Hôm nay,  

Lão Cung và Người Vợ Mới

20/06/201700:00:00(Xem: 19154)

Tác giả: Bồ Tùng Ma
Bài số 5149-18-30749-vb3062017

Tác giả từng nhận các giải bán kết từ năm đầu tiên 2001, và từ 8 năm qua, là thành viên Ban Tuyển Chọn Chung Kết Viết Về Nước Mỹ. Trước 1975, ông là một hạm trưởng hải quân VNCH, sau đó là 10 năm tù cộng sản, và định cư tại Mỹ theo diện H.O.

* * *

Lão Cung năm nay 68 tuổi, thừa điều kiện để thuê một căn nhà dành cho người cao niên. Tôi giới thiệu lão đến một nơi có cái tên hơi dài, Bunker Hill Plaza Senior Apartment, làm lão nhăn mặt, phải lấy giấy bút ra ghi một lúc lâu. Tòa nhà này gần phố Tàu, nghĩa là gần Trung tâm Thành phố Los Angeles, rất tiện cho người mới đến Mỹ như đáp xe buýt, đi chợ Việt Nam, học tiếng Anh.

Hai ngày sau lão đến gặp tôi, mặt nhăn thêm:

- Họ nói tôi đủ điều kiện…già, còn vợ tôi thì không.

- Ai nói, Manager hả? Tôi hỏi.

- Không, mấy anh Tàu. Họ cũng đến thuê như tôi.

- Tàu nói tiếng Việt?

- Phải, họ ở Việt Nam mới qua.

- Một là họ không biết, hai là họ muốn giành chỗ. Người thuê chính trên 62 là được, còn vợ thì miễn là đừng… vị thành niên.

Nghe nói, lão cám ơn rối rít rồi ra về.

Đáng lẽ lão Cung đã qua Mỹ theo diện HO (Humanitarian Operation) từ lâu nhưng phải đợi làm thủ tục giấy tờ cho bà vợ mới, mà giấy tờ lão nhờ làm không phải thứ thiệt nên khi phỏng vấn lão bị nghi ngờ, bị từ chối. Mãi cho đến nay, hơn 25 năm sau, lão mới được qua Mỹ do người em bảo lãnh.

Lão đã có vợ trước rồi, nhưng bà ấy đem đứa con gái đi vượt biên và không chịu bảo lãnh lão. Đứa con gái thương cha, muốn bảo lãnh nhưng mẹ nó không cho. Lão không hiểu lão đã làm gì mà bà ta thù ghét lão như vậy. Chính bà ta mới là người có lỗi trong đời sống vợ chồng, chớ không phải lão. Mỗi lần giận nhau là bà…đăng báo tìm bạn bốn phương. Lão còn nhớ một đoạn vợ lão đăng trong báo Trắng Đen: “…không có hạnh phúc gia đình, đã ly dị, thích màu tím, thích nhạc Trịnh. Xấu đẹp tùy người đối diện…”. Tình cờ thấy mảnh giấy báo đăng những lời tìm bạn này được bà cắt xén để trong ngăn kéo, lão tức giận nhưng rồi bỏ qua. Khi qua Mỹ vợ lão đã chụp nhiều cái mũ không có thật lên đầu lão, nghĩa là nói xấu lão đủ điều, ngay cả với đứa con gái. Lão không hề cải chính việc này, nhất là với đứa con gái. Lão nghĩ lão cần phải… hy sinh. Cứ để cho nó nghĩ mẹ nó tốt để mẹ nó dễ dạy nó.

Người vợ sau nhỏ tuổi hơn lão rất nhiều. Tôi không biết chính xác bà ấy bao nhiêu tuổi, chỉ thấy bà ấy rất trẻ và khá đẹp, trông rất hiền. Tánh tình bà, theo lão Cung nói, trái ngược với bà vợ trước, nên lão nhất quyết đem bà đi Mỹ cho bằng được. Lão nói lão gặp bà vào một buổi tối trong tiệm cà phê. Bà ngồi một mình. Không biết bà đợi ai mà cứ thấp thỏm ngó ra ngoài. Lão nhìn kỹ, thấy bà đúng là người rất “bắt mắt” lão. Kín đáo nhìn thêm, lão nhận ra bà có mái tóc không được tự nhiên. Không phải tóc giả, nhưng sao… Lão đánh bạo đến bên bà hỏi:

- Hình như…đợi ai?

Ngươi phụ nữ e lệ nói:

- Chị bạn.

Sau vài ba câu chuyện hai người quen nhau. Lão biết tại sao mái tóc của bà không được tự nhiên. Bà bị một vết chàm khá lớn bên má phải và lấy mái tóc che. Đối với lão khuyết điểm này không đáng kể khi bà đẹp và rất trẻ so với lão.

