Hôm nay,  

Chuyến Bay Cuối Cùng

13/11/200200:00:00(Xem: 153885)
Người viết: LÊ MẠNH CÁT

Bài tham dự số 36\VBST

Tên Thật LÊ MẠNH CÁT, 48 tuổi. Cựu phi công tác chiến. Đi năm 75 với trọn gia đình. Hiện làm thợ hàn tại Rockwell.


Ba mươi tháng Tư Bảy nhăm. Lúc chín giờ hai mươi bảy phút, tôi lên trực thăng thực hiện phi vụ cuối cùng. Không để giết giặc, mà để đưa trọn gia đình ra hạm đội Hoa Kỳ. Trước đó nữa, tôi cũng thực hiện hai phi vụ tương tự: đưa gia đình một ông tướng chỉ huy di tản. Tôi gọi nó là "chuyến bay cuối cùng", vì chiếc trực thăng đã bị xô xuống biển, và tôi cũng chẳng còn sứ mạng gì trong chiến tranh. Nó đã kết thúc thật khôi hài, tức tưởi, như một màn hài kịch.

Ăn qua loa vài thứ của Mẹ cho, tôi nằm vật ra trên boong tàu, thì chợt từ máy Radio, đài VOA phát đi trong giờ tin tức đọc chậm: "Đại sứ Martin, người Mỹ cuối cùng, đã cuốn Quốc kỳ ra khỏi Việt Nam. Và kế như người Mỹ đã toàn thắng trong chiến tranh Đông dương."

Tôi không tin tai tôi. Trưa hôm đó, tôi nghe một lần nữa trong bản tin đọc thường, người phát ngôn lập lại mẫu tin tương tự. Tôi vẫn chưa tin.. Tối hôm đó, trong mục bình luận, người ta lại mổ xẻ, tán rộng lần nữa cái câu kỳ quái nói trên. Tóc tôi bạc thếch, tuy tuổi đời còn quá trẻ. Da tôi nhăn cằn cỗi. Mắt tôi đăm chiêu. Tôi trở thành người ít nói, và trầm tư. Tôi nghĩ đến những bạn bè kém may mắn không thoát được. Tôi thương quê hương đã rơi vào tay kẻ thù v.v... Nếu có Tổng Thống Ford xuất hiện, tôi sẽ không ngần ngại hỏi: "Bỏ chạy có cờ cả ba quân tướng sĩ thế này mà ông bảo là thắng à"" Câu hỏi chìm lắng. Nó tan đi như hạt sương. Nhưng vẫn hiễn hiện từng ngày trong tiềm thức tôi. Nó vẫn sừng sững trong tim gan tôi.

Cho đến mười năm sau...

Một hôm, tôi có dịp sang Hawaii thăm người bạn cùng khóa, hắn nói hân hoan:

"Cậu qua đây đúng lúc. Bọn Việt Cộng đang ngày một thương thảo, năn nỉ Mỹ trở lại Việt Nam với điều kiện nào cũng được. (Hắn đưa tờ báo Mỹ) Đây này, cậu đọc đi. Không phải chuyện bịa. Ngay trên đất Hawaii lãng mạn này. Thế mới lạ chứ."

Tôi đọc ngâu nghiến bản tin, cười toe toét. Ừ nhỉ, Mỹ rút khỏi Việt Nam và kể như hoàn toàn thắng trận. Câu nói của Tổng thống Ford lại xuất hiện. Này nhé: Việt Cộng đã thua về Kinh Tế. Thắng thế nào được khi họ lấy sức người thay thế trâu bò" Về Y tế, Việt Cộng thắng thế nào được, khi chất xám đã được vét hết cho vào các trại giam, và xuất dương di tản" Y tá lên thay bác sĩ. Về giáo dục thì họ càng thua đậm. Trẻ con đi nhặt rác làm kinh tế mới, và được dạy đại loại "Đảng là đỉnh cao trí tuệ loài người v.v..

Người chị họ tôi, tháng rồi vừa viết thư xin mấy gói thuốc trụ sinh. Ông chú ruột xin mấy cái quần Jean cũ...Tôi hãnh diện về chuyện bỏ nước ra đi như một Gladiator vừa vật ngã một đối thủ. Vì ở đây, tại nước Mỹ, các em tôi đã nghiễm nhiên trở thành hai Kỹ sư, và đứa út đang học Bác sĩ sản phụ khoa.

Riêng tôi vẫn tiếp tục bay. Không phải để giết thù mà là để tải hàng ngày bốn năm chuyến cá tôm từ ngoài khơi vào bờ. Đường bay tôi thuộc lòng. Không cần tọa độ và bản đồ. Những chuyến bay như thế gợi trong tôi những hình ảnh oanh liệt các chiến trận: Ba gia Đồng ké, Hải Lăng.. Quảng Trị, Komtum, Đồng Xoài, Ba Tơ v.v..

