Hôm nay,  

Còn Mẹ Bên Đời

08/05/201600:00:00(Xem: 31388)
Tác giả: Lê Nguyễn Hằng
Bài số: 3814-17-30314-vb8050816

Tác giả là là một cây bút nữ, cư dân San Jose, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Cũng trong năm này, bà có bài viết mang tựa đề “Mây Đã Qua Cầu”, chuyện kể của một người mẹ tận lực chăm sóc con gái bị ung thư. Sau đây là bài mới của tác giả cho ngày lễ Mẹ, Chủ Nhật 8 tháng Năm, 2016.

* * *

Viết cho con gái tôi Lê Đình Thụy Uyển

Tôi nhìn chăm chú vào chiếc đồng hồ trên tường, 3 giờ 45 chiều, ngày 16 tháng 4. Cũng đúng giờ này và ngày này hai năm trước đây, tôi đứng bên cạnh giường bệnh trong nhà thương lặng người nhìn con gái đang bỏ tôi ra đi.

Uyển ơi! Y học tân tiến như thế và sự chăm sóc kiên trì đầy yêu thương của gia đình cũng chỉ giữ con được ngần này năm tháng thôi sao, con! Tôi vuốt ve Uyển, cố truyền hơi ấm cho con mong kéo dài thêm được vài phút giây cuối cùng trước khi con vĩnh viễn rời bỏ cuộc sống. Như hiểu được nỗi lòng của mẹ, Uyển mở mắt thật lớn cố gắng thâu lại hình ảnh của người thân lần cuối rồi từ từ nhắm lại. Tôi vuốt mắt con mà cõi lòng tan nát.

Không nỗi đau đớn nào bằng nỗi đớn đau của một người mẹ khi thấy hơi ấm của con dần dần nguội trong tay mình mà ruột gan quặn thắt. Hơi ấm ơi! sao lại lạnh lùng và tàn ác với mẹ con ta như thế!? Sao lại nhẫn tâm không cho ta truyền sự sống cho con!? Bốn mươi lăm năm mới chỉ là một nửa đời người, sao nỡ đành lòng cướp đi cốt nhục của ta và mẹ của hai đứa bé thơ dại!? Lằn ranh tử sinh sao mà mỏng manh đến vậy!? Chỉ một khoảnh khắc mà đã âm dương đôi đường, thiên thu cách biệt rồi sao!?

Mới tối hôm trước, chúng tôi cùng với chồng con của Uyển còn ở nhà thương với Uyển đến khuya, Uyển vẫn chuyện trò và chụp hình với cả nhà, thế mà ngày hôm sau, chỉ ngày hôm sau thôi, lá gan tai ương ngưng làm việc và Uyển thanh thản ra đi trong giấc ngủ, chẳng hôn mê cũng không hề đau đớn, con tôi đã giã từ trần thế không một lời trối trăn, một câu nhắn nhủ.

Nước mắt tôi hình như chảy ngược vào trong làm cổ tôi nghẹn đắng, tiếng nói không thoát ra được. Một lúc sau tôi mới thì thầm với con: “Uyển ơi, nếu bây giờ là lúc con phải ra đi, thì con hãy yên tâm rằng ba má và toàn thể gia đình mình cũng như chồng con và bên nội các cháu sẽ cùng nhau trông nom và nuôi dưỡng cho hai đứa nhỏ nên người với tất cả lòng yêu thương, con cứ yên lòng nhé.”

Tôi chạnh nghĩ đến hai đứa cháu ngoại, Nick 6 và Lily 9 tuổi, bỗng trở thành mồ côi mẹ mà nước mắt tuôn trào. Ở tuổi này, các cháu khi đi ngủ vẫn muốn mẹ đọc truyện cho nghe, vẫn muốn được quấn quít vòi vĩnh bên mẹ đòi nuông chiều, riêng cháu gái tôi sẽ cần mẹ giúp đỡ và giải thích những thắc mắc, khó khăn, khi bước vào giai đoạn trở thành thiếu nữ và nhất là khi chuẩn bị lập gia đình, vậy mà các cháu bé bỏng của tôi đã bị tước đoạt những đặc quyền này quá sớm.

Nhớ lại hôm Uyển ở nhà vợ chồng tôi dưỡng bệnh, buổi tối đi ngủ, cháu Nick cứ lăn qua trở lại mãi, rồi nó nói với chị: “Không có má xoa lưng em không ngủ được.” Tôi nghe Lily bảo em: “Má đang bệnh mà, để chị làm cho, em ráng ngủ đi nhé.” Tôi không cầm được nước mắt và biết rằng từ nay, ngoài tình thương yêu của một người bà dành cho cháu, tôi còn phải thay mẹ cháu chăm sóc và dạy dỗ cho các cháu nên người.

