sang California để nhận giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á Hậu. Bài mới của tác giả cho mùa Vu Lan 2017 giống như bông hồng đỏ dành cho một bà mẹ vẫn tiếp tục sống vui sau cuộc bể dâu thời hậu chiến bi thảm.
Tác giả quê quán ở Bến Tre, đi du học Mỹ năm 1973 và ở luôn cho tới ngày nay. TG gia nhập chương trình VVNM do Việt Báo tổ chức từ năm 2015. Năm đầu tiên, nhận được giải danh dự (2016) và năm thứ hai được giải “Á khôi” Vinh Danh Tác Giả (2017). Hiện ông đã về hưu và đang định cư ở Orange County.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bài được chuyển đến bằng điện thư. Mong Lanh Nguyễn tiếp tục viết và vui lòng bổ túc phần sơ lược tiểu sử và địa chỉ liên lạc.
Tác giả đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2014. Cô sinh năm 1962, tốt nghiệp Đại Học Mỹ Thuật năm 1988 khoa Đồ Họa tại Việt Nam, từng làm công việc thiết kế sáng tạo trong ngành quảng cáo. Cô đến Mỹ tháng 4 năm 2000, hiện là cư dân Waxahachie, Texas, trong một thành phố ít người Việt cư trú. Sau đây là bài viết mới của tác giả.
Nhạc sĩ Cung Tiến