Hôm nay,  

Bước Qua Mùa Đông

20/11/202000:00:00(Xem: 10357)
HINH VIET VE NUOC MY

Hình minh họa.


Tác giả lần đầu tiết về nước Mỹ từ tháng 11, 2018, với bài “Tình người hoa nở”,   Cô tên thật là Nguyễn thị Minh Thuý sinh năm 1955. Qua Mỹ năm 1985, hiện là cư dân thành phố Hayward thuộc Bắc Cali. 
***
            
Gia đình cô Loan qua Mỹ năm 1995 theo diện HO. Cô có 3 người con, Tuấn (trai đầu) có gia đình ở Sacramento lái xe về nhà cô khoảng 2 tiếng đồng hồ, Kiệt (con nhì) và gái út là Thanh Phương làm việc bên Washington D.C và Texas. 
            
Cô chú đến tuổi nghỉ hưu nên cũng tìm niềm vui tuổi già. Cô Loan thích đọc sách và đi Chùa, còn chú Phi ưa gặp bạn bè uống cà phê tán dóc và tham gia sinh hoạt bạn “tù cải tạo”, bạn chung đơn vị lính, bạn trường học cũ và khoá Thủ Đức. 
           
Từ khi bị bệnh dịch Covid_19, cô chú chỉ biết bó gối xem tivi, xem phim và ra vô khu vườn tỉa hoa nhổ cỏ. Thỉnh thoảng Tuấn cũng lái xe lên thăm ba mẹ.
            
Chú Phi bị ở nhà “xa cái chân nhưng mỏi cái miệng”, suốt ngày bạn hoặc chú gọi phone cho nhau nói chuyện. Vấn đề sôi nổi nhất là bầu cử. Chú có bạn rất thân từ thời đi học, cũng ở tù chung, hai người vẫn thường liên lạc mật thiết.
            
Một hôm cô Loan đang đứng bếp nấu cơm chiều, nghe tiếng phone chú nói rang rảng, thao thao khen người mình chọn với nhiều lý do, bỗng nhiên chú Phi lớn tiếng dần dần, một hồi đập bàn hét lớn.

- Mày chọn ông đó là đầu óc tối hù...
Cô Loan hoảng hốt tắt bếp ra dằn phone không cho chú nói chuyện nữa. Chú Phi mặt đỏ rần ngồi phịch xuống ghế hầm hầm. Cô nhỏ nhẹ với chú:
- Có phải ông nói chuyện với ông Nhân không, bạn bè thân mật sát cánh lâu năm, chuyện bầu cử ai cũng có quyền chọn lựa, không thể lấy ý muốn mình áp tải người khác, cố gắng tránh vấn đề này ông ơi.
          
Tháng ngày nối tiếp không còn tĩnh lặng nữa, phone mỗi ngày reo càng nhiều, chú Phi nói chuyện liên tục từ sáng tới chiều, lúc nghe chú cười ha hả, khi cãi vả inh ỏi dai dẳng, cô Loan phải canh chừng những lúc tiếng chú đi vào trận chiến là đến ra dấu hạ họa, may chú còn nghe lời cô nên gác phone.
            
Có chiều cháu Tuấn lên San Jose vì công chuyện luôn tiện ghé thăm cô chú. Cô Loan mừng rỡ được cháu báo tin, cô biết con trai đầu thích nhất món mít trộn gỏi, bánh canh giò heo nên ra tay nấu chờ con.
            
Buổi cơm vừa ăn vừa xem tin tức, cha con ngồi trao đổi thời sự. Chú muốn biết lập trường chính trị của con, Tuấn thẳng thừng trả lời “Dân Chủ” và đưa quan điểm, nhận xét của nó, chú ôn tồn giải thích thế này thế kia, Tuấn cũng trầm giọng đưa ra lý luận này nọ, cha con không ai nhường ai quyết giữ vững lập trường của mình, nhưng tính chú Phi nóng nảy, chú giận dữ mắng nhiếc, bữa ăn nửa chừng Tuấn đứng dậy chào ba mẹ về. Lòng cô Loan buồn héo hắt vì hòa giải  không được.

