Hôm nay,  

Sếp Mỹ Dại Ghê

22/10/202311:56:00(Xem: 4139)

10222023 Thanh Mai _ Lộc đàn cho quán rượu

 

Tác giả Thanh Mai là cư dân Minnesota, đã nhận giải vinh danh tác giả Viết Về Nước Mỹ 2008. Với những bài viết thuộc nhiều thể loại đề tài, cô là một tác giả rất được bạn đọc yêu mến. Dưới đây là bài viết mới nhất.

 

*

  

Tôi ở Mỹ và đi làm một số hãng. Thấy mấy sếp người Mỹ kỳ cục và dại ghê!

 

- Ông sếp ở hãng đầu tiên tôi làm một hôm mới sáng sớm bửng mắt đã dẫn vợ con của mình tới làm vệ sinh chùi dọn phòng ăn của công nhân làm mình ái ngại và thương tụi nhỏ hết sức. Tụi nhỏ đứa lau cửa kính, đứa lau sàn nhà, đứa chùi tủ lạnh rất chăm chỉ. Con cái nhà giàu mà cha mẹ đành đoạn bắt tụi nhóc làm những việc “hạ tiện” và tụi nhỏ rất vui vẻ không sợ bị mất phẩm giá trước mặt công nhân của cha mình. Thấy ở nước mình không? Con của ông lớn, sếp lớn được hầu hạ phục tùng như ông trời con. Ra đường có làm gì cũng chỉ cần thét vào mặt người ta “Có biết bố mày là ai không?” thiên hạ sợ xếp re. 

 

- Sau này tôi qua làm một hãng khác, các ngày lễ Tạ ơn (Thanks Giving), lễ Giáng sinh… hãng tôi luôn tổ chức tiệc ăn mừng. Mấy ông sếp lớn của hãng đều mặc áo và đội mũ của đầu bếp đứng múc thức ăn phục vụ cho công nhân cả ngàn người. Một nhóm mấy sếp khác thì phục vụ văn nghệ, hát hò làm hề đủ kiểu. Đứng múc thức ăn cả mấy tiếng đồng hồ có khi ở ngoài trời nắng gắt mồ hôi mồ kê nhễ nhại, mỏi rục cả cẳng, ngửi mùi thức ăn chắc cũng no và ớn luôn rồi. Hầu hạ công nhân chi cho khổ vậy không biết! Cứ ăn trên ngồi trước như sếp lớn ở nước mình đố đứa công nhân nào dám hó hé. Lạng quạng ông đuổi cổ ngay.

 

-Vào ngày lễ Giáng Sinh, sếp Mỹ còn bỏ tiền túi mua quà tặng mỗi công nhân để cảm ơn họ đã bỏ công sức làm việc cho hãng. Sếp Mỹ dở ghê không biết học cái khôn của mấy ông sếp lớn ở Việt Nam hoặc Tàu - Mấy ngày lễ Sinh nhật, Giáng Sinh và Tết là những ngày “lộc khẳm” của thuộc cấp rinh tới đầy nhà sếp có thể xây “biệt phủ” chứ chả chơi!

 

- Sếp của tôi đã nhận những người mà chúng tôi giới thiệu vào làm trong hãng, chỉ phỏng vấn sơ sơ. Sếp không nhận “thủ tục đầu tiên” hoặc dẫn đi nhậu như ở nước ta mà còn cảm ơn chúng tôi đã giới thiệu người tốt và thưởng tiền cho người giới thiệu nữa. Dại ghê chưa?

 

- Trong hãng tôi có cô nàng Daisy là người Hmong. Tính cũng hơi ngang tàng nhiều khi nổi hứng là la sếp. Có lần Daisy viết giấy xin nghỉ phép nhưng theo kiểu điền ngày của cô nàng ai cũng tưởng là xin nghỉ một lèo 10 ngày. Đến ngày thứ sáu thì Daisy vào hãng làm lại. Ai cũng ngạc nhiên, sếp hỏi:

 

 - Ủa! Chứ không phải cô xin nghỉ hết tuần sau lận à?

 

Daisy tỉnh bơ hỏi lại :

 

- Bà ký giấy cho tôi bộ không biết mà sao lại hỏi vậy?

 

- Tôi thấy cô ghi tùm lum tưởng cô xin 10 ngày!

 

Daisy nói ngang như cua:

 

- Nếu bà không chắc chắn thì phải hỏi tôi trước khi ký chứ.

 

Sếp cãi không lại hay không muốn cãi phải xin lỗi rồi bỏ đi. Gặp sếp Việt Nam chắc nhỏ Daisy bị “ếm sì bùa” hoặc tống ra khỏi hãng rồi! 

