Hôm nay,  

Lên Lái Thiêu Thăm Anh

19/01/201200:00:00(Xem: 233646)
Lên Lái Thiêu Thăm Anh

Người viết: Nguyễn Viết Tân
Bài số 3460-12-28930vb5011912

lai-thieu-large-contentTham dự Giải thưởng Việt Báo từ năm đầu, ông nhận giải bán kết năm 2001 với bài "Bên Bờ Freeway" ký bút hiệu Tân Ngố. Nhiều truyện ký đặc biệt của ông về đất lề quê thói của miền Nam đã xuất bản thành sách "Chuyện Miền Thôn Dã," rất được bà con hâm mộ. Bài mới của ông kể chuyện ông anh về hưu tại Lái Thiệu. Hình bên: nhà vườn tại Lái Thiêu và đĩa “đọt rau choại“ luộc.

***


Sau hơn 15 năm làm ở hãng máy bay ở tiểu bang Kansas, anh Ba tôi về hưu ở tuổi 65 rồi trở về VN sanh sống.
Với số tiền hơn một ngàn một tháng thì sống ở Mỹ hơi eo hẹp, nhưng nếu về VN thì chẳng mấy người đi làm mà đạt được số lương bằng đó, nếu họ không là BS Kỹ Sư.
Từ Thủ Đức, qua khỏi chợ Búng-Lái Thiêu chừng 15 phút chạy xe trên con đường nhựa phẳng phiu là tới nhà anh tôi. Nó không nằm ngay mặt lộ, mà phải rẽ vô con đường nhỏ trải đá. Không biết công ty nào ẩu quá, họ mắc dây cable hay phone trên một trụ tre thấp chủm. Tôi phải nhảy xuống đẩy sợi dây cáp cho cao lên thì chiếc xe 7 chỗ Inova mới chui qua được.
Đây thực ra không phải là con đường đúng nghĩa mà chỉ là đê bao ngăn triều cường.
Vô chừng 100m thì tới căn nhà trệt mới xây, chung quanh là hàng rào cột đá kẽm gai mà trên đó giây đậu rồng mọc dầy bịt, trái đeo lúc lỉu.
Đậu này có thể ăn sống chấm với mắm chưng, xào với thịt bò, nhúng vô lẩu đều hợp vị.
Xe chạy vào trong sân thì một đàn chó Phú Quốc cả bán tiểu đội chạy ra sủa ỏm tỏi làm gà vịt chạy dáo dác.
Nhìn đàn chó mà con nào cũng có dợn xoáy trên lưng, tôi hỏi anh đây là loại chó săn, không sợ nó vồ gà vịt hay sao. Anh chưa kịp trả lời thì thằng Chung nói:
-Nó bắt chứ sao không, nhưng anh Ba ảnh đánh quá, nên nó sợ, tới nỗi bây giờ một con vịt con dí thôi, tụi nó cũng chạy có cờ!
Bây giờ trông anh Ba đen thui, chẳng ra dáng một Việt kiều trắng trẻo năm xưa nữa. Anh đang mặc một cái quần Tiều ngang đầu gối, bứng chuối con đi trồng.
Căn nhà ngoài phòng khách, phòng ăn, nhà bếp thì còn có 2 phòng ngủ và hai phòng tắm xây theo tiêu chuẩn Mỹ và có gắn máy lạnh. Ngoài ra ngoài vườn còn có một rest room rất đặc biệt là bồn cầu máy, nhưng chung quanh che bằng cây lá. Tôi hỏi sao làm vậy thì anh nói để ngồi cho mát, lại tiện dụng cho người đang làm ngoài vườn, hoặc đang câu cá, khỏi sợ lấm nhà khi bước vào trong nhà.
Cả khu nhà và vườn rộng chừng hai ngàn mét vuông, có trồng cau, dừa, dâu và nhiều cây măng cụt.
Anh nói măng cụt lâu lớn lắm, cây trồng vài ba năm mới chỉ cao ngang đầu người. Anh chỉ một cây 12 tuổi, nói năm rồi ra được chừng 500 trái, còn những cây trên 30 tuổi kia thì được chừng 2 ngàn trái mỗi cây. Ấy vậy mà mùa rồi anh chẳng bán được trái nào, má tôi, anh em họ hàng và con cháu ghé chơi anh đều cho một giỏ xách về làm quà.

