Hôm nay,  

"ông House Keeping"

05/01/200100:00:00(Xem: 328877)
(Bài tham dự số 138/VB1007)

Khi được một nhà thờ Mỹ bảo trợ về đây, tôi yên trí với khả năng Anh ngữ sẵn có của mình và hai cái bùa mà tôi đã tìm thấy trên góc căn gác đem theo hôm vượt biên, thế nào mình cũng kiếm được một việc làm tốt ở cái đất tạm dung nầy.

Đến tuần thứ hai kể từ ngày đặt chân đến Hoa Kỳ, bà Sherry đi cùng bà Joan đến thăm tôi và nói:

- Chúng tôi hôm nay sẽ dẫn ông đi điền đơn xin việc làm.

Tôi vui mừng ra mặt và cảm ơn hai bà rối rít, kiếm được một việc làm lúc nầy sẽ giải tỏa cho tôi bao sự tù túng, khó chịu vì suốt ngày cứ đi ra đi vào, suy nghĩ vẩn vơ, lo lắng thất nghiệp và phải sống nhờ vào số thực phẩm nhà thờ cung cấp, tôi cảm thấy thế nào ấy. Tôi vội vã vào phòng trong lục va li và mang ra hai cái bằng tốt nghiệp Đại Học ở Sài gòn đã được Amrican Red Cross dịch ra Anh ngữ và có đóng dấu nổi chứng thực, trân trọng trình cho hai bà xem với hy vọng hai bà sẽ giúp kiếm được một việc làm tốt. Bà Sherry từ từ mở cái xách tay, chậm rãi lấy ra cái kiếng, lấy miếng vải nhỏ lau qua, lau lại nhiều lần, mang vào và lẩm nhẩm đọc, xong bà nhìn tôi và nói:

- Very good, wonderful, excellence! Xong trao qua cho bà Joan, bà Joan chỉ đọc thoáng qua:

- Được, tốt lắm, chúng tôi sẽ giúp ông xin một chân housekeeping ở nhà thương Methodist, gần đây thôi, đừng lo gì cả, ông sẽ có việc làm ngay mà.

Tôi cảm thấy chân trời mở rộng và đầy hy vọng. Ngồi trên xe cùng với hai bà đi đến nhà thương điền đơn xin việc, tôi thầm cám ơn Thượng Đế và suy nghĩ công việc mình sẽ làm đây. Housekeeping là gì nhỉ" Tôi tự hỏi như vậy.

Quả thật, tôi chưa hề nghe ai nói cái nghề nầy ở Việt Nam bao giờ. Tôi tữ phân tích để vơi đi những nỗi thắc mắc của mình, House là nhà, nơi cư trú. Keeping do động từ "to keep" mà ra là giữ, canh phòng, cung cấp, nhưng ở đây đâu phải là nhà ở mà là nhà thương, vậy ta được tuyển làm việc giữ nhà thương và giữ nhà thương thì đâu phải làm gì nhiều, nhàn nhã.

Suy nghĩ như vậy nên khi điền đơn và làm cái test tôi hăng hái lắm, vừa xong cái test thì cũng là lúc bà Joan và bà Sherry từ hành lang bước vào và đi thẳng đến phòng cô thư ký, một chốc là Sherry trở ra và chỉ đường xe bus cho tôi về nhà chờ đợi. Tôi vừa đứng lên định đi thì cửa phòng xịch mở, cô thư ký vội vã đi lại chỗ tôi và nói:

- Mr. Nguyễn, chừng ba hôm nữa sẽ có tin cho ông.

Ngồi trên xe bus, tôi cảm thấy sung sướng và phấn khởi vì nghĩ rằng mình vừa làm xong một cái test thật suông sẻ, không trở ngại và rất hy vọng mình sẽ có việc làm. Ba ngày sau tôi nhận được thư báo ngày đi khám bệnh cùng với thư chúc mừng là được thu nhận làm việc, cũng ngày giờ trình diện để đi làm không qua một cuộc phỏng vấn hay sát hạch gì nữa.

