Hôm nay,  

Người Nghèo Ở Mỹ Cũng Sướng?

05/01/200100:00:00(Xem: 155575)
(Bài tham dự số 141\VB1011B)

Ta vẫn thường nghe diễn tả hai cảnh sống giàu nghèo khác biệt nhau bằng cụm từ thông dụng:

"Giàu sang sung sướng, Nghèo hèn khổ cực"

Thế nhưng ở Mỹ, nhiều người lại có nhận định về cảnh sống quanh mình:

"Giàu sướng, nghèo cũng sướng. Chỉ người đi làm với lương thấp là khổ"

Ta hãy cùng quan sát tìm hiểu mỗi cảnh đời trong xã hội Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ, một siêu cường quốc giàu mạnh nhứt thế giới, để minh chứng cho giá trị câu nói trên đây, mà mới nghe qua như có phân nào nghịch lý.

1. Giàu thì sướng là điều hiển nhiên, ai cũng thấy được rõ ràng cụ thể. Câu "Có tiền mua tiên cũng được" tuy là lời nói có phần quá đáng, nhưng biểu lộ được cái sung túc thỏa mãn về vật chất của người giàu, "muốn gì được nấy" Điển hình như người "Hy Lạp vàng", nhàø tỷ phú Onasis- vua tàu chở dầu, dù đã già, vẫn cưới được người phụ nử trẻ đẹp Jacqueline Kennedy, góa phụ cố Tổng Thống Mỹ John F.Kennedy, vị Tổng Thống trẻ tuổi nhứt trong lịch sử Hoa Kỳ. Bà đã từng nổi tiếng trong vận động thu hút cử tri, đem thắng lợi trong cuộc tranh cử chức Tổng Thống cho chồng. Ngày lễ tái hôn, người đẹp Jacqueline mua sắm hao tốn đến hai triệu Mỹ Kim của ngài tỉ phú già Onasis.

Câu nói: "Tiền không đem lại hạnh phúc" chỉ là trường hợp cá biệt ít khi xảy ra.

2. Người có job lương thấp là khổ" Lương thấp mà ta thường thấy là trên duới $1,000 USD mỗi tháng. Họ phải đóng thuế lợi tức, mà nếu còn độc thân thì chịu thuế tới khoảng 35%. Lại còn thêm nhiều thứ tăng tốn kèm theo khác, như tiền thuê nhà, tiền khám và trị bệnh phải share cost, tiền mua xe và đóng bảo hiểm vân.vân... lại không được hưởng trợ cấp foods-stamp.

Trong nhà có một đôi vợ chồng mà lương tổng cộng trên $1,200. Phải phụ trả tiền khám và trị bệnh $280 mỗi tháng. Tem thực phẫm bị cúp, tiền thuê nhà single house cũng tăng lên $216.

Những người đi làm cũng có an ủi, hãnh diện không là gánh nặng xã hội, làm lâu được tăng lương, khi thất nghiệp hoặc đến tuổi hưu trí nghĩ việc sẽ được tiền đền bù tương xứng. Nếu có nghị lực phấn đấu vươn lên, vừa làm vừa học hoặc làm thêm giờ overtime, thì công danh sự nghiệp càng dễ tăng tiến.

3. Còn người nghèo cũng sướng" Về ăn ở thì nghèo xin được nhà housing, nếu