Hôm nay,  

Tản Mạn Chuyện Lừa, Chuyện Gạt, và Chuyện Xui

6/3/202200:00:00(View: 4361)
Hinh-Tac-Gia
Tác giả VVNM Phạm Thị Kim Dung.
 
Phạm Thị Kim Dung - Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017. Bà sinh năm 1951 tại miền Bắc VN, di cư vào Nam 1954, là thư ký hành chánh sở Mỹ Defense Attaché Office (DAO) cho tới ngày 29 tháng Tư 1975. Vượt biển và định cư tại Mỹ năm 1980, làm thư ký văn phòng chính ngạch tại City of San Jose từ 1988-2006. Về hưu vào tuổi 55, hiện ở nhà chăm nom các cháu nội ngoại. Tác giả nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm 2018 và 2021. Sau đây, thêm một bài viết mới của bà.

 

*

  

Nói đến những chuyện lừa gạt, hẳn mọi người cũng đã biết qua, từ tin tức báo chí, trên đài truyền hình, và rất nhiều chuyện phỉnh gạt thường xuyên xảy ra được truyền miệng từ người này qua người khác đã lâu rồi.  Trong thời gian dịch bệnh, cấm cửa, lạm phát, kinh tế khó khăn, nên đã sinh ra nhiều chuyện lường gạt đảo điên không ai lường trước được.  Con người nghĩ ra đủ cách để mà lường gạt nhau.  Cùng lúc, đã vậy lại còn nhiều điều không may đã ập đến, không trở tay kịp, khiến cho cuộc đời đang lo toan dịch bệnh lại thêm lo lắng, vừa tình hình dịch bệnh, lại thêm thế thái nhân tình, nhân cơ hội, lợi dụng tình thế mà gia tăng, đã làm cho tinh thần mọi người càng thêm căng thẳng gấp bội.
 
Dưới đây là vài câu chuyện đã xảy ra trong thời “Mắc dịch”.
 
Chuyện gạt:
 
Hôm nay, tôi xin chia sẻ với quý vị độc giả một chuyện lừa gạt đã xảy đến với người cháu rể của gia đình tôi.  Như đã là thông lệ, vào buổi sáng một ngày trong tuần, thông thường thì cháu Tom hay ghé vào tiệm ở trong khu Home Depot để mua vé số, toạ lạc ở trên đường Landess Avenue, San Jose, gần góc đường Capitol Avenue, nhưng không hiểu sao, tự nhiên ngày 22 tháng 11, năm 2021, cháu lại đến khu ấy vào khoảng 2:00 giờ chiều, thay vì buổi sáng như thường lệ.
 
Sau khi đã mua những tấm vé số xong, vừa bước ra khỏi tiệm, đang lững thững đi ra xe, thì bất ngờ, có tiếng gọi nói rất lớn vọng ra từ một cái xe màu trắng, loại pickup đang chạy chầm chậm, vừa rà rà gần lối đi của cháu, thoáng nhìn thấy tài xế là phái nam, tay cầm tiền đang vẫy vẫy, vời cháu lại, miệng huyên thuyên nói “Please come here!  Our custom religion, today my wife Birthday, I would like to give you money, so you can pray for my wife to be healthy.” (Xin lại đây!  Theo phong tục của đạo chúng tôi, hôm nay là ngày Sinh Nhật của vợ tôi, tôi muốn cho bạn tiền, để bạn cầu nguyện cho vợ của tôi được mạnh khoẻ).  Lúc đó, không biết là lời nói ấy có ma lực gì khiến cháu Tom nghe lời mà rảo bước lại gần cái xe trắng đó, người tài xế đã nắm tay cháu, và dúi cho cháu tờ $20 và tờ $5 US Dollars mà hắn ta đang cầm trong tay. Thầm nghĩ, người ta cho tiền “Free” thì cháu lấy rồi bỏ túi, nhưng chưa xong, tới lượt người đàn bà ngồi phía bên phải của người tài xế, mặc xiêm y vải lụa quấn quanh người nhiều mầu sắc rực rỡ, kiểu Trung Đông đã chồm người ngay qua phía tài xế, bà ta đưa cho cháu Tom một cái bao vải rất đẹp, có sẵn một số vàng vòng ở trong bao, bà tháo thêm cả nhẫn kim cương, bông tai và dây chuyền vàng khè của bà đang đeo trong người, rồi bỏ tất cả vào bao, nhiều thứ lắm, làm bao phình nặng.
 
Sau đó, bà ta bảo cháu Tom có vật gì đeo trong tay, thì hãy bỏ vào cái bao đó.
Như một mệnh lệnh, cháu đã tháo cái đồng hồ và bỏ vào cái bao ấy, bà ta đưa cho người chồng tài xế của bà cầm cái bao dùm cho cháu, rồi bảo tất cả ba người cùng cúi đầu chụm vào nhau để cầu nguyện cho bà được khoẻ mạnh và bình an, nhân ngày Sinh Nhật của bà.
 