Ngày đầu tiên đi làm, tôi chọn một trong những bộ veston cũ của nhà thờ cho, nhưng không có bộ nào vừa cả, cái thì áo mặc dài quá đầu gối, còn quần thì nếu đem cắt ngắn hai cái ống thì may ra nó vừa chiều dài, nhưng mặc vào thì rộng thùng thình, khó coi lắm, còn có bộ thì chật quá chắc là của trẻ em. Cuối cùng, tôi cũng thử được một cái áo ở bộ nầy nhưng hơi dài, cái quần ở bộ kia, mặc vào như những cậu con trai đi cưới vợ mặc "taxedo", chỉ thiếu có cái nơ. Những vật dụng, quần áo của nhà thờ cho, Hiền nói nếu mình biết buôn bán, chúng ta có thể mở một tiệm bán đồ cũ, chỉ tội không có vốn để mở và không biết làm sao xin giấy tời để mở thôi.

Đóng đủ bộ rồi, tay xách chiếc cặp, trong đó Hiền để vào cái sandwiches, chai nước chanh, quyển sách, cười và nói đùa với tôi:

- Anh đi làm "housekeeping" có khác gì đi dạy học hồi xưa đâu, cũng áo vest, cà vạt, cạp táp mà, than oán nỗi gì!

Tôi cười theo và từ giã nàng đến trạm xe bus cho kịp giờ. Theo lời dặn của cô thư ký, tôi ngồi chờ nơi lobby. Tôi nghĩ lẩn thẩn mới ngày nào đây mình ở Việt Nam, trốn chui, trốn nhủi, chỉ sợ tụi hủi cộng sản chụp được, bây giờ ngồi phây phây ở đây tự do quá, tay mân mê hàm râu vừa mới tỉa ra chiều tư lự thì bỗng cửa thang máy xịch mở, một người Mễ to lớn như những võ sĩ đô vật khệnh khạng bước ra, nặng nề, chậm chạp đi vào phòng cô thư ký, một chốc trở ra tay cầm theo mấy tờ giấy đi thẳng lại chỗ tôi và nói:

- Ông là Mr. Nguyễn"

- Vâng, là tôi.

- Tôi là Roberto, supervisor Dept. Housekeeping, ông đi theo tôi.

Tôi nhanh nhẹn đứng dậy theo Roberto đến thang máy xuống basement và vào phòng ông ấy, ông nghiêng người một tay kéo chiếc ghế ra ngồi, tay kia giơ ra chỉ cái ghế trước mặt và mời tôi, xong cúi xuống đọc những tờ giấy ông mang theo lúc nãy. Hồi lâu ngẩng lên nhìn tôi và nói:

- Tuần đầu tôi được phân phối làm việc với Jose và ông ấy sẽ chỉ công việc cho.

Ông ngập ngừng nói tiếp:

- Công việc ở đây ông không cần phải ăn mặc như vậy. Quần dài, áo ngắn tay được rồi. Ông có cần hỏi gì không"

- Không.

Xong ông dẫn tôi ra phòng ngoài chỉ cho xem những máy hút bụi, máy đánh sàn nhà, máy hút nước, những dụng cụ dùng để thông cầu tiêu v.v... Ở góc phòng bên trái tôi nhìn thấy bốn cái thùng phuy chứa đầy hóa chất màu xanh, màu vàng trong ngâm những cái vỉ hình tròn cở cái bánh tráng (buffing pad) làm bằng một loại kim thuộc đặc biệt dùng để chà sàn nhà.

Công việc của tôi hàng ngày là janitor tức là lao công, nhưng ở nhà thương họ gọi là housekeeping. Việc làm thật vất vả, bận rộn và nhiều "pressure" không cần dùng trí, chỉ cần có sức khỏe và nhanh nhẹn, lương tiền thì chỉ hơn lương căn bản 15c (minimum wage) mỗi giờ. Tôi vui vẻ làm việc đó gần hai năm cho tới khi tôi kiếm được việc khác khá hơn.

Ngồi nghĩ lại những ngày đầu tiên đến Mỹ thấy mình thật là lố bịch, cứ ngỡ rằng với những văn bằng Đại Học mà mình có ở Việt Nam, biết Anh ngữ là kiếm được một việc làm vừa ý, lương cao. Đó là ảo tưởng và sai lầm lớn của tôi.

Muốn có một công việc khá hơn và đúng với nghề nghiệp mình thích thì phải dùng thời giờ rảnh ban đêm và cuối tuần để cắp sách đi học. Ở Mỹ trường học mở ra khắp nơi không giới hạn tuổi tác và cả ngày lẫn đêm, nếu nhẫn nại và quyết chí ta vẫn đạt được những kết quả ta mong muốn.