 

- Một người chủ quán rượu mời Lộc (con trai tôi) tới chơi piano cho tiệm rượu của họ mỗi tối thứ Năm. Khi Lộc hỏi giá lương họ sẽ trả cho mình thì ông ta nói Lộc cứ cho giá sẽ thương lượng sau. Không ngờ khi Lộc nói giá 30 đô một giờ thì ông ta nói:

 

- Vợ chồng tôi có bàn với nhau và sẽ trả cho bạn 50$/giờ. 

 

Ngạc nhiên chưa!!! Cứ tưởng là dân làm ăn họ sẽ đôi co đòi mình giảm giá ai ngờ ngược lại! Họ đã thấy Lộc chơi đàn trước kia, biết Lộc bị yếu thị lực và trông không lanh lợi mà vẫn thuê Lộc làm việc cho mình còn trả lương cao mới lạ chứ! Có thể là người Mỹ công tâm hơn, rộng rãi hơn người Việt mình vì họ có điều kiện sống thoải mái hơn? Người mình thì giống người Tàu, trong chuyện kinh doanh ép được ai thì cứ ép, ai dại rán chịu.

 

Chúng tôi tới quán bar gặp ông chủ trước để dợt thử cây đàn piano và nói chuyện sơ về công việc sắp tới của Lộc. Chủ của bar rượu tức sếp tương lai của Lộc là một anh chàng Mỹ trắng cao ráo đẹp trai trông rất đàng hoàng. Sếp tương lai yêu cầu Lộc chơi một vài bản nhạc để thu video chắc  đem về cho vợ mình xem và sau đó hết lời khen ngợi Lộc cứ như Lộc là một trong top những người chơi piano giỏi nhất thế giới vậy. Sếp khen Lộc quá nên tôi cũng phải khen lại:

 

- Tôi có kể cho bà con của mình nghe về vụ tiền lương ông trả 50 đô một giờ cho Lộc trong khi chúng tôi chỉ yêu cầu 30 đô. Ai cũng ngạc nhiên vì ông tốt quá!

 

Anh sếp cười nói: 

 

- Hồi giờ chúng tôi đâu có thuê người chơi đàn nên không biết giá. Nhưng chúng tôi thấy 30$/giờ cho người nghệ sĩ tài năng thì ít quá nên thêm vào. 

 

Rồi sếp kể thêm:

 

- Vợ tôi có bà con ở Cambodia nên chúng tôi qua đó du lịch. Trước ngày về lại Mỹ tôi đi cắt tóc và họ chỉ lấy có 20 xu tiền công. Quá rẻ nhưng tôi đưa họ 20 đô vì tôi cắt tóc ở Mỹ giá này!

 

Anh chàng làm tôi mắc cỡ ghê vì hồi về Việt Nam chơi tôi đã đi cắt tóc … cho rẻ chứ tiền cắt tóc ở Mỹ mắc gấp mấy chục lần giá cắt tóc ở Việt Nam. Dĩ nhiên là trả theo giá của Việt Nam. Tiết kiệm mà! Chỉ đỡ tệ một tí là tôi có tặng thêm họ tiền tip!

 

- Ông xã tôi làm ở bưu điện kể có hôm vừa lái xe vô parking bưu điện thấy một đám mấy ông sếp mặc áo mưa, tay cầm sô nước tay cầm dẻ lau rửa xe cho nhân viên của mình. Nhân viên thì ngồi trong xe nghe nhạc tỉnh rụi cho sếp hì hục cọ rửa. Xong rồi còn đưa tiền “tip” thưởng thêm cho sếp nữa chứ. Ha ha! Sau mới biết các sếp tổ chức làm vậy để lấy tiền “donate” cho thiên tai sóng thần của Nhật. Nghĩ không ra! Sếp có thể bỏ tiền túi ra quyên góp dễ và khỏe hơn không? Chắc lâu nay ngồi không để nhân viên làm việc nên giờ muốn kiếm cớ đền bù chăng? 

 

Nói đến việc “donation” giúp đỡ nạn nhân của thiên tai xin nói lạc đi một tí không dính líu đến sếp Mỹ mà nói đến người dân Mỹ cũng kỳ cục không kém. Mỗi lần nghe ở đâu có thiên tai lớn là dân chúng từ lớn đến nhỏ cứ ào ào góp tiền giúp đỡ không nói làm gì, họ còn bỏ công bỏ việc bay tới tận nơi giúp đỡ không màng nguy hiểm, dịch bệnh, và cũng không nghĩ đến chuyện tích đức cho mình hoặc cho thân nhân. Không cầu bề trên phù hộ cho thì bề trên làm sao biết mà ghi vào sổ công đức. Dại ghê! Làm chuyện ruồi bu không công mà cứ ào ào xung phong tự nguyện!

