Hôm nay,  

Căn Nhà Lý Tưởng

13/11/200200:00:00(Xem: 177535)
Người viết: DƯƠNG KIM NGỌC

Bài tham dự số 026\VBST

Dương Kim Ngọc. Tuổi: 30
Hiện cư trú tại Simivalley CA 93065.
Việc làm: Đang học College ngành kế toán

Sau gần 10 năm nộp đơn đi Mỹ theo diện con lai thì đến năm 1990, gia đình tôi mới được phái đoàn Mỹ phỏng vấn và chấp nhận cho định cư.

Vợ chồng tôi rất vui mừng và đã liên lạc được với gia đình một đứa bạn thân qua Mỹ trước tôi hai năm. Chúng tôi nhờ nó bảo lãnh cho tạm trú ngắn hạn cũng như giúp đỡ chúng tôi những thủ tục ban đầu. Nó đồng ý và sẽ làm giấy gủi về. Như vậy là gia đình tôi sẽ định cư ở quận Cam, bang Cali, nơi có đông người Việt di dân và tị nạn.

Thời tiết ở đây gần như bên nhà. Cali, một tiểu bang thật lý tưởng quanh năm "nắng ấm tình người", những người đi trước đã nói như vậy. Tôi thường xuyên liên lạc với Loan, bạn tôi để tìm hiểu về đời sống, gia đình. Loan bận bịu gia đình, không viết thư nhiều, có khi chỉ vỏn vẹn có một câu: "Mầy qua bên nầy rồi sẽ biết".

Loan gửi cho tôi một số hình màu chụp cả gia đình. Qua những tấm hình bóng láng, màu sắc, tôi thấy vợ chồng Loan ăn mặc rất thời trang, ngồi trên một bộ sofa da, nét mặt tươi cười, có những tấm hình chụp hai vợ chồng lái chiếc Camry đời mới màu đồng lộng lẫy. Có lúc tôi thấy hai vợ chồng đứng trước một biệt thự hoa hồng, thảm cỏ xanh mượt. Tôi nghĩ căn nhà lý tưởng của mình trong tương lai cũng sẽ như thế. Đằng trước như nhà Loan, đằng sau sẽ có một hồ bơi nước trong xanh mát rượi. Cái tiện nghi ở Mỹ đâu cũng vậy mà. Phim ảnh, video là những bằng chứng cụ thể, hữu hình.

Sáu tháng sau ngày phỏng vấn, chúng tôi được gọi lên sở ngoại trú làm thủ tục đăng ký chuyến bay đi Mỹ.

Khi gia đình chúng tôi đến phi trường Los Angeles thì vợ chồng Loan ra đón. Sau vài giờ làm thủ tục nhập cảnh, lấy hành lý, chúng tôi bắt đầu ra xe về nơi cư ngụ. Trên đường về nhà Loan, vợ chồng tôi đi từ ngạc nhiên nầy đến ngạc nhiên khác rồi đụng chạm với một thực tế lạnh lùng.

Vợ chồng Loan chẳng đón chúng tôi trên chiếc Camry đời mới mà là chiếc Nissan Sentra cũ kỹ phong trần đã hơn 10 tuổi. Cuốc xe chẳng êm ái, tiếng nhạc phát từ cassette rè rè, động cơ nổ lớn chẳng bằng chiếc "giấc mộng" (Dream) mà vợ chồng tôi thường dạo mát vào mỗi buổi chiều dọc bờ sông Saigon.

Quận Los, nơi có kinh đô điện ảnh, những con đường rợp bóng cây đâu chẳng thấy mà chỉ thấy những con đường đầy rác rến, vách tường, cột đèn có những hình vẽ kỳ dị và chữ viết khó đọc chằng chịt với nhau trông rất dơ bẩn. Mãi về sau tôi mới hiểu đó là những "grafitti" mà cảnh sát xem như những dấu hiệu và hành động của tội phạm. Bên cạnh những ngôi nhà chọc trời không thiếu gì khu phố lẹp xẹp giống như khu Lăng ông Bà Chiểu mà tôi đã cư ngụ hàng chục năm.