Ba người đã cầu nguyện một hồi lâu, bà ta bảo xong rồi, ngẩng đẩu lên đi.  Bà ấy thì luôn miệng nói cám ơn cháu, đồng thời bà bảo ông chồng đưa cái bao vải vàng bạc lại cho cháu Tom, xong rồi bất thình lình ông tài xế đó rồ ga phóng xe đi thật nhanh, trong sự ngỡ ngàng của cháu Tom.
 
Lúc xe đó vừa chạy đi, thì hình như cháu Tom mới tạm hoàn hồn, sực nhớ tới cái đồng hồ của mình, cháu đã mở bao ra để tìm đồng hồ, nhưng không thấy. Cháu bèn đi bộ lại xe của mình đậu gần đó, mở cốp xe lên để đổ dốc hết bao đó ra, thì vẫn không thấy đồng hồ của mình đâu, mà chỉ thấy một đống nữ trang, vàng vòng, nhẫn hột đá cùng những sợi dây chuyền mạ vàng khè chiếu lấp lánh tựa như đồ thật.  Khi thật sự biết cái đồng hồ quý giá nhất của mình đã mất, cháu lảo đảo như người mất hồn.
 
Nhưng cũng còn rất may, sờ vào túi thì còn thấy cái bóp, chùm chìa khoá, và còn cả cái điện thoại nữa, nên cháu đã gọi về nhà báo tin và gọi báo cảnh sát để trình bày mọi sự vừa xảy ra. Cảnh sát đã lấy lời khai báo của cháu Tom, rồi bảo cháu cứ chờ ở nơi đó, gần nơi cái xe của cháu.  Sau khoảng nửa giờ đồng hồ cảnh sát mới đến gặp cháu, để nghe cháu tường thuật lại tất cả diễn biến nội vụ và mở hồ sơ cho cháu Tom về việc lừa gạt vừa qua.
 
Cảnh sát đã hỏi cháu Tom

-Họ đi cái xe hiệu gì, màu gì?
 
“Dạ xe pickup, sơn màu trắng” cháu Tom trả lời.
 
-Trong xe có mấy người?  Cảnh sát hỏi.
 
“Có 3 người, người đàn ông lái xe, người đàn bà ngồi bên cạnh, và một đứa con nít nhỏ ngồi trong ghế an toàn ở phía sau”.  Cháu Tom trả lời.
 
-Họ đã lừa gạt của ông cái gì?

Cảnh sát hỏi.
 
“Họ đã lừa, lấy của tôi cái đồng hồ”  Cháu Tom trả lời cảnh sát.
 
-Đồng hồ của ông hiệu gì, màu gì và trị giá khoảng bao nhiêu tiền?  Cảnh sát hỏi cháu Tom như vậy.
 
“Thưa ông, đồng hồ của tôi hiệu Rolex, nó là hai màu, vàng và trắng, trị giá khoảng $30 ngàn US Dollars”
 
Cảnh sát đã đưa cho cháu Tom giấy biên nhận có số hồ sơ, bảo cháu rời khỏi chỗ đó, rồi cảnh sát sẽ vào cái chợ kế gần chỗ cháu bị lừa, và sẽ yêu cầu người chủ trong tiệm cho coi cái băng thâu hình ở phía ngoài chợ, để điều tra về sự việc vừa xảy ra.
 
“Tôi có cần theo ông vào tiệm không ạ?”
Cháu Tom đã hỏi cảnh sát.
 
-Không cần, ông Tom hãy đi về nhà.
Vào trong tiệm để điều tra là nhiệm vụ của tôi.
 
“Thank you sir, I am going home now.”
Cháu Tom đã cám ơn ông cảnh sát, và chào ông để đi về nhà.
 
Tôi đã nghe người nhà cho biết tin cháu Tom vừa mới bị lừa gạt mất cái đồng hồ từ hồi trưa, nhưng đến chiều tôi mới rảnh gọi thăm hỏi cháu.  Cháu kể với tôi là cháu buồn lắm, lúc vừa biết bị lừa mất cái đồng hồ, thì cháu muốn xỉu luôn, tôi an ủi cháu là “Của đi, thay người” để cháu bớt buồn, bớt tiếc của.
 
Sau cùng, nhân cơ hội này, tôi muốn hỏi xem cảm tưởng của cháu như thế nào, khi chính mình vừa trải qua sự lừa đảo tinh vi ấy.
“Cháu có lời khuyên nào cho những ai gặp phải trường hợp như cháu không?”
 
Cháu đã trả lời tôi rất thành thật và hữu ích.
 