Sau đó họ cưới nhau. Lão nói sẽ đưa bà đi Mỹ:

- Anh đưa em đi Mỹ. Chắc qua Mỹ anh cũng không làm gì cho có nhiều tiền vì đã cao tuổi.

Bà chớp mắt cảm động:

- Miễn đủ ăn, đủ ở và gần nhau là được.

Ở Việt Nam hai người rất hạnh phúc, chỉ phiền một điều, khi họ đi đâu cũng có người chăm chăm nhìn mặt bà, có người còn nói nhỏ gì đó với nhau và cười. Lão đã “vô hiệu hóa” việc này bằng cách mua cho bà một cái khăn mỏng để bà trùm đầu như phụ nữ Hồi giáo. Có lần họ đến chợ Bến Thành, gặp một số phụ nữ Mã Lai du lịch Việt Nam, đến bên bà xổ một tràng tiếng gì đó. Bà lắc đầu làm họ ngạc nhiên.

Ở Mỹ cũng có người để ý đến vết chàm của bà nhưng chỉ nhìn thoáng qua, tuy vậy lão cũng đem bà đến một mỹ viện. Thật ra lúc đầu lão không có ý định này, vì lão nghĩ có thể chính nhờ vết chàm mà lão mới lấy được bà. Vết chàm mất đi liệu bà có mất theo nó không. Nghĩ vậy nhưng rồi vết chàm mất đi gần 2 năm mà bà vẫn còn.

Theo yêu cầu của bà, lão xin cho bà làm “chạy bàn” tức bồi bàn theo cách gọi trước đây tại một tiệm ăn Việt gốc Tàu. Công việc này đòi hỏi phải nhanh nhẹn nhưng bà lại là người chậm chạp. Nhân viên trong tiệm gọi đùa bà là bà Trì để chê bà chậm. Càng bị chê bà càng chậm. Vậy mà bà vẫn được chủ tiệm cho làm đến nay đã gần hai năm.

Sau hai tuần nộp đơn tại Bunker Hill Plaza Senior Apartment lão Cung được chấp thuận. Lão mừng quá, báo cho chủ nhà mà lão đang thuê biết sẽ trả nhà trong vòng 30 ngày nữa, vào đầu tháng 11. Vì được HACLA (Housing Authority of the City of Los Angeles) trợ cấp tiền nhà nên lão cũng thông báo cho cơ quan này như trên và làm đơn xin được thuê nhà khác. Lão không ngờ phải mất thời gian ít nhất 1 tháng từ khi nộp đơn mới có giấy chấp thuận, trong khi đó HACLA đã ngưng trả số tiền trợ cấp vào đầu tháng 11, nên lão phải dàn xếp với chủ nhà để thuê tiếp với giá không có trợ cấp.

Nếu anh chủ nhà tử tế hay ít ra sòng phẳng thì lão cũng chẳng dọn qua nhà khác làm gì, mất công và phiền phức như phải thông báo địa chỉ mới cho Bưu điện, Sở An sinh Xã hội… Có lẽ anh chủ nhà nghỉ lão được chính phủ Mỹ ưu ái quá nên nóng mặt, tìm mọi cách moi thêm tiền của lão. Sửa sang cái gì trong nhà anh ta cũng bắt lão chịu một nửa, lại tăng “ngầm” tiền nhà, nghĩa là hằng tháng bắt lão phải trả thêm tiền mặt không biên lai. Số tiền này không phải cố định mà lớn dần.

Một hôm lão Cung đến gặp tôi, mặt nhăn như khỉ ăn ớt:

- Sao lâu quá họ không cấp giấy chấp thuận, hơn 1 tháng rồi. Tôi chỉ còn nộp giấy cho chủ nhà mới nữa là xong. HACLA đã đến kiểm tra chỗ ở mới, đã OK.

Tôi nói:

- Đáng lẽ anh đừng trả nhà sớm. Nên nhớ sau khi nộp giấy anh còn phải đợi HACLA mặc cả tiền nhà với chủ nhà mới nữa.

- Trời đất! Vậy nữa sao!

Một ngày nọ tôi đang ngồi nhà uống cà phê thì Lão Cung đến, tay cầm một tờ giấy. Tôi nói:

- Có giấy tờ rồi hả? Chúc mừng!

Tôi ngạc nhiên, thấy mặt lão vẫn nhăn. Lão nói:

- Tụi tôi chỉ có quyền thuê căn hộ 1 phòng, nhưng chỗ này chỉ còn căn hộ 2 phòng.

