Hôm nay,  

Tản Mạn Chuyện Lừa, Chuyện Gạt, và Chuyện Xui

03/06/202200:00:00(Xem: 4356)
Hinh-Tac-Gia
Tác giả VVNM Phạm Thị Kim Dung.
 
Phạm Thị Kim Dung - Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017. Bà sinh năm 1951 tại miền Bắc VN, di cư vào Nam 1954, là thư ký hành chánh sở Mỹ Defense Attaché Office (DAO) cho tới ngày 29 tháng Tư 1975. Vượt biển và định cư tại Mỹ năm 1980, làm thư ký văn phòng chính ngạch tại City of San Jose từ 1988-2006. Về hưu vào tuổi 55, hiện ở nhà chăm nom các cháu nội ngoại. Tác giả nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm 2018 và 2021. Sau đây, thêm một bài viết mới của bà.

 

*

  

Nói đến những chuyện lừa gạt, hẳn mọi người cũng đã biết qua, từ tin tức báo chí, trên đài truyền hình, và rất nhiều chuyện phỉnh gạt thường xuyên xảy ra được truyền miệng từ người này qua người khác đã lâu rồi.  Trong thời gian dịch bệnh, cấm cửa, lạm phát, kinh tế khó khăn, nên đã sinh ra nhiều chuyện lường gạt đảo điên không ai lường trước được.  Con người nghĩ ra đủ cách để mà lường gạt nhau.  Cùng lúc, đã vậy lại còn nhiều điều không may đã ập đến, không trở tay kịp, khiến cho cuộc đời đang lo toan dịch bệnh lại thêm lo lắng, vừa tình hình dịch bệnh, lại thêm thế thái nhân tình, nhân cơ hội, lợi dụng tình thế mà gia tăng, đã làm cho tinh thần mọi người càng thêm căng thẳng gấp bội.
 
Dưới đây là vài câu chuyện đã xảy ra trong thời “Mắc dịch”.
 
Chuyện gạt:
 
Hôm nay, tôi xin chia sẻ với quý vị độc giả một chuyện lừa gạt đã xảy đến với người cháu rể của gia đình tôi.  Như đã là thông lệ, vào buổi sáng một ngày trong tuần, thông thường thì cháu Tom hay ghé vào tiệm ở trong khu Home Depot để mua vé số, toạ lạc ở trên đường Landess Avenue, San Jose, gần góc đường Capitol Avenue, nhưng không hiểu sao, tự nhiên ngày 22 tháng 11, năm 2021, cháu lại đến khu ấy vào khoảng 2:00 giờ chiều, thay vì buổi sáng như thường lệ.
 
Sau khi đã mua những tấm vé số xong, vừa bước ra khỏi tiệm, đang lững thững đi ra xe, thì bất ngờ, có tiếng gọi nói rất lớn vọng ra từ một cái xe màu trắng, loại pickup đang chạy chầm chậm, vừa rà rà gần lối đi của cháu, thoáng nhìn thấy tài xế là phái nam, tay cầm tiền đang vẫy vẫy, vời cháu lại, miệng huyên thuyên nói “Please come here!  Our custom religion, today my wife Birthday, I would like to give you money, so you can pray for my wife to be healthy.” (Xin lại đây!  Theo phong tục của đạo chúng tôi, hôm nay là ngày Sinh Nhật của vợ tôi, tôi muốn cho bạn tiền, để bạn cầu nguyện cho vợ của tôi được mạnh khoẻ).  Lúc đó, không biết là lời nói ấy có ma lực gì khiến cháu Tom nghe lời mà rảo bước lại gần cái xe trắng đó, người tài xế đã nắm tay cháu, và dúi cho cháu tờ $20 và tờ $5 US Dollars mà hắn ta đang cầm trong tay. Thầm nghĩ, người ta cho tiền “Free” thì cháu lấy rồi bỏ túi, nhưng chưa xong, tới lượt người đàn bà ngồi phía bên phải của người tài xế, mặc xiêm y vải lụa quấn quanh người nhiều mầu sắc rực rỡ, kiểu Trung Đông đã chồm người ngay qua phía tài xế, bà ta đưa cho cháu Tom một cái bao vải rất đẹp, có sẵn một số vàng vòng ở trong bao, bà tháo thêm cả nhẫn kim cương, bông tai và dây chuyền vàng khè của bà đang đeo trong người, rồi bỏ tất cả vào bao, nhiều thứ lắm, làm bao phình nặng.
 