“Với chút kinh nghiệm không may vừa xảy ra, tự đáy lòng, cháu khuyên mọi người là đừng bao giờ nói chuyện với người lạ;  Thử hỏi, nếu cháu không tỏ tánh hiếu kỳ, không đến gần nói chuyện với người lạ, không ham tiền cho “Free”, thì cháu đâu có mất của?  Thật tình mà nói, tại cháu quá khinh thường và ỷ y về chuyện lường gạt này.  Đã từ lâu rồi, cháu không hề nghĩ là người khác có thể gạt cháu một cách dễ dàng như vậy. Một lần nhớ đời bác ạ.”
 
Đây là kinh nghiệm cho thấy, đàn ông hay đàn bà, không nên đeo nhiều những đồ trang sức quý giá đắt tiền, vì rất dễ dàng là mục tiêu trong tầm ngắm của các siêu lừa đảo này, vì chỉ trong tích tắc khối tài sản lớn đã dễ dàng bị cuốn theo chiều gió.
 
**
 
Chuyện lừa:
 
Gia đình chị Tư đã định cư ở Hoa Kỳ từ đầu năm 1992.  Niềm mơ ước của vợ chồng chị là đi làm, cố gắng để dành tiền mua được một căn nhà để con cái ở cho thoải mái hơn căn chung cư đang mướn. 
 
An cư thì mới lạc nghiệp!  Mặc dầu năm 2004 ở miền Bắc California giá nhà đã tăng cao, căn nhà nào thích hợp cho mọi người, vừa được đăng rao bán, người mua cũng phải trả cao hơn giá đăng từ vài chục ngàn, cho đến hơn cả trăm ngàn US Dollars.
 
Tuy vậy, nhưng chị Tư vẫn quyết tâm, nhờ người chuyên môn về địa ốc, giúp chị tìm mua được một căn nhà rất cũ, nhưng lô đất thật rộng mà chị đã ưng ý và kết mua nó, để có thể xin phép Thành Phố xây thêm căn nhà nhỏ nữa.
 
Chị Tư đã coi báo, kiếm được người Architect Designer vẽ dùm để cất thêm căn nhà 800 Square Feet living space và 200 Square Feet garage ở trên mảnh đất trống đó, và họ xin cả Permit cho mình luôn.  Người chủ nhà phải trả tiền thù lao cho người vẽ khoảng hơn hai ngàn US Dollars, phải trả tiền để lấy Permit, Plan check, Airforce check, phải làm đơn xin đồng hồ điện và đồng hồ nước Attachment xài chung, nếu khi nào muốn bán, thì sẽ phải bán toàn bộ cả hai căn nhà và nguyên lô đất đó cùng một lần, vì chỉ có một Parcel.
 
Nếu căn thứ hai mà xin cất riêng biệt ra, thì phải xin đồng hồ điện, đồng hồ nước riêng, và sẽ có số nhà khác riêng biệt. Như thế, trong trường hợp mà muốn bán nhà, vì là Divided Lot, có hai Parcels, thì được quyền bán riêng từng căn nhà.  Vào thời điểm đó, giá khoảng $120 US Dollars cho một Square Foot, nhưng hiện bây giờ, thì giá cả tăng cao hơn khoảng gấp ba lần thời trước.
 
Hồi đó, người quen đã giới thiệu cho chị Tư nhà thầu xây dựng có Contruction
License.  Sau khi thoả thuận giá cả, chị Tư đã ký hợp đồng xây cất, đi từng bước một “Step-by-Step”.  Trước tiên là làm nền móng “Foundation”, trong khi chờ City Construction Inspector đến kiểm tra xem công việc này làm có đúng luật, đúng Code mà City cho phép không.  Mỗi từng giai đoạn nhà thầu làm xong, đều phải xin City gởi Inspector chuyên môn đến kiểm tra, và phải chờ có sự chấp thuận xong rồi, mới được tiếp tục làm đến phần kế.
 
Để cho việc xây cất được mau chóng, thì chị đã phải đi cùng với người chủ thầu đến tiệm, để đặt mua trước những cái cửa, cửa sổ, gỗ, cùng các vật dụng cần thiết để làm “Frame” khung sườn nhà. Chị tự trả tiền tất cả, rồi sau đó sẽ khấu trừ lại tiền trong phần này của nhà thầu. Thí dụ, phần khung nhà “Frame” họ nhận thầu $8,000 US Dollars , nếu chị Tư mua vật dụng đã ứng trả trước là $3,000 US Dollars , thì khi hoàn tất việc, chị Tư chỉ còn phải đưa trả cho họ $5,000 US Dollars phần còn lại thôi.
 