Mới ngày nào đây, Uyển sinh ra bé tí với cái đầu đầy tóc đen nhánh. Hôm cúng mụ đầy năm, con đã bốc cái lược, cả nhà biết ngay rằng lớn lên Uyển sẽ thích ăn diện và quả y như vậy, ở trong nhà cũng như khi ra đường, lúc nào con tôi cũng ăn mặc chải chuốt, son phấn đẹp đẽ.

Uyển rất gan dạ trong khi tôi nhát như thỏ. Nhà của vợ chồng Uyển ở Morgan Hill, trên một ngọn đồi cao có con đường ngoằn ngoèo cách xa nhà hàng xóm gần nhất cả dặm, gặp chuyện hiểm nguy kêu cứu cũng chẳng ai nghe. Chồng Uyển lại hay phải đi công tác xa, một mình Uyển ở nhà với hai đứa con nhỏ mà không hề sợ. Thấy tôi quá lo lắng, khiếp hãi, Uyển đã bàn với Scott, chồng của Uyển bán căn nhà của ông bà để lại và dọn xuống dưới chân đồi cho yên lòng mẹ. Khi mua nhà mới, vợ chồng Uyển cũng chọn căn có phòng cho “in-laws” để nếu sau này vợ chồng tôi già yếu muốn về ở thì có chỗ sẵn.

Uyển là một người rất tình cảm, lúc nào cũng quanh quẩn, gần gũi với gia đình. Đã có một lần Uyển chấm dứt mối tình với một bạn trai chỉ vì cậu ấy nói rằng khi ra trường sẽ muốn đi làm việc thật xa tận mấy nước Châu Phi. Uyển bảo rằng gia đình mình rất thân thiết, bữa cơm lúc nào cũng có bố mẹ và ba chị em, nên Uyển không thể nào có một cuộc sống mà chỉ vài năm mới được đem con về thăm ông bà ngoại một lần.

Uyển cũng rất thương bạn. Một hôm Uyển điện thoại cho tôi khóc sướt mướt khi hay tin một cô bạn thân bị ung thư ở giai đoạn cuối. Uyển nói trong thổn thức: “Con chỉ tội nghiệp cho hai đứa nhỏ của Leslie mới có 3 tuổi và 5 tuổi, mẹ mất thì chúng nó sẽ ra sao đây?” Thế mà chỉ mấy năm sau, con gái tôi cũng đã rơi vào hoàn cảnh đau thương đó. Thật não lòng!


Lily và Nick, chỉ có một nửa giòng máu Việt nhưng lại thích ăn những món Việt Nam tôi thường nấu. Khi Lily chưa đầy ba tuổi, đã mấy lần nó nhịn ăn suốt cả ngày, nhất định rằng: “Bà ngoại ơi, I only want to eat your bún bò Huế,” thế là tôi phải vội vàng nấu món nó thích rồi nó mới tiếp tục ăn uống trở lại. Thường thì con nít không bao giờ chịu ăn hành, thế mà Nick, một cậu Mỹ con, lại rất mê canh với thật nhiều hành ngò, nhất là canh thịt bò hành răm. Từ ngày mẹ mất, các cháu vẫn giữ truyền thống về thăm ông bà ngoại mỗi cuối tuần để có những bữa ăn cùng toàn thể gia đình có vợ chồng con gái lớn, Thụy-Hằng, cùng hai đứa con và cậu trai út của chúng tôi.

Gia đình Thụy-Hằng cũng ở dưới Morgan Hill nên mỗi ngày sau khi tan trường, Thụy-Hằng thường đón Lily và Nick về nhà, để bốn đứa cháu ngoại tôi quây quần cùng làm homework và chơi giỡn với nhau. Nhờ thế mà Lily và Nick đỡ thấy cuộc sống bị gián đoạn hay thay đổi quá đột ngột trong khi bố của cháu rất bận rộn với công việc làm, lại còn phải trông nom hai đứa con còn quá nhỏ dại. Các cháu ở xa hơn 30 dặm nên vợ chồng tôi không thể hằng ngày chạy lên chạy xuống đưa đón cháu đi học mà chỉ có thể lo cho các cháu vào những ngày cuối tuần.

