Hôm nay,  

Họp Mặt Gia Đình Mùa Đại Dịch

22/07/202000:00:00(Xem: 9773)

Đinh Công Bình

Tác giả là cư dân Huntsville, AL. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là “Bao Giờ Trời Sáng” một du ký nhiều ý nghĩa khi thăm viếng Nghĩa Trang Quốc Gia Arlington, bài viết thứ hai là “ Thằng Ngốc “ Đây là bài viết thứ ba . Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm.


*****


Bố vợ tôi nói như ra lệnh trước khi cúp điện thoại:


  • Tao không cần biết!  Đây là cuộc họp mặt thường niên của gia đình.  Có khó khăn cách mấy cũng phải về.   Không đứa nào được vắng mặt!


Thoa, vợ tôi nén câu thở dài.  Vì công việc hằng ngày của chúng tôi có liên quan đến y dược, Thoa và tôi có khá nhiều bạn bè làm trong ngành y tại các bệnh viện trong và ngoài nước Mỹ.  Họ là những chiến sĩ đang ngày đêm chiến đấu trực tiếp với con Covid-19 nên họ đã chia sẻ với chúng tôi về sự nguy hiểm của con vi rút.  Hai trong bốn người em của Thoa cũng đều biết rất rõ về sự nguy hiểm và sự quan trọng của vấn đề phòng bệnh trong lúc này.  


Nhưng chúng tôi phải làm sao đây?  Tất cả những giải thích, phân tách của chúng tôi về vấn đề này đều bị bố coi là những lời vô cớ, giả dối để thoái thác.  Thật tội cho mẹ vợ của tôi.  Bà bị bệnh đã nhiều năm nay và hiện nay sức khỏe của bà rất mỏng manh.  Bà đã may mắn thoát chết sau lần bị tai biến 10 năm trước, nhưng cũng từ đó, bà bị bán thân bất toại và phải đón thêm cả mớ bệnh khác như tim, tiểu đường, phổi…  Bà sẽ ra sao nếu Cô Vi đến thăm?


Vì cuộc sống, ngoài hai người con ở trong cùng một thành phố, chúng tôi và gia đình hai người em khác đều sống rải rác trên nước Mỹ.   Dẫu vậy, ngoài tuần lễ họp mặt thường niên của gia đình, hằng năm chúng tôi đều chia nhau đi về thăm ông bà, để ông bà có dịp gặp thêm con cháu và cho cuộc sống bớt cô đơn vì năm dài tháng rộng.  Riêng năm nay, vì đại dịch, mọi kế hoạch thường niên của đại gia đình đều bị ảnh hưởng.


Chẳng biết vì tủi thân hay ấm ức, Thoa gục đầu xuống chiếc gối bông khóc thút thít.  Điện thoại lại reng, Thoa vội lau nước mắt rồi bắt máy.  Cô không ghé sát phone vào tai mà bật speaker để tôi cùng nghe.  Đầu dây bên kia Thanh, cô em thứ ba, cất tiếng:


  •  Hello chị Thoa, khoảng mười phút nữa em setup Zoom meeting qua internet để tất cả anh chị em mình bàn về buổi họp mặt gia đình năm nay.  Chẳng biết chị tính sao chứ hiện thời em quyết định sẽ không tham dự ngày họp mặt năm nay!  Nguy hiểm như vậy, con số người mắc bệnh, người chết trên thế giới mỗi ngày một tăng mà bố cứ khăng khăng bắt tất cả các con phải về family reunion!  Anh Tuân với con Tươi, chẳng hiểu sao, cũng cứ một mực về phe bố, nằng nặc đòi tổ chức!  Tạm ngưng một năm có sao đâu?  Tránh voi chẳng xấu mặt nào!  Anyway, mười phút nữa mình họp!


Mười phút sau, qua Zoom, “cái chợ” được bắt đầu!  Mặc dầu Thoa là chị cả nhưng cô và các anh chị em khác chưa kịp nói gì thì Tuân đã khẳng định:


  • Covid-19 chỉ là con vi rút giả tạo!  Là hoax!  Bọn dân chủ cấu kết để thêu dệt ra nó hầu chống phá ông Trump!  


Tuân chưa dứt lời thì Thanh ấm ức nhảy vô:


  • Em không đồng ý với anh Tuân!  Vô lý!  Nếu nó là con vi rút giả tạo thì tại sao trên thế giới hiện nay đã có hằng chục triệu người bị nhiễm và gần nửa triệu người đã chết?  Nếu nó không có thật thì tại sao biết bao nhiêu nước trên thế giới phải đóng cửa quốc gia để kinh tế của họ bị tê liệt?  Ngoài các cơ sở thương mại thì nhà trường và các nơi thờ phượng cũng đều đóng cửa.  Ngay cả đền thánh Phê Rô của Roma chưa bao giờ đóng cửa mà mới đây phải đóng cửa tới gần 3 tháng.  Thêm nữa, nếu đây là sự ẩu đả của dân chủ và cộng hòa thì bộ cả thế giới là dân chủ à?  Em nói thật, họ chả màng gì đến cộng-trừ-nhân-chia gì của Mỹ đâu!