Kế đến là những phần:  Làm mái nhà, điện, ga, máy sưởi, máy lạnh, ống cống, cho lớp bông gòn giữ nhiệt, trét hồ hoặc đóng gỗ tường phía ngoài nhà, đóng kín phía trong nhà, đặt cửa, cửa sổ, lát gạch hay gỗ dưới sàn nhà, gắn mặt bàn bếp và những thứ ở bếp, làm gắn mọi thứ trong phòng tắm…v.v…
 
Mỗi khi làm xong từng giai đoạn (Thí dụ: Làm phần điện và phần nhà bếp là chung một giai đoạn, hoặc làm ống cống và phòng tắm cũng chung một giai đoạn) đều phải xin City gởi người Inspector đến kiểm xét lại, nếu làm đúng luật thì họ sẽ ghi vào tờ “Permit” là Pass, khi đó mới được thông qua để làm phần khác, bằng ngược lại, làm sai không đúng luật, thì họ sẽ bắt làm lại phần đó, cho đến khi nào sửa lại cho đúng, xin họ đến kiểm xét lại lần nữa mà đúng rồi, thì mình mới được quyền qua giai đoạn khác.
 
Cuối cùng là phần “Final” kiểm tổng kết lại tất cả trong và ngoài căn nhà:  Đóng nẹp, sơn, gắn Toilet, gắn ổ khoá và làm tất cả mọi thứ còn lại cho căn nhà được toàn hảo.
 
Chị Tư mua căn nhà với giá đăng là hơn bốn trăm ngàn US Dollars, nhưng vì nhất định muốn mua được căn nhà này, trong lúc đó đã có nhiều người đang nộp đơn muốn mua, nên chị đã phải trả thêm một trăm ngàn US Dollars nữa để mua nó.
 
Muốn xây cất căn nhà trên một mảnh đất trống, tuy là nhà nhỏ, nhưng cũng phải thông qua đầy đủ những luật lệ của City hay là County.  Thông thường nhờ những nhà thầu lớn thì an tâm, vì họ có uy tín hơn những nhà thầu nhỏ.  Vì nhà chị Tư cất quá nhỏ, kiếm được ít lợi nhuận, nên nhà thầu lớn họ không nhận thầu, chị buộc lòng phải nhờ nhà thầu nhỏ. 
 
Qua những kinh nghiệm cất xây nhà mới của những người quen đã kể cho chị Tư nghe để mà tránh mọi thứ phiền hà lắc léo nhức đầu, nhưng đến phần cuối “Final” chị vẫn không tránh khỏi bị lừa, cũng chỉ vì cái tính thương quý người đồng hương và cả tin họ, nghe họ nói khó và năn nỉ vì bị kẹt tiền trả công thợ vài ngày, nên xin chị đưa trước hết số tiền còn lại là mười ngàn năm trăm US Dollars phần còn lại, để cho thợ họ chịu khó làm cho xong những việc lặt vặt, nhưng nào ngờ, vừa cầm hết số tiền ấy là ngày hôm sau ông ta lánh mặt luôn, không đến nữa.
 
Mặc dù đã cẩn trọng để tránh những sơ xuất có thể xẩy đến, đáng lẽ ra, theo đúng giao kèo, khi nào làm xong mọi việc của phần cuối cùng “Final”, thì người chủ nhà mới trả hết số tiền còn lại. Nhưng người chủ thầu năn nỉ quá đã làm chị Tư xiêu lòng, đưa tiền trước khi chưa hoàn tất mọi việc, nên chị Tư đã phải gọi điện thoại để năn nỉ ông ta, mới lần đầu thì hắn trả lời khất lần, cho đến lần thứ hai thì không thèm trả lời điện thoại nữa, để lại lời nhắn cả chục lần cũng chẳng thấy hồi âm, coi như là đã bị lường gạt, thôi đã mất của rồi.  Đã có người bỏ nhỏ cho nhiều điều cần tránh rồi mà không nghe, muốn học kinh nghiệm thì phải mua bằng tiền?
 
Cuối cùng, chị Tư phải gọi mướn lại những người thợ đã làm việc cho nhà chị từ bấy lâu nay.  Chị trả thù lao cho họ tính theo công mỗi ngày, trả công vào ngày thứ sáu trong tuần, cho đến khi xong tất cả mọi việc, thì chị đã phải tự gọi Văn Phòng City xin hẹn, để họ gởi City Inspector chuyên môn đến kiểm xét lại phần sau cùng “Final” của căn nhà mới xây cất. Chị rất vui mừng, vì vị City Construction Inspector có thẩm quyền đã chứng nhận, ghi vào cái tờ giấy “Permit” màu vàng của chị là “FINAL PROJECT”. 
 
Sau khi đã có sự chứng thực chấp thuận văn bản chính thức từ City, gia đình chị mới được phép dọn vào để ở trong căn nhà mới này.
 