Thỉnh thoảng Lily và Nick về ở chơi với vợ chồng tôi dăm bẩy hôm, nhất là vào những dịp lễ và hè. Mấy ngày đó chúng tôi thật bận rộn dẫn cháu đi chơi và nấu những món ăn chúng nó thích. Buổi tối cơm nước xong, tôi nằm giữa hai đứa đọc cho chúng nghe truyện cổ tích Sơn Tinh Thủy Tinh, Bánh Dầy Bánh Chưng, Trầu Cau, Ăn Quả Khế Trả Cục Vàng, Tấm Cám, Cô Bé Quàng Khăn Đỏ…Tôi muốn các cháu tôi tuy sanh trưởng ở Hoa Kỳ và mang giòng máu Mỹ, vẫn được thấm nhuần đạo lý đông phương nên khi đọc truyện cổ tích tôi giải thích những ngụ ý của truyện là phải biết ơn ông bà cha mẹ và thầy cô giáo, phải kính trọng người lớn tuổi, phải thuận thảo với anh chị em, phải ăn ở có tình nghĩa với gia đình, bạn bè và người xung quanh, phải giúp đỡ những người kém may mắn, làm việc tốt sẽ được đền ơn và hưởng phước…

Tôi cũng nói với các cháu về những chiến công oanh liệt, lẫy lừng của các vị tiền nhân của Việt Nam như hai Nữ Vương Trưng Trắc Trưng Nhị, Đức Trần Hưng Đạo, thiên tài Tây Sơn Nguyễn Huệ, Phù Đổng Thiên Vương…đã bao lần anh dũng đánh bại ngoại bang xâm lược để bảo vệ giang sơn, giữ yên bờ cõi. Tôi cũng kể đến các vị anh hùng trong thời đại chúng ta như các chiến sĩ Nguyễn Văn Đương, Hồ Ngọc Cẩn, Trần Văn Hai, Lê Văn Hưng, Nguyễn Khoa Nam, Phạm Văn Phú, Lê Nguyên Vỹ…và cả những thương phế binh quân lực Việt Nam Cộng Hòa đã vì non sông tổ quốc mà hy sinh thân mình, để các cháu tôi nhớ ơn họ và hãnh diện mang giòng máu Việt Nam kiêu hùng.

Mồng Một Tết, các cháu mặc áo dài lễ tổ tiên và cúng mẹ các cháu. Nick, bây giờ gần 9 tuổi, vẫn thường nói rằng “Cháu biết dù má cháu ở trên trời nhưng lúc nào má cháu cũng thương yêu và bảo vệ chúng cháu.”

Ngày Mothers Day, các cháu cũng đem những project làm ở trường về cho mẹ rồi để trước hình của mẹ các cháu dòng chữ: “We love you very, very, very much, mama.”

Tôi dẫn hai cháu đi chùa trong dịp lễ Vu Lan. Thường thì các em gái trong chùa cài hoa hồng đỏ cho những người còn mẹ và hoa trắng cho những ai đã mất mẹ, nhưng các em lại gắn trên áo cháu tôi hai cái hoa màu vàng. Tôi thật cám ơn sự tinh tế và nhạy cảm của thầy trụ trì chùa Từ Lâm, đã cho hai đứa cháu bé bỏng mồ côi mẹ của tôi hoa màu vàng thay vì màu trắng côi cút tội nghiệp! Tôi đã giúp các cháu gắn hai cái hoa vàng này vào hình mẹ cháu trên bàn thờ.

Chiều nay, Lily và Nick cùng toàn thể gia đình chúng tôi sẽ làm giỗ thứ nhì cho Uyển. Thế nào khi thấy nồi bún bò Huế, Lily cũng sẽ reo lên: “Cháu biết bà sẽ nấu món má cháu thích nhất, its my favorite too! Cám ơn bà ngoại.”

Rồi các cháu sẽ ngủ lại đêm nay, sau khi nghe tôi đọc truyện cổ tích và những trang lịch sử oai hùng của Việt Nam, lúc hai con mắt đã bắt đầu ríu lại, tôi đoan chắc thế nào Lily cũng đòi: “Bà ngoại ơi, bà hát cho cháu nghe bài mà bà vẫn hát ru cháu ngủ hồi nhỏ đi.”

Tôi nghe tiếng tôi văng vẳng lời hát ru:

Cái ngủ mày ngủ cho lâu, mẹ mày đi cấy đồng sâu chưa về, bắt được con riếc con trê, thòng cổ mang về cho cái ngủ ăn…

Đố ai nằm võng không đưa, ru con không hát, đò đưa không chèo…

Thằng bờm có cái quạt mo, phú ông xin đổi ba bò, chín trâu…

Và lời ru sẽ nhẹ nhàng đưa các cháu tôi vào giấc ngủ êm đềm tuổi thơ đầy mộng đẹp.

Rồi tôi rón rén đi về phòng mình, biết rằng đêm nay tôi sẽ nằm mơ thấy Thụy Uyển, con gái tôi, đôi mắt long lanh mỉm cười mãn nguyện!