Bác Sĩ Parada của Mexico than thở: "When you cross the border into US your knowledge doesn't apply here (Khi anh vượt biên đến Mỹ, kiến thức của anh không dùng ở đây). Cách đây mấy năm có lần tôi đọc trong tờ Los Angeles Times, ký giả Nora Zamichow (Times Staff Writer) viết bài: Immigrant Professionals in Los Angeles Area Hunt Dignity, Jobs Employment: Credentials frequently prove worthless here. Doctors and others often must take menial work.

Trong bài viết tác giả đã phỏng vấn bốn nhân vật kèm theo hình ảnh:

1/ Giáo sư Luis Ruiz (37 tuổi), nguyên là giáo sư Toán và Kinh Tế tại Đại Học Quốc gia Nicaragua đến Mỹ hiện làm người giao thức ăn cho nhà hàng Propeye's ở Los Angeles. Tác giả viết: "Unlike the majority of immigrants flocking to Southern California, Ruiz, a native of Nicaragua, is a professional, a college graduate who commanded respect and a tittle in his own country. But in Los Angeles, his career unraveled anh his hard-earned diplomas are as meaningless as candy wrappers." (Không giống như đa số di dân khác tụ tập ở Miền Nam Cali, Ruiz, gốc người Nicaragua, tốt nghiệp đại học, có nghề chuyên môn, có chức tước và được sự kính trọng ở quê hương anh, nhưng ở Los Angeles, công việc của Anh đã được sắp xếp lại và bằng cấp mà khó khăn lắm Anh mới đạt được là vô nghĩa như những giấy gói kẹo.)

2/ Bác Sĩ Juan Jose Parada (41 tuổi) của Mexico chuyên về khoa mổ ở tiểu bang Nayarit, Mexico đến Mỹ làm thợ phụ trong tiệm bán hột xoàn ở Los Angeles. Khi chiến tranh vùng Vịnh xảy ra 1991 (Persian Guif War), quân đội Mỹ cần nhiều bác sĩ và y tá, ông nạp đơn tình nguyện làm chân cứu thương ở mặt trận (Medictor Corps man) dù gì cũng dính dáng đến nghề thuốc, ông bị từ chối và họ chê là quá già (Too old, he was told)

3/ Nữ Bác sĩ Elizabeth Paulino (28 tuổi), Cộng hòa Dominican đến Mỹ, những năm đầu cô xin làm cashier ở tiệm bán quần áo J.C Penney và khi điền đơn xin việc cô chỉ khai là tốt nghiệp Trung Học. Cô nói: "It was too embarassing to say I had graduated medical school" (Thật là rất mắc cỡ nếu tôi đã tốt nghiệp trường thuốc).

4/ Mục sư Giung Goo (55 tuổi) Đại Hàn, ông đã làm mục sư 20 năm ở Hán thành, đến Mỹ ông làm janitor ở Los Angeles. Ông tâm sự: "For myself and my wife, I feef it was a mistake that we immigrated here." (Đối với tôi và nhà tôi, tôi cảm thấy đó là một lỗi lầm khi chúng tôi đã di dư đến đây).

Đại Hàn không có Cộng Sản thống trị như ở Việt Nam thì mục sư mạnh miệng tâm sự như vậy, thử để tụi Cộng Sản Bắc Hàn hốt trọn Nam Hàn, Mục sư nghĩ sao"

Tác giả bài báo không kết luận mà có ý để chúng ta tự tìm hiểu và suy diễn tùy theo ý mỗi người.