Đa số những người cất nhà hay sửa nhà đều đã trải nghiệm qua, như trường hợp của chị Tư.  Lúc đầu thì những người thầu họ không cố ý gạt gẫm mình, nhưng đến lúc sau cùng, họ trả công thợ và những chi phí khác xong, tính lại không thấy lợi nhuận của mình còn được nhiều như ý muốn, nên đã nảy sinh ra chuyện, giựt chỗ này bỏ chỗ kia.
 
***
  
Chuyện xui:
 
Một tuần lễ trước Lễ Giáng Sinh năm ngoái 2021.  Vào buổi chiều hôm ấy, trong lòng chị Trâm vui lắm, muốn lấy đồ sẵn để trang hoàng cây Noel tươi cho đẹp.  Những năm trước chị đã phải bắc cái ghế đứng lên lấy thùng đồ cho dễ, nhưng sao lần này, nhân tiện đang đứng ở dưới đất, chị hào hứng làm liền, vói tay lên đầu tủ cao để lấy cái thùng lớn, có chứa đựng những dây đèn điện đủ màu, và những món để treo lên cây thông, trưng bày cho nó có nhiều mầu sắc chiếu lấp lánh đẹp, để khi con cháu quây quần tụ họp sẽ được thưởng thức trọn vẹn không khí Mùa Giáng Sinh.
 
Thật là xui xẻo, nào ngờ khi chị đưa hai tay với kéo đỡ cái thùng xuống, nó nặng quá làm chị trượt tay, thùng đồ cứ tự nhiên rơi xớt qua một bên đầu của chị. Thế nào đó, bất ngờ cái góc thùng chạm vào một bên mắt của chị, đã làm cho một con mắt của chị vỡ nổ bộp ngay lúc đó, đầu óc chị choáng váng, cảnh vật cuồng quay, cảm giác đau đớn hãi hùng…
 
May mà nhờ nền Y Học tân tiến của Hoa Kỳ và có các Bác Sĩ chuyên môn tài giỏi đã giải phẫu chữa trị, nên cho đến nay, thương tích một bên mắt chị Trâm đã tạm hồi phục, đang chờ đến ngày đặt tròng mắt nhân tạo thẩm mỹ để thay thế vào chỗ trống.  Dĩ nhiên là bên mắt này không nhìn thấy được, Bác Sĩ chuyên môn chữa về mắt cho biết, chỉ có thể nối những dây thần kinh của mắt lại, để con mắt linh động có thể xê dịch theo hướng mà người bệnh đưa mắt nhìn qua, nhìn lại mà thôi.
 
Được biết, việc tái tạo thẩm mỹ mắt rất là đắt giá, cũng phải tốn hơn bốn chục ngàn US Dollars, bảo hiểm chỉ chi trả cho phần ít, bệnh nhân phải tự trả phần còn lại.
 
Tôi buồn quá khi biết tin chẳng lành này, nó đã làm tôi liên tưởng đến bác Khương hàng xóm, ở cách nhà tôi một căn, trong cư xá Gia Binh Nguyễn Phi Khanh, tại Gò Vấp Việt Nam khi xưa.  Còn nhớ, hồi sau Tết Mậu Thân năm 1968, nhân ngày cúng thất tuần của bác Khương trai, bác Khương gái chiên cá chẳng may bị dầu chiên nóng bắn văng vào mắt làm chín con ngươi, nên bác đã bị hỏng một bên mắt nhoà trắng đục không nhìn thấy gì cả. 
 
Cả xóm ai cũng cảm thương tội cho bác, riêng tôi thì bị nhập tâm từ hồi nhỏ đến giờ, hễ vào bếp nấu nướng, là tôi tưởng nhớ về chuyện ngày xưa, nên tôi luôn luôn phải đeo kính để bảo vệ mắt, nhất là chiên thức ăn lại còn phải cẩn thận hơn nữa.
 
Đây là kinh nghiệm trong cuộc đời, vì bất cẩn, mà đã bị hỏng một con mắt.  Đó là bài học cho mọi người.  Để tránh những sự xui xẻo có thể xảy ra mà mình không lường trước được, chúng ta nên cố gắng cẩn thận được tới đâu hay tới đó.  Cách tốt nhất là không nên làm việc gì quá tầm sức của mình.
 

Reader's Comment
6/6/202202:28:04
Guest
Chào độc giả Nguyễn Bao
Xin chân thành cảm ơn anh độc giả Nguyễn Bao đã đọc bài, và chia sẻ kinh nghiệm tỷ mỷ về sự lừa gạt rất hữu ích cho mọi người biết mà đề phòng.
Trân trọng,
Ptkd
6/5/202213:43:38
Guest
Ông anh họ tôi là người Mỹ, và đây cũng là một trong những lý do tôi đã không liên lạc với ông ta để xác nhận xem có phải ông là người đã gửi email nhờ mua giùm gift card không, vì sợ rằng ông ta sẽ nghĩ rằng nhờ có tí việc nhỏ mà cũng bày đặt hỏi này nọ .