Sau đó, bà ta bảo cháu Tom có vật gì đeo trong tay, thì hãy bỏ vào cái bao đó.
Như một mệnh lệnh, cháu đã tháo cái đồng hồ và bỏ vào cái bao ấy, bà ta đưa cho người chồng tài xế của bà cầm cái bao dùm cho cháu, rồi bảo tất cả ba người cùng cúi đầu chụm vào nhau để cầu nguyện cho bà được khoẻ mạnh và bình an, nhân ngày Sinh Nhật của bà.
 
Ba người đã cầu nguyện một hồi lâu, bà ta bảo xong rồi, ngẩng đẩu lên đi.  Bà ấy thì luôn miệng nói cám ơn cháu, đồng thời bà bảo ông chồng đưa cái bao vải vàng bạc lại cho cháu Tom, xong rồi bất thình lình ông tài xế đó rồ ga phóng xe đi thật nhanh, trong sự ngỡ ngàng của cháu Tom.
 
Lúc xe đó vừa chạy đi, thì hình như cháu Tom mới tạm hoàn hồn, sực nhớ tới cái đồng hồ của mình, cháu đã mở bao ra để tìm đồng hồ, nhưng không thấy. Cháu bèn đi bộ lại xe của mình đậu gần đó, mở cốp xe lên để đổ dốc hết bao đó ra, thì vẫn không thấy đồng hồ của mình đâu, mà chỉ thấy một đống nữ trang, vàng vòng, nhẫn hột đá cùng những sợi dây chuyền mạ vàng khè chiếu lấp lánh tựa như đồ thật.  Khi thật sự biết cái đồng hồ quý giá nhất của mình đã mất, cháu lảo đảo như người mất hồn.
 
Nhưng cũng còn rất may, sờ vào túi thì còn thấy cái bóp, chùm chìa khoá, và còn cả cái điện thoại nữa, nên cháu đã gọi về nhà báo tin và gọi báo cảnh sát để trình bày mọi sự vừa xảy ra. Cảnh sát đã lấy lời khai báo của cháu Tom, rồi bảo cháu cứ chờ ở nơi đó, gần nơi cái xe của cháu.  Sau khoảng nửa giờ đồng hồ cảnh sát mới đến gặp cháu, để nghe cháu tường thuật lại tất cả diễn biến nội vụ và mở hồ sơ cho cháu Tom về việc lừa gạt vừa qua.
 
Cảnh sát đã hỏi cháu Tom

-Họ đi cái xe hiệu gì, màu gì?
 
“Dạ xe pickup, sơn màu trắng” cháu Tom trả lời.
 
-Trong xe có mấy người?  Cảnh sát hỏi.
 
“Có 3 người, người đàn ông lái xe, người đàn bà ngồi bên cạnh, và một đứa con nít nhỏ ngồi trong ghế an toàn ở phía sau”.  Cháu Tom trả lời.
 
-Họ đã lừa gạt của ông cái gì?

Cảnh sát hỏi.
 
“Họ đã lừa, lấy của tôi cái đồng hồ”  Cháu Tom trả lời cảnh sát.
 
-Đồng hồ của ông hiệu gì, màu gì và trị giá khoảng bao nhiêu tiền?  Cảnh sát hỏi cháu Tom như vậy.
 
“Thưa ông, đồng hồ của tôi hiệu Rolex, nó là hai màu, vàng và trắng, trị giá khoảng $30 ngàn US Dollars”
 
Cảnh sát đã đưa cho cháu Tom giấy biên nhận có số hồ sơ, bảo cháu rời khỏi chỗ đó, rồi cảnh sát sẽ vào cái chợ kế gần chỗ cháu bị lừa, và sẽ yêu cầu người chủ trong tiệm cho coi cái băng thâu hình ở phía ngoài chợ, để điều tra về sự việc vừa xảy ra.
 
“Tôi có cần theo ông vào tiệm không ạ?”
Cháu Tom đã hỏi cảnh sát.
 
-Không cần, ông Tom hãy đi về nhà.
Vào trong tiệm để điều tra là nhiệm vụ của tôi.
 
“Thank you sir, I am going home now.”
Cháu Tom đã cám ơn ông cảnh sát, và chào ông để đi về nhà.
 
Tôi đã nghe người nhà cho biết tin cháu Tom vừa mới bị lừa gạt mất cái đồng hồ từ hồi trưa, nhưng đến chiều tôi mới rảnh gọi thăm hỏi cháu.  Cháu kể với tôi là cháu buồn lắm, lúc vừa biết bị lừa mất cái đồng hồ, thì cháu muốn xỉu luôn, tôi an ủi cháu là “Của đi, thay người” để cháu bớt buồn, bớt tiếc của.
 