Ngày sau đợi ông Phi hạ hỏa, cô dịu dàng nói:

- Ông ơi! chuyện bầu cử mỗi người đều có con mắt nhận xét riêng, ông đừng nên dùng quyền làm cha lấn áp con mình, ông phân tích lần này không được thì lần khác, nhưng rốt cuộc con không nghe thì đành chịu , ai cũng có quyền chọn lá phiếu trên tay, mình chỉ chờ đợi kết quả thôi. 
Chú lắc đầu

- Tôi sống bằng kinh nghiệm, nó sống bằng mơ ước của tuổi trẻ, tôi phải nói cho nó hiểu, nhưng thôi tôi không muốn nhìn mặt nó nữa.
            
Chú lại gọi phone cho Kiệt và Thanh Phương. Con gái luôn ngọt ngào với ba, hỏi thăm sức khỏe dặn dò đủ điều. Đề tài của chú bây giờ chỉ là phê bình ông Trump và Joe Biden. Khi hỏi Thanh Loan chọn ai, con gái nhỏ nhẹ “Dân Chủ”, vậy là có cuộc nói chuyện lâu kéo 2 tiếng đồng hồ, cha đem đường lối ông kia chê bai, Thanh Phương chỉa lại con người ông này không xứng đáng. Chú Phi lại nổi giận lớn tiếng, cô Loan  giành phone nói chuyện với con gái và chuyển đề tài khác.
            
An ủi cho chú Phi là con trai giữa (Kiệt) đồng hội đồng thuyền nên chú hớn hở nói say sưa, chú thao thao bất tuyệt, nét mặt rạng rỡ lấy lại niềm tin yêu phấn chấn.
            
Thời gian sau Thanh Phương viết bài ca ngợi đảng Dân Chủ gởi tới và kêu gọi cả nhà bầu cho đảng này, nhìn email forward biết cháu gởi rộng đến bạn bè, chú Phi lạnh mặt chẳng thèm nói chỉ đổ tội qua cô Loan.

- Bà dạy con hay quá.

Cô Loan chỉ biết câm lặng, dù cô đứng về phía chú “chọn mặt gởi vàng” nhưng biết nói sao bây giờ, quyền tự do tư tưởng mỗi con người mà.
            
Bạn bè đồng hội gọi chú Phi họp mặt nơi này chỗ kia cầm cờ đi diễn hành ủng hộ tổng thống Trump, cô Loan hồi hộp sợ chú bị lây nhiễm dịch bệnh, nhưng không thể ngăn cản được. Cô thấy thương chú đã đặt hết tấm lòng hướng về nước Mỹ một cách tha thiết và năng nỗ.
            
Cô nhớ quê hương mình tan nát sau 1975, anh lính Việt Nam Cộng Hoà đi “tù cải tạo”trở về bằng tấm thân tàn ma dại, cù bơ cù bất, tinh thần thể xác đều suy sụp, mòn mỏi lê lết qua ngày. May nhờ có chương trình HO bằng chiến dịch nhân đạo (Humanitarian Operation), chương trình con lai và ra đi trật tự ODP (Orderly Departure), nhờ đó thân phận chú được đến Mỹ tỵ nạn gây dựng cuộc sống mới. Cô chú vô cùng mang ơn đất nước này, độc lập, tự do, cơm no áo ấm… điều đó đã tạo bầu nhiệt huyết, đem trái tim sống hết mình với quê hương thứ hai tự lúc nào, chăm chú theo dõi chính trường, thể hiện quyền tự do bầu cử lôi cuốn cao độ.
              