Có lần nước mắt tôi chạy quanh. Manager hỏi. Tôi trả lời dối: "Nhớ những người tình Sài gòn." Tôi sợ hắn trả lời: "It's over". Với người Mỹ, cái gì qua đi thì họ bảo là OVER. Có thật Việt Nam đã OVER trong tôi không"

Chắc chắn là không.

Tôi vẫn còn cầm đũa ăn cơm với nước mắm. Tôi vẫn nói với Mẹ và các em bằng tiếng mẹ đẻ. Nhất là trong giấc mơ, tôi thấy toàn những con đường nên thơ Duy Tân, đường Đoát, đường Tự do, khi còn đi học, những trận đánh khốc liệt thập tử nhất sinh khi ở quân ngũ, chứ tuyệt nhiên không mơ thấy cái gì ở Mỹ. Tại sao" Chỉ có Trời biết. Sao tôi không mê Football, Basketball như mọi người mà cứ mải nghe những tình khúc Việt xa xưa" Nhất là tôi cũng chọn nghề bay" Tôi mê tiếng trực thăng. Tôi mê không gian lồng lộng...

Mẹ tôi chọn làng đánh cá Biloxi hiu hắt của tiểu bang New Orleans để tạm cư. Ở đây có những con đường mang tên Việt Nam như đường Trần Hưng Đạo, đường Bạch Đằng, đường Phan Bội Châu, đường Tự do... cho các ông các bà không đọc được tiếng Anh, trong số có Mẹ tôi. Tôi bảo:

- Cụ phải chịu khó học cho được tiếng Mỹ để giao dịch với người ta.

- Ối giời. Học với chả học. Tiếng Mỹ nghe nó tục lắm anh à. Cụ bảo.

- Tiếng Mỹ là ngôn ngữ Quốc tế, tục là thế nào"

- Đấy thôi. Khởi đầu là đông từ To Do.. "Tôi đã làm chưa" thì nó bảo "Did I do"" Đít ai nó đu thì thây kệ nó. Tôi có xem hát xiếc bao giờ mà bảo. Còn "tôi đã đánh chưa" thì nó bảo "Did I hit" Đít thì chỉ có thở ra thôi chứ làm sao mà hít được. "Tôi đã dọn nhà chưa" thì nó bảo là "Did I Move"" Nói thực với anh, mình có đạo, cứ mở mồm là tục tĩu như thế người ta cười cho. Chịu thôi, tôi không học đâu.

Tôi cố thuyết phục, cô nêu lợi ích của tiếng Anh cho cụ nghe. Nhưng cụ một mực từ chối. Cho đến một hôm hai bà sơ trên nhà thờ, cầm Thánh kinh đến nhà, thuyết cho cụ nghe bằng tiếng Anh. Cụ cười mim mím, ra cái điều có hiểu. Nhưng thực ra, cụ hoàn toàn ngô nghẽ.

Một lần khác, sở Welfare gửi giấy về để cụ điền tên tuổi lãnh tiền già. Cụ vứt thùng rác. Không nhờ đến các con. Vì đứa nào cũng khuyên cụ phải học.

Lần cuối cùng, cụ ở nhà một mình trông coi nhà cửa, và thổi cơm cho các con. Tết Nguyên Đán, cụ thổi một nồi bánh tét gần chái hiên. Sơ ý, cụ để lửa liếm hết nửa căn nhà bếp. Cụ la cầu cứu bằng tiếng Việt: "Bớ làng nước ơi, cứu tôi với, cháy nhà, cháy nhà," mà không nói được tiếng HELP. May nhờ người đi đường trông thấy, cầm vòi nước tưới hoa dập tắt, trước khi Cứu Hỏa đến.

Sau lần thất kinh đó, mẹ "hạ quyết tâm" đêm đêm, đến trường cố học dăm chữ bỏ bụng. Ban ngày, vừa thổi cơm, cụ vừa đọc rân. Một hôm đi bay về, tôi vào nhà rón rén, nghe Cụ nói lớn: "How are you" What is your name" It 's so nice to meet you. I am a Vietnamese refugee..."

Hôm ở sở Di trú, thi quốc tịch, nhân viên bảo cụ thử viết và đọc một câu tiếng Mỹ. Cụ viết liền hai câu và đọc lớn, cả phòng đều nghe: "I pray Peace for everyone" "I wish my country FREEDOM and DEMOCRACY." Cụ chỉ mong nước Việt thân yêu của tôi được TỰ DO và DÂN CHỦ.

Tự do, dân chủ chắc chắn sẽ thắng ở Việt Nam. Hỡi tập đoàn những người đang áp đặt chủ nghĩa Cộng Sản trên đầu toàn dân. Hãy nhìn sự tan rã của Cộng Sản Đông Âu. Hãy nhìn sự xích lại của hai phía đối đầu Triều Tiên. Hãy nhìn cái nghèo khốn của Cuba, và hãy nhìn sự đổi màu của Trung Quốc.