Tươi nhảy vào bênh anh:


  • Con virus này nếu có cũng chả đáng sợ!  Bọn nhà báo thổi phồng lên để làm người ta hoang mang.  Chỉ những người già yếu mới sợ chứ mình còn trẻ chả sao.  Nếu bị thì cũng chỉ ho cảm sơ sơ.  Hơn nữa, bây giờ nhiều tiểu bang đã mở lại bình thường rồi.  An Toàn rồi bởi nếu không an toàn thì sức mấy người ta mở lại!  Chị thấy cô BT đấy, cổ dám tuyên bố thẳng thừng  là cổ không đeo khẩu trang khi ra ngoài công cộng trong bao nhiêu ngày nay mà cổ có bị gì đâu?  Cổ xác định trên kênh Youtube của cổ là con Covid-19 không có thật và nó chỉ là chiêu bài của dân chủ dùng để đánh phá cộng hòa, để bôi xấu ông Trump!


Thành, cậu em út ít nói nhất, phản pháo:


  • That’s not right chị Tươi!  Đại đa số tin tức chân chính  và bộ y tế của thế giới đều đưa ra những khuyến cáo về sự nguy hiểm và kêu gọi chúng ta nên làm tất cả những gì mình có thể để tránh lây nhiễm.  Đương nhiên có những tờ báo, và những đảng phái chính trị, dùng nước đục Covid-19 để thả câu, nhưng chúng ta phải tham khảo những nguồn tin chính đáng để có thể tìm ra sự thật.  Okay em agree là người trẻ thì đỡ nguy hiểm hơn nhưng không phải là nếu trẻ thì không bị nhiễm hoặc không chết.  Đã có khá nhiều người trẻ chết vì Cô Vi rồi!  Chị đừng dựa vào những tin tức một chiều; đặc biệt, chị không nên nghe theo những giải thích vớ vẩn của BT, bởi theo em, cô ta chả biết gì về y khoa, đặc biệt là Covid-19!  


Thoa tiếp lời Thành:


  • Người trẻ có thể không bị nặng nhưng người trẻ có thể mang bệnh về cho người yếu, người già.  Còn vụ người ta mở cửa lại đâu có nghĩa là mọi việc đã an toàn.  Những người chủ thương mại họ quan tâm đến lợi tức, đến thu nhập, chứ mấy người giỏi về y khoa? Bạn bè anh chị đang ngày đêm chống chọi với con virus trong các phòng ICU của bệnh viện và họ trực tiếp chứng kiến cảnh chết chóc của con bệnh.  Mình không nghe họ thì nghe ai?  Không cẩn thận, giả sử mình mang bệnh về cho bố mẹ thì sao?


Không chịu thua, Tuân đưa ra chứng minh:


  • Từ tháng 2 đến giờ, toàn là tin giả!  Toàn là fake news!  Em có đeo khẩu trang đâu, em có rửa tay bằng handsan đâu, em vẫn đi chơi thoải mái!  Em có bị gì đâu? Bạn bè em cũng vậy mà chả có thằng tây nào chết!  Vợ con em cũng vẫn khỏe re!


Không nhịn được nữa, Thanh gắt:

  • Sự suy đoán của anh, sự bất cẩn của anh, những người như anh là những người làm tăng sự lây nhiễm!  Nói thật với anh, sự cẩu thả của anh là lý do chính mà em và gia đình em không muốn tham dự ngày family reunion năm nay!  Không cẩn thận mai mốt chẳng may bị bệnh lúc đó ân hận cũng không kịp!


Tuân quạt lại:


  • Đứa nào nhát thì đừng đến!  Nếu cần, mình gia đình tao với bố cũng vẫn nhậu!


Tươi phụ họa:

  • Vợ chồng em cũng về.  Không bay được thì tụi em lái xe.  Không thể vì sự nhu nhược của vài người mà mình bỏ đi cái family tradition!


Tới độ này thì kể như bó tay!  Mỗi người, ai nấy, nhốn nháo thêm vài câu nữa rồi chán chường cúp máy.  Thấy Thoa buồn, tôi lên tiếng đùa một câu không đúng chỗ:


  • Chợ tan rồi hả em?  Chắc bán ế hay sao mà mặt như bánh bao chiều vậy?


Thoa nhìn tôi cười chua chát bằng đôi mắt rướm lệ!  


Hai hôm sau, Thoa nhận được điện thoại của mẹ.  Mẹ vừa khóc vừa nói:


  • Mấy ngày nay bố cứ đay nghiến mẹ!  Chỉ một câu “con hư tại mẹ, cháu hư tại bà” mà bố chúng mày nhai đi nhai lại không biết bao nhiêu lần.  Ổng đổ thừa là vì mẹ xúi nên con, thằng Thành, và con Thanh không về.  Mấy bữa nay nhà mình như đám tang!