 

- Sếp Mỹ để nhân viên, công nhân của mình kêu tên của mình như bạn bè. Còn dám nói đùa và chọc quê mình nữa. Ông sếp của tôi tên Tim, chắc cỡ tuổi dưới 60. Ông ta có mái tóc màu trắng bạch kim rất đẹp nên đám công nhân Việt Nam đặt tên cho ông ta là “Đầu Bạc” để dễ nói xấu mà người Mỹ không biết. Tôi ít nhớ họ của ông ta vì họ dài thòng. Nhớ chi cho mệt vì thường khi nói chuyện với sếp chỉ kêu tên Tim hoặc “you” mà thôi. Vậy mà có lần tôi gặp trục trặc khi sáng sớm bị đau bụng phải gọi vào hãng xin nghỉ làm hôm đó. Chỉ cần trả lời vào máy tên mình, tên sếp, lý do xin nghỉ, ngày nào. Nhưng đến phần tên sếp tôi chỉ nhớ có tên Tim mà sếp tên Tim của hãng cũng có vài người nên tôi nói đại là “Tim ….Silver Hair”. Hôm sau khỏe lại tôi đi làm, sếp tới gặp hỏi thăm tôi khỏe chưa và cười cười cảm ơn tôi đặt biệt danh mới cho mình. Làm run bắt chết tưởng bị tới bắt tội chứ!

 

Có lần tôi nằm mơ thấy về Việt Nam chơi đang đi dạo ngoài đường biển Nha Trang thì gặp ông sếp Tim này phóng xe vèo vèo thật nhanh trên đường biển. Sếp lái xe nhanh vậy mà thấy tôi bèn cua cái rẹt và thắng cái rét hỏi tội tôi: “Hãng đang bắt làm tăng ca overtime mà sao mi lại đi dạo biển ở đây?”. Tôi cãi là đang lấy phép nghỉ về Việt Nam chơi bộ ông ký giấy phép mà không nhớ sao. Sếp quê độ chạy xe đi mất. Tối đó về khách sạn tôi nghe tin tức trên TiVi nói  có người chạy xe trên đường biển rất nhanh đã tung chết một phụ nữ mang bầu rồi chạy mất. Tính về thời điểm sếp gặp tôi thì đúng là thủ phạm rồi nên tôi bèn gọi Phone báo cho cảnh sát biết người tình nghi có thể là ông sếp của tôi.

 

Qua hôm sau tôi đi làm gặp sếp bỗng nhớ tới giấc mơ bèn kêu:

 

- Tim! Tối qua tui nằm mơ thấy ông tông người ta rồi bỏ chạy đó. (Hit and Run). 

 

Tôi kể chuyện giấc mơ đêm qua cho sếp nghe. Sếp cười tủm tỉm và bỏ đi. Sáng sớm ngày kế sếp tới tìm tôi và nói:

 

- Thanh! Bà có biết chiều qua đi làm về tôi bị giấc mơ của bà ám ảnh cứ liếc chừng xem có bị xe cảnh sát nào theo dõi không đó. 

 

Ha ha! Không ngờ sếp Mỹ lại đi nghe chuyện nằm mơ tào lao của cấp dưới mà hưởng ứng và lo sợ hén! Nói chung sếp Mỹ khác sếp bên Việt Nam mình và dại ơi là dại!

 

Ý kiến bạn đọc
24/10/202309:27:21
Khách
Buồn cười@])*$**(<_/$ quá
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 630,635
Tác giả đã kề cận tuổi 90 và lần đầu nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2019, với bài về Washington D,C. Mùa Lễ Chiến Sĩ Trận Vong và Bức Tường Đá Đen khắc tên các tử sĩ trong cuộc chiến Việt Nam. Bà tên thật Nguyễn thị Ngọc Hạnh, trước 1975 đã là giáo sư trung học đệ nhị cấp tại Saigon. Cùng gia đình tới Mỹ từ 1979., hiện hưu trí tại miền Đông và vẫn tiếp tục viết. Sau đây là bài bà mới viết về chuyến đi chơi Virginia Beach.
Tôi thật ngỡ ngàng khi anh đưa tôi đến chỗ cha anh đang làm việc, là một ga tàu điện trong downtown. Cha anh đang làm công việc ăn xin với cây gậy và cái nón rách. Một ông lão người Ấn độ lưng đã còng, râu tóc bạc phơ, ăn mặc cũ kỹ nhưng sạch sẽ. Ông lão vui mừng về việc con trai ông đã mua cho ông một phần ăn trưa, là món ông ưa thích nhất nữa chứ.
Giữa cao điểm của “đại ôn dịch” Covid-19, tôi tình nguyện làm việc tạm thời, đáp lời kêu gọi các nhân viên hồi hưu chia sẻ gánh nặng quá tải của bệnh viện. Sau nhiều năm không hành nghề, bỡ ngỡ ban đầu cũng qua. Gặp nhiều đồng nghiệp mới, đa số còn rất trẻ. Trong đó, có một vị luôn luôn tìm cơ hội tiếp cận với tôi. Hơi lạ.Chúng tôi hàn huyên đủ chuyện, dịch bệnh, công việc mới cũ, gia cảnh ...Dần dần trở nên thân thiết.
Nhớ ngày xưa ...liên quan về chuyện buôn bán. Khi tuổi thiếu nữ mười tám trăng tròn, tụi tôi không có tiền, nhịn ăn sáng chắt chiu từng đồng vì mơ ước có chiếc áo dài màu đầu đời…
Người Việt nam tại các tiểu bang khác sau khi thăm California thường hay nói câu Cali đi dễ khó về. Sở dĩ được ca ngợi như thế là vì California cái gì cũng có. Khí hậu thì dễ chịu. Ai thích tắm biển thì chỉ cần lái xe trong vòng từ 5 phút đến 2 tiếng đồng hồ, tùy theo ở gần bờ biển hay trong thung lũng sa mạc. Ai thích đi trượt tuyết thì cũng chỉ cần lái xe trong vòng hai tiếng đồng hồ là lên tới núi. Vì điều kiện thời tiết dễ chịu cho nên rất nhiều người chọn California làm nơi lập nghiệp. Một cái California có mà hầu như không ai muốn, đó là động đất. Tuy vậy tôi có quen một vài người thích động đất. Khi còn ở Vietnam vào thập niên 1980 để chờ đi Mỹ, tôi hay nghe đài tiếng nói Hoa kỳ, VOA, hằng đêm. Năm 1987, khi VOA đưa tin động đất tại Whittier miền nam California, tôi cảm thấy lo lắng không biết người thân có bị hề hấn gì không. Tôi lo lắng cũng cả tháng cho đến khi nhận được thư của ba gửi về báo rằng mọi người bằng an vô sự.
Khi tôi kể câu chuyện này cho các chị trong một nhóm Văn Thơ, mọi người xúm lại đưa ra những giả thuyết khác nhau về sự “biến mất” của Don, thậm chí các chị còn rủ nhau “viết tiếp đoạn kết” cho câu chuyện “tình” vượt đại dương giữa tôi và Don.
Tuổi già được hiểu một cách đơn giản là tuổi về hưu, không còn làm việc nữa. Gần suốt đời theo đuổi công danh sự nghiệp, đấu tranh xây dựng xã hội, kế đến lập gia đình, lo cho con cái, giờ chúng đã trưởng thành và yên bề gia thất, nhiệm vụ xem như đã hoàn thành. Thời gian dành cho tuổi già, cho bản thân không được bao nhiêu. Vấn đề còn lại là sống thế nào cho có ‎‎ ý nghĩa và hạnh phúc trong những năm tháng cuối đời?
Một giọt nước mắt rỏ xuống làm nhòe một chữ trên trang thư. Tôi có lầm lỗi không, khi nói hết sự thực cho Amelia? Không, trước khi nói điều đó, tôi đã suy nghĩ 8 năm trời đằng –đẵng. Bây giờ tôi đang ngồi trên một ghế xếp bên cầu đọc thư con gái; nhưng suốt tám năm, tôi chỉ đứng bên cầu nhìn giòng nước chảy, một tiếng đồng hồ mỗi sáng chủ nhật.
Chồng tôi bị bạo bệnh qua đời được vài năm thì tôi quyết định bán căn nhà cũ và văn phòng địa ốc của anh ấy để dời đi nơi khác, cố quên đi môt dĩ vãng đau thương. Tôi đã quá mệt mỏi với công việc làm ăn mà xưa kia anh ấy luôn gánh vác những phần nặng nhọc nhất. Chồng tôi là một người hiền hòa, hoạt bát rất lo cho vợ con, cho nên sự ra đi của anh ấy đã mang theo không những một chỗ dựa vững chắc cho mẹ con tôi mà cả linh hồn và thể xác của tôi.
Tác giả sinh năm 1929 tại Quảng Trị, Cựu Trung Tá QLVNCH, cựu tù cải tạo. Định cư tại Sacramento, Cali. Năm 1991; Hội trưởng sáng lập Hội Thơ Tài Tử Việt Nam Hải Ngoại từ 1994; Sách đã xuất bản: Truyện ký "Người Trai Thời Chiến"; tập thơ "Chuyện Ngày Xưa"; Từng nhận “Certificate of Recogni-tion do The Sacramento International Poetry Hall of Fame tại Đại Hội Thi Ca Quốc Tế Sacramento 2006; Tác giả hiện là cư dân thành phố Garland, Texas và là Hội Trưởng Hội Người Việt Cao Niên Dallas nhiệm kỳ 2016-2017.
Nhạc sĩ Cung Tiến