Xem tin tức chương trình “Sinh hoạt cộng đồng” của đài Việt Today, hình ảnh những đoàn xe chạy, những buổi đi diễn hành với 2 lá cờ Mỹ Việt cùng hình ảnh tổng thống Trump, lòng cô cũng nao nức thương chú nhiều, nhất là những ngày cận kề bầu cử, chú càng mạnh mẽ hăng say hơn.
           
Mấy chục năm cô sống trên đất nước này, chưa bao giờ Cô chứng kiến có cuộc bầu cử ảnh hưởng sâu đậm đến dân chúng như vậy. Người ta mạt sát, thoá mạ bằng những ngôn từ tệ hại ném cho nhau trên các diễn đàn bởi tư tưởng đối lập, bạn bè tranh luận rồi giận lẫy, trong giòng họ không còn thân thiết, trong gia đình cha con tránh mặt nhau. Cô Loan cảm thấy ngột thở, tâm không được bình yên khi những mảnh vỡ tình cảm mỗi ngày mỗi loang rộng ra, cô chỉ muốn im lặng giữ lá phiếu của mình trên tay, quyết không hé môi bày  tỏ với ai, cô nghĩ đó là cách thượng sách nhất trong lúc này.
            
Ngày 3 tháng 11 bầu cử nước Mỹ, tại Bắc Cali bầu trời quang đãng có nắng ấm, chim chóc ca hót. Cũng bởi sợ dịch Covid_19, tránh chỗ đông người nên vợ chồng cô đã bầu bằng thư từ tháng trước, có chụp hình bức thư và chữ ký.

Từ sáng sớm chú Phi đã ngồi dán mắt trước tivi theo dõi tin tức bầu cử, cô Loan lo cơm nước để sẵn trên bàn xong không dám ngồi xem. Cô lên phòng tìm sách đọc, con chữ như đang nhảy múa, cô đọc nguyên câu, nhưng cũng không hiểu câu đó nói gì, đầu óc trống rỗng, người bần thần, tim đập loạn xạ, môi khô lưỡi đắng mới sực nhớ quên uống nước. Cô không ngờ mình lại bị cảm giác hỗn loạn quấy nhiễu tâm tư như vậy. Ngày trở nên dài như phim “The Longest Day”. Đêm khó ngủ, chú Phi và cô chỉ chập chờn lúc về sáng...

Cô muốn mượn 2 bài hoạ diễn tả tâm trạng cô lúc này 

Ngày Bầu Cử
Nắng ấm hôn thu điểm nét cùng
Ngoài vườn chim nhảy hót ca bung
Cành hồng rực nở xinh kiều mỵ
Đóa cúc tươi chào đẹp sắc dung
Bỏ phiếu niềm vui tâm chẳng loạn
Bầu thư nỗi thỏa trí không khùng
Cầu xin nước Mỹ bình yên sống
Thắng bại đời thường chớ quậy tung
                 
Minh Thúy Thành Nội
 
Bầu Cử 2020
Thức ngủ đêm khuya rối ruột lòng
Sao hồi hộp quá đợi rồi trông
Dò thư có phải còn sai số
Kiểm phiếu rằng hay vẫn lộn sòng
“Chọn mặt” ngôi trung làm lắm ích
“Giao vàng “bậc chính tạo nhiều công
Bầu xong nhiệm vụ tròn yêu nước
Thấp thỏm ra vào lắm khổ không !
         
Minh Thúy Thành Nội
            
Đến hôm nay đúng một tuần sau ngày bầu cử, những chuỗi ngày buồn bã lặng thinh, chẳng ai nói điều nào thậm chí những việc sinh hoạt cần thiết cũng lười biếng. Cô không dám hỏi chú điều gì, chuyện đến giờ chưa rõ chính xác nhưng theo các new loan báo ông Joe Biden đã thắng cuộc.
            