Vì ông anh họ là người Mỹ nên tên bất lương hẳn chắc không phải là người Việt .
6/5/202205:41:46
Guest
Cách đây khoảng năm tháng bỗng dưng tôi nhận được email từ địa chỉ email của người anh họ - mà tôi hiếm khi có liên lạc . Trong email nói rằng đang muốn gửi một gift card 200 đồng qua Amazon cho người cháu nhân dịp sinh nhật nó nhưng không thể thực hiện được vì trương mục với Amazon bị trục trặc sao đó, và người "anh họ " nói rằng đã gửi Amazon email khiếu nại , tuy nhiên chưa nhận được trả lời . " Người anh họ" yêu cấu tôi mua một gift card $200 và hứa sẽ hoàn trả tiền , và cũng cho tôi tin tức về " người cháu ".
Tôi ngỡ đây là yêu cầu khẩn của người anh họ và vả lại số tiền cũng không lớn chi, nên lên Amazon làm theo yêu cầu ngay . Không biết vì sao mà tôi cũng gặp trục trặc với trương mục Amazon của tôi . Tôi bèn dùng thẻ tín dụng để trả cho Amazon .
Chừng mươi phút sau, bà chị họ của tôi gọi và hỏi xem có mới nhận được email từ địa chỉ email của người chồng bà ta không . Hóa ra là có kẻ nào đó đã đột nhập được vào địa chỉ email của người chồng bà ta, và trong email sẵn có danh sách địa chỉ email của những người quen biết với chồng bà ta, y đã gửi một loạt email đi khắp nơi xin tiền như nói trên .
Tôi tức tốc gọi cho credit card và Amazon . Hú vía, nơi credit card họ cho biết chưa thấy $200 xuất hiện trên màn ảnh của họ , tôi yêu cầu họ đóng ngay trương mục của tôi . Và tôi cũng yêu cầu Amazon hủy ngay vụ mua gift card này .
Khoảng ba tiếng đồng hồ sau, tên làm chuyện ám muội gửi email hỏi tôi đã mua gift card chưa . Ha, tôi cười khì trong bụng .
6/5/202203:41:37
Guest
Chào độc giả Bích Liên Lê
Xin cám ơn chị Bích Liên Lê đã đọc bài và góp ý cho mục Ý Kiến Bạn Đọc thêm phần phong phú. Những lời khích lệ của chị đã làm cho KD thật xúc động và vui lắm ạ.
Trân trọng,
Ptkd
6/5/202203:28:21
Guest
Chào độc giả Nancy
Xin chân thành cám ơn Nancy đã đọc bài và góp ý. KD rất cảm động những lời khích lệ của Nancy. Dạ vâng, KD sẽ cố gắng tiếp tục viết nữa, để khỏi phụ lòng của Nancy.
Thân mến,
Ptkd
6/5/202203:18:35
Guest
Xin gởi lời chúc sức khỏe Người Hà Nội.
KD xin chân thành cám ơn Người Hà Nội đã góp ý và lời bình cho bài viết này ạ.
Trân trọng,
Ptkd
6/5/202202:33:44
Guest
Kim Dung ke lai cau chuyen rat hay va loi cuon doc gia?, chuyen cua Kim Dung viet dua tren chuyen that ngoai doi nen doc cu*' muon tiep tuc doc tiep, doc hoai van bi. loi cuon vao cau chuyen, cam on tac gia? da~ cho nhung bai` viet that hay.
6/5/202201:12:38
Guest
Bài viết rất hay và ý nghĩa, đó là bài học cho mọi người. Cám ơn đã chia sê kinh nghiệm, mong tác giả tiếp tục viết
6/3/202215:35:11
Guest
Cám ơn Kim Dung đã kể lại những chuyện lừa gạt và xui xẻo cho mọi người biết mà tránh. Đây là những kinh nghiệm đau thương xảy ra hằng ngày ở mọi nơi, càng lúc càng nhiều.
Mong mọi người cẩn thận và giữ gìn. Cầu xin cho mọi người được an lành.
Send comment
Off
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Your Name
Your email address
)
Add a posting
Total View: 538,550