16/4/2016

Lê Nguyễn Hằng

Ý kiến bạn đọc
08/05/201622:04:35
Khách
Chị Hằng ơi! Bà ngoại ru con ru cháu êm ả thấm đẫm tình thương yêu dù cho ruột gan có bào bọt. Mong được đọc thêm "còn bà ngoại bên đời." Chúc chị và các bà mẹ khác một ngày lễ mẹ vui tươi đầm ấm
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,124,914
Tác giả Nguyễn Hưng chuyển bài đến bằng điện thư. Đúng vào dịp kỷ niệm một năm sau cơn thiên tai Katrina tàn phá New Orleans, bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện viết về những cư dân gốc Việt trong một xóm đạo ở vùng bị đất thiên tai. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm và bổ túc dùm sơ lược tiểu sử và địa chỉ liên lạc
Tác giả Nguyễn Hưng lần đầu dự viết về nước Mỹ. Đề tài bài viết đầu tiên của ông là mộng hão huyền và thực tế Mỹ. Nhân vật là một người hãnh tiến đến cùng, được mô tả bằng bút pháp tinh tế. Bài được chuyển tới bằng điện thư. Mong tác giả tiếp tục viết thêm và bổ túc địa chỉ liên lạc cùng vài dòng tiểu sử. Những điều ông biết về nước Mỹ
Cho dù đang sống với hiện tại, hình như những cái bóng của quá khứ đủ mầu lúc nào cũng đeo đuổi chúng ta. Gia đình tôi thuộc cỡ trung bình của người Việt Nam, nghĩa là gồm ba mẹ và tám anh em. Sinh ra giữa đám anh em trai, thưở nhỏ tôi thích những trò chơi tạc lon, thả diều hơn là bế em, giải gianh. Tính con gái của tôi chỉ thể hiện
Thịnh Hương,cư trú và làm việc tại miền Bắc California, là một trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ năm thứ sáu. Sau đây là hồi ký viết vội của bà, kể chuyện cùng con trai lái xe từ San Jose về Westminster
Chuyện xảy ra vào năm một ngàn chín trăm hồi đó, lúc mà gia đình tôi vừa từ Bình Giả, một vùng đất đỏ, không có điện đóm gì cả đến mảnh đất Hoa Kỳ này. Đúng là đổi đời.Tuy đã được học sơ về nước Mỹ và thói quen của người Mỹ một vài ngày ở Thái Lan nhưng tôi không khỏi kinh ngạc khi bước chân tới phi trường Los Angeles, nào là cửa tự động mở,
Tác giả Quân Nguyễn cùng vợ con đến Mỹ năm 1987, ông trở lại trường học, tốt nghiệp cao học về Sociology tại CSUF, đệ tam đẳng huyền đai Tae Kwon Do, từng làm counlelor tại nhà tù tiểu bang ở Chino, hiện làm state parole officer ở Santa Ana, và là cư dân Anaheim, CA. "Cách đây khoảng ba năm, chú em út của tôi,
"Bước tới đèo ngang bóng xế tà, Cỏ cây chen lá, lá chen hoa. Lom khom dưới núi tiều vài chú, Lác đác bên sông rợ mấy nhà." Tôi không biết tại sao mình nhớ bài thơ nầy. Có lẽ "tiều vài chú" gắn liền với định mệnh tôi: lấy chồng Tiều. Mặc đầu chồng tôi là người Tiều Châu (Trung Hoa) ), không phải người tiều phu (đốn củi) mà
Hoa Kỳ là một nước văn minh giàu có. Có thể nói là giàu nhất thế giới. Từ bao nhiêu năm, qua hằng bao Thế Kỷ, đã có biết bao người mơ ước được đến sinh sống trên đất nước Hoa Kỳ. Nhiều dân tộc đã đổ xô di dân đến Mỹ, vì Mỹ là vùng "Đất Hứa", là Cõi Thiên Đường. Người ta đã ví cho Mỹ là như vậy. Người Việt Nam sống dưới chế độ Cộng Sản từ sau 1975, cũng đã ôm ấp giấc mơ này
Thuở còn cắp sách đến trường, tôi không nhớ mình đã viết đến bao nhiêu dòng suy nghĩ trong các quyển lưu bút mỗi khi bắt đầu thấy hàng phượng ở sân trường một hôm bỗng đơm hoa đỏ thắm. Những dòng chữ ngây ngô mang nặng nổi buồn man mác khi sắp phải xa trường lớp với thầy cô cùng bè bạn dù chỉ trong vài tháng
Bà Đoan mấy bữa nay bận rộn với hai đứa con: thằng Doãn lên 9 và con Liên lên 7, hễ bà đi làm về chưa kịp uống ngụm nước thì chúng nó hối thúc đi chợ mua sắm đồ dùng để đi cắm trại. Thân thể mệt nhừ sau 8 tiếng làm trong hãng, bà chỉ muốn về nhà ngồi trên chiếc Lazy-boy nghỉ ngơi chốc lát, nhưng xem chừng số bà lận đận lao đao từ nhỏ
Nhạc sĩ Cung Tiến