Hôm nay,  

Một Nén Hương Cho Chị

05/01/200100:00:00(Xem: 175129)
(Bài tham dự số 139\VB1009)

Thật là xúc động, khi tôi được chị bạn cho hay, có một đồng hương vừa nằm xuống, không cháu con, không họ hàng thân thuộc.

Tôi điện thoại liên lạc với một số bạn bè để cùng đến tiễn đưa người xấu số. Chúng tôi đền nhà quàn cùng với một số anh chị em ở Mental Health - Tất cả độ 20 người.

Chị nằm đó, gương mặt hiền từ, như người đang ngủ say. Tôi chưa một lần biết chị, nhưng sao tình thương của tôi đối với chị như người thân thuộc, và tôi chắc mọi người có mặt lúc đó cũng cùng tâm trạng như tôi.

Chị cô đơn quá, không một vành khăn trắng, không một giọt nước mắt của người thân, không một ly nước, một bát cơm cúng, một dĩa trái cây; duy nhứt chỉ có một bó hoa và một lư hương đang tỏa làn khói mong manh như đưa hồn chị vào cõi hư vô.

Qua lời cô Phấn, người phụ trách ở Mental Health, và cũng là người trực tiếp chăm sóc chị tại nhà mấy năm nay, chúng tôi được biết chị tên Trần Thị Xinh, 73 tuổi, qua Mỹ hơn mười năm, chị sống ở Housing. Chị có người con trai tên John Dũng, nhưng con chị đã bỏ mẹ đi từ lâu, khi Cali, lúc Texas. Hai năm trước, Dũng có về thăm chị, rồi từ đó đến nay bặt tin. Ngoài ra không nghe nói đến thân nhân ở VN.

Tiểu sử chị ngắn ngủi thế thôi. Cô Phấn bảo lúc sau nầy, dù bịnh nặng chị cũng rán lần từng bước ra tựa cửa, đôi mắt ngó xa xăm như đang mong chờ đứa con phiêu bạt trở về bên gối mẹ. Nhưng chị đã không được nhìn thấy con, niềm mơ ước lớn nhất trong đời chị.

Chị còn có thêm điều mơ ước thứ hai, thật đơn sơ, là sau khi nhắm mắt, chị sẽ được ni sư cùng các ni cô tụng kinh để hồn chị được siêu thoát. Nhưng điều mơ ước đơn sơ này chị cũng không được toại nguyện; vì ni sư và các ni cô phải đi tụng cho một đám tang khác cùng ngày.

Trước tình cảnh đó, chị Mười, một trong những người bạn thường gặp chị ở Mental Health, đứng ra điều khiển buỗi lễ cầu siêu cho chị. Và chúng tôi, những người khác tôn giáo như: Cao đài, Tin lành, Moman, Công giáo cùng cầu nguyện cho chị theo nghi thức Phật giáo.

Chị Mười chỉ là một Phật tử như bao Phật Tử bình thường khác, nhưng chị đã hoàn tất lễ cầu siêu thật tốt đẹp trong tình cảm chan chứa tình đồng hương. Có điều chúng tôi muốn nói lên đây là ngoài cô Phấn, còn có Cậu Long cũng cùng làm việc ở Mental Health, họ là hai tấm lòng vàng đã giúp người quá cố trước và sau khi chết với tình cảm thật cao quý, bất vụ lợi.

Khó ai có thể cầm được nước mắt, khi thấy cậu Long đứng lên ngỏ lời cám ơn những người hiện diện với tiếng nấc nghẹn ngào, cùng với những giọt nước mắt phát xuất tự đáy lòng.

Riêng cô Phấn, từ lúc bước chân vào nhà quàn, chúng tôi đã thấy đôi mắt cô đỏ hoe, nức nở. Kể với mọi người về lần gặp gỡ sau cùng của người chết với cô, như chính thân nhân cô vậy. Nhìn cô Phấn, cậu Long nức nở, lòng mọi người se thắt, và tự nhủ, tại sao những giọt nước mắt đó không là của con chị, của thân nhân chị!

Chúng tôi cũng thấy có sự hiện diện quý báu của bác sĩ Trần Duyệt Tảo, chủ tịch Cộng Đồng VN tại Utah. Bấy giờ là 12 giờ trưa ngày thứ sáu 1-9-2000, giờ ông đang làm việc, nhưng ông đã đóng cửa phòng mạch, đến với người xấu số. Ông không phụ lòng đồng hương đã trao trách nhiệm lãnh đạo cộng đồng cho ông. Ngoài bác sĩ Tảo, còn có ông Chung Chí Kiên đại diện đạo Moman, những vị khách còn lại chỉ là số bạn bè biết hoặc không biết chị. Ngoài ra không thấy đoàn thể nào khác đến với chị.

Chị mất từ ngày 26-8-2000, đến lúc tiễn chị đi là ngày 1-9-2000, thời gian khá dài để mọi người biết tin, đến với chị, nhưng có lẽ là thứ sáu, nên ai cũng bận đi làm.

Điểm đáng trân trọng của người quá cố, là biết trước sự cô độc của mình khi ra đi, cũng như không muốn làm gánh nặng cho cộng đồng, chị đã mua insurance, nên khi nằm xuống, nhà quàn đã lo tất cả cho chị thật chu toàn.

Chúng tôi tiễn chị đến nghĩa trang ở đường Redwood. Địa thế nơi chị an nghỉ thật tốt. Tất cả nhưng ngôi mộ nơi đây đều nằm trên những mảnh đất bằng phẳng, riêng chị được an táng trên gò đất cao, cùng với số ít ngôi mộ khác có được địa thế tốt như vậy.