Im lặng một chút, bà lại tiếp:


  • Bố chúng mày là vậy!  Từ hồi về làm vợ ổng, mẹ chưa bao giờ thấy ổng nhận lỗi, xin lỗi, hay sửa lỗi.  Ổng chỉ giỏi đổ lỗi!


Hai mẹ con cùng khóc với nhau khoảng nửa tiếng.  Trước khi cúp máy, bà nói:


  • Tùy con, nếu có thể được thì về tham dự cho bố, thằng Tuân, và con Tươi khỏi đay nghiến mẹ.  Nếu không về được thì mẹ cũng không buồn đâu.  Mẹ hiểu, ngoài công ăn việc làm, các con còn phải bảo vệ sức khỏe cho gia đình các con.  Thằng Thiện nhà con cũng đâu được khỏe, nó bị suyễn mà nhiễm con vi rút  thì khổ.


Sau vài tuần đắn đo giằng co, cuối cùng, để cho mẹ khỏi bị đay nghiến, Thoa quyết định bay về tham dự buổi reunion.  Dẫu vậy, cô quyết định đi một mình vì không thể để chúng tôi, nhất là cháu Thiện, gặp nguy cơ lây bệnh.  Vì thương chị nên Thành cũng cố lái xe gần 30 tiếng về để “bảo vệ” cho chị Thoa và cho mẹ.  Riêng Thanh, mặc dầu ở cùng thành phố nhưng cô nhất định không tham dự vì chồng Thanh mang chứng bệnh tim khá nặng và hai vợ chồng Thanh còn đang phụng dưỡng người mẹ chồng gần 90 tuổi trong nhà.


Hai ngày đầu của family reunion diễn ra tương đối ấm áp bởi ai cũng cố “lựa lời mà nói”.  Đến ngày thứ ba, Thành và Tuân có cuộc va chạm nổi đình đám!  Số là vừa xong bữa cơm trưa, sau khi hai bố mẹ vào phòng nghỉ trưa, Tuân cho chị và các em biết là chiều hôm đó hắn sẽ đến trễ vì phải đi party bên nhà bạn.  Nói xong Tuân cầm chìa khóa ra xe.  Ấm ức  đã mấy ngày, Thành theo Tuân ra tới xe và nói bằng giọng lịch sự nhưng cứng rắn, Thành nói:


  • Mấy đêm vừa rồi em biết anh Tuân đều đi nhậu!  Hôm nay anh lại đi party với bạn bè.  Anh có biết đó là hành động ích kỷ và bất cẩn không?  Anh thừa biết mẹ rất yếu và bố cũng chẳng còn khỏe!  Anh lớn rồi, chẳng ai có thể cấm anh đi nhậu, nhưng nếu có đi, ít nhất anh cũng nên cẩn thận để bảo vệ cho bố mẹ trong thời điểm nguy hiểm này bằng cách cách ly với bố mẹ…


Không đợi cho Thành nói hết, Tuân sừng sộ quay lại nắm cổ áo Thành quát:


  • Mày dạy khôn tao hả Thành?  Mày cậy mày có bằng này, bằng nọ rồi khinh tao và dạy tao cách báo hiếu, thương yêu hả?  Mấy tháng nay tao cũng đi nhậu, đi party, rồi cũng đến đây thăm bố mẹ  hằng tuần, bố mệ có sao đâu?  Tao muốn đi đâu, tao muốn đến đâu mày không cấm được tao.  Đây là nước tự do, không ai cấm được tao.  Nếu nhát, mày cứ việc cút khỏi thành phố này để “cách ly” với tao!


Nói xong, Tuân xô Thành té xuống bụi cây bên hông nhà rồi chung vào xe đề máy phóng biệt tích.  Thành lồm cồm bò dậy đưa vội vạt áo lên chùi những giọt nước miếng của Tuân văng trên mặt mình rồi lẳng lặng đi vào nhà.


Sau một tuần họp mặt thì mọi người ai về nhà nấy.   Thoa cũng từ giã bố mẹ ra về.  Như chúng tôi đã quyết định từ trước, Thoa đón taxi về nhà và vào thẳng căn phòng dưới basement bằng cửa sau.  Chúng tôi quyết định là cô sẽ cách ly đúng 2 tuần và chỉ liên lạc với chồng con qua điện thoại.  Cũng may, basement của chúng tôi có trang bị sẵn tủ lạnh, bếp, đồ ăn, phòng tắm, và phòng ngủ nên cô không cảm thấy thiếu thốn về vật chất.  Tuy vậy, mặc dầu không ai nói với ai, nhưng mấy bố con chúng tôi đều cảm thấy xót xa khi thấy mẹ phải ăn cơm một mình ở dưới basement.  Chúng tôi chỉ mong cho hai tuần lễ cách ly qua mau để mọi người lại được cùng nhau cười nói bên mâm cơm gia đình.