Dừa thì quá nhiều, cứ đốn xuống một lần vài ba quày, đứa cháu có quán ở Củ Chi lên thì anh cho chặt chở về lủ khủ.
Kế bên ranh đất là một khu hoang dã, ngoại trừ mấy gốc dừa lão và một ngôi mộ cổ thì toàn khu vực mọc có một loài là rau choại.
Khu vườn này chủ cũ đã có đào mương lên líp, nhưng anh khơi sâu thêm, lại đào mấy cái ao vuông khoảng 10x20m.
Nước sông ra vô hàng ngày nhưng coi bộ nước không trong mà màu như có phèn, nhưng nếu nước nhiễm phèn sao cây trái trong vườn xanh như thế.
Những mương và ao này thông nhau bằng những rạch nhỏ, có bắc cây cầu be bé dễ thương.
Anh rút trên mái bếp một bó cần câu trúc đưa cho chúng tôi, rồi lật mấy cục gạch lốc kế bên sàn nước thì giun bò lổm ngổm. Mấy con vịt xiêm xà vô tranh nhau mổ. Bỏ vô ống lon chừng chục con mồi, anh dẫn chúng tôi lòn qua hàng cây sầu riêng ra tới chỗ có bóng mấy cây dâu râm mát.
Tôi đã nổi tiếng là tay sát cá, nhưng hôm nay tổ trác, cái phao không hề động đậy, trong khi anh tài xế đưa lên bờ một con cá trê bằng cổ tay, và ơ kìa, bà xã tôi có biết câu đâu, mà bả giựt liên tiếp 3 con, mỗi con từ 7 lạng cho tới kí lô.
Trong lúc bả làm cá để nướng và chiên, tôi phụ với chị giúp việc vụ đọt rau choại luộc.
Có lẽ nhiều người chưa ăn hay nhìn thấy cây choại bao giờ. Nó thuộc họ dương xỉ, khi lá non mới nhú lên nó cuộn tròn như con sâu cuốn chiếu, luộc hay xào đều ăn rất ngon. Ngày nay trong các nhà hàng đặc sản cao cấp, rau choại được coi là loại rau sạch, giá rất mắc, thế mà bên cạnh nhà anh tôi nó lại mọc như rừng.
Cá trê ngày tôi còn nhỏ ở Kiên Giang đâu có mấy khi bắt được con lớn cỡ cổ tay, thế mà mấy con hôm nay câu được, thuộc dạng khủng long.
Hai con chiên để ăn nước mắm tỏi, còn hai con nướng thì phải ăn với nước mắm gừng mới đúng điệu.
Ngoài ra còn có dĩa cá kho để ăn với cơm trông cũng bắt mắt lắm.
Tôi có mang về biếu anh tôi một chai Remy Martin XO, anh khui ra thì đứa em trai tôi chê, nó nói nhậu dân dã như vầy phải dùng rượu đế Kinh 5-Kiên Giang mới đúng điệu.
Anh Ba nói tưởng gì, chứ thứ đó thì nhà lúc nào cũng trữ sẵn vài chục lít.
Trời nóng quá nên tôi chỉ khoái lai rai vài chai bia với đá lạnh mà thôi, chứ rượu thì hổng ham.
Sau khi rời vườn anh Ba tại Lái Thiêu, chúng tôi phải đi Tân Phú, vì các dì phước sẽ khánh thành Mái ấm Hoa Hồng. Mái ấm này là nơi dừng chân của những trẻ em đường phố, bán báo, vé số, lượm rác... mà trước đây chúng phải che lều sống trong các nghĩa địa.
Bây giờ chúng có thể ghé lấy một hộp cơm trưa, tối về ngủ lại; được học chữ hay học nghề. Có mấy em đang học lên đến đại học, khi ra trường, có việc làm rồi vẫn về đây giúp các Soeur nuôi dạy những em còn bé như trong một gia đình.
Chúng tôi trao quà, được mời ăn tiệc khánh thành Mái Ấm. Thức ăn bữa này Mạ tôi khen: "Ngon không chê chỗ nào được".