Trời Utah nóng bức, có lúc nhiệt độ lên 105 độ F, nhưng mấy hôm nay âm u, buồn bã khác thường, mưa từng cơn, gió rít từng hồi, phải chăng sự ra đi cô độc của chị đã động đến đất trời.

Những nắm đất cuối cùng được đắp lên mộ chị, vùi chôn một kiếp người, vùi chôn cả sự đau buồn cùng ước nguyện của chị vào lòng huyệt lạnh.

Vĩnh biệt chị, xin chị ra đi thật nhẹ nhàng, thanh thản, vì cô Phấn, Cậu Long và đồng hương không bỏ chị cô độc trên đoạn đường chót của một cuộc đời chị.

Tôi cũng cầu mong sao có ai biết được John Dũng ở đâu xin nhắm giùm, hoặc qua bài báo nầy, đứa con lạc loài của chị biết tin, sẽ trở về, thắp cho chị nén hương, chít vành khăn tang và khóc những giọt nước mắt muộn màng trong tình thâm mẫu tử; để đồng hương khi nhắc đến chị, không còn ngậm ngùi vì chị đã...

"Vùi nông một nấm, mặc dù cỏ hoa,
rải bao thỏ lặn, áo tà
Ấy mồ vô chủ ai mà viếng thăm."

Utah 9-3-2000
Ngô Thị Quân

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,094,365
Tác giả vượt biển đến Mỹ năm 1983, khi đúng 18 tuổi. Sau 30 năm định cư, bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là một bài viết vui, đáng đọc. Phần minh hoạ được tác giả kèm theo bằng nhiều hình ảnh sống động, nhưng vì lấy từ mạng internet nên không tiện đăng lại.
Tác giả sinh năm 1939, hiện là cư dân Houston, Texas, tham dự Viết Về Nước Mỹ từ 2009 và đã góp nhiều bài viết đặc biệt. Trước 1975, ông là sĩ quan QLVNCH. Bị băt tù binh ngày 16/04/1975 tại mặt trận Phan-rang.Ra tù 1984. Vượt biên 1986.
Tác giả định cư tại Mỹ từ 1992, hiện là cư dân Cherry Hill, tiểu bang New Jersy. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của Song Lam là một tự sự, “Tháng Ba, Trời Đất Vào Xuân”. Bài thứ hai của bà là lá thư chia sẻ chuyện chồng con, dâu rể với một tác giả Viết Về Nước Mỹ:
Đúng 40 năm trước, 29 tháng Ba 1973, là ngày toàn bộ quân Mỹ rút khỏi Việt Nam theo hiệp định đình chiến Paris. Nhân dịp này, bài viết về nước Mỹ hôm nay là chuyện về một cựu chiến binh Mỹ còn nặng lòng với mảnh đất từng là chiến trường xưa. Tác giả bài viết, trước Tháng Tư 1975, còn là học trò, từng cộng tác với tuần báo Tuổi Ngọc. Mong Tôn-Nữ Thu Dung sẽ tiếp tục viết thêm.
Tác giả tên thật là Nguyễn văn Hoa, sinh năm 1947 tại Quảng Bình, Việt Nam. Tốt nghiệp kỹ sư điện, học cao học và soạn luận án tiến sĩ kỹ sư (1970-75). Từ 1970 đến 1975 dạy đại học kỹ thuật tại Sài gòn. Năm 1975 định cư tại Hoa Kỳ, làm việc cho công ty tiện ích ở North Dakota cho đến năm 2012 thì về hưu. Sau đây là bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông.
Tác giả nguyên là một sĩ quan hải quân VNCH, một nhà thơ quân đội. Sau tháng Tư 1975, ơng là người tù chính trị, định cư tại Mỹ theo diện H.O., hiện là cư dân San Diego. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ những năm đầu tiên, Phạm Hồng Ân đã nhận giải danh dự 2012. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả, tự giới thiệu là “người viết mới toanh” vì chưa từng viết bài gởi cho báo nào, cả ở VN lẫn Mỹ. Sơ lược tiểu sử: Từ 1971, từng Trung Học Nguyễn Đình Chiểu, Mỹ Tho. Qua Mỹ năm 2009. Hiện ngụ tại Milpitas, San Jose, California. Sau nhiều năm nuôi con, hiện ở nhà coi cháu. Mong Đồng Tâm sẽ tiếp tục viết.
Tác giả sinh quán tại Hội An, Quảng Nam, tốt nghiệp Đốc Sự Học Viện Quốc Gia Hành Chánh, Cựu tù chinh trị, hiện định cư tại Virginia, đã góp bài cho Việt Báo Viết Về Nước Mỹ từ nhiều năm qua.
Kông Li là bút hiệu vui vẻ của Phạm Công Lý, tác giả từng nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2011. Là một cựu sĩ quan VNCH, cựu tù, ông cùng gia đình đến Mỹ từ tháng 11/1994 theo diện HO, định cư tại Boston. Công việc từng làm: thông dịch cho Welfare, social worker, phụ giáo, tutor toán ở Middle School của Boston Public Schools.
Tác giả là cư dân San Jose, cơng việc: Income Tax Services. Ông góp nhiều bài viết và đã nhận giải thưởng đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2007, với bài "Từ Vùng Kinh Tế Mới Tới Nước Mỹ". Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Nhạc sĩ Cung Tiến