Một trong những người bạn nối khố của tôi vốn là nhà báo. Sau Giáng Sinh 2021, anh gọi cho tôi nói tôi còn nợ anh ấy bài viết cho số báo Xuân Nhâm Dần của anh sắp trình làng. Tôi cố tảng lờ, “Nợ gì nhỉ?” Bạn liền quát vào máy, “Tôi xin ông. Ông cứ cái tật đánh trống lãng với tôi đấy hả?” Tôi xởi lởi hỏi viết gì bây giờ, bạn liền ra lệnh, “Mùa Xuân, viết về tuổi già chứ còn gì nữa.” Tôi sực nhớ mình có hứa với bạn, nên phải trả cho xong món nợ cuối năm. Lục mãi trong trí nhớ của mình nay đang xuống cấp, tôi bèn chọn ngay việc tản mạn tuổi già của chính mình và của bạn bè đang lưu lạc ở Mỹ, nơi xứ lạ quê người.
Thôi để tôi tả một cuộc hèn hò trên sân khấu trường quay bạn muốn hẹn hò trong nước thì bạn đọc hải ngoại dễ hình dung hơn. Giữa sân khấu là một bức màn được buông xuốn để hai bên không thấy nhau. Bên nhà trai có người hướng dẫn chương trình là đàn ông, bên nhà gái là cô hướng dẫn duyên dáng. Thường thì bên cô gái được mời lên sân khấu trước, sau đó đến bên chàng trai. Cô gái giới thiệu về lý lịch trích ngang của bản thân, nói sơ lược về tình trường mà cô đã trải qua, thể hiện tài năng hay cũng có thể gọi là tài vặt như ca hát, nhảy múa để góp vui với chương trình. Điểm quan trọng nhất là cô nói thẳng ra ý muốn của cô với chàng trai bên kia bức màn về mẫu người đàn ông mà cô muốn hẹn hò.
Chẳng biết tại sao mà từ khi qua Mỹ cho tới nay tôi bị lời nguyền gì mà mỗi năm đều bị bệnh mất mấy ngày, nhẹ thì cảm, sổ mũi nóng sốt, nặng thì bỏ ăn một hai bữa. Còn không thì chạy xe bị người ta vượt đèn đỏ hít đít hoặc húc hông, có lẽ thấy tôi mỗi ngày mỗi hên nên vận bám vào người càng nặng. Năm ngoái trước đám cưới con trai là thằng Dũng thì Covid tới thăm và ở nhà chơi chung với tôi 50 ngày. Năm vừa rồi đám cưới thằng Duy sức khỏe chưa lấy lại được thì bị giời leo đau đến nỗi tôi không bước nổi. Vì cứ bị con bệnh đeo bám như vậy nên thằng Duy là con trai lớn đã thương mà trả hết nợ nhà cho để tôi yên tâm ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.
Trước hết căn cứ vào số lượng người mang họ Nguyễn (họ phổ biến nhất của người Việt) ở trong vùng rồi suy luận ra, ta có thể phỏng đoán được số lượng người Việt. Theo tin từ trang Wikipedia tiếng Việt thì tôi được biết theo thống kê năm 2005 ở Việt Nam người họ Nguyễn chiếm 38% dân số. Dĩ nhiên con số 38% này không phải là con số tuyệt đối có thể đại diện cho bất cứ tập thể nào. Nghĩa là không phải ở bất cứ nhóm người nào người họ Nguyễn cũng chiếm tỷ lệ 38%. Do đó trong ước tính của mình tôi áp dụng con số khiêm nhường hơn một chút đó là chỉ khoảng 1/3 người Việt mang họ Nguyễn.
Sở dĩ gọi là "nghề" vì chuyện trong nhà tôi, ông anh rể là sĩ quan đi "cải tạo", thằng con của anh ấy, là cháu ruột tôi, vào lớp Một, nhà trường gửi về bản khai lý lịch, tên bố tên mẹ và nghề nghiệp. Chị tôi điền lý lịch cho thằng bé, mặc dù lúc ấy chị đang chạy chợ trời, nhưng theo “kinh nghiệm” mấy chị hàng xóm thì không nên khai chợ trời, sẽ bị đánh giá là …tiểu tư sản, con mình sẽ bị trù dập, cho nên dù chẳng hiểu thằng bé 6 tuổi còn thò lò mũi xanh sẽ bị trù dập kiểu gì, chị bèn ghi là “nội trợ” cho an toàn. Còn phần nghề nghiệp bố thì để trống vì không biết khai thế nào. Đến lớp, cô giáo liền điền vào khoảng trống nghề nghiệp của bố nó là... "học tập cải tạo"! Mà nghề này còn sinh ra nhiều nghề khác cho những người tù, nào là chăn lợn, nuôi gà, trồng rau, nấu cám, đốn củi trên rừng. Lần đó tôi theo chị lên trại Thành Ông Năm thăm nuôi anh rể, anh ấy tặng vợ con và các em những chiếc vòng đeo tay, chiếc lược được chạm trổ rất xinh xắn do chính tay anh làm, anh bảo đó là "nghề"