Nguyễn Viết Tân

Ý kiến bạn đọc
03/02/201217:34:44
Khách
Đúng là cái ông Đỗ Khắc Trung gì đó không biết cái cóc gì mà cũng cứ nói hoài. Nói dai như giẻ rách.
Càng nói càng tỏ ra ngu có ba tăng. Tôi cũng làm Asembly và đã nghỉ hưu, chẳng phải cán sự hay kỹ sư gì mà cũng lãnh 1500/tháng. Với số tiền này mà còn thiếu trước hụt sau, huống hồ cứ như ông này nói người về hưu lãnh có 400$ Chắc ra ngoài đường mà ở. Vẫn biết lương căn bản ở Mỹ thấp, nhưng đối với riêng người VN thì đâu có mấy người chịu ở cái mức lương khởi đầu đó, vì tính siêng năng học hỏi, nếu họ không lên làm leader thì lương cũng đụng la phông sau hơn 10 năm làm việc. Người Việt qua đây được bao nhiêu năm rồi mà ông cứ đưa ra cái vụ đi làm 40 năm vậy? Thôi ông im đi cho chúng tôi nhờ.
03/02/201216:35:18
Khách
Khi mạnh khoẻ thì về hưu hoặc ăn chơi ở VN để bơm tiền cho việt cộng. Nhưng khi đau bệnh nặng, nếu muốn được chữa trị bởi bác sĩ tài giỏi, thì vác thân về Mỹ ăn bám Medicare và Medicaid Mỹ. Đó là hành vi phản trắc với Mỹ trong khi Mỹ là ân nhân cưu mang nhóm tha phương cầu thực giả danh tỵ nạn cộng sản. Phản trắc với ân nhân là bất nghĩa .

Những người tranh đấu cho tự do dân chủ trong Việt Nam như Hoà Thượng Thích Quảng Độ và Linh Mục Nguyễn Văn Lý yêu cầu Việt kiều đừng gởi tiền về Việt Nam ngoại trừ trường hợp cần thiết, đừng bơm ngoại tệ vào Việt Nam để cho vc bị kiệt quệ. Nhưng nhóm tha phương cầu thực kia cố tình làm ngược lại. Đó là hành vi phá hoại công cuộc đấu tranh của các nhà dân chủ trong Việt Nam. Phá hoại như vậy là bất nhân.

01/02/201214:24:55
Khách
Bonghoa nói đúng.
Tôi đến Mỹ muộn màng, nhưng cũng may mắn được vào làm ở Beechcraft thành phố Wichita- Kansas được hơn 10 năm một tí.
Khi gần 66 tuổi, tôi nghỉ hưu được lãnh 900 cộng với tiền pension của hãng 350 nữa thành ra 1,250.
Với số tiền khiêm tốn này, sống ở đây cũng tạm đủ, nhưng nếu về California nhà cửa đắt đỏ chắc eo hẹp lắm.
Không hiểu tại sao có người không biết gì về lương bổng ở Mỹ mà lại cứ "Thùng rỗng kêu to" vậy?
Mà tôi cũng không phải làm công việc của một Tech. chỉ là công nhân tán rivet mà thôi, chứ nếu là Tech. hoặc Kỹ sư thì lãnh gấp hai ấy chứ.
HO. Già
01/02/201222:26:30
Khách
Mang tiền hưu về bơm vô kinh tế vc = giúp vc có ngoại tệ để vượt qua được cơn khủng hoảng kinh tế = giúp vc sống thêm lâu dài = phá hoại công sức chống cộng của cộng đồng tỵ nạn cộng sản = nối giáo cho giặc vc. Đó là một lý do chính tại sao đã 37 năm qua, tỵ nạn cộng sản chống cộng vẫn không phá ngã vc.