Tôi nói:

- Anh muốn thuê căn nhà mấy phòng cũng được miễn là đừng quá số tiền HACLA đã quy định. Thí dụ nếu HACLA quy định anh chỉ thuê được căn nhà 1 phòng giá dưới 1300 đô, mà giá nhà ở Bunker Hill… 2 phòng cũng dưới giá đó thì không trở ngại gì cả. HACLA không căn cứ vào số phòng, mà căn cứ vào giá nhà.

Lão Cung về nhà và hôm sau lại đến, mặt vẫn nhăn:

- Hai phòng ở đó giá 1400 đô.

Tôi suy nghĩ nột lát rồi nói:

- Việc này có thể giải quyết.

- Sao?

- Anh điều đình với Manager, nói sẽ bù thêm mỗi tháng 100$.

- Hợp pháp không?

- Nguyên tắc thì không, nhưng hình như HACLA...giả lơ.

- Bây giờ kẹt quá tôi phải làm như anh nói. Đến khi có căn hộ 1 phòng tôi sẽ dọn đến. À, tôi cho thuê 1 phòng để đở bớt tiền nhà được không?.

- Không nên đâu. Việc này chắc chắn HACLA không giả lơ.

Mọi việc về nhà cửa của lão Cung đã xong xuôi. Lần đầu tiên tôi thấy lão đến nhà tôi với cái mặt không nhăn. Lão nói:

- Vừa rồi xuống văn phòng HACLA thiệt là vui. Nhân viên ai cũng cười, niềm nở, nhã nhặn…

Tôi cười nói:

- Bây giờ ở đâu cũng có gắn camera.

- Tôi không hiểu anh muốn nói chi.

- Hồi mới qua Mỹ, Florida, khi đến xin trợ cấp xã hội, tôi rất ngạc nhiên thấy cô worker đứng ngoài cửa, có vẻ như… cung kính mời chúng tôi vào phòng. Tôi nghĩ có lẽ các worker ở HACLA đã có chỉ thị phải lịch sự với người đến xin thụ hưởng. Camera là để dò xem các worker có… cười không.

Bẵng đi một dạo tôi không gặp lão Cung. Tôi gọi điện thoại cũng chẳng thấy lão trả lời. Tôi đến Bunker Hill Plaza Senior Apartment hỏi thì được biết lão Cung đã dọn xuống apartment 1 phòng. Tôi đến chỗ ở mới của lão. Người hàng xóm ra nói lão vừa đi vắng.

Mấy ngày sau lão Cung đến tìm tôi. Tôi chưa bao giờ thấy mặt lão nhăn như lần này. Lão vào nhà, ngồi phịch xuống sô-pha. Tôi nói:

- Đúng ước nguyện rồi nhé! Chắc chỉ trả vài ba trăm 1 tháng. Tiền già làm chi cho hết.

- Phải! Lại ở một mình rộng thênh thang.

- Sao?

- Bà ấy đi rồi! Ly dị. Bà ấy lấy cớ đủ chuyện: Tôi không chịu đi làm để mua nhà như người ta, chỉ lo hưởng trợ cấp. Ở chỗ chi mà đâu đâu cũng thấy người đi xe lăn, người chống gậy, nghe xe cứu thương hú điếc óc. Người gì mà lúc nào cũng nhăn nhó.

- Người nào? Bà ấy ám chỉ anh hả?

- Chớ ai nữa! Tui bực quá nói “Li dị đi”. Bà ấy nghe lời tôi liền. Chưa bao giờ bà ấy nhanh như vậy.