Ai cũng có một thời thơ ấu và thanh xuân riêng của mình. Vậy mà ngày còn nhỏ tôi không bao giờ quan tâm đến tâm tư tình cảm và suy nghĩ riêng của má. Tôi cứ thấy má là của gia đình, là của chúng tôi. Tất cả suy nghĩ, việc làm của má đều dành cho chồng con, cho gia đình này. Tôi đã nhận những yêu thương, chăm sóc một chiều của má như một chuyện đương nhiên. Giờ ngồi nhớ lại hồi nhỏ chẳng bao giờ thấy má gặp lại các bạn học xưa để cười đùa rộn rã nhắc về tuổi thơ như thế hệ chúng tôi bây giờ. Chỉ lâu lâu dì Nghiêm là em ruột của má từ Sài Gòn về là 2 chị em ríu rít như chim và nói toàn tiếng lóng với nhau kiểu như mật mã nghe ngộ lắm. Má tôi và dì cứ cười nói rộn ràng còn chúng tôi thì ngơ ngác chẳng hiểu gì. Chắc thuở còn con gái mấy dì và má nói chuyện với nhau kiểu này để giữ bí mật những chuyện riêng tư, qua mặt người lớn mà hẹn hò, nghịch ngợm đây. Ghê thật! Ai bảo thế hệ xưa hiền hơn bây giờ? Chỉ là họ giấu kỹ và không có mạng Internet hay Facebook để ai cũng biết như ngày nay thôi
Dưới ánh mặt trời như thiêu đốt làm bầu không khí rung rinh, nhảy múa đến lóa mắt, đoàn tù nhân đi chân không, ở trần trùng trục, chỉ mặc độc nhất cái quần xà lỏn, vài người đầu đội các chiếc nón cũ kỹ, rách rưới mà họ lượm được đâu đó, đang mệt nhọc lê thân xác mỏi nhừ sau một ngày lao động vất vả trở về trên con đường đất đỏ nóng hừng hực khiến chân họ muốn bỏng, vai thì đỏ và rát bởi nắng cháy. Hai bên đường, rẫy được tù nhân khai khẩn rộng thênh thang, chạy ngút mắt đến tận bìa rừng chỉ chừa lại những gốc rạ khô cằn sau mùa gặt. Giữa cánh đồng một cây Cầy cháy sạm, còn trơ lại vài nhánh đen đúa, cháy dở, chơ vơ chĩa lên cao như cố chống giữ lấy bầu trời to lớn tạo cho khung cảnh một nỗi buồn thê lương như phận người tù ở trại Đồng Phú này!
Hôm nay xé tờ lịch qua tháng tư, tim tôi thấy bồi hồi, xáo trộn những suy nghĩ mông lung bên tách cà phê, ký ức trở về miên man biết bao nhiêu hình ảnh, bao nhiêu câu chuyện ngày ấy, rõ in trong đầu như mới vừa xảy ra đâu đây...
Sau nhà tôi là rừng, rừng ngày xưa không nhìn thấy gì ngoài màu lá xanh, những con chim sặc sỡ màu nhưng chúng chỉ cất tiếng hót lẻ loi một mình, không buồn cũng không vui. Những con thú hiền hoà như sóc với thỏ là những kẻ lãng du tử tế. Chúng thấy người không thích mắt khi nhìn chúng nữa thì sóc nhập thiền nơi những hốc cây, những hốc đá ven bờ suối là tịnh thất của thỏ. Trong khu rừng có con suối nhỏ, có đàn vịt trời khi lội khi baydưới chân đồi bluebonnet tượng trưng cho tiểu bang Texas. Mùa hoa rộ tháng tư thì cơ man là người đến chụp hình, xe đậu quanh đồi không đủ chỗ thì người ta lái xe vào xóm nhà đậu tạm. Tôi thích bị làm phiềm kiểu Mỹ vì chỉ có ở Mỹ khi người không quen biết bấm chuông nhà chỉ để xin phép cho họ đậu cái xe trước nhà mình một lát, họ lên đồi chụp vài tấn hình sẽ đi ngay. Tôi hình dung ra những bức ảnh gia đình, tình nhân, bạn hữu của những người tử tế đã làm nên phong cách Mỹ khác biệt.
Tháng 4 luôn nhắc nhớ, chúng ta từ đâu đến đây, chúng ta may mắn hơn người còn ở lại VN, hạnh phúc hơn người bỏ xác trên biển, hãy sống xứng đáng với cái giá chúng ta phải trả mới có ngày hôm nay. Hãy tôn trọng và nhớ ơn đất nước đã cưu mang gia đình chúng ta, QUÊ HƯƠNG THỨ HAI đã đón nhận và giúp đỡ chúng ta, nơi đây là điểm dừng cuối đời của chúng ta và là Quê Hương thật sự của con cháu chúng ta.
Nhạc sĩ Cung Tiến