Mười ngày chậm chạp trôi qua.  Thoa vẫn không có triệu chứng gì khác lạ.  Sáng thứ Sáu, gái út thức dậy lúc tôi và Thiện đang uống cà phê trong bếp.  Con bé đưa ý kiến:


  • Mẹ cách ly mười ngày rồi và không có triệu chứng gì.  Hay mình nói với mẹ ngừng cách ly?  Để mẹ ăn và ngủ một mình dưới basement tội nghiệp mẹ quá!


Thiện và tôi cũng tỏ vẻ tán thành ý kiến của út.  Thiện vội lấy phone gọi xuống basement cho mẹ.  Đầu dây bên kia, mẹ uể oải trả lời từng câu.  Út chưa kịp đưa ý kiến ngừng cách ly thì mẹ nói:


  • Cậu Tuân bị Covid rồi!  Bị hơn tuần nay và đang nằm trong ICU.  Hiện chưa phải dùng máy trợ thở nhưng đã phải đeo oxy và không đi lại được.  Cậu Thành đã lái xe về tới nhà rồi nhưng hai hôm nay cũng đang bị nóng lạnh và ho.  Tội nghiệp Thành chỉ vì thương mẹ, thương chị mà khổ!


Ngừng một chút, Thoa nói tiếp:


  • Đêm hôm qua bà ngoại mới cho mẹ biết!  Bà bảo hai hôm nay bà cũng tự nhiên cảm thấy khó thở, mệt, và ho.  Bà bảo chính ra bà cũng tính dấu mẹ vì không muốn cho mẹ lo nhưng cuối cùng bà ngoại quyết định nói vì bà muốn mẹ phải tiếp tục cách ly “khẻo thằng Thiện nó bị lây!”  


Cho tới khi tôi đặt bút xuống viết bài này, Tuân đang phục hồi ở nhà sau hơn một tháng nằm trong ICU và phải thở bằng máy.  Vợ Tuân và một đứa con cũng bị nhưng bị nhẹ.  Bà ngoại vẫn còn nằm trong bệnh viện nhưng theo bác sỹ thì đã qua được cơn nguy kịch.  Bà vẫn bình phục hẳn vì vậy không ai được trực tiếp thăm viếng nên không ai có thể, và cũng không ai muốn, cho bà biết về những gì đã xẩy ra trong thời gian bà nằm chống chọi với con bệnh.  Bà chưa biết là Thành, người con út của bà, đã không qua được!   Thành bề ngoài trông khỏe lắm nhưng không hiểu sao em lại bị nặng nhất.  Sau khi có triệu chứng khoảng gần một tuần thì em cảm thấy không thể thở và không đi đứng đươc.  Thành nhờ bạn gái gọi xe cấp cứu mang em vào bệnh viện.  Vì quá nặng, họ đã cho em vào ICU và dùng máy thở ngay.   Mặc dầu được bác sỹ tận tâm chăm sóc bằng phương pháp hiện đại, Thành vẫn không thoát được thần chết!   Thành đã chết trong cô đơn và đã được cấp tốc hỏa táng.  Thoa và Thanh cả tháng nay đã khóc đến hết nước mắt!  Hai chị em dự trù sẽ bàn với gia đình đưa tro cốt Thành đến nơi an nghỉ cuối cùng sau khi đại dịch kết thúc.




Ý kiến bạn đọc
24/07/202004:23:25
Khách
Anh Đinh Công Bình, tui đọc VVNM cũng đâu chừng 5,6 năm nay nhưng chưa bao giờ có bài nào làm tui tức như khi đọc bài của anh.
Sao lại có người ấu trĩ, ích kỷ như vậy!
Thấy buồn, thương cho anh Thành. Vì muốn “bảo vệ” chị Thoa mà bị mất mạng một cách oan uổng!
Mấy hôm tui cứ nghĩ anh là người mới. Thì ra tui sai. Tui có duyên với bài viết về chàng “Ngốc” của anh. Đâu chừng 3,4 năm trước tui tình cờ đọc bài đó, thấy hay quá tui có đọc lại thêm một lần. Mới rồi tui đọc lại thêm một lần nữa. Vẫn thấy hay như thuở nào.
Chỉ théc méc là... anh viết hay vậy sao ngưng ngang 8 năm nay🤓🤔⁉️
23/07/202022:35:43
Khách
Cái bác ThaiPham này xúi dại thật! Vùng tui ở thuộc miền đông nam nước Mỹ, nơi có nhiều bà con Mỹ trắng họ treo cờ Confederate trước nhà và gắn lá cờ đó trên bumper của xe. Tui mà viết mấy câu anh xúi trong phần một (1) rồi cắm trước nhà thì nội trong vài giờ nhà tui (và có thể cả tui) sẽ thành đống than.

Riêng những câu trong phần hai (2), nếu con tui nó viết rồi cắm trước nhà chúng nó ở vùng Chicago hoặc New York thì chắc chúng nó sẽ ăn kẹo đồng!

