Hôm nay,  

Từ Sông Saigon Tới Hãng Thịt Bò

13/11/200200:00:00(Xem: 162122)
Người viết: Nguyễn-C-Vinh

Bài tham dự số 29/VBST

Ông Vinh sinh năm 1953, tới Mỹ vào tuổi đôi mươi. Nghề nghiệp hiện nay là Thợ Nhôm máy bay cư trú tại Wichita, Kansas 67207

(Hình: Ông bà Nguyễn C. Vinh và các con. Giải Thưởng Việt Báo hoan nghênh ảnh gia đình hoặc sinh hoạt liên quan tới bài viết tham dự.)

Chúng tôi rời Việt Nam khoảng 3 giờ chiều ngày 30-4-75 trên con tàu HQ 402. Con tàu cứu tinh này đã thoát ba lần nguy hiểm. Trên tầu, tôi và các bạn đứng trong khung của khẩu đại bác, cạnh đài chỉ huy nên chứng kiến diễn tiến rất rõ.

Lần thứ nhất, ngay khi rời bến, tầu chỉ chạy được một máy, nên bẻ lái khó khăn, cứ nhủi về một bêøn. Khi tàu đi qua nhà hàng Mỹ-Cảnh, nhìn vào bờ, đã thấy chực sẵn 2 xe tăng T54 của Cộng Sản. Hai họng tăng pháo trực thẳng vào con tàu sẵn sàng nhả đạn.

Chiếc HQ 402 mất hướng, mũi tàu từ từ đâm thẳng vào bên kia bờ Thủ-thiêm... Nhờ nỗ lực của toàn thế Thủy thủ đoàn, con Tàu trở mũi lại, chạy chậm chậm đi qua 2 chiếc tăng năm trên bờ. Tầu và tăng lặng lẽ gờm nhau, nhưng rồi không phía nào nổ súng.

Lần thứ nhì, tầu qua bồn xăng Nhà bè. Lính Cộng sản lố nhố trên bờ. Súng tua tủa... Hạm trưởng ra lệnh các khẩu đại bác trên con tàu hạ nòng sẵn sàng nhả đạn... Hai bên lại gườm súng, nhưng rồi lại không một phát đạn nổ. Con tàu lặng lẽ đi qua...

Lần thứ ba, tầu đụng phải cái đáy bắt cá... Dây cáp giăng từ bờ đến gần nửa con sông. Con tàu không thể tránh được vì chạy có một máy, đành phải chấp nhận đâm thẳng vào... Một âm thanh chát chúa vang lên khi sợi dây cáp co vào thân và đáy tàu. Tất cả chết lặng, chờ đợi, chờ đợi...lắng nghe sợi dây cáp có đi qua không hay vướng vào cánh quạt... Nhưng không, con Tàu HQ 402 lại một mình lặng lẽ đi qua, hướng về cửa biển.

Vào được đất Mỹ, tôi và các bạn được sự bảo trợ của hội Thiện nguyện đi đến thành phố nhỏ Wichita để đi làm hãng cắt thịt bò.

Trên đường đi về chỗ trọ tôi quan sát thấy cái gì cũng to lớn, sạch sẽ gọn gàng. Hai ngày đầu tiên không làm việc gì, ngoại trừ người Mỹ hướng dẫn chúng tôi đi chợ. Ngày thứ ba, bắt đầu đi làm việc.

Từ 7 giờ sáng tôi có mặt tại hãng do người Mỹ tới chở đi làm. Tôi được mặc áo choàng trắng, găng tay trắng, đội nón nhựa trắng trước khi vào nơi làm việc.

Mở cửa phòng làm việc ra thì trời ơi bò...bò... và bò. Đùi bò treo lủng lẳng trên mấy cái móc đang chạy, tôi và các bạn đứng ngẫn ngơ nhìn. Lớn quá, to qua, nhiều quá.

Phần việc của tôi là xếp bỏ thịt vào thùng, có thùng bỏ 6 cục, có thùng bỏ 4. Nhìn thì dễ, nhưng khi làm thì khỏi nói, mệt, làm liền tay, thịt ra lẹ quá mà nhiều loại, không biết bỏ vào thùng nào vì chữ Mỹ dán trên thùng chưa nhận diện được nên lộn thùng này, thùng kia, thịt chất đống rớt xuống sàn ào ạt chụp không được.

Đã vậy thùng giấy, nắp thùng lộn xộn bay bổng trên đầu vì chân tay lính quính chụp giựt. Cứ vậy mà mồ hôi ướt áo, dù nhiệt độ lạnh 40 độ F.

Sau vài tháng thử sức, họ cho tôi và các bạn cầm dao cắt thịt. Thịt trên dây chuyền qua ào ào, mỗi nguòi phải phải kéo cục thịt của mình vô bàn để cắt. Có khi kéo rồi, mấy người đứng cạnh nói mình chưa kéo... thế là cả bọn trong khung chỉ chỏ nói qua nói lại rồi không ai chịu kéo, để thịt trôi qua xuống dưới cuối bàn chất đống. Rốt cuộc, đành phải khuân đống thịt đó trở lại trên bàn hì hục cắt lại mệt hơn. Cứ vậy, không ai còn dám chống dao, lời qua tiếng lại nữa. Tôi và các bạn còn trẻ, còn hăng, nên cục thịt nào đến là làm xong cục đó, mấy người cai họ thích lắm, vì vậy người Việt trong hãng càng lúc càng đông.