Rồi hãy chờ coi "cục nước đá Việt Nam". Nó sẽ phải tan đi bởi nhiệt lượng sôi sục của toàn dân và toàn thể nhân loại.

LÊ MẠNH CÁT

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,566,091
Tác giả đã góp cho Viết Về Nước Mỹ năm thứ 12 nhiều bài viết đặc biệt. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biên đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA. Sau đây là bài viết mới nhất của ông nhân dịp Fathers Day.
Tác giả là cư dân vùng Little Saigon, liên tục góp bài cho giải thưởng Việt Báo từ nhiều năm qua, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2011. Bài viết mới của Tịnh Tâm là một truyện ngắn nhân ngày Fathers Day sắp tới.
Tác giả sinh năm 1944, định-cư ở Mỹ năm 1979, sống ở California 25 năm với nghề điêu khắc gỗ. Một số tượng điêu khắc gỗ cỡ lớn hiện đang toạ lạc trên đường phố và nơi công công của các thành-phố Seaside, Monterey, và Los Gatos tại California là công trình của ông Tú.
Tác giả tham dự Viết Về Nước Mỹ từ 2009 và đây là bài viết thứ ba của ông, tự sự của một cựu chiến sĩ về quê cũ tìm thăm mộ đồng đội cũ. Tác giả cho biết ông sinh tháng 10/1939. hiện là cư dân Houston, Texas. Trước 1975, là sĩ quan QLVNCH. Bị băt tù binh ngày 16/04/1975 tại mặt trận Phan-rang.Ra tù 1984. Vượt biên 1986. Bị băt giam ở nông trường dừa 30/04, tỉnh Trà-vinh. Năm 1987 trốn trại về Saigon. 1989 tái vượt biên đến Malaysia tháng 07/1989. Tháng 05/1993 định cư ở Mỹ.
Tác giả cho biết ông sinh năm 1938, cựu sĩ quan an ninh quân đội, sang Mỹ theo diện H.O. vào năm 1990, hiện đã về hưu và an cư tại Westminster. Ông tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2008 và đã góp nhiều bài viết giá trị. Mừng tác giả trở lại trường học và mong ông viết thêm.
Ngày này, tuần tới sẽ là Fathers Day. Nhân dịp này, mời đọc bài viết mới nhất của Cam Li. Trước 1975, tác giả từng viết nhiều truyện ngắn trên bán nguyệt san Tuổi Hoa, và các truyện dài xuất bản bởi Tủ Sách Tuổi Hoạ - hiện có trên trang mạng: http//tuoihoahatnang.com. Sau 30/4/1975, Cam Li không viết nữa, chỉ chuyên làm công việc nghiên cứu khoa học. Định cư tại San Jose từ 2003, sáu năm sau cô góp cho giải thưởng Việt Báo nhiều bài viết giá trị và nhận giải vinh danh Tác Phẩm Xuất Sắc, Viết Về Nước Mỹ 2010.
Đây là bài thứ ba của Lê Thị. Tác giả 35 tuổi, cư dân Chicago. Trong email kèm bài đầu tiên, Lê Thị cho biết, "Mới đây, sau khi đọc một số sách của nhà văn Nhã Ca, tôi bỗng có cảm hứng muốn viết và đây là bài viết bằng Việt ngữ đầu tiên của tôi trong 20 năm qua." Với hai bài “Tôi Vẫn Là Tôi” và “Đâu Đó Có Chỗ Cho Chúng Ta” kể chuyện tình đồng tính, Lê Thị hiện dẫn đầu số lượng người đọc Viết Về Nước Mỹ trong 30 ngày qua. Bài viết mới làm bật lên sức quyết định của “hơi ấm gia đình” đối với những lựa chọn sinh từ trong tình huống tuyệt vọng, đồng thời cho thấy sức viết mạnh mẽ của tác giả.
Tác giả là một nhà văn, nhà báo, đồng thời cũng từng là nhà giáo, nhà hoạt động xã hội quen thuộc với sinh hoạt văn hóa truyền thông tại quận Cam.Ông đã góp nhiều bài giá trị và từng nhận giải danh dự viết về nước Mỹ. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả sinh năm 1957, cư dân Santa Ana, nghề nghiệp: làm nail. Loạt bài viết về nước Mỹ gần đây của tác giả với tên thật Nguyễn Thị Hữu Duyên gồm: Bỏ Gì Thì Bỏ; Ước Vọng Của Tin, thể hiện tình thương yêu và ý chí của một gia đình Việt Nam trên đất Mỹ. Vẫn trong tinh thần ấy, bài mới của bà là chuyện của mùa Fathers Day.
Tác giả là một nhà thơ, sĩ quan hải quân, từng tu nghiệp tại Mỹ. Sau năm 1975, ông trở thành người tù chính trị và định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. Ông tiếp tục làm thơ và góp nhiều bài tham dự Viết Về Nước Mỹ ngay từ những năm đầu tiên.
Nhạc sĩ Cung Tiến