Nguyễn H.Thời

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,243,328
Bà Đoan mấy bữa nay bận rộn với hai đứa con: thằng Doãn lên 9 và con Liên lên 7, hễ bà đi làm về chưa kịp uống ngụm nước thì chúng nó hối thúc đi chợ mua sắm đồ dùng để đi cắm trại. Thân thể mệt nhừ sau 8 tiếng làm trong hãng, bà chỉ muốn về nhà ngồi trên chiếc Lazy-boy nghỉ ngơi chốc lát, nhưng xem chừng số bà lận đận lao đao từ nhỏ
Xin hỏi thực lòng nhé, trên đời này chuyện gì khiến ta vưà vui mừng lại vừa ngao ngán" - Xin thưa, đó có phải là khi ta nhận được thiệp mời đám cưới không" - Taị sao vậy cà " - Đơn giản thôi. Ta mừng vì bạn bè còn nhớ đến ta, hàng xóm láng giềng còn nghĩ đến ta. Nhưng khi phải đi dự tiệc lại là nỗi khổ. Cách đây bẩy tám năm về trước cặp vợ chồng
Khoảng bốn giờ chiều Sandy bấm điện thoại intercom, bảo cô muốn nói chuyện ngay với Bích. Bích vội nhấn nút "save" để giữ laị những gì vừa đánh vào computer rồi mau mắn tới văn phòng riêng của cô ta. Nàng phân vân tự hỏi sao hôm nay cô trưởng phòng có vẻ tư lự, khác hẳn bản tính vui vẻ, hay bông đùa thường ngày.
Nhà tôi và tôi mở nhà hàng ăn tại Mỹ từ năm 1977 tới năm 2002 thì tạm đóng cửa vì lý do sức khỏe. Tính ra khoảng thời gian làm nhà hàng được đúng 25 năm. Trong dự tính nhà tôi còn muốn tiếp tục làm thêm 10 năm cho đủ 35 năm con trâu đi cày. Hiện nay nhà tôi vẫn còn say mê muốn tiếp tục lăn sả vào cơn ác mộng này như một vài
Hình như bất cứ ai khi thấy cảnh-sát thì thường có tâm trạng hơi sờ sợ. Nhất là di dân Việt-Nam như tôi, với ấn-tượng công-an hành xử ở quê nhà, lại thêm chẳng hiểu tiếng Anh thật rành rẽ, nên thấy cảnh-sát là tự nhiên dè chừng! Đang lái xe trên freeway mà thấy bóng xe cảnh-sát là giảm ngay tốc-độ! Nghe còi hụ xe
Tôi sinh truởng ở miền Nam lớn lên theo cuộc chiến, tôi biết Hà Nội qua sách vở, báo chí. Trong chiến tranh tôi nhìn về phương Bắc như một kẻ thù cần phải tiêu diệt, mộng ước của chúng tôi phải đặt chân lên Hà Nội bằng đôi giầy "sô". Nhưng những điều đó chỉ là một ảo tưởng. Kết thúc cuộc chiến 20 năm, nguời Hà Nội gọi chúng tôi
Hồi còn trẻ, trò Thọ vẫn thường rầu rĩ mỗi khi phải thay đổi trường học. Nhưng thời gian trôi nhanh..., mái tóc huyền ngày xưa cầu cứu thuốc nhuộm che dấu màu trắng ai oán, thì Thọ bỗng nhận ra mình là người may mắn được học nhiều trường, có dịp tham dự và làm quen với vô số bạn mới ở nước ngoài. Cách đây 6 tháng
Thành, con trai lớn của tôi nay sắp sửa lên đường đi hỏi vợ. Nhìn con trai trưởng thành, tôi mỉm cười khi chợt nghĩ đến chính mình: mới ngày nào còn là cậu bé mặc quần đùi chơi bắn bi quên cả giờ cơm trưa về nhà bị ba phạt quỳ, mà nay sắp sửa thành "anh xui." Thành năm nay gần 34 tuổi, nó và cô bạn gái quen nhau vì bọn trẻ
Lễ Vu Lan năm nay tám chị em chúng tôi vẫn còn may phước để trân trọng gài cái bông hồng trên áo. Má tôi năm nay trên tám chục tuổi rồi mà má vẫn còn khoẻ mạnh, tiếng nói còn sang sảng, tinh thần còn minh mẫn tuy rằng đi đứng đã có phần chậm chạp. Tại sao chỉ có ngày lễ Vu Lan cho Mẹ mà không có ngày lễ Vu Lan cho Cha"
Một tối ăn sinh nhật ở nhà người bạn láng giềng đã vãn. Bà con bè bạn về gần hết, chỉ còn lại mấy thằng bạn thân quây quần quanh cái bàn nhỏ ở patio, chưa chịu chia tay. Anh H, chủ nhà, bữa nay 49, coi bộ hơi "xừng xừng", và muốn cuộc vui "birthday" của mình tiếp tục "tới bến", nên xách
Nhạc sĩ Cung Tiến