Anh có gan thì làm đi chứ tui chả dại đâu!
23/07/202015:30:49
Khách
Thử nghiệm đáng làm cho những người cánh tả DC.

Tranh luận đúng sai trong chính trị đối với người có quan điểm đối lập là một vấn đề khó phân thắng bại, vì định kiến đã ăn sâu vào đầu đối phương. Để một người tự nhận thức và thay đổi quan điểm là cả quá trình dài tiếp nhận thông tin, chứ không chỉ bằng vài lần tranh luận.

Sự thật trắng trợn là tự do ngôn luận đang bị người cánh tả Dân Chủ bóp nghẹt như trong chế độ Cộng Sản, nếu bạn nào nghi ngờ điều đó, có thể thực hành với chính bản thân các bạn, như sau:

1/ Trưng bảng trước nhà, hoặc cửa tiệm của bạn, với những dòng chữ như:
“F*ck conservatives” (ĐM đám bảo thủ);
“f*ck the police” (ĐM cảnh sát);
“God does not exist” (Chúa không hề tồn tại);
“f*ck Donald Trump” (ĐM Donald Trump);
“f*ck white people” (ĐM người da trắng), vv...,
Rồi chờ xem có ai làm gì bạn không?! Hay người ta chỉ tặc lưỡi, cười khẩy, bỏ đi, cùng lắm thì họ muốn hỏi tại sao bạn ghi như vậy?!

2/ Cũng trưng bảng trước nhà, hoặc cửa tiệm của bạn, với những dòng chữ nhẹ nhàng hơn nhiều, như:
“Liberals are crazy” (dân cánh tả bị điên);
“I disagree with Prophet Muhammad’s teachings” (tôi không đồng ý với giáo lý của Tiên tri Muhammad);
“I support black people but I don’t support BLM” (tôi ủng hộ người da đen, nhưng không ủng hộ BLM), vv..............
Chờ xem coi bạn có bị đánh, nhà hoặc cửa tiệm của bạn có bị phá, bị cướp, bị đốt, bị biểu tình chặn đường làm ăn, bị đưa lên mạng đấu tố, tẩy chay, bị doạ giết, bị đòi truy tố tội “hate crime” (tội ác vì thù ghét) hay không?!

Đố ai dám thử rồi quay phim chụp hình chưng lên làm bằng chứng đó!!!???

Nếu không dám thử, thì đừng huyênh hoang ngụy biện láo khoét vỗ ngực tự nhận DC là đảng biết tôn trọng tự do ngôn luận, khoan dung, vị tha, bác ái.
23/07/202013:07:11
Khách
Xin chân thành càm ơn tất cả các phê bình khen, chê của bạn đọc. Thú thật, khi viết bài này, tôi không có ý gây thêm sự rạn nứt, chia rẽ - đặc biệt là chia rẽ vì đảng phái, chính kiến. Bài viết này dựa trên một cốt truyện thật, những nhân vật (đổi tên) thật, những mâu thuẫn thật, những mẩu đối thoại thật, và đặc biệt là sự lây nhiễm và chết chóc có thật đã xảy ra cho một gia đình! Tôi thiết nghĩ, trong cuộc sống nhiễu nhương, thế giới chúng ta đang sống có rất nhiều nhân vật như “Ông Ngoại”, “Bà Ngoại”, “Tuân”, “Thanh”, “Thoa”, “Tươi”, và “Thành”! Những “nhân vật” này thuộc mọi đảng phái, địa vị xã hội, tôn giáo, v.v… Vì vậy, tôi viết bài này để kêu gọi tất cả chúng ta cố gắng hy sinh, mỗi người một tay, làm một cái gì đó to hay nhỏ, để giúp cho chúng ta tránh lây nhiễm, tránh chết chóc đau thương, để mau đẩy con Covid-19 vào quá khứ, và để cho cuộc sống một lần nữa được bình an. Một lần nữa tôi xin chân thành cảm ơn và cầu mong tất cả chúng ta sẽ cùng vượt qua cơn sóng gió này bình an.
23/07/202004:25:07
Khách
15/7/20 - Giám đốc Trung Tâm Kiểm Soát Và Ngăn Ngừa Bệnh Robert R Redfield phát biểu "Khẩu trang bằng vải là một trong những vũ khí mạnh nhất mà chúng ta có để làm chậm và ngăn chặn sự lây lan của virus - đặc biệt là khi được sử dụng phổ biến trong môi trường cộng đồng."
Giám đốc Viện Quốc gia về Dị ứng và Bệnh Di truyền tiến sĩ Anthony Fauci “Đeo khẩu trang là thực sự quan trọng" và "chúng ta nên dùng chúng, tất cả chúng ta".