Cô cầu mong chuyện bầu cử sẽ lắng dịu dần dần, trả lại những ngày tháng bình an. Dĩ nhiên ai cũng có lòng, có tâm huyết yêu thương đất nước, sự quan tâm khiến họ tìm hiểu chọn lựa và thể hiện trên lá phiếu. Có bầu cử thì phải có kẻ thắng người bại là lẽ thường tình. Vị tổng thống nào cũng chung một lý tưởng, nhìn về một hướng lo cho dân và xây dựng đất nước tốt đẹp hơn.
            
Theo dõi tin tức cô thấy vui biết được danh sách người Việt thắng cử là bà Janet Nguyễn (Thượng Viện tiểu bang California), Ông Tyler Diệp (Hạ Viện California), Stephanie Murphy, tên Đặng thị Ngọc Dung (Hạ Viện liên bang_Florida), Trâm Nguyễn (Ha Viện tiểu bang Massachusetts), Bee Nguyễn (Hạ Viện tiểu bang Georgia), Hubert Võ (Hạ Viện tiểu bang Texas), Thái Mỹ Linh (Hạ Viện tiểu bang Washington), Trí Tạ (thị trưởng Westminster), Tài Đỗ và Charlie Nguyễn mạnh Chí (Nghị viên Westminster), hình như còn nữa nhưng cô không nhớ hết. Cô cũng thấy hãnh diện lây vì được dính chung người Việt Nam trên xứ người.
            
Thời gian qua các con cô đều im lặng, thời tiết chuyển âm u lạnh giá, vợ chồng già như hai chiếc bóng âm thầm sống qua ngày mệt mõi. Chú vẫn chăm theo dõi thời sự, cô đọc truyện không vô, xem phim thấy nhạt nhẽo, tưới nước trong chậu cũng uổng công vì bụi hành, bụi rau răm cũng lưa thưa lần, các chậu hoa chẳng mọc. Mùa đông đang về, cô sực nhớ sắp đến lễ Thanksgiving, sao chẳng nghe các con gọi phone thăm hỏi và hứa hẹn lễ Tạ Ơn có về không?!!

Lòng Mẹ thương nhớ con, cô gọi hỏi thăm Tuấn:

- Con chờ tình hình yên lắng, có lẽ Tết sẽ về thăm ba mẹ.

Cô gọi phone Kiệt:

- Con cũng buồn như ba, nhưng  tuổi trẻ mau chấp  nhận, quá khứ lùi lại, đón tiếp và hy vọng những điều mới mẽ cho tương lai. Con không dám nói chuyện sợ ba bị giao động nhiều, con nghĩ ba sẽ buồn lâu nên dự tính tránh qua mùa đông này. 

Cô gọi Út Phương:

- Mẹ ơi… con hẹn qua khỏi mùa đông sẽ về thăm nếu ba không còn giận con… ba mẹ giữ gìn sức khỏe.

Thời gian ...Cô mong nó lướt mau qua khỏi mùa đông đầy băng giá buồn tẻ. Cô mơ ngày các con về thăm, Cô sẽ nấu bữa ăn thật ngon, cha con ngồi quây quần nói chuyện ấm cúng như thuở nào, mọi bất đồng ý kiến sẽ lắng dịu và đi vào quên lãng, tổng thống nào rồi cũng sẽ trở thành dĩ vãng. Ước chi mùa đông được trải dài trên con đường, cô sẽ bước thật vội, thật nhanh...

Minh Thúy Thành Nội
Tháng 11/2020 

Ý kiến bạn đọc
21/11/202023:45:56
Khách
Vì ai nên nỗi? Ai đem sóng gió đến cho nước Mỹ? Các nhân vật từng là chóp bu trong quân đội Hoa kỳ nhận định ra sao?

Đại tướng thủy quân lục chiến James Mattis,đảng Cộng Hòa, cựu bộ trưởng Quốc Phòng thời Donald Trump, từng chỉ huy các mặt trận ở Afghanista và Trung đông - nhận định :
" Donald Trump là " tổng thống đầu tiên trong đời tôi, đã không cố gắng đoàn kết người dân mà còn cố tình chia rẽ chúng ta”.

Đại tướng Colin Powell, Cộng Hòa, cựu Tổng tham mưu trưởng quân lực Hoa kỳ trong chính quyền George H.W. Bush( bố), cựu Ngoại trưởng trong chính quyền George W. Bush(con)- nhận định:
" Joe Biden sẽ là một vị tổng thống mà chúng ta có quyền hãnh diện giơ tay chào đúng kiểu nhà binh. Với Joe Biden trong Tòa Bạch Ốc, ta có thể yên tâm ông sẽ sát cánh cùng đồng minh để chống lại kẻ thù — chứ không phải ngược lại. Ông sẽ tin tưởng các nhà ngoại giao và cộng đồng tình báo .
"Tôi ủng hộ Joe Biden vì ngay từ Ngày Đầu ông sẽ khôi phục vai trò lãnh đạo cũng như uy tín đạo đức của nước Mỹ .
"Quốc gia đang bị chia rẽ, và người tổng thống hiện nay [ Donald Trump ] đang làm mọi cách để khiến nó như vậy và giữ nó như vậy ".
21/11/202019:55:22
Khách
Rất đúng với hoàn cảnh của hầu hết gia đình người Việt trên đất Mỹ. Tác giả tả rất sống động tâm tình của từng người trong gia đình, đọc mà tưởng như đang nói về gđ mình.
21/11/202016:28:08
Khách
Thử hỏi với chính sách dân tuý hiện giờ và nếu không có ông McCain các gia đình HO có được tham gia bầu cử 2020 ở Mỹ không ?
21/11/202005:54:34
Khách
Xung đột trong gia đình thì nhà nào cũng có. Nhưng qua cuộc bầu cử của Hoa Kỳ năm nay thì sư khác nhau về chính kiến, có thể làm gia đỉnh bị chia rẽ lâu dài là điều có thật. Cảm ơn tác giả đã đề cập tới vần để tế nhị này rất khéo khi và đưa nhân vật người vợ, Cô Loan. Nếu trong gia đình có người vợ, người Mẹ khôn khéo như thế thì gia đình khó chia rẽ lâu dài và cũng nếu, tất cà chúng ta nhìn mọi vấn đề được như Cô Loan, phải chăng cộng đồng VN, và cả cộng đồng người Mỹ đoàn kết hơn nhiều.
20/11/202017:24:48
Khách
Trong năm nay, theo cuộc thăm dò ý kiến những cặp vợ chồng ở Mỹ của American Family Survey, thì chỉ có 4 phần trăm là giữa một người theo Dân Chủ và một người theo Cộng Hòa.
20/11/202017:16:14
Khách
Cuộc thăm dò dư luận của trang mạng Dating.com trong năm nay ở Mỹ cho thấy 84 phần trăm những người độc thân không muốn có hò hẹn với những người khác phái mà có chính kiến khác họ, và 67 phần trăm đã chấm dứt yêu đương do có khác biệt chính kiến.

Vào năm 2016, cuộc thăm dò ý kiến những người có gia đình cho thấy 30 phần trăm không có cùng chính kiến- đa số là hôn nhân giữa hoặc Dân Chủ hoặc Cộng Hòa với người kia là Independent, và chỉ có 9 phần trăm là hôn nhân giữa hai người Dân Chủ và Cộng Hòa.
20/11/202016:43:06
Khách
Tổng thống đến rồi đi đó là nền dân chủ, tự do; mọi người có quyền chọn lựa theo quan điểm của mình bên nào cũng nên được tôn trọng, sao lại cãi vả, giận hờn, đặt điều nói dối, tung tin thất thiệt và ngay cả chưởi rủa nhau tục tĩu tự làm mất tư cách của mình? Đây không phải như những nước CS, dân chúng tôn thờ lãnh tụ một cách điên loạn - nhớ cảnh dân BH bò lăn ra đường tru tréo khóc la khi cha Kim Jongun chết mà nghe lạnh xương sống!
20/11/202014:42:04
Khách
Theo cách nói, có thể biết tác giả là ... phe nào, nhưng chưa đến nỗi quá cực đoan nên đã chấp nhận kết quả
20/11/202012:52:24
Khách
"Tôi sống bằng kinh nghiệm, nó sống bằng mơ ước của tuổi trẻ, tôi phải nói cho nó hiểu" Rất chính xác. Cám ơn tác giả đã viết một bài hay, nhìn thấy sự phân hóa rất lớn của hai thế hệ đang sống trên nước Mỹ. Người lớn dã từng trãi qua, đã hiểu rõ bản chất của vấn đề, trẻ như ngựa non háo đá , thích chạy trên con đường gập ghềnh cho thỏa chí ước mơ, cho nên "chưa thấy quan tài..."
20/11/202008:42:43
Khách
Con hơn cha nhà có phước.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 1,866,387
Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2013. Năm 2019, Tác giả nhận thêm giải Chung Kết Vinh Danh Tác Giả Tác Phẩm Viết Về Nước Mỹ hay còn gọi là giải Hoa Hậu. Tốt nghiệp Y Khoa Huế, thời chiến tranh Bác sĩ Vĩnh Chánh đã là Y Sĩ Trưởng binh chủng Nhảy Dù.
Tác giả đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước và mới nhận giải Viết Về Nước Mỹ Đặc biêt 2018 và giải Danh dự 2019. Bài đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi có hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà tới hơn 400 người tử vong- Hiện ông đang là cư dân Orlando, Florida, vùng đất rất quen với bão lụt.
Lời tòa soạn: Độc giả theo dõi Viết Về Nước Mỹ hẳn quen thuộc với ngòi bút Nguyễn Trung Tây. Tác giả là một linh mục dòng Ngôi Lời, và là người nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2010, khi ấy Tác Giả đang làm việc với thổ dân các thôn làng hẻo lánh vùng sa mạc miền Trung Úc Châu, không kịp về lãnh giải. Cụ bà Hà Thị Phức, năm ấy 86 tuổi, là nhân vật chính bài “Mẹ, Mẹ Tôi” của tác giả từ San Jose đã bay về nhận giải thay người con linh mục viết văn. Hôm nay, nhận tin Bà Cố đã được Chúa gọi về, Việt Báo và toàn ban tuyển chọn Viết Về Nước Mỹ xin thành kính phân ưu cùng tác giả Nguyễn Trung Tây và cùng dâng lời cầu nguyện cho linh hồn Bà Cố Maria Hà Thị Phức sớm an hưởng nhan thánh Chúa. Xin đăng lại bài “Mẹ, Mẹ Tôi” để tưởng nhớ.
Lịch sử nhân loại đã từng diễn ra bao nhiêu trận chiến kinh hoàng, xương chất thành núi máu chảy thành sông vì chuyện màu cờ sắc áo. Với người Việt nam thì ai quên được bức ảnh những người lính Thuỷ quân lục chiến của quân đội Việt nam Cộng hoà cắm cờ quốc gia sau khi tái chiếm Cổ thành ở Quảng trị vào mùa hè đỏ lửa năm 1972. Có thể đó là tấm ảnh đã làm thay đổi cậu bé tôi vì chào cờ mỗi sáng thứ hai đầu tuần ở sân trường học, cậu bé tôi chỉ chăm lo cho bộ đồng phục của mình thẳng thớm, cột dây giày đã đúng cách chưa để không bị phạt
Trời cuối thu, những chiếc lá vàng bay lượn trên không rồi từ từ thả mình xuống mặt đất. Thỉnh thoảng một cơn gió nhẹ lướt qua, đám lá trên cành lao xao và khi trời lộng gió từng đám lá lià cành tung mình khắp không trung. Cảnh đẹp như tranh vẽ. Chỉ vài ngày nữa thôi, chiếc lá cuối cùng rụng xuống, cây sẽ chỉ còn những cành trơ trụi, khẳng khiu. Bà bước ra khu vườn nhỏ, lững thững đặt chân trên thảm lá vàng, những chiếc lá khô như vỡ vụn dưới từng bước chân. Không gian tĩnh lặng, êm đềm. Bà hít thật sâu, thở ra thật nhẹ. Bà đếm từng hơi thở, chú tâm đến từng bước chân đi, đầu óc nhẹ nhàng, tâm hồn thanh thản. Cứ lẳng lặng như thế cho đến lúc thấm mệt bà ngả người trên chiếc võng ngước nhìn lên trời cao tìm mây. Trời xám buồn, chỉ có vài quầng mây mỏng, ửng nắng.
Sau hơn hai năm sống lây lất ở trại tị nạn PFAC (The Philippine First Asylum Camp,) cuối cùng tôi được thằng Thanh sống chung trong nhà giới thiệu vô IOM (The International Organization for Migration) làm thế chỗ nó khi nó lên đường đi định cư vào giữa năm 1991. Cơ quan này là một trong các cơ quan đầu não rất quan trọng, chỉ sau Cao Ủy Tí Nạn (UNHCR-The United Nation High Commissioner for Refugees) và Văn Phòng Ban Quản Đốc Trại (OIC- Office In Command) mà thôi. IOM có nhiệm vụ đón người tới, đưa người lên đường định cư hay hồi hương, chăm sóc sức khỏe, lo lắng đời sống cũng như quản lý dân số trong trại do đó vô cùng bận rộn với rất nhiều công việc.
Tác giả đã kề cận tuổi 90 và lần đầu nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2019, với bài về Washington D,C. Mùa Lễ Chiến Sĩ Trận Vong và Bức Tường Đá Đen khắc tên các tử sĩ trong cuộc chiến Việt Nam. Bà tên thật Nguyễn thị Ngọc Hạnh, trước 1975 đã là giáo sư trung học đệ nhị cấp tại Saigon. Cùng gia đình tới Mỹ từ 1979., hiện hưu trí tại miền Đông và vẫn tiếp tục viết. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Chúng ta đang sống trong một đất nước an bình, thịnh vượng, và no ấm nên ít ai phải bận tâm với cái đói; chúng ta chỉ lo hôm nay phải đổi món ăn gì cho ngon miệng mà không ngán. Vậy mà ngay trên đất Mỹ này, nơi mà thực phẩm, thức ăn đầy đủ nếu không muốn nói là dư thừa và rẻ nhất thế giới, tôi vẫn còn giữ cái tật không cần thiết là tích trữ thực phẩm, đồ ăn khô phòng khi đói, bảo đảm giữ được phẩm chất 10 năm, và vài thùng nước 20-gallon màu xanh.
Tác giả đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước và mới nhận giải Viết Về Nước Mỹ Đặc biêt 2018 và giải Danh dự 2019. Bài đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi có hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà tới hơn 400 người tử vong- Hiện ông đang là cư dân Orlando, Florida, vùng đất rất quen với bão lụt.
Mấy năm gần đây, khi hai con đã lớn, chúng rời tổ ấm để đi học xa nhà, vợ chồng Tùng có thời gian rảnh rỗi làm những việc mình thích. Vợ chàng, sau những ngày đi làm ở hãng về, nàng lại lục đục trong bếp nấu ăn, làm bánh. Nàng siêng lắm nên tuần nào cũng làm đủ loại bánh rồi ép chàng ăn. Nhưng giờ tuổi cũng lớn, chàng sợ các loại bệnh nhà giàu như tiểu đường, cao huyết áp, mỡ trong máu, nên kiêng ăn tinh bột và đường
Nhạc sĩ Cung Tiến