Đáng lẽ Mỹ không nên nhận những người như vậy vô Mỹ trong chương trình Tỵ Nạn Cộng Sản vì họ chỉ là những di dân tha phương cầu thực. Chính quyền Mỹ đáng lẽ nên bắt họ phải nộp đơn xếp hàng xin vô xứ Mỹ như các sắc dân khác, chứ không nên ưu đã cho họ vô Mỹ trong chương trình Tỵ Nạn Cộng Sản để có những họ đạo hoặc từ thiện bảo trợ. Di dân tha phương cầu thực không được hưởng nhiều quyền lợi như người tỵ nạn cộng sản.
04/02/201200:28:11
Khách
Yêu cầu Việt Báo bỏ cái mục Reply này đi. Những người vào đây chửi nhau y như hàng tôm hàng cá.
Mà nếu so sánh như vậy cũng không đúng, hàng tôm hàng cá cũng không nói nhây như vậy.
03/02/201221:01:57
Khách
Cái mục reply này để phản hồi bàn luận về việc viết văn, sao các cụ vào đây để nói lung tung thế?
Riêng về vấn đề lương hưu thì lãnh hơn 1 ngàn một tháng là phải rồì. Ông nào đó nói tới nói lui về vụ mấy trăm là sai bét.
02/02/201223:16:43
Khách
Ông Tây gì kia ơi,
Không bỉết có thằng VC nào nó đầu độc trí óc ông không mà ông cho đám người Việt đi làm ở Mỹ lương bèo quá vậy.
Bây giờ tôi hỏi thực ông có biết Minimum wage bên Mỹ là bao nhiêu đô la một giờ không? Biết chết liền.
Hũ Hèm
02/02/201222:33:44
Khách
Có con chó nhách nào sủa dai quá, im đi cho hàng xóm nhờ.
Không biết gì hết mà cứ sủa mãi.
Hàng Xóm.
02/02/201222:19:36
Khách
Thưa ông,
Tôi lãnh 1250$ thì tôi nói lãnh 1250$. Tôi chẳng cho ai đồng nào và cũng không phải đi xin tiền gì khác, thế thì nói dối làm quái gì. Ở Mỹ lãnh có hơn một ngàn một tháng thì có vinh dự gì mà phải khoe?? Những lời ông nói ra làm cho ai cũng biết là ông không biết gì về việc đóng tiền hưu khi mình còn đi làm ở Mỹ. Không phải người đi làm lương 10 ngàn phải đóng gấp đôi người làm 5 ngàn, vì theo luật lệ thì khi mình đóng đến giới hạn nào đó, chủ nhân sẽ không trừ thêm tiền trong những cái check cuối năm.
Tôi đi làm công nhân hạng bét, nhưng những năm cuối lương tôi chỉ có 25$/g. Chưa trừ thuế và bảo hiểm thì chỉ được có 1 ngàn/tuần thôi ông ạ.
Rất tiếc là câu "Không biết thì dựa cột mà nghe" áp dụng vào kiến thức của một người không đi làm ở Mỹ nó đúng quá.
Càng nói càng tỏ ra dốt.
HO Già
27/01/201203:16:35
Khách
O My lam technician o hang may bay thi Take home pay chi khoang 1600 Dola thoi , lam 15 nam roi ve huu thi chi lanh duoc khoang 400 Dola tien SSA (tien huu ) + khoang 100 Dola tien huu cua hang may bay , nen phai xin them welfare SSI khoang 300 dola cho bang 800 Dola tien SSI !, phai lam 40 NAM voi take home pay 1600 Dola/thang thi moi lanh duoc khoang 1400 dola/thang tien huu SSA (SSA la TIEN HUU da dong gop trong 40 nam) chu lam gi co chuyen lam technician hoac worker o hang may bay roi duoc lanh tien huu SSA hon 1000 Dola !, Tac gia make mitake giua TIEN GIA SSI bo thi cua xa hoi va TIEN HUU SSA . Day la Su that 100% ,cac doc gia cu di hoi lai di thi se la Toi CO LY .
[email protected]



Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 71,509,420
Đây là bài thứ ba của Lê Thị. Tác giả 35 tuổi, cư dân Chicago. Trong email kèm bài đầu tiên, Lê Thị cho biết, "Mới đây, sau khi đọc một số sách của nhà văn Nhã Ca, tôi bỗng có cảm hứng muốn viết và đây là bài viết bằng Việt ngữ đầu tiên của tôi trong 20 năm qua." Với hai bài “Tôi Vẫn Là Tôi” và “Đâu Đó Có Chỗ Cho Chúng Ta” kể chuyện tình đồng tính, Lê Thị hiện dẫn đầu số lượng người đọc Viết Về Nước Mỹ trong 30 ngày qua. Bài viết mới làm bật lên sức quyết định của “hơi ấm gia đình” đối với những lựa chọn sinh từ trong tình huống tuyệt vọng, đồng thời cho thấy sức viết mạnh mẽ của tác giả.
Tác giả là một nhà văn, nhà báo, đồng thời cũng từng là nhà giáo, nhà hoạt động xã hội quen thuộc với sinh hoạt văn hóa truyền thông tại quận Cam.Ông đã góp nhiều bài giá trị và từng nhận giải danh dự viết về nước Mỹ. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả sinh năm 1957, cư dân Santa Ana, nghề nghiệp: làm nail. Loạt bài viết về nước Mỹ gần đây của tác giả với tên thật Nguyễn Thị Hữu Duyên gồm: Bỏ Gì Thì Bỏ; Ước Vọng Của Tin, thể hiện tình thương yêu và ý chí của một gia đình Việt Nam trên đất Mỹ. Vẫn trong tinh thần ấy, bài mới của bà là chuyện của mùa Fathers Day.
Tác giả là một nhà thơ, sĩ quan hải quân, từng tu nghiệp tại Mỹ. Sau năm 1975, ông trở thành người tù chính trị và định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. Ông tiếp tục làm thơ và góp nhiều bài tham dự Viết Về Nước Mỹ ngay từ những năm đầu tiên.
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục năm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Ông là một tác giả rất nhiệt thành đóng góp bài vở cho giải thưởng Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải thưởng danh dự Viết Về Nước Mỹ năm 2005 với bài viết mang tên "Bà Mẹ Hoa Kỳ". Sau đây là bài mới của ông.
Tác giả là cựu sĩ quan VNCH, khoá 8/68 Sỹ Quan Trừ Bị Thủ Đức, phục vụ tại Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn II, bị bắt tại Ban Mê Thuột ngày 14 tháng 3 năm 1975; Đến Mỹ tháng 4/2005, hiện cư ngụ tại Carlsbad, California, đã góp nhiều bài viết về nước Mỹ đặc biệt. Bài mới nhất là một truyện tình đầu chung thuỷ.
Mr. Bond là bút hiệu của David Huỳnh, cư dân Los Angeles. Ông nói về mình, “Người ta gọi tôi là "Cái Thằng Trời Đày" vì lỡ mang máu mê đi câu, vừa tốn tiền vừa vất vả mò đêm mò hôm. Trong loạt bài Mr. Bond góp cho viết về nước Mỹ, có chuyện câu cá nước ngọt lẫn nước mặn, câu từ Nam đến Bắc Cali, qua Alaska, hay xuống Mễ, câu về tới VN hay qua tận Thái lan... rồi chuyện đi lặn bắt bào ngư, bắt tôm hùm, và đi săn “hàng khủng” cá Tầm (Sturgeon) trên Delta Bắc Cali. Tuần trước, là chuyện “Đi săn Cá Sấu Gar”. Lần này là chuyện thủ phủ Cali mùa “cá bẹ”. Nơi đàn cá đi qua, có cả vùng bờ sông đầy vàng lẫn trong cát...
Tác giả là cư dân Chicago, 35 tuổi. Trong email kèm bài viết, Lê Thị cho biết, "Mới đây, sau khi đọc một số sách của nhà văn Nhã Ca, tôi bỗng có cảm hứng muốn viết và đây là bài viết bằng Việt ngữ đầu tiên của tôi trong 20 năm qua." Bài viết theo lối tự sự, nhân vật xưng tôi đến Mỹ khi còn là một cậu bé “tiếng Việt chưa đủ vốn, tiếng Anh dăm ba chữ chập choẹ,” kể về chuyện tình đồng tính dữ dội. Bài viết đầu tiên, “Tôi Vẫn Là Tôi”, Vietbao Online từ 19 tháng 5, 2012, hiện đã có 10054 lượt người đọc. Sau đây là chuyện tiếp theo.Tựa đề cũng là tên bài hát nổi tiếng “There is a Place for Us” của Leonard Bernstein.
Kông Li là bút hiệu vui vẻ của Phạm Công Lý, tác giả đã có nhiều bài viết về nước Mỹ giá trị, vừa nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 20011. Là một cựu sĩ quan VNCH, cựu tù, ông cùng gia đình đến Mỹ từ tháng 11/1994 theo diện HO, định cư tại Boston. Công việc từng làm: thông dịch cho Welfare, social worker, phụ giáo, tutor toán ở Middle School của Boston Public Schools. Bài mới nhất của ông là một du ký công phu mà vui vẻ hiếm thấy.
Tác giả cho biết ông họ Vũ, là cư dân California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là truyện ngắn về một thảm cảnh gia đình Việt tị nạn. Mong Tuyết Phong sẽ tiếp tục viết thêm.
Nhạc sĩ Cung Tiến