Hôm nay,  

Sếp Mỹ Dại Ghê

22/10/202311:56:00(Xem: 3921)

10222023 Thanh Mai _ Lộc đàn cho quán rượu

 

Tác giả Thanh Mai là cư dân Minnesota, đã nhận giải vinh danh tác giả Viết Về Nước Mỹ 2008. Với những bài viết thuộc nhiều thể loại đề tài, cô là một tác giả rất được bạn đọc yêu mến. Dưới đây là bài viết mới nhất.

 

*

  

Tôi ở Mỹ và đi làm một số hãng. Thấy mấy sếp người Mỹ kỳ cục và dại ghê!

 

- Ông sếp ở hãng đầu tiên tôi làm một hôm mới sáng sớm bửng mắt đã dẫn vợ con của mình tới làm vệ sinh chùi dọn phòng ăn của công nhân làm mình ái ngại và thương tụi nhỏ hết sức. Tụi nhỏ đứa lau cửa kính, đứa lau sàn nhà, đứa chùi tủ lạnh rất chăm chỉ. Con cái nhà giàu mà cha mẹ đành đoạn bắt tụi nhóc làm những việc “hạ tiện” và tụi nhỏ rất vui vẻ không sợ bị mất phẩm giá trước mặt công nhân của cha mình. Thấy ở nước mình không? Con của ông lớn, sếp lớn được hầu hạ phục tùng như ông trời con. Ra đường có làm gì cũng chỉ cần thét vào mặt người ta “Có biết bố mày là ai không?” thiên hạ sợ xếp re. 

 

- Sau này tôi qua làm một hãng khác, các ngày lễ Tạ ơn (Thanks Giving), lễ Giáng sinh… hãng tôi luôn tổ chức tiệc ăn mừng. Mấy ông sếp lớn của hãng đều mặc áo và đội mũ của đầu bếp đứng múc thức ăn phục vụ cho công nhân cả ngàn người. Một nhóm mấy sếp khác thì phục vụ văn nghệ, hát hò làm hề đủ kiểu. Đứng múc thức ăn cả mấy tiếng đồng hồ có khi ở ngoài trời nắng gắt mồ hôi mồ kê nhễ nhại, mỏi rục cả cẳng, ngửi mùi thức ăn chắc cũng no và ớn luôn rồi. Hầu hạ công nhân chi cho khổ vậy không biết! Cứ ăn trên ngồi trước như sếp lớn ở nước mình đố đứa công nhân nào dám hó hé. Lạng quạng ông đuổi cổ ngay.

 

-Vào ngày lễ Giáng Sinh, sếp Mỹ còn bỏ tiền túi mua quà tặng mỗi công nhân để cảm ơn họ đã bỏ công sức làm việc cho hãng. Sếp Mỹ dở ghê không biết học cái khôn của mấy ông sếp lớn ở Việt Nam hoặc Tàu - Mấy ngày lễ Sinh nhật, Giáng Sinh và Tết là những ngày “lộc khẳm” của thuộc cấp rinh tới đầy nhà sếp có thể xây “biệt phủ” chứ chả chơi!

 

- Sếp của tôi đã nhận những người mà chúng tôi giới thiệu vào làm trong hãng, chỉ phỏng vấn sơ sơ. Sếp không nhận “thủ tục đầu tiên” hoặc dẫn đi nhậu như ở nước ta mà còn cảm ơn chúng tôi đã giới thiệu người tốt và thưởng tiền cho người giới thiệu nữa. Dại ghê chưa?

 

- Trong hãng tôi có cô nàng Daisy là người Hmong. Tính cũng hơi ngang tàng nhiều khi nổi hứng là la sếp. Có lần Daisy viết giấy xin nghỉ phép nhưng theo kiểu điền ngày của cô nàng ai cũng tưởng là xin nghỉ một lèo 10 ngày. Đến ngày thứ sáu thì Daisy vào hãng làm lại. Ai cũng ngạc nhiên, sếp hỏi:

 

 - Ủa! Chứ không phải cô xin nghỉ hết tuần sau lận à?

 

Daisy tỉnh bơ hỏi lại :

 

- Bà ký giấy cho tôi bộ không biết mà sao lại hỏi vậy?

 

- Tôi thấy cô ghi tùm lum tưởng cô xin 10 ngày!

 

Daisy nói ngang như cua:

 

- Nếu bà không chắc chắn thì phải hỏi tôi trước khi ký chứ.

 

Sếp cãi không lại hay không muốn cãi phải xin lỗi rồi bỏ đi. Gặp sếp Việt Nam chắc nhỏ Daisy bị “ếm sì bùa” hoặc tống ra khỏi hãng rồi! 