Tiền lương cắt thịt cũng rất cao lúc bấy giờ, khoãng 5 đồng một giờ. Người Mỹ tại hãngï rất lịch sự khi giao thiệp và khi đi làm họ luôn luôn vào thẳng vấn đề, họ không đụng chạm, hạch sách...luật lệ trong hãng như vậy thì cứ thi hành.

Người Việt mình tại Wichita thời ấy ai cũng muốn xin vô làm. Hỏi nhau làm ở đâu, câu trả lời vui vẻ là làm hãng bò. Có người còn nói đó là "Trung-tâm huấn luyện Tân-binh" hoặc "nơi rèn luyện trí, dục để rồi sau đó sẽ tìm thấy ánh sánh tương lai sau này..." Lời đó với tôi không sai.

Sau hai mươi lăm năm qua nước Mỹ Tự-do đã cho tôi những sự đầy đủ mà tôi hằng mong ước. Trong thời gian đi làm tôi có vợ, có con. Các con chúng tôi hiện nay, đứa ra trường, đứa còn trong đại học.

Nước Mỹ Tự-do, công bằng, không phân biệt, đa số chịu làm việc đều có nhà có xe, rủng rỉnh dollars. Gia đình tôi nói riêng và Người Việt sống trên đất nước Mỹ nói chung đang trong vòng tay ôm của Nữ Thần TỰ-DO.

Wichita ngày 2 tháng 6 năm 2000

Nguyễn-C-Vinh

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,006,570
Định cư tại Mỹ từ 1994, Phương Hoa vừa làm nail vừa học. Năm 2012, bà tốt nghiệp ngành dạy trẻ tại Chapman University khi đã 62 tuổi và trở thành bà giáo tại Marrysville, thành phố cổ vùng Bắc Calif. Với loạt bài về Vietnam Museum, "Bảo Tàng Cho Những Người Lính Bị Bỏ Quên," tác giả đã nhận giải chung kết 2014 và vẫn tiếp tục gắn bó với Viết Về Nước Mỹ. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả hiện là trưởng ban Tuyển Chọn Chung Kết giải Việt Báo từ năm 2017. Tham gia Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, bà nhận giải chung kết VVNM 2001, với bài “32 Năm Người Mỹ Và Tôi” và vẫn tiếp tục viết. Bà hiện làm việc bán thời gian cho National-Interstate Council of State Board of Cosmetology (NIC) và là cư dân Westminster. Bài mới nhất, tác giả viết cho mùa Vu Lan.
Tác giả là cư dân Miami, Florida, đã góp nhiều bài viết tinh tế, cho thấy tấm lòng của ông với quê hương, con người, và nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2015. Sau đây là bài mới của ông.
Với bài “Hành Trình Văn Hóa Việt tại UC Irvine”, tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và trở thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt tại UC Irvine từ năm 2000 cho tới nay.
Tác giả tên thật là Trương Nguyên Thuận, tuổi 60', cựu sĩ quan không quân VNCH, di tản sang Mỹ từ 1975, kỹ sư điện toán, từng làm việc với Hewlett Packard/ Houston... rồi mở lò dạy võ tại Houston. Ông đã góp nhiều bài viết đặc biệt và nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2004. Sau nhiều năm ngưng viết, ông vừa trở lại với sức viết mạnh mẽ. Bài mới là chuyện mừng đón cháu ngoại sinh đúng ngày bão lụt ở Houaton, Texas.
Tác giả là một nhà giáo, nhà báo, nhà hoạt động xã hội quen biết tại Little Saigon. Tới Mỹ theo diện Hát Ô Một từ 1990. Suốt 27 năm qua, ông là nhà hoạt động văn hóa cộng đồng, là thầy dạy võ, và không ngừng viết văn viết báo tiếng Việt, tiếng Anh. Với sức viết mạnh mẽ, vừa có thêm tới 7 cuốn sách mới đang ra mắt khắp nơi. Góp sức với Viết Về Nước Mỹ, ông đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ từ những năm đầu, và vẫn tiếp tục góp bài mới. Sau đây, là bài mới viết cho mùa lễ Vu Lan.
Tác giả định cư tại Pháp, tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng Ba 2010. Họp mặt giải thưởng năm 2011, bà đã bay từ Paris sang California để nhận giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á Hậu. Bài mới của tác giả cho mùa Vu Lan 2017 giống như bông hồng đỏ dành cho một bà mẹ vẫn tiếp tục sống vui sau cuộc bể dâu thời hậu chiến bi thảm.
Tác giả quê quán ở Bến Tre, đi du học Mỹ năm 1973 và ở luôn cho tới ngày nay. TG gia nhập chương trình VVNM do Việt Báo tổ chức từ năm 2015. Năm đầu tiên, nhận được giải danh dự (2016) và năm thứ hai được giải “Á khôi” Vinh Danh Tác Giả (2017). Hiện ông đã về hưu và đang định cư ở Orange County.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bài được chuyển đến bằng điện thư. Mong Lanh Nguyễn tiếp tục viết và vui lòng bổ túc phần sơ lược tiểu sử và địa chỉ liên lạc.
Tác giả đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2014. Cô sinh năm 1962, tốt nghiệp Đại Học Mỹ Thuật năm 1988 khoa Đồ Họa tại Việt Nam, từng làm công việc thiết kế sáng tạo trong ngành quảng cáo. Cô đến Mỹ tháng 4 năm 2000, hiện là cư dân Waxahachie, Texas, trong một thành phố ít người Việt cư trú. Sau đây là bài viết mới của tác giả.
Nhạc sĩ Cung Tiến