Sau hơn một giờ lái xe, chúng tôi đã về đến căn nhà của người bảo trợ. Đây là một khu phố Mễ-Việt, giao điểm của ba thị trấn Westminster, Santa Ana và Garden Grove.

Căn nhà của bạn tôi cũng sẽ là "căn nhà lý tưởng" của tôi trong tương lai. Đó là một chung cư hào phóng, quá 30 tuổi đời, không được tân trang. Khu chung cư nầy có 8 căn san sát với nhau. Nhìn trước nhìn sau tôi chẳng thấy thảm cỏ xanh, hoa bốn mùa, hồ bơi mát rượi mà sân trước là những đám cỏ cằn cỗi về mùa hè thiếu người tưới nước, chăm sóc. Đầu ngõ có một thùng rác lớn chung cho cả khu phố đổ rác toàn ra ngoài, vệ sinh chung, chẳng có ai quan tâm.

Bên trong các "biệt thự" là hai phòng ngủ nhỏ, một phòng khách và nhà bếp. Tất cả được trang hoàng bằng những đồ dùng mua sắm tại garage sale hay cửa hàng tiết kiệm đã hai năm nay vẫn chưa được thay thế. Loan cho biết nhà cửa như vậy mà mướn cũng gần hết số tiền trợ cấp hằng tháng. Loan đang học Anh ngữ để có căn bản ghi tên học nghề móng tay (dạo đó thi nail bằng tiếng Anh).

Chỗ bạn bè thân tình, tôi bắt đầu nêu thắc mắc:

"Loan à, sao hình mầy gửi cho tao thì lý tưởng như vậy mà thực tế thì phủ phàng quá!"

"Thì tao đã viết: Qua bên nầy mầy sẽ biết. Có thấy mới tin. Tao có viết nhiều hay nói nhiều mầy cũng không hiểu những tấm hình đó tao chụp tại nhà bà chị họ tao qua Mỹ đã khá lâu. Bữa đó là bà mở party kỷ niệm 20 năm thành hôn, xe, nhà là của người ta, vợ chồng tao chỉ sắm có mấy bộ đồ vía."

Sống chung với vợ chồng Loan chừng một tuần lễ tôi mới hiễu rõ khu gia cư nơi mình cư ngụ.

Ban ngày, mọi sinh hoạt của khu phố được lập lại một cách bình thường. Từ sáu giờ sáng, khu phố bắt đầu làm việc. Truóc mặt nhà, những chàng Mễ vai u thịt bắp, nuóc da sậm, thân hình nặng nề, tay cầm những hộp cơm trưa, miệng nói bô bô bắt đầu rồ máy xe truck cũ chứa đầy những dụng cụ cắt cỏ, những anh chàng khác chui vào một chiếc xe Mỹ cũ bạc màu đến hãng xưởng lao động.

Trời sáng dần. Bất chợt những âm thanh chối tai phát ra từ những chiếc xe van lớn, khói ô nhiễm bốc lên. Tiếp theo là một khúc nhạc đồng quê Nam Mỹ là nhạc hiệu của những cái "siêu thị bỏ túi" lưu động như Jose Produce hay Martinez Produce từ từ dừng lại, chờ những chị Mễ còn ngái ngủ đến mua thực phẫm. Những chị khoác tay dắt một bầy con đi đến một địa điểm tập hợp tại một giao lộ chỗ xe bus của trường. Có những chị chiếm chiếc xe chợ làm của riêng, bỏ đầy quần áo đến tiệm giặt. Những người lớn tuổi khoác áo lạnh, chân mang giày tennis đang múa may những động tác thể dục.

Khoảng ba, bốn giờ chiều thì đám trẻ nghịch ngợm từ trường học về. Có lúc chúng chơi banh giữa lộ, không cần để ý đến luật lệ giao thông. Trong khu phố Mễ nầy có chừng 10 gia đình Việt Nam sống theo kiểu cơm ai người nấy ăn, việc ai người nấy biết, không mấy ai tìm đến nhau, nhưng lối xóm Mễ rất đoàn kết, họ qua lại ăn uống với nhau, và thường giúp đỡ lẫn nhau.