 

- Một người chủ quán rượu mời Lộc (con trai tôi) tới chơi piano cho tiệm rượu của họ mỗi tối thứ Năm. Khi Lộc hỏi giá lương họ sẽ trả cho mình thì ông ta nói Lộc cứ cho giá sẽ thương lượng sau. Không ngờ khi Lộc nói giá 30 đô một giờ thì ông ta nói:

 

- Vợ chồng tôi có bàn với nhau và sẽ trả cho bạn 50$/giờ. 

 

Ngạc nhiên chưa!!! Cứ tưởng là dân làm ăn họ sẽ đôi co đòi mình giảm giá ai ngờ ngược lại! Họ đã thấy Lộc chơi đàn trước kia, biết Lộc bị yếu thị lực và trông không lanh lợi mà vẫn thuê Lộc làm việc cho mình còn trả lương cao mới lạ chứ! Có thể là người Mỹ công tâm hơn, rộng rãi hơn người Việt mình vì họ có điều kiện sống thoải mái hơn? Người mình thì giống người Tàu, trong chuyện kinh doanh ép được ai thì cứ ép, ai dại rán chịu.

 

Chúng tôi tới quán bar gặp ông chủ trước để dợt thử cây đàn piano và nói chuyện sơ về công việc sắp tới của Lộc. Chủ của bar rượu tức sếp tương lai của Lộc là một anh chàng Mỹ trắng cao ráo đẹp trai trông rất đàng hoàng. Sếp tương lai yêu cầu Lộc chơi một vài bản nhạc để thu video chắc  đem về cho vợ mình xem và sau đó hết lời khen ngợi Lộc cứ như Lộc là một trong top những người chơi piano giỏi nhất thế giới vậy. Sếp khen Lộc quá nên tôi cũng phải khen lại:

 

- Tôi có kể cho bà con của mình nghe về vụ tiền lương ông trả 50 đô một giờ cho Lộc trong khi chúng tôi chỉ yêu cầu 30 đô. Ai cũng ngạc nhiên vì ông tốt quá!

 

Anh sếp cười nói: 

 

- Hồi giờ chúng tôi đâu có thuê người chơi đàn nên không biết giá. Nhưng chúng tôi thấy 30$/giờ cho người nghệ sĩ tài năng thì ít quá nên thêm vào. 

 

Rồi sếp kể thêm:

 

- Vợ tôi có bà con ở Cambodia nên chúng tôi qua đó du lịch. Trước ngày về lại Mỹ tôi đi cắt tóc và họ chỉ lấy có 20 xu tiền công. Quá rẻ nhưng tôi đưa họ 20 đô vì tôi cắt tóc ở Mỹ giá này!

 

Anh chàng làm tôi mắc cỡ ghê vì hồi về Việt Nam chơi tôi đã đi cắt tóc … cho rẻ chứ tiền cắt tóc ở Mỹ mắc gấp mấy chục lần giá cắt tóc ở Việt Nam. Dĩ nhiên là trả theo giá của Việt Nam. Tiết kiệm mà! Chỉ đỡ tệ một tí là tôi có tặng thêm họ tiền tip!

 

- Ông xã tôi làm ở bưu điện kể có hôm vừa lái xe vô parking bưu điện thấy một đám mấy ông sếp mặc áo mưa, tay cầm sô nước tay cầm dẻ lau rửa xe cho nhân viên của mình. Nhân viên thì ngồi trong xe nghe nhạc tỉnh rụi cho sếp hì hục cọ rửa. Xong rồi còn đưa tiền “tip” thưởng thêm cho sếp nữa chứ. Ha ha! Sau mới biết các sếp tổ chức làm vậy để lấy tiền “donate” cho thiên tai sóng thần của Nhật. Nghĩ không ra! Sếp có thể bỏ tiền túi ra quyên góp dễ và khỏe hơn không? Chắc lâu nay ngồi không để nhân viên làm việc nên giờ muốn kiếm cớ đền bù chăng? 

 

Nói đến việc “donation” giúp đỡ nạn nhân của thiên tai xin nói lạc đi một tí không dính líu đến sếp Mỹ mà nói đến người dân Mỹ cũng kỳ cục không kém. Mỗi lần nghe ở đâu có thiên tai lớn là dân chúng từ lớn đến nhỏ cứ ào ào góp tiền giúp đỡ không nói làm gì, họ còn bỏ công bỏ việc bay tới tận nơi giúp đỡ không màng nguy hiểm, dịch bệnh, và cũng không nghĩ đến chuyện tích đức cho mình hoặc cho thân nhân. Không cầu bề trên phù hộ cho thì bề trên làm sao biết mà ghi vào sổ công đức. Dại ghê! Làm chuyện ruồi bu không công mà cứ ào ào xung phong tự nguyện!