Sau cùng, nhân cơ hội này, tôi muốn hỏi xem cảm tưởng của cháu như thế nào, khi chính mình vừa trải qua sự lừa đảo tinh vi ấy.
“Cháu có lời khuyên nào cho những ai gặp phải trường hợp như cháu không?”
 
Cháu đã trả lời tôi rất thành thật và hữu ích.
 
“Với chút kinh nghiệm không may vừa xảy ra, tự đáy lòng, cháu khuyên mọi người là đừng bao giờ nói chuyện với người lạ;  Thử hỏi, nếu cháu không tỏ tánh hiếu kỳ, không đến gần nói chuyện với người lạ, không ham tiền cho “Free”, thì cháu đâu có mất của?  Thật tình mà nói, tại cháu quá khinh thường và ỷ y về chuyện lường gạt này.  Đã từ lâu rồi, cháu không hề nghĩ là người khác có thể gạt cháu một cách dễ dàng như vậy. Một lần nhớ đời bác ạ.”
 
Đây là kinh nghiệm cho thấy, đàn ông hay đàn bà, không nên đeo nhiều những đồ trang sức quý giá đắt tiền, vì rất dễ dàng là mục tiêu trong tầm ngắm của các siêu lừa đảo này, vì chỉ trong tích tắc khối tài sản lớn đã dễ dàng bị cuốn theo chiều gió.
 
**
 
Chuyện lừa:
 
Gia đình chị Tư đã định cư ở Hoa Kỳ từ đầu năm 1992.  Niềm mơ ước của vợ chồng chị là đi làm, cố gắng để dành tiền mua được một căn nhà để con cái ở cho thoải mái hơn căn chung cư đang mướn. 
 
An cư thì mới lạc nghiệp!  Mặc dầu năm 2004 ở miền Bắc California giá nhà đã tăng cao, căn nhà nào thích hợp cho mọi người, vừa được đăng rao bán, người mua cũng phải trả cao hơn giá đăng từ vài chục ngàn, cho đến hơn cả trăm ngàn US Dollars.
 
Tuy vậy, nhưng chị Tư vẫn quyết tâm, nhờ người chuyên môn về địa ốc, giúp chị tìm mua được một căn nhà rất cũ, nhưng lô đất thật rộng mà chị đã ưng ý và kết mua nó, để có thể xin phép Thành Phố xây thêm căn nhà nhỏ nữa.
 
Chị Tư đã coi báo, kiếm được người Architect Designer vẽ dùm để cất thêm căn nhà 800 Square Feet living space và 200 Square Feet garage ở trên mảnh đất trống đó, và họ xin cả Permit cho mình luôn.  Người chủ nhà phải trả tiền thù lao cho người vẽ khoảng hơn hai ngàn US Dollars, phải trả tiền để lấy Permit, Plan check, Airforce check, phải làm đơn xin đồng hồ điện và đồng hồ nước Attachment xài chung, nếu khi nào muốn bán, thì sẽ phải bán toàn bộ cả hai căn nhà và nguyên lô đất đó cùng một lần, vì chỉ có một Parcel.
 
Nếu căn thứ hai mà xin cất riêng biệt ra, thì phải xin đồng hồ điện, đồng hồ nước riêng, và sẽ có số nhà khác riêng biệt. Như thế, trong trường hợp mà muốn bán nhà, vì là Divided Lot, có hai Parcels, thì được quyền bán riêng từng căn nhà.  Vào thời điểm đó, giá khoảng $120 US Dollars cho một Square Foot, nhưng hiện bây giờ, thì giá cả tăng cao hơn khoảng gấp ba lần thời trước.
 
Hồi đó, người quen đã giới thiệu cho chị Tư nhà thầu xây dựng có Contruction
License.  Sau khi thoả thuận giá cả, chị Tư đã ký hợp đồng xây cất, đi từng bước một “Step-by-Step”.  Trước tiên là làm nền móng “Foundation”, trong khi chờ City Construction Inspector đến kiểm tra xem công việc này làm có đúng luật, đúng Code mà City cho phép không.  Mỗi từng giai đoạn nhà thầu làm xong, đều phải xin City gởi Inspector chuyên môn đến kiểm tra, và phải chờ có sự chấp thuận xong rồi, mới được tiếp tục làm đến phần kế.
 
Để cho việc xây cất được mau chóng, thì chị đã phải đi cùng với người chủ thầu đến tiệm, để đặt mua trước những cái cửa, cửa sổ, gỗ, cùng các vật dụng cần thiết để làm “Frame” khung sườn nhà. Chị tự trả tiền tất cả, rồi sau đó sẽ khấu trừ lại tiền trong phần này của nhà thầu. Thí dụ, phần khung nhà “Frame” họ nhận thầu $8,000 US Dollars , nếu chị Tư mua vật dụng đã ứng trả trước là $3,000 US Dollars , thì khi hoàn tất việc, chị Tư chỉ còn phải đưa trả cho họ $5,000 US Dollars phần còn lại thôi.
 