Theo cuộc thăm dò dư luận của Yahoo News/YouG công bố ngày 26/6, 65 phần trăm người Mỹ đồng ý rằng cần phải bắt buộc mọi người đeo khẩu trang. 86 phần trăm những người theo Dân Chủ và 65 phần trăm không theo đảng nào(Independents) ủng hộ ý kiến này , tuy nhiên 54 phần trăm những người theo Cộng Hòa thì chống.
31 phần trăm những người theo Cộng Hòa và 64 phần trăm những người theo Dân Chủ cho biết luôn luôn mang khẩu trang khi rời khỏi nhà.
41 phần trăm những người theo Cộng Hòa, 63 phần trăm những người theo Dân chủ nói luôn luôn tuân theo luật cách ly.
https://news.yahoo.com/new-yahoo-news-you-gov-coronavirus-poll-twothirds-of-americans-say-masks-should-be-mandatory-siding-with-biden-over-trump-183943383.html
23/07/202004:11:24
Khách
"Em có đeo khẩu trang đâu, em có rửa tay bằng handsan đâu, em vẫn đi chơi thoải mái! Em có bị gì đâu? Bạn bè em cũng vậy mà chả có thằng tây nào chết!...Cậu Tuân bị Covid rồi! Bị hơn tuần nay và đang nằm trong ICU ". Trích .

Tháng Tư, Giám đốc Viện Quốc gia về Bệnh Dị ứng và Di truyền tiến sĩ Anthony Fauci khuyên mọi người đeo khẩu trang khi ra nơi công cộng để giúp ngăn chặn sự lây lan của côronavirus. Thế nhưng Trump nói với các phóng viên rằng Trump sẽ không tuân theo lời khuyến nghị này .Trump tuyên bố "Tôi không nghĩ mình sẽ làm việc này. Đeo mặt nạ khi tôi tiếp các tổng thống, thủ tướng, vua, hoàng hậu ư?! tôi không hình dung ra được rằng tôi sẽ làm thế."
Trong tháng Năm, mặc dù nhà máy Ford ở Michigan bắt buộc tất cả nhân viên phải đeo khảu trang, tuy nhiên, khi tới thăm nhà máy này, Trump đã không đeo khẩu trang.
Cũng trong tháng này, Trump chế nhạo việc Joe Biden đeo khẩu trang khi Joe Biden đeo khẩu trang đến đặt vòng hoa ở đài tưởng niệm chiến sĩ ở tiểu bang Delaware.
Ngày 20/6, Trump tổ chức vận động tranh cử ở Tulsa(Oklahoma)- lúc đó tiểu bang này đang có khoảng 10000 nạn nhân vi rút. Trước đó khoảng một tuần, ban tổ chức rầm rộ quảng cáo sẽ có khoảng một triệu người tham dự. Thế nhưng rốt cuộc chỉ có 6200 người xuất hiện. Các hình ảnh cho thấy rất ít người đeo khẩu trang hoặc ngồi cách xa nhau few of the president's supporters wore masks inside as they stood shoulder to shoulder. Ngày 8/7, cơ quan y tế địa phương cho biết có khoảng 300 người đã bị coronavirus do tham dự hôm đó.
Trong ngày Lễ Độc Lập 4/7 tại Mt. Rushmore, South Dakota, Trump và phần lớn đám đông tham dự chẳng đeo khẩu trang và cụng chẳng cách ly - Most in the crowd did not wear masks either. There was also no attempt to socially distance any of the attendees.
Mãi gần đây , phó tổng thống Mike Pence- đứng đầu lực lượng đặc nhiệm Covid-19, lãnh đạo Thượng viện Cộng hòa Mitch McConnell, thượng nghị sĩ Mitt Romney , thượng nghị sĩ Liz Cheney,v.v..kêu gọi đeo khẩu trang, nên hôm 21/7, bỗng nhiên, Trump đổi giọng điệu và kêu gọi - chớ không bắt buộc - người dân mang khẩu trang , và Trump cũng dự đoán tình trạng vi rút sẽ tồi tệ hơn. Trump tuyên bố “Thật không may, chắc chắn tình trạng virus sẽ tồi tệ trước khi trở nên tốt hơn,”“Chúng tôi đề nghị mọi người khi không thể thực hiện cách ly, hãy đeo khẩu trang cho dù quý vị thích hay không thích ".
23/07/202003:59:52
Khách
Tàu cộng thì vu cáo rằng cơn dịch coronavirus phát xuất từ Vũ Hán là do lính Mỹ bí mật gài coronavirus ở đó. Còn Mỹ- Trump, thượng nghị sĩ Cộng Hòa Tom Cotton, cựu cố vần cho ông Trump Steven Bannon , tay truyền thông cực hữu Rush Limbaugh , v.v...- thì người thì tung tin rằng coronavirus là một loại vũ khí sinh học của Trung cộng, người thì nói rằng một phòng thí nghiệm ở Vũ Hán sơ suất để con vi rút này lọt được ra ngoài.
Thế nhưng cho đến nay cả Mỹ lẫn Trung cộng chỉ tố cáo qua lại, chớ chẳng bên nào đưa ra được những bằng chứng khả tín nào sất.
23/07/202003:54:10
Khách
"Tuân đã khẳng định: Covid-19 chỉ là con vi rút giả tạo! Là hoax! Bọn dân chủ cấu kết để thêu dệt ra nó hầu chống phá ông Trump! "- Trích .

Do đâu mà Tuấn nói như vậy ? Đó là vì như sau:
Ngày 25/2, Mỹ đang có 53 ca vi rút, Trump tuyên bố tình trạng vi rút này được chế ngự rất tốt, và nguy cơ về vi rút chỉ là fake news do Dân Chủ và truyền thông tung ra.
Ngày 12/3: Trump tuyên bố coronavirus không nguy hiểm hơn vi khuẩn cúm thông thường, và nó có thể sẽ biến mất nhanh chóng và không có ảnh hưởng đáng kể gì đến cuộc sống .
Ngày 13/3: Trump đành phải ban bố tình trạng khẩn cấp quốc gia. Khi đó, thì số ca vi rút đã lên đến 1,700 người, với 41 trường hợp tử vong.
23/07/202003:50:24
Khách
Nước Mỹ đã, đang tiếp tục dẫn đầu hoàn cầu về số ca bị nhiễm và tử vong vì coronavirus. Tính đến ngày 7/22/20: 4,100,875 ca và 146,193 tử vong. Vỡ trận thảm hại !

So sánh với: Hồng Kông 2,132 ca – 14 chết ( dân số 7 triệu); Đài Loan 455- 7 chết( dân số 24 triệu- Việt Nam Cộng Hòa 20 triệu năm 75); Nam Hàn 13,938- 297 chết ( dân số 52 triệu); Nhật Bản 26,303- 385 chết ( dân số 126 triệu ).
23/07/202000:44:44
Khách
Hôm nọ, thống đốc Cumo New York cũng giật mình khi thấy hơn 70% người chết vì Covid là " stay at home " là những người tuân lệnh ở nhà, không đi ra ngoài đường. Theo tôi suy luận thì đa số người nghèo ở New York sống trong chung cư nhiều tầng, các hành lang cùng thang máy chật hẹp có máy lạnh di chuyển không khí vòng quanh, khi một ai đó nhiễm bịnh, thì cơ hội lây lan rất cao, mà họ có thể vẫn qua lại, họp mặt nhau trong các " hộ" cùng một chung cư,, không như những khu xóm có những căn nhà- house- riêng biệt, lại ít người ở cùng một nhà,, mới đây Los Angeles city, sau khi nghiên cứu các bịnh nhân đã chết vì covid trong vài tháng qua, khám phá ra là đa số cũng là những người - ẩn náu trong nhà- ( cũng là loại ở chen chúc quá nhiều người trong một " hộ" thôi, theo tôi nghĩ)..Câu chuyện này nếu có thật, thì xin chia buồn cùng tác giả, còn không thì là cảnh báo cho những ai hay thích tụ họp thời dịch bịnh này. Nhân vật trong truyện cũng là ý kiến cá nhân-- Không liên quan gì đến đảng phái- ...
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 1,902,844
Ngày 6 tháng 1, 2021, cả nước Mỹ sững sờ theo dõi một cảnh tượng không thể ngờ: một đám đông mang vũ khí tràn chiếm và đập phá Điện Capitol -- trụ sở của ngành lập pháp Hoa Kỳ, đòi treo cổ Phó Tổng Thống Mike Pence và “trừng trị” các Dân Biểu, Thượng Nghị Sĩ trong khi họ đang làm một nhiệm vụ quan trọng theo hiến pháp là xác nhận kết quả bầu cử Tổng Thống. Hầu hết người dân Hoa Kỳ lo lắng, buồn phiền, tức giận, xấu hổ. Trong khi đó, rất nhiều người Mỹ gốc Việt tị nạn Cộng Sản phải đối mặt với nỗi đau nhân đôi, bởi vì nhiều lá cờ vàng ba sọc đỏ đã xuất hiện trong đám bạo loạn.
Cô bé tẻo teo mà giết cả triệu người trong một năm; nạn nhân và thân nhân của họ không hề nhìn thấy hình dạng cô thế nào; cô là một hung thủ vô hình vô ảnh, biến hóa lợi hại còn hơn triệu lần sợi lông của Tôn hành giả. Mỗi nạn nhân của cô kéo theo nỗi đau khổ của cả chục thân nhân, bằng hữu.
Niềm mơ ước và mong chờ nhất của tất cả người dân đã trở thành sự thật, Hoa Kỳ đã có những loại thuốc chủng ngừa Covid-19 của Pfizer và Moderna. Cả hai loại vaccine này đều chích 2 mũi. Vaccine Pfizer cần nơi có nhiệt độ rất lạnh, -94 độ F, còn vaccine của Moderna có thể giữ trong tủ lạnh. Qua sự giải thích của những vị Bác Sĩ trong Youtube, tôi hiểu rằng, vaccine là một vật thể, được đưa vào cơ thể chúng ta, để kích thích hệ miễn dịch, dạy cho hệ miễn dịch của chúng ta khoẻ hơn.
Tháng Năm 2018, tại Việt Báo Gallery, có buổi ra mắt sách Anh ngữ "Finding My Voice—A Journey of Hope” của Crystal H. Vo tức Võ Như Ý, từng dự Viết Về Nước Mỹ từ 2009. Cô sinh năm 1970 ở Đà Nẵng, 15 tuổi vượt biên, định cư tại Mỹ năm 1986 với tên Crystal H. Vo. Kết hôn và thành con dâu một gia đình Mỹ, cô đã dành trọn thì giờ để học sống và viết bằng Anh ngữ.. Sau đây, là bài viết mới.
Hôm nay trời trong, nắng đẹp, không âm u như mọi hôm. Mùa Thu mát mẻ dịu dàng. Một số lá vàng còn sót trên cành từ từ rơi theo từng cơn gió nhẹ. Đám cúc nhiều màu: vàng, tím trước sân đang nở rộ. Vài con sóc nhanh nhẹn chạy qua lại rồi leo lên cây, con trước con sau như đùa nhau. Sân sau họ hàng nhà nai, ba con lớn hai con nhỏ thong thả, nhơn nhơ ăn cỏ non. Hai con nai nhỏ này thật mau lớn. Tháng trước chúng còn lẽo đẽo theo gần mẹ, nay đi cách khoảng xa xa. Chúng rất dạn, chẳng hề sợ hãi khi thấy bóng người.
Rời xa quê nhà đã rất lâu nhưng tôi vẫn nhớ những củ khoai ngày cũ mà mình ưa thích! Mỗi lần đi vào tiệm thực phẩm hay để ý tìm nhưng tuyệt nhiên không thấy! Cách đây khoảng hơn năm, rất tình cờ tôi nhìn thấy những củ khoai lang tím nằm bên cạnh những loại khoai khác trong một tiệm bán thực phẩm gần nhà! Ôi, xa xôi ngộ cố tri! Vui gì đâu! Mua ngay một mớ mang về, mặc dù họ bán không rẻ, $3.99/1 pound, trong khi các loại khoai khác chỉ $1.49 hoặc $1.99/1pound! Bán mắc như thế nhưng không phải lúc nào chúng cũng hiện diện trên quầy hàng! Hên thì tuần nào cũng có, không hên thì 2, 3 tuần mới có một lần!
Tác giả là cây viết quen thuộc của chương trình VVNM, được nhận giải “Danh dự” và giải chung kết “Vinh danh tác phẩm”. Ông về hưu và đang định cư tại Orange County.
Tuổi mới lớn và mối tình đầu với nhiều say đắm, hai đứa lén lút trong mỗi lần hẹn hò vì gia đình em khe khắt, ngăn cấm cuộc hôn nhân không môn đăng hộ đối này, loay hoay thế nào thì em có thai trước ngày cưới, Mẹ em giận dữ biết bao nhiêu, nhưng cũng ép lòng cho tổ chức đám cưới, chính xác là bên nhà em đình đám để khỏi tai tiếng với họ hàng, đàng trai không có ai đến vì mặc cảm, tôi nghèo đến độ phải mượn bạn bộ đồ vest cho tươm tất để làm chú rể, không có rước dâu hay quà cáp linh đình, tôi biết em không vui nhưng vì yêu tôi , em chấp nhận mọi thiệt thòi trong ngày thành hôn trọng đại của một thời con gái. Tôi cảm kích tình yêu của em và thấy như mình có tội, cái tội quá nghèo không xứng tầm với em.
Đôi dòng về tác giả: -Tên thật: Nguyễn Thị Kim Loan, sinh năm 1966 - Là cô giáo tiểu học khi còn ở Việt Nam -Vượt biên và sống ở trại tỵ nạn Thailand từ 1989-1993 -Định cư tại Canada từ 1994 đến nay.
Nhớ lại lúc mới qua Mỹ, đám cưới kỷ niệm đúng ngày Noel để tiện con cháu về nhà nghỉ lễ, và bà con từ xa đến. Lúc đó gia đình chỉ khoảng 20 người vì còn nhiều em chưa lập gia đình. Các cô các chú lấy chồng lấy vợ tăng dần thêm nhiều cháu, hiện tại đại gia đình đã vượt hơn bốn mươi người, điều may mắn con cái ở gần ngôi nhà của ba mẹ chỉ khoảng 10 phút, 15 phút hay xa lắm chỉ mất 30 phút lái xe. Ba mẹ chồng tôi luôn nhớ người đã khuất, hạnh phúc của ông bà mong có ngôi nhà Từ Đường thờ cúng từ vế Cố Ngoại Nội trở xuống, ngoài ra còn thêm cậu, cô, dì...v...v... Nhập gia tùy tục… Ngoài những buổi kỵ giỗ, con cái họp lại vào dịp lễ Thanksgiving, Noel, Newyear countdown và Tết Việt Nam .
Nhạc sĩ Cung Tiến