 

- Sếp Mỹ để nhân viên, công nhân của mình kêu tên của mình như bạn bè. Còn dám nói đùa và chọc quê mình nữa. Ông sếp của tôi tên Tim, chắc cỡ tuổi dưới 60. Ông ta có mái tóc màu trắng bạch kim rất đẹp nên đám công nhân Việt Nam đặt tên cho ông ta là “Đầu Bạc” để dễ nói xấu mà người Mỹ không biết. Tôi ít nhớ họ của ông ta vì họ dài thòng. Nhớ chi cho mệt vì thường khi nói chuyện với sếp chỉ kêu tên Tim hoặc “you” mà thôi. Vậy mà có lần tôi gặp trục trặc khi sáng sớm bị đau bụng phải gọi vào hãng xin nghỉ làm hôm đó. Chỉ cần trả lời vào máy tên mình, tên sếp, lý do xin nghỉ, ngày nào. Nhưng đến phần tên sếp tôi chỉ nhớ có tên Tim mà sếp tên Tim của hãng cũng có vài người nên tôi nói đại là “Tim ….Silver Hair”. Hôm sau khỏe lại tôi đi làm, sếp tới gặp hỏi thăm tôi khỏe chưa và cười cười cảm ơn tôi đặt biệt danh mới cho mình. Làm run bắt chết tưởng bị tới bắt tội chứ!

 

Có lần tôi nằm mơ thấy về Việt Nam chơi đang đi dạo ngoài đường biển Nha Trang thì gặp ông sếp Tim này phóng xe vèo vèo thật nhanh trên đường biển. Sếp lái xe nhanh vậy mà thấy tôi bèn cua cái rẹt và thắng cái rét hỏi tội tôi: “Hãng đang bắt làm tăng ca overtime mà sao mi lại đi dạo biển ở đây?”. Tôi cãi là đang lấy phép nghỉ về Việt Nam chơi bộ ông ký giấy phép mà không nhớ sao. Sếp quê độ chạy xe đi mất. Tối đó về khách sạn tôi nghe tin tức trên TiVi nói  có người chạy xe trên đường biển rất nhanh đã tung chết một phụ nữ mang bầu rồi chạy mất. Tính về thời điểm sếp gặp tôi thì đúng là thủ phạm rồi nên tôi bèn gọi Phone báo cho cảnh sát biết người tình nghi có thể là ông sếp của tôi.

 

Qua hôm sau tôi đi làm gặp sếp bỗng nhớ tới giấc mơ bèn kêu:

 

- Tim! Tối qua tui nằm mơ thấy ông tông người ta rồi bỏ chạy đó. (Hit and Run). 

 

Tôi kể chuyện giấc mơ đêm qua cho sếp nghe. Sếp cười tủm tỉm và bỏ đi. Sáng sớm ngày kế sếp tới tìm tôi và nói:

 

- Thanh! Bà có biết chiều qua đi làm về tôi bị giấc mơ của bà ám ảnh cứ liếc chừng xem có bị xe cảnh sát nào theo dõi không đó. 

 

Ha ha! Không ngờ sếp Mỹ lại đi nghe chuyện nằm mơ tào lao của cấp dưới mà hưởng ứng và lo sợ hén! Nói chung sếp Mỹ khác sếp bên Việt Nam mình và dại ơi là dại!

 

Ý kiến bạn đọc
07/11/202314:37:11
Khách
Bài viết nói đúng về xếp Mỹ. Những nguời VN bên Cali làm việc có xếp Á Châu la làng vì xếp Á Châu nịnh bợ cấp trên, thuợng đội hạ đạp. Xếp VN trong các xuởng lại có phong tục nhận quà cáp của nhân viên VN dể sắp xếp giờ làm việc nhẹ giờ tốt. Ai thẳng thắng không chịu phong bì quà cáp thì phải làm việc nửa đêm, ngày lễ ngút muà. Thành ra nguời VN làm ca thấy xếp VN là tránh. Trong tuơng lai hãng VinFast mở xuởng lắp ráp xe tại Mỹ thì xếp VN tha thồ tác oai tác quái với nguời Việt y hệt như ở VN. Nguời VN đúng như trong sách "Nguời Việt hèn hạ" do một bà ở VN viết.
07/11/202314:25:39
Khách
Tin VietBao:
"- Biểu tình tại thủ đô Mỹ, đòi ngưng bắn ở Gaza, tố cáo TT Biden có tội diệt chủng vì ám trợ Israel - London: 29 người bị bắt, trong cuộc biểu tình 40.000 người xin ngưng bắn Gaza - Biểu tình toàn cầu ủng hộ Palestine, xin ngưng bắn ở Gaza"
Luơng tâm thế giới bắt đầu cắn rứt vì hình ảnh một nhóm trẻ em bỏ chạy khi bom thả phiá sau tại Gaza đuợc lên TV (hình không có bên Mỹ vì bị DT kiểm duyệt) làm nguời ta nhớ lại bức hình chấn động thế giới của Nick Út khi chỉ có một em bé Kim Phúc bị phỏng chạy vì bom Napalm.
04/11/202314:11:55
Khách
Tin mới nhất. Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc Antonio Guterres nói ông "kinh hoàng" trước cuộc tấn công của DoThai vào đoàn xe cứu thương ở Gaza trong ngày 4 thang 11. Hạ viện Mỹ tuần qua đã thông qua luật cắt giảm ngân sách chi tiêu của sở thuế IRS 14.4 tỷ để lấy tiền đó viện trợ vu khi' cho Do Thái. Theo tin của Việt Báo thì đảng CH đang dự tính cắt giảm tiền an sinh xã hội và medicare cuả nguời già Mỹ có lẽ để thêm viện trợ nuớc ngoài. Cắt giảm chi tiêu trong nhà để đem tiền cho nguời ngoài thì đúng là Mỹ khôn nhà dại chợ.
03/11/202318:44:11
Khách
"Dân Palestine ở Gaza đa số ủng hộ Hamas giết Do Thái, chính họ đã bầu cho Hamas lên nắm quyền ở Gaza."
Như vậy thì quá tàn nhẫn. Cấp chỉ huy quân Bắc Việt năm 1972 cũng nghĩ là dân miền Nam có tội bỏ phiếu cho TT Thiệu, dung duỡng VNCH nên CS pháo vào đoàn nguời dân di tản tại An Lộc, Quảng Trị, và LTL 7B không thuơng tiếc. Khủng bố A Rập cũng nghĩ là dân Mỹ có tội bỏ phiếu cho chánh phủ Mỹ nên họ giết hơn 3000 nguời dân Mỹ trong vụ 9/11 không thuơng tiếc. Tuy nhiên không phải ai cũng chủ truơng trừng phạt nguời dân chỉ vì họ ở phiá bên kia, nên truớc khi lính Mỹ và VNCH tiến vào tái chiếm Huế sau trận Mậu Thân 1968, không ai thả bom san bằng thành nội Huế mà quân lính phải chịu tổn thất cao đánh chiếm từng nha`. Cấp chỉ huy VNCH và đồng minh thông cảm hoàn cảnh một cổ hai tròng của nguời dân vùng xôi đậu, họ không có lựa chọn giữa quốc gia và cộng sản, nên khi có chiến trận quân VNCH và đồng minh cố gắng tránh tổn thất cho dân, không thả bom bưà bãi chỉ vì dân ở phiá bên kia. Khi trung đội của Trung Úy William Calley vào làng Mỹ Lai tàn sát dân vì bị phục kích và bắn sẻ, một phi đội 3 trực thăng Mỹ của CWO Hugh Thompson đến can thiệp không cho lính Mỹ bắn giết, và những kẻ trách nhiệm sau đó bị ra toà lãnh án tù. Dù dân Mỹ Lai theo VC che giấu VC, nhưng luơng tâm các quân nhân Mỹ không cho phép trừng phạt tập thể (collective punishment). Chỉ có Do Thái, khủng bố, và nguời Cộng sản chủ truơng giết nguời dân chỉ vì họ là dân của kẻ thù. Những nguời dân Gaza cũng ở hoàn cảnh như nguời dân quê VN trong vùng xôi đậu, một cổ hai tròng. Xưa thế giới Tây Phuơng lên án khủng bố trừng phạt dân Mỹ tại New York vô tội ngày 9/11, nay dân Mỹ lại ủng hộ Do Thái trừng phạt thêm. Thả bom một lần vào trại tị nạn chưa đủ thì thả lần thứ nhì. Luơng tâm nuớc Mỹ hồi 1968 lên án vụ giết 300 dân VN tại Mỹ Lai đã biến mất dù con số dân Gaza bị giết nay hơn 8000 trong đó có khoảng 4,000 trẻ em. Các nuớc tự xưng dân chủ nhân quyền nay mất hết nhân tính, nay trở thành baby killers. Dù không có nuớc nào dám đánh Do Thái hay Mỹ, nhưng luới trời lồng lộng luật nhân quả khó thoát.
01/11/202322:09:17
Khách
Sao có người nói:Người khôn con mắt đen sì,người dại con mắt nửa chì nửa thau???
01/11/202302:22:56
Khách
"Một bài viết hay , thuật lại về các xếp người Mỹ ở các nơi mà tác giả đã từng làm việc- tuy nhiên, may mắn là tác giả đã không gặp phải những người xếp Mỹ có máu kỳ thị " .
. Nguyen Tran 31/10/202301:00:15 .

Xin viết lại là "Một bài viết hay , thuật lại về các xếp người Mỹ ở các nơi mà tác giả đã từng làm việc .

" Góp ý riêng của tôi về các xếp Mỹ là may mắn, tác giả đã không gặp phải những người xếp Mỹ có máu kỳ thị " .
31/10/202301:00:15
Khách
Một bài viết hay , thuật lại về các xếp người Mỹ ở các nơi mà tác giả đã từng làm việc- tuy nhiên, may mắn là tác giả đã không gặp phải những người xếp Mỹ có máu kỳ thị .

Lời văn cũng hay luôn, giản dị và trôi chảy, không có chữ nghĩa Việt cộng xen lẫn .
30/10/202323:53:28
Khách
PhanNg viết:
Trong bài phân tích gần đây, "Rất cần bộ thắng cho một dân tộc anh hùng" tac' giả Giao Chỉ SanJose đã cho thấy nuớc Mỹ bị Do Thái khuynh đảo tiếp tế bom đạn để Do Thái giết thuờng dân Paletine. Tác giả viết "Tổng kết 20 ngày qua bên Do Thái chết 1.400 người và bị bắt làm con tin 220. Phe Palestine bị bom tàn sát chết 5,800. "

--------------------------------------------------

Dân Palestine ở Gaza đa số ủng hộ Hamas giết Do Thái, chính họ đã bầu cho Hamas lên nắm quyền ở Gaza. Vì có sự ủng hộ đó nên Hamas mới có hệ thống địa đạo chằng chịt ngay bên dưới các bệnh viện ở Gaza . Hamas và đa số dân Gaza dữ đến độ chinh quyền của khu tự trị West Bank từ chối không nhúng tay vô bênh vực Hamas và cũng không muốn dân từ Gaza sang ở West Bank, mặc dù họ để cho dân ở West Bank biểu tình chống Do Thái. Egypt cũng không muốn nhận người tỵ nạn từ Gaza, viện cớ là không muốn Gaza bị dân Palestine bỏ trống. Nhưng thực chất vì đa số Hồi GIáo ở Egypt là Sunni còn Hồi Giáo Gaza đa số là Shia, giống như Hồi Giáo quá khích ở Iran. Sunni và Shia có nhiều mâu thuẫn.
Dân Palestine ở Gaza ủng hộ Hamas giông như là dân tỉnh Bến Tre hoặc tỉnh Quảng Ngãi thời VNCH ủng hộ Việt cộng. Nếu dân Palestine không ủng hộ Hamas giết Do Thái, khởi sự gây chiến trước thì không Do Thái đã không đánh Gaza. Do Thái có quyền làm cỏ Hamas.

Dân miền Nam ở trong tỉnh Bến Tre và trong tỉnh Quản Ngãi thời VNCH là ổ việt cộng, đa số dân ủng hộ, bao che, tiếp tay cho việt cộng trà trộn vô dân. Mỹ Lai nằm trong tỉnh Quảng Ngãi. Dân Mỹ Lai chắc chắn đã ủng hộ, bao che, tiếp tay cho việt cộng trà trộn vô, nếu họ không bênh vực bao che thì việt cộng không thể trà trộn lẫn lộn với họ được. Khi lính Mỹ nổi điên lên giết dân Mỹ Lai thì mọi người chửi bới, mắng nhiếc, lên án Mỹ là ác độc sát nhân.

Khi Việt cộng giết hết dân làng Tân Lập, bây giờ là Xuân Lập, trong tỉnh Đồng Nai, thì không một ai lên tiếng . Đến năm 2015, Trần Đức Thạch từng là sĩ quan Bắc cộng mới lên tiếng. RFA (Radio Free Asia) có phỏng vấn Trần Đức Thạch. Nhà cầm quyền Việt cộng bịp miệng Trần Đức Thạch. Ngoài RFA thì không có một ai lên tiếng.

Nguyễn Tấn Dũng 14 tuổi bỏ học, đi theo kắt mệnh, quăng lựu đạn vô xe đò hết lần này đến lần khác, giết chết bao nhiêu hành khách xe đò. Không một ai hó hé một lời nào về tội ác của Nguyễn Tấn Dũng.

Lính VNCH không hề trà trộn vô dân, không dùng dân đỡ đạn, nên phe cộng sản không thể ngụy biện là vì lính VNCH trà trộn trong dân làng Tân Lập, hành khách xe đò, trường tiểu học Cai Lậy, vân vân làm cho cộng sản nổi điên mà giết lầm.

Sau khi xứ Đại Hàn bị chia đôi, chính quyền Nam Hàn hạ sắc lệnh rằng nếu trong một làng nào có cộng sản nằm vùng trà trộn trong làng thì tất cả dân làng sẽ bị xử tử. Nên không một ai dám che chở cộng sản nằm vùng cho dù nếu đứa cộng sản là trong gia đình. Chính quyền phải quyết liệt như vậy thì cộng sản mới không có cộng sản nằm vùng.

Có một ông bệnh nhân của bác tôi ngày xưa là lính VNCH kể cho bác tôi về một vụ ông chứng kiến khi hành quân với lính Nam Hàn thời chiến tranh VN. Ông lính VNCH đi với một ông lính Nam Hàn vô một làng quê, họ dừng lại một ngôi nhà tranh, thấy một bà lão đang ngồi đang ăn cơm, họ trao đổi vài câu chào hỏi bà lão, ông lính VNCH hỏi bà lão ở nhà một mình hay trong nhà còn có ai khác, bà lão nói trong nhà không có ai, chỉ có một mình bà, hai ông lính quay lưng đi, nhưng bất thình lình ông lính Nam Hàn quay lại cầm súng bắn chết bà lão, ông lính VNCH la ầm định đánh ông lính Nam Hàn. Ông lính Nam Hàn chỉ vô nồi cơm nói một bà lão ốm yếu có một mình mà tại sao lại có một nồi cơm to tổ bố vậy? Ông lính VNCH với ông lính Nam Hàn tìm kiếm trong nhà thì tìm được một nấp hầm, cùng lúc đó thì cò 1 người lính VNCH nữa đến gặp họ, 3 người họ mở nất hầm ra thì thấy có 4 tên việt cộng đang núp trong hầm, họ bắt 4 tên việt cộng làm tù binh.

Nhân đạo với cộng sản, Hồi Giáo quá khích là tự sát.
28/10/202320:32:10
Khách
Một bài viết dí dỏm về cái hay cuả nuớc Mỹ, nhưng chánh phủ Mỹ cũng thực sự "khôn nhà dại chợ" nên dân Mỹ bị thiệt thòi. Một vài bằng chứng:
1. Thuốc men sản xuất tại Mỹ bán ra cho toàn thế giới, nhưng dân Mỹ phải trả giá gấp đôi dân Canada, Mexico, Pháp, Nhật, vv.. Một sô' dân Mỹ phải chạy qua Canada mua thuốc.
2. Mỹ là quốc gia duy nhất trên thế giới từ chối hay ngăn cản những nỗ lực bảo vệ biên giới Mỹ, nhưng lại đem tàu chiến súng đạn bảo vệ biên giới các nuớc khác. Chỉ một tuần sau khi biên giới Do Thái bị khủng bố Hamas xâm nhập là Mỹ đem tàu chiến đến bảo vệ Do Thái và tàu chiến Mỹ bắn hạ hoả tiễn từ Yemen đến. Mỹ không chịu bỏ tiền xây bức tuờng biên giới nhưng lại bỏ hàng trăm tỷ đô la để bảo vệ các nuớc khác.
3. Dân Do Thái có mức sống cao hơn Mỹ, nạn vô gia cư ăn xin hầu như không có, nhưng Mỹ vẫn phải viện trợ cho Do Thái. Khi Mỹ đề nghị lên án Nga xâm lăng Ukraine tại hội đồng bảo an Liên hiệp Quốc, đa số các quốc gia trên thế giới đêu bỏ phiếu thuận, nhưng Do Thái và 6 quốc gia khác bỏ phiếu trắng. Tuy vậy Mỹ vẫn coi Do Thái là đồng minh thân thiết nhất.
4. Các hiệp uớc Mỹ ký với các nuớc khác phần đông chỉ thiệt thòi cho Mỹ và trói tay Mỹ. Hiệp định Geneve 1962 công nhận nền trung lập của Lào không cho phép Mỹ đưa quân vào Lào, nhưng quân Bắc Việt vẫn công khai xử dụng và chuyển quân trên đuờng Truờng Sơn cuả Lào. Vi` WTO, Mỹ không đánh thuế vào hàng hoá của TQ và CSVN, nhưng hàng Mỹ bị đánh thuế tại TQ và VN. Xe hơi cuả hãng Mỹ giá gấp đôi tại VN và TQ, nhưng áo quần giày dép TV nhập cảng vào Mỹ giá không khác giá ở VN và TQ. Gần đây Mỹ tăng thuế hàng TQ để trả đũa TQ, nhưng TQ lại đưa hàng vào VN, lắp ráp dán nhãn hiệu VN rồi bán qua Mỹ.
5.Trong bài phân tích gần đây, "Rất cần bộ thắng cho một dân tộc anh hùng" tac' giả Giao Chỉ SanJose đã cho thấy nuớc Mỹ bị Do Thái khuynh đảo tiếp tế bom đạn để Do Thái giết thuờng dân Paletine. Tác giả viết "Tổng kết 20 ngày qua bên Do Thái chết 1.400 người và bị bắt làm con tin 220. Phe Palestine bị bom tàn sát chết 5,800. "
Trong khi các hội đoàn từ thiện Mỹ phải quyên góp tiền từ nguời dân để giúp trẻ em chữa bệnh ung thu tại các bệnh viện như St Jude Hospital, tổng thống và quốc hội Mỹ chấp thuận nhanh chóng chấp thuận ngân sách 14 tỷ viện trợ bom đạn cho Do Thái, dù họ biết rõ về con số đàn bà trẻ em chết vì bom mà quốc hội và tổng thống Mỹ cấp cho Do Thái gia tăng mỗi ngày. Xếp Mỹ đang bị Do Thái lũng đoạn bắt làm chuyện ác thật dại ghê.
Chánh phủ Mỹ thật sự dại, dễ bị lôi kéo vào chiến tranh nên dân Mỹ bị thiệt thòi.
26/10/202317:58:42
Khách
Xin sửa “Có biết bố mày là ai không?” thành “Có biết bố tao là ai không?”. Hồi sau 30-4-75, trẻ em miền Bắc vào học truờng miền Nam đuợc quàng khăn đỏ, khi phạm kỷ luật bị thầy cô xử phạt thì đe doạ thầy giáo nên thầy cô ai cũng sợ chúng.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 607,804
Con Kelly khá nhỏ nhắn xinh xắn, da trắng, nét mặt người Âu. Nó rất khác với những đồng hương của nó, bọn họ thì to bè bự xương, da ngăm đen, nét mặt thô. Có lẽ tổ tiên nhà con Kelly lai hoặc là di cư từ Tây Ban Nha. Những lúc ăn trưa hay những lúc tụ tập đùa giỡn, con Kelly kể chuyện nó vượt biên từ Honduras qua Mexico và rồi theo đường dây nhập cư lậu để vào Cali và sau đó thì sang thành Ất Lăng này. Nó vào hãng này cũng được năm năm rồi, công việc ở xưởng Debug không nặng, chuyên gắn các bộ phận máy điện toán như Hard drive, Memory, Motherboard… Tuy nhiên hai ngón tay cái và cổ tay thì đau nhiều vì phải nhấn và sử dụng nhiều, với lại thời gian kéo dài mười tiếng một ngày. Hôm nó xỉu vì mệt và có thể nó bỏ bữa ăn sáng.
Đôi lúc mẹ có cảm tưởng con gái bây giờ là mẹ của mẹ. Con học cao hiểu rộng luôn chỉ huy mẹ chuyện này điều kia, những chuyện mẹ kể ngày xưa con bác ra không cần nghe. Giọng nói con từ từ oai phong và mang âm điệu ra lệnh, mẹ chỉ biết tuân hành và không cần thắc mắc.
Hễ má gọi Tí là “mày” là Tí biết má đang hổng dzui nên Tí không dám hé miệng thắc mắc nữa. Mà thực ra, trong lớp học, trong xóm khu apartments này đâu phải đứa nào cũng có ba, như chị em con Cẩm thằng Tú con của cô Xuyến bạn của má, họ cũng chỉ có ba mẹ con sống với nhau đấy thôi. Một buổi tối, Tí đang chơi các đồ chơi một mình, rồi như nhớ ra điều gì
Chuyện xảy ra cách đây 8 năm, khi đó tiệm Nails của tôi vẫn còn hoạt động, và tôi còn sống ở Augusta. Thành phố Augusta không lớn lắm, nhưng được nhiều người biết đến, vì nơi đó có Master week. Hằng năm, vào đầu tháng tư, từ khắp nơi trên thế giới, các danh thủ golf sẽ đến đây tranh tài để giành danh hiệu Master. Và đây cũng là dịp để mọi người từ các nước đến tham dự. Không phải nói, ai cũng biết Augusta rất tấp nập vào dịp này. Bình thường, tiệm tôi đã đông vào những ngày cuối tuần. Nhưng thứ bảy của tuần lễ Master, thì đông đến… mệt không nghỉ. Cuối ngày, khi tôi vừa với tay định tắt bảng “open”, thì ba người khách bước vào.
Bố mẹ tôi là một đôi đũa lệch, không phải ở bề ngoài. Bởi vì bố mẹ tôi rất đẹp người, bố cao ráo đẹp trai, mẹ xinh như người mẫu. Nhưng anh em tôi, sau lưng vẫn gọi bố mẹ tôi là đôi đũa lệch. Khi có quá nhiều xung đột, người ta thường chia tay nhau mỗi người một ngả, tan đàn xẻ nghé, mặc cho con cái lêu bêu. Nhưng bố mẹ tôi thì không bao giờ nói đến chuyện ly dị, hai ông bà vẫn ở với nhau gần 60 năm, dù có nhiều lệch lạc.
Sui gia là mối quan hệ đặc biệt từ chỗ không quen biết nhau rồi thì kết thông gia, đi đến chỗ tương kính và thân thiết như người trong một gia đình. Đây là nét đẹp văn hóa và phong tục của người Việt mà người Mỹ không có. Riêng tôi, có lẽ vì không có duyên nên anh sui thì có mà cũng như không. Ngược lại, tôi lại có duyên với chị sui. Phải nói ngay để tránh hiểu lầm : Duyên ở đây không phải là duyên nợ theo quan niệm thông thường mà là duyên nợ văn chương.
Năm mươi năm là quãng thời gian không đáng kể trong vũ trụ tính tỷ tỷ năm, nhưng là nửa đời người, là ba thế hệ: Thế hệ tham chiến, thế hệ chạy giặc, thế hệ bỏ nước ra đi để làm giàu. Có lẽ nhìn lại từng góc quán một lần để tưởng niệm những bậc cha chú, đàn anh đã ngồi và trò chuyện với đời sau để chúng tôi hiểu biết hơn về chiến tranh ở quê nhà.
Tác giả tên thật Trần Hương Thủy hiện sống tại South Carolina. Lần đầu tham dự chương trình VVNM với bài viết “Ngày qua giông bão". Bà đã từng cộng tác với nhiều tờ báo tại hải ngoại. Sau đây là câu chuyện tác giả gởi cho VVNM ngày 30 tháng 4 với ghi chú: “Câu chuyện bắt đầu từ những ngày của tháng 4/1975 , nhưng nỗi đau vẫn còn lại mãi..."
Tháng Tư đây là Tháng Tư Đen 1975 khi Miền Nam Việt Nam bị “trời sập”! Lúc ấy, tôi mới 9 tuổi nhưng những ký ức vẫn còn đậm trong trí óc dù gần 50 năm đã trôi qua. Trong khi gia đình bác ruột và chú ruột tôi chạy ra Bến Bạch Đằng xuống tàu Trường Xuân thì gia đình tôi lại chạy loạn trong thành phố. Vì nhà tôi gần cửa ngõ sân bay, xung quanh là các căn cứ quân sự, công xưởng của VNCH và kế bên vùng “xôi đậu” An Phú Đông, nên phải kéo nhau vào Ngã Bảy, chung cư Ngô Gia Tự, tá túc nhà người quen. Tưởng đâu sẽ an toàn hơn, nhưng ban đêm khi lũ trẻ chúng tôi nằm chồng chất bên chiếc giường trong nhà thì người lớn ngồi ngoài hiên, đếm từng đóm hoả châu rơi, vọng tiếng đại bác hoặc hoặc tiếng súng lẻ loi, chả biết của “bên nào”.
Nghĩ đi nghĩ lại sao mấy năm nay đi lấy máu kiểm tra sức khỏe hàng năm mà chẳng phát hiện ra bệnh ung thư? Nếu không vì cú té làm bị gãy xương không biết Hoàng vẫn khỏe mạnh, ăn ngon miệng, làm vườn, xúc tuyết hùng hục như trâu không? Có lẽ lâu nay tế bào ung thư nằm phục sẵn chờ xương bị tổn thương là nhào vô tấn công mà cũng có thể là đến thời kỳ bịnh ung thư phát tán và cú té chỉ là chuyện xảy ra trùng hợp? Sau này Hoàng vào Mayo Clinic thay tủy sống mới biết đa số bệnh nhân đa u tủy đều bị té gãy xương trước rồi càng ngày càng rạn gãy thêm mới khám phá ra. Nhưng cũng vì cú té đó mà chụp MRI chỉ thấy nứt 2 đốt xương làm cả bác sĩ lẫn bệnh nhân cứ nghĩ là do bị loãng xương mà phí thời gian điều trị, tà tà mấy tháng trời để tụi ung thư hoành hành phá thêm mấy cái xương tội nghiệp!
Nhạc sĩ Cung Tiến