Bồ Tùng Ma

Ý kiến bạn đọc
20/06/201723:10:40
Khách
Phuocs là người... óc ngắn chăng ? Mù chữ mà đọc được cả hai biết à ?
20/06/201721:37:11
Khách
Nguyễn Thanh là người...mù chữ chăng? Người ta nói "Văn tức là người" Đọc mấy lời của Nguyễn Thanh biết ngay tách cách và trình độ của Nguyễn Thanh. Nói ba xàm ba đế, tưởng người ta không biết mình là ai. Nếu check IP address người ta biết ngay Nguyễn Thanh là ai, ở đâu...Chẳng qua chuyện nhỏ...
20/06/201714:48:43
Khách
Phần bên dưới bài Lão Cung và Người Vợ Mới của Bồ Tùng Ma có bài viết cũ Hồn Tử Sĩ của Mimosa Phương Vinh rất hay.
20/06/201714:18:09
Khách
Một câu chuyện dấm dớ, thêm nữa là lời văn quá lủng củng. Cho điểm F.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,063,355
Tác giả là cư dân vùng Little Saigon, liên tục góp bài cho giải thưởng Việt Báo từ nhiều năm qua, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2011. Bài viết mới của Tịnh Tâm là một truyện ngắn nhân ngày Fathers Day sắp tới.
Tác giả sinh năm 1944, định-cư ở Mỹ năm 1979, sống ở California 25 năm với nghề điêu khắc gỗ. Một số tượng điêu khắc gỗ cỡ lớn hiện đang toạ lạc trên đường phố và nơi công công của các thành-phố Seaside, Monterey, và Los Gatos tại California là công trình của ông Tú.
Tác giả tham dự Viết Về Nước Mỹ từ 2009 và đây là bài viết thứ ba của ông, tự sự của một cựu chiến sĩ về quê cũ tìm thăm mộ đồng đội cũ. Tác giả cho biết ông sinh tháng 10/1939. hiện là cư dân Houston, Texas. Trước 1975, là sĩ quan QLVNCH. Bị băt tù binh ngày 16/04/1975 tại mặt trận Phan-rang.Ra tù 1984. Vượt biên 1986. Bị băt giam ở nông trường dừa 30/04, tỉnh Trà-vinh. Năm 1987 trốn trại về Saigon. 1989 tái vượt biên đến Malaysia tháng 07/1989. Tháng 05/1993 định cư ở Mỹ.
Tác giả cho biết ông sinh năm 1938, cựu sĩ quan an ninh quân đội, sang Mỹ theo diện H.O. vào năm 1990, hiện đã về hưu và an cư tại Westminster. Ông tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2008 và đã góp nhiều bài viết giá trị. Mừng tác giả trở lại trường học và mong ông viết thêm.
Ngày này, tuần tới sẽ là Fathers Day. Nhân dịp này, mời đọc bài viết mới nhất của Cam Li. Trước 1975, tác giả từng viết nhiều truyện ngắn trên bán nguyệt san Tuổi Hoa, và các truyện dài xuất bản bởi Tủ Sách Tuổi Hoạ - hiện có trên trang mạng: http//tuoihoahatnang.com. Sau 30/4/1975, Cam Li không viết nữa, chỉ chuyên làm công việc nghiên cứu khoa học. Định cư tại San Jose từ 2003, sáu năm sau cô góp cho giải thưởng Việt Báo nhiều bài viết giá trị và nhận giải vinh danh Tác Phẩm Xuất Sắc, Viết Về Nước Mỹ 2010.
Đây là bài thứ ba của Lê Thị. Tác giả 35 tuổi, cư dân Chicago. Trong email kèm bài đầu tiên, Lê Thị cho biết, "Mới đây, sau khi đọc một số sách của nhà văn Nhã Ca, tôi bỗng có cảm hứng muốn viết và đây là bài viết bằng Việt ngữ đầu tiên của tôi trong 20 năm qua." Với hai bài “Tôi Vẫn Là Tôi” và “Đâu Đó Có Chỗ Cho Chúng Ta” kể chuyện tình đồng tính, Lê Thị hiện dẫn đầu số lượng người đọc Viết Về Nước Mỹ trong 30 ngày qua. Bài viết mới làm bật lên sức quyết định của “hơi ấm gia đình” đối với những lựa chọn sinh từ trong tình huống tuyệt vọng, đồng thời cho thấy sức viết mạnh mẽ của tác giả.
Tác giả là một nhà văn, nhà báo, đồng thời cũng từng là nhà giáo, nhà hoạt động xã hội quen thuộc với sinh hoạt văn hóa truyền thông tại quận Cam.Ông đã góp nhiều bài giá trị và từng nhận giải danh dự viết về nước Mỹ. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả sinh năm 1957, cư dân Santa Ana, nghề nghiệp: làm nail. Loạt bài viết về nước Mỹ gần đây của tác giả với tên thật Nguyễn Thị Hữu Duyên gồm: Bỏ Gì Thì Bỏ; Ước Vọng Của Tin, thể hiện tình thương yêu và ý chí của một gia đình Việt Nam trên đất Mỹ. Vẫn trong tinh thần ấy, bài mới của bà là chuyện của mùa Fathers Day.
Tác giả là một nhà thơ, sĩ quan hải quân, từng tu nghiệp tại Mỹ. Sau năm 1975, ông trở thành người tù chính trị và định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. Ông tiếp tục làm thơ và góp nhiều bài tham dự Viết Về Nước Mỹ ngay từ những năm đầu tiên.
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục năm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Ông là một tác giả rất nhiệt thành đóng góp bài vở cho giải thưởng Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải thưởng danh dự Viết Về Nước Mỹ năm 2005 với bài viết mang tên "Bà Mẹ Hoa Kỳ". Sau đây là bài mới của ông.
Nhạc sĩ Cung Tiến