Bây giờ bóng đêm xâm nhập vào khu gia cư nầy, biến nơi đây thành một thành trì của tội phạm. Có những buổi tối đi học ESL về trễ, tôi thấy nhiều thanh niên tụ tập ở một góc đường không đèn, trông họ có vẻ khả nghi như đang bàn tính một áp phe nào đó. Có những thanh niên không cài nút áo, thân hình lộ những vết xâm quaiù dị. Họ nói với nhau bằng tiếng lóng, nuốt chữ và mật hiệu. Có những đứa đang ôm chặt một cô gái hở hang, đùa cợt khiếm nhã. Rất ít khi thấy xe cảnh sát tuần hành ở đoạn đường nầy.

Sống được vài tuần, tôi làm quen được một láng giềng đồng hương. Bà tâm sự là gia đình hưởng trợ cấp có chút tiền mặt để dành. Không hiểu sao mà bọn trộm biết được nên chúng rình rập nhiều lần, bẻ được khóa, mở cửa lấy tiền mặt mà bà cất giấu, còn rinh đi cả giàn máy mà cả nhà không ai hay biết.

Bên cạnh cái mất an ninh, lại thêm cái ồn ào của những buổi ăn nhậu của những gia đình Mễ. Bất luận ngày đêm, lễ lạc hay ngày thường những điệu nhạc Nam Mỹ vang lên từ những giàn âm thanh nổi không biết bao giờ mới chấm dứt. Họ không cần biết những người láng giềng Việt tịch đang cần sự xoa dịu thần kinh sau một ngày làm việc căng thẳng. Mùi vị Taco Bell của những miếng thịt nướng tỏa ra chung quanh, bụng có đói nhưng vẫn không thèm ăn. Những gia đình Việt gần như bất lực trước "khối đa số" nên chẳng có ai phản ứng gì ngoài cái lắc đầu, phàn nàn tiêu cực.

Một buổi chiều, hai vợ chồng bạn tôi đi làm về trễ quên khóa xe. Hôm đó tôi lại ăn cơm sớm đi vào phòng ngủ. Nhìn qua cửa sổ tôi thấy chiếc xe của bạn tôi không ai lái mà tự động di chuyển. Tôi sinh nghi leo lên giường nhìn qua cửa sổ thì kẻ gian đã vụt chạy qua bên đường và lẫn vào con hẽm của khu phố. Hắn để lại một dụng cụ vặn ốc còn cái cassette mới tháo ra phân nửa chưa kịp lấy.

Sau vụ trôm, bạn tôi báo cho chủ nhà và những người Việt trong khu phố chủ nhà đến dựng một cổng sắt có gắn bảng "no tresspassing", bắt thêm đèn, thêm khóa để tăng cường an ninh. Chủ nhà đã báo cho cảnh sát địa phương nhưng không biết có thêm chuyến xe tuần tra không.

Tôi nói với Loan: "Hay tụi mình kiếm chỗ khác sẽ dọn đi."

"Mầy thấy đó ở Mỹ tiền nào của đó. Với số tiền "khiêm tốn" trợ cấp mà tụi mình nhận được hàng tháng, thật không có sự lựa chọn nào khác."

Vì mất an ninh, một gia đình Việt Nam đã dọn đi. Tôi lại điền thế vào chỗ trống. Biết là mất an ninh nhưng chúng tôi vẫn muốn ở gần nhau để tối lửa tắt đèn có nhau.

Muốn thoát được "căn nhà lý tưởng" để an cư tôi nghĩ mình cần phải học cho có một nghề, có việc làm tốt hơn thì mới có cơ hội kiếm chỗ ở tốt hơn. Của càng khó, người càng khôn, không ở đâu mà ngồi mát ăn bát vàng, trừ gặp dịp may như trúng số.

Dương Kim Ngọc

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,494,852
Mỗi khi hạ về, ngày của Mẹ lại đến. Bất chợt, bâng khuâng, tôi bỗng thấy ganh tỵ với những ai còn được cài bông hồng trên áo!   Sự ganh tỵ ích kỷ, nhỏ nhoi nhưng thật khó tránh khỏi. Thế rồi mọi ký ức, kỷ niệm với Mẹ, về Mẹ lại ùa về vỡ òa từng rung cảm để tôi không thể không cầm viết.   Viết không hay, nhưng phải viết vì
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Nhạc sĩ Cung Tiến