Kế đến là những phần:  Làm mái nhà, điện, ga, máy sưởi, máy lạnh, ống cống, cho lớp bông gòn giữ nhiệt, trét hồ hoặc đóng gỗ tường phía ngoài nhà, đóng kín phía trong nhà, đặt cửa, cửa sổ, lát gạch hay gỗ dưới sàn nhà, gắn mặt bàn bếp và những thứ ở bếp, làm gắn mọi thứ trong phòng tắm…v.v…
 
Mỗi khi làm xong từng giai đoạn (Thí dụ: Làm phần điện và phần nhà bếp là chung một giai đoạn, hoặc làm ống cống và phòng tắm cũng chung một giai đoạn) đều phải xin City gởi người Inspector đến kiểm xét lại, nếu làm đúng luật thì họ sẽ ghi vào tờ “Permit” là Pass, khi đó mới được thông qua để làm phần khác, bằng ngược lại, làm sai không đúng luật, thì họ sẽ bắt làm lại phần đó, cho đến khi nào sửa lại cho đúng, xin họ đến kiểm xét lại lần nữa mà đúng rồi, thì mình mới được quyền qua giai đoạn khác.
 
Cuối cùng là phần “Final” kiểm tổng kết lại tất cả trong và ngoài căn nhà:  Đóng nẹp, sơn, gắn Toilet, gắn ổ khoá và làm tất cả mọi thứ còn lại cho căn nhà được toàn hảo.
 
Chị Tư mua căn nhà với giá đăng là hơn bốn trăm ngàn US Dollars, nhưng vì nhất định muốn mua được căn nhà này, trong lúc đó đã có nhiều người đang nộp đơn muốn mua, nên chị đã phải trả thêm một trăm ngàn US Dollars nữa để mua nó.
 
Muốn xây cất căn nhà trên một mảnh đất trống, tuy là nhà nhỏ, nhưng cũng phải thông qua đầy đủ những luật lệ của City hay là County.  Thông thường nhờ những nhà thầu lớn thì an tâm, vì họ có uy tín hơn những nhà thầu nhỏ.  Vì nhà chị Tư cất quá nhỏ, kiếm được ít lợi nhuận, nên nhà thầu lớn họ không nhận thầu, chị buộc lòng phải nhờ nhà thầu nhỏ. 
 
Qua những kinh nghiệm cất xây nhà mới của những người quen đã kể cho chị Tư nghe để mà tránh mọi thứ phiền hà lắc léo nhức đầu, nhưng đến phần cuối “Final” chị vẫn không tránh khỏi bị lừa, cũng chỉ vì cái tính thương quý người đồng hương và cả tin họ, nghe họ nói khó và năn nỉ vì bị kẹt tiền trả công thợ vài ngày, nên xin chị đưa trước hết số tiền còn lại là mười ngàn năm trăm US Dollars phần còn lại, để cho thợ họ chịu khó làm cho xong những việc lặt vặt, nhưng nào ngờ, vừa cầm hết số tiền ấy là ngày hôm sau ông ta lánh mặt luôn, không đến nữa.
 
Mặc dù đã cẩn trọng để tránh những sơ xuất có thể xẩy đến, đáng lẽ ra, theo đúng giao kèo, khi nào làm xong mọi việc của phần cuối cùng “Final”, thì người chủ nhà mới trả hết số tiền còn lại. Nhưng người chủ thầu năn nỉ quá đã làm chị Tư xiêu lòng, đưa tiền trước khi chưa hoàn tất mọi việc, nên chị Tư đã phải gọi điện thoại để năn nỉ ông ta, mới lần đầu thì hắn trả lời khất lần, cho đến lần thứ hai thì không thèm trả lời điện thoại nữa, để lại lời nhắn cả chục lần cũng chẳng thấy hồi âm, coi như là đã bị lường gạt, thôi đã mất của rồi.  Đã có người bỏ nhỏ cho nhiều điều cần tránh rồi mà không nghe, muốn học kinh nghiệm thì phải mua bằng tiền?
 
Cuối cùng, chị Tư phải gọi mướn lại những người thợ đã làm việc cho nhà chị từ bấy lâu nay.  Chị trả thù lao cho họ tính theo công mỗi ngày, trả công vào ngày thứ sáu trong tuần, cho đến khi xong tất cả mọi việc, thì chị đã phải tự gọi Văn Phòng City xin hẹn, để họ gởi City Inspector chuyên môn đến kiểm xét lại phần sau cùng “Final” của căn nhà mới xây cất. Chị rất vui mừng, vì vị City Construction Inspector có thẩm quyền đã chứng nhận, ghi vào cái tờ giấy “Permit” màu vàng của chị là “FINAL PROJECT”. 
 
Sau khi đã có sự chứng thực chấp thuận văn bản chính thức từ City, gia đình chị mới được phép dọn vào để ở trong căn nhà mới này.
 
Đa số những người cất nhà hay sửa nhà đều đã trải nghiệm qua, như trường hợp của chị Tư.  Lúc đầu thì những người thầu họ không cố ý gạt gẫm mình, nhưng đến lúc sau cùng, họ trả công thợ và những chi phí khác xong, tính lại không thấy lợi nhuận của mình còn được nhiều như ý muốn, nên đã nảy sinh ra chuyện, giựt chỗ này bỏ chỗ kia.
 
***
  
Chuyện xui:
 
Một tuần lễ trước Lễ Giáng Sinh năm ngoái 2021.  Vào buổi chiều hôm ấy, trong lòng chị Trâm vui lắm, muốn lấy đồ sẵn để trang hoàng cây Noel tươi cho đẹp.  Những năm trước chị đã phải bắc cái ghế đứng lên lấy thùng đồ cho dễ, nhưng sao lần này, nhân tiện đang đứng ở dưới đất, chị hào hứng làm liền, vói tay lên đầu tủ cao để lấy cái thùng lớn, có chứa đựng những dây đèn điện đủ màu, và những món để treo lên cây thông, trưng bày cho nó có nhiều mầu sắc chiếu lấp lánh đẹp, để khi con cháu quây quần tụ họp sẽ được thưởng thức trọn vẹn không khí Mùa Giáng Sinh.
 
Thật là xui xẻo, nào ngờ khi chị đưa hai tay với kéo đỡ cái thùng xuống, nó nặng quá làm chị trượt tay, thùng đồ cứ tự nhiên rơi xớt qua một bên đầu của chị. Thế nào đó, bất ngờ cái góc thùng chạm vào một bên mắt của chị, đã làm cho một con mắt của chị vỡ nổ bộp ngay lúc đó, đầu óc chị choáng váng, cảnh vật cuồng quay, cảm giác đau đớn hãi hùng…
 
May mà nhờ nền Y Học tân tiến của Hoa Kỳ và có các Bác Sĩ chuyên môn tài giỏi đã giải phẫu chữa trị, nên cho đến nay, thương tích một bên mắt chị Trâm đã tạm hồi phục, đang chờ đến ngày đặt tròng mắt nhân tạo thẩm mỹ để thay thế vào chỗ trống.  Dĩ nhiên là bên mắt này không nhìn thấy được, Bác Sĩ chuyên môn chữa về mắt cho biết, chỉ có thể nối những dây thần kinh của mắt lại, để con mắt linh động có thể xê dịch theo hướng mà người bệnh đưa mắt nhìn qua, nhìn lại mà thôi.
 
Được biết, việc tái tạo thẩm mỹ mắt rất là đắt giá, cũng phải tốn hơn bốn chục ngàn US Dollars, bảo hiểm chỉ chi trả cho phần ít, bệnh nhân phải tự trả phần còn lại.
 
Tôi buồn quá khi biết tin chẳng lành này, nó đã làm tôi liên tưởng đến bác Khương hàng xóm, ở cách nhà tôi một căn, trong cư xá Gia Binh Nguyễn Phi Khanh, tại Gò Vấp Việt Nam khi xưa.  Còn nhớ, hồi sau Tết Mậu Thân năm 1968, nhân ngày cúng thất tuần của bác Khương trai, bác Khương gái chiên cá chẳng may bị dầu chiên nóng bắn văng vào mắt làm chín con ngươi, nên bác đã bị hỏng một bên mắt nhoà trắng đục không nhìn thấy gì cả. 
 
Cả xóm ai cũng cảm thương tội cho bác, riêng tôi thì bị nhập tâm từ hồi nhỏ đến giờ, hễ vào bếp nấu nướng, là tôi tưởng nhớ về chuyện ngày xưa, nên tôi luôn luôn phải đeo kính để bảo vệ mắt, nhất là chiên thức ăn lại còn phải cẩn thận hơn nữa.
 
Đây là kinh nghiệm trong cuộc đời, vì bất cẩn, mà đã bị hỏng một con mắt.  Đó là bài học cho mọi người.  Để tránh những sự xui xẻo có thể xảy ra mà mình không lường trước được, chúng ta nên cố gắng cẩn thận được tới đâu hay tới đó.  Cách tốt nhất là không nên làm việc gì quá tầm sức của mình.
 

Ý kiến bạn đọc
06/06/202202:28:04
Khách
Chào độc giả Nguyễn Bao
Xin chân thành cảm ơn anh độc giả Nguyễn Bao đã đọc bài, và chia sẻ kinh nghiệm tỷ mỷ về sự lừa gạt rất hữu ích cho mọi người biết mà đề phòng.
Trân trọng,
Ptkd
05/06/202213:43:38
Khách
Ông anh họ tôi là người Mỹ, và đây cũng là một trong những lý do tôi đã không liên lạc với ông ta để xác nhận xem có phải ông là người đã gửi email nhờ mua giùm gift card không, vì sợ rằng ông ta sẽ nghĩ rằng nhờ có tí việc nhỏ mà cũng bày đặt hỏi này nọ .

Vì ông anh họ là người Mỹ nên tên bất lương hẳn chắc không phải là người Việt .
05/06/202205:41:46
Khách
Cách đây khoảng năm tháng bỗng dưng tôi nhận được email từ địa chỉ email của người anh họ - mà tôi hiếm khi có liên lạc . Trong email nói rằng đang muốn gửi một gift card 200 đồng qua Amazon cho người cháu nhân dịp sinh nhật nó nhưng không thể thực hiện được vì trương mục với Amazon bị trục trặc sao đó, và người "anh họ " nói rằng đã gửi Amazon email khiếu nại , tuy nhiên chưa nhận được trả lời . " Người anh họ" yêu cấu tôi mua một gift card $200 và hứa sẽ hoàn trả tiền , và cũng cho tôi tin tức về " người cháu ".
Tôi ngỡ đây là yêu cầu khẩn của người anh họ và vả lại số tiền cũng không lớn chi, nên lên Amazon làm theo yêu cầu ngay . Không biết vì sao mà tôi cũng gặp trục trặc với trương mục Amazon của tôi . Tôi bèn dùng thẻ tín dụng để trả cho Amazon .
Chừng mươi phút sau, bà chị họ của tôi gọi và hỏi xem có mới nhận được email từ địa chỉ email của người chồng bà ta không . Hóa ra là có kẻ nào đó đã đột nhập được vào địa chỉ email của người chồng bà ta, và trong email sẵn có danh sách địa chỉ email của những người quen biết với chồng bà ta, y đã gửi một loạt email đi khắp nơi xin tiền như nói trên .
Tôi tức tốc gọi cho credit card và Amazon . Hú vía, nơi credit card họ cho biết chưa thấy $200 xuất hiện trên màn ảnh của họ , tôi yêu cầu họ đóng ngay trương mục của tôi . Và tôi cũng yêu cầu Amazon hủy ngay vụ mua gift card này .
Khoảng ba tiếng đồng hồ sau, tên làm chuyện ám muội gửi email hỏi tôi đã mua gift card chưa . Ha, tôi cười khì trong bụng .
05/06/202203:41:37
Khách
Chào độc giả Bích Liên Lê
Xin cám ơn chị Bích Liên Lê đã đọc bài và góp ý cho mục Ý Kiến Bạn Đọc thêm phần phong phú. Những lời khích lệ của chị đã làm cho KD thật xúc động và vui lắm ạ.
Trân trọng,
Ptkd
05/06/202203:28:21
Khách
Chào độc giả Nancy
Xin chân thành cám ơn Nancy đã đọc bài và góp ý. KD rất cảm động những lời khích lệ của Nancy. Dạ vâng, KD sẽ cố gắng tiếp tục viết nữa, để khỏi phụ lòng của Nancy.
Thân mến,
Ptkd
05/06/202203:18:35
Khách
Xin gởi lời chúc sức khỏe Người Hà Nội.
KD xin chân thành cám ơn Người Hà Nội đã góp ý và lời bình cho bài viết này ạ.
Trân trọng,
Ptkd
05/06/202202:33:44
Khách
Kim Dung ke lai cau chuyen rat hay va loi cuon doc gia?, chuyen cua Kim Dung viet dua tren chuyen that ngoai doi nen doc cu*' muon tiep tuc doc tiep, doc hoai van bi. loi cuon vao cau chuyen, cam on tac gia? da~ cho nhung bai` viet that hay.
05/06/202201:12:38
Khách
Bài viết rất hay và ý nghĩa, đó là bài học cho mọi người. Cám ơn đã chia sê kinh nghiệm, mong tác giả tiếp tục viết
03/06/202215:35:11
Khách
Cám ơn Kim Dung đã kể lại những chuyện lừa gạt và xui xẻo cho mọi người biết mà tránh. Đây là những kinh nghiệm đau thương xảy ra hằng ngày ở mọi nơi, càng lúc càng nhiều.
Mong mọi người cẩn thận và giữ gìn. Cầu xin cho mọi người được an lành.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 538,550
Mấy nay công việc trong hãng chậm quá, đơn hàng hổng có, mọi người tụm năm tụm ba nói dóc, bàn tán cả ngày. Mỗi nhóm có đề tài khác nhau. Nhóm đen tụi thằng Kieth, thằng Eddie, thằng Aaron… thì lúc nào cũng chuyện cá độ bóng chày, bóng rổ, bóng cà na, chuyện cầu thủ này chơi đẹp, cầu thủ kia xuất sắc, chuyện thằng Willi tát xướng ngôn viên trên thảm đỏ giải Oscar… Nhóm gốc mít như anh Tuấn, thằng Khôi thì toàn chuyện Việt kiều về nước ăn chơi, chuyện ông này bà nọ ăn bẩn...Nhóm thằng Andre, Jose… thì tám chuyện Mễ Tây Cơ. Nhóm đàn bà thì hổng biết nói chuyện chi nhưng chưa bao giờ thấy miệng nghỉ ngơi, kể cả lúc ăn uống, tám liên tu bất tận.
Dưới ánh nắng chiều chói chang, nhìn những quân nhân huấn luyện oai vệ với tác phong nghiêm chỉnh, các nam nữ tân binh mạnh mẽ, nhanh lẹ trong quân phục của người lính, ba-lô nặng trĩu trên vai đi đứng thao tác gọn gàng ngoài sân trường, các cô cậu học sinh thích thú xầm xì to nhỏ với người thân. Đi ngang cổng chính chúng tôi thấy câu phương châm của trường được ghi đậm trên cao “ We will not lie, steal, or cheat, nor tolerate among us anyone who does ” như một huấn từ của khóa sinh. Kế tiếp, chúng tôi được đưa tới sân cờ nơi có một bức tường đá đen dài gần ba thước hơi uốn cong có ghi tên các sĩ quan tử trận trong chiến tranh với dòng chữ được khắc như sau “ In Memory Of Our Fellow Graduates Who Have Fallen in Battle.” để mặc niệm!
Viết những dòng tâm can này vào ngày Nguyễn Văn Kỷ Ngọc Thuyền - bé Bi con tôi tròn 46 tuổi, trái tim thương tật của người cha Mai Quan Vinh chỉ khát khao duy nhất một điều, lần cuối trong đời cha được ôm chặt bé Bi vào lòng nghe con khẽ gọi hai tiếng “Cha ơi!…”
Quốc Kỳ của một quốc gia dĩ nhiên luôn luôn phải được tôn kính, yêu mến và trân trọng từ người dân của đất nước đó, bởi mỗi một đất nước vĩnh viễn chỉ có một Tổ Quốc và một Màu Cờ, nhưng bất hạnh thay lịch sử đã ghi lại biết bao nhiêu quốc gia sau cơn binh biến, hay sau những cuộc chiến tàn khốc, đất nước đã phải thay tên đổi họ, và lá quốc kỳ cũng đành ngậm ngùi thay hình đổi dáng cho phù hợp với tình trạng đất nước. Việt Nam của Thu Quỳnh cũng cùng chung số phận bi đát đau thương như thế khi cuộc chiến Nam Bắc tương tàn vừa kết thúc.
Thằng tôi lại lợi dụng mùa đông lạnh lẽo cùng với mùa đại dịch Cô Vi dai dẳng bị nằm nhà tù lỏng nên lấy sơn dầu, khung vải và cọ vẽ vung vít làm vui. Có chị bạn rất thích tranh tôi trưng lên Facebook và than ông trời bất công quá vì tài vẽ vời và viết văn vớ va vớ vẩn của tôi. Thật ra ai cũng có tài năng không ít thì nhiều mà nếu không dùng và luyện tập thì tài năng có hay chi mấy cũng bị hao mòn và mất mát. Nên tôi sáng tác hơi nhiều tranh, chất đầy trong phòng ngủ của cậu con trai đã dọn đi San Francisco làm thầy lang. Hai chúng tôi đã phải bàn nhau “xuất cảng” số lượng tranh trong nhà. Bạn bè ai biết thưởng thức nghệ thuật của mình thì cho không biếu không, khi thì trưng bán trên mạng saachiart.com và Instagram, bầy tranh bán khi mùa garage sale bắt đầu và có khi liều lĩnh dựng lều bán tại các Hội Chợ nghệ thuật địa phương để ai ngưỡng mộ tranh của mình thì khuân về nhà giùm.
Còn niềm sung sướng nào bằng khi được tiếp xúc các đàn chị đàn anh, bậc thầy cô xuất chúng. Mỗi ngày tôi được tắm gội trong biển thơ, và tưởi tẩm suối văn chương. Đọc tác phẩm nào cũng đều thấy có cái hay riêng để học hỏi, tác giả này có lối văn trong sáng, tác giả kia ý tưởng hay, tác giả nọ nội dung câu chuyện luôn hướng thiện, tác giả khác sưu tập những tài liệu bổ ích..v..v...Ngoài ra hội có nhiều trò chơi thú vị như làm thơ nối tiếp vần cuối, nạp bài về chủ đề này hay chủ đề nọ để ra sách, đóng góp câu chuyện ngắn dưới 100 chữ, hoặc mục tán gẫu đùa giỡn của 2 hội đàn bà.
Ông bà trùm Nguyện là một trong những người sáng lập ra họ đạo lẻ này. Ông bà đã bước vào lứa tuổi “bát thập cổ lai hy”, định cư ở đây từ những ngày còn chân ướt chân ráo, hoang mang lẫn vui mừng, bắt đầu cuộc sống mới, tự do trên đất nước được mệnh danh là Vùng Đất của những người Can Đảm (Land of the Braves). Ông Nguyện là một cựu hạ sĩ quan ngành truyền tin của quân lực Việt Nam Cộng Hòa, vượt biển và đến Mỹ năm 1980. Bà Hồng, vợ ông, cùng 2 con vượt biển 3 năm sau đó rồi đoàn tụ với ông vào năm 1984. Nhiều người tỵ nạn Việt Nam khác cũng dần tìm về đây, họ sống yêu thương và đùm bọc lẫn nhau.
Thấm thoát cho đến nay, khi cộng đồng người Việt tại Nam California phát triển không ngừng, người kéo đến “đất lành chim đậu” ngày càng tăng, các chị đã là những nhân viên thâm niên kỳ cựu tại đây, rành rẽ các luật welfare, an sinh xã hội, góp phần giúp cộng đồng Mỹ và cộng đồng Việt bằng những kinh nghiệm và bằng niềm yêu thích công việc. Nghe các chị kể nhiều câu chuyện, nhiều mảnh đời đó đây mà công việc đã cho cơ hội gặp gỡ, với tất cả niềm vui và hãnh diện, tôi cảm thấy đó cũng là sự thành công trong nghề nghiệp của các chị.
Chồng bà đánh cá ngoài biển, rồi theo người ta vượt biên đi mất. Một tay bà ở lại chèo chống nuôi con. Thời gian đầu không có tin tức gì của ông ấy. Gần chục năm sau mới thấy thơ về, nói ổng đã lấy vợ khác rồi. Ổng xin lỗi bà mong bà thông cảm, vì cuộc sống nơi xứ người khó khăn và bơ vơ quá. Bà kêu thằng hai viết thơ trả lời ba, rằng “Má hiểu hoàn cảnh của ba. Má không buồn đâu. Ba đừng lo, ráng giữ gìn sức khỏe“. Khi đọc những lời đó cho con, mắt bà ráo hoảnh. Nhưng buổi tối bà ngồi nhìn ngọn đèn dầu leo lét, nước mắt ở đâu mà cứ tuôn hoài.
Hôm nay tôi muốn giới thiệu đến bạn đọc một tâm tình khác, một ước mơ to lớn hơn mang tính cách cộng đồng. Hoài bão của một người bạn mà tôi tình cờ quen biết mới đây, có dịp viếng thăm khu vườn cây trái đang hình thành và một ước mơ, muốn khơi dậy tâm tình của cộng đồng người Việt rất đáng khích lệ của anh.Truyện bắt đầu từ vài năm trước, anh liên lạc và đến khu vườn của chúng tôi mua các loại cây giống như: Mận chuông, sapoche, chuối sứ...dần dần nói đến việc mò cua, bắt ốc, câu cá trong hồ, các loại cá anh thích ăn, thỉnh thoảng bắt được các loại cá này thì tôi nhắn tin anh đến lấy.Đường Colonial là trục lộ chính của Orlando, đặc biệt của người Việt. Chúng tôi đi lại trên con đường này hầu như mỗi ngày, trông thấy tấm bảng hiệu để tên Việt Plaza, lại có tượng đức Trần Hưng Đạo thật to ở ngay lối vào. Biết là của người Việt nhưng cũng không để ý lắm. Mới đây anh đến lấy cá và biếu lại một bọc trái trứng cá. Cái xe tải anh lái có dán chữ VIET PLAZA. Hỏi ra mới biết anh chính là chủ củ
Nhạc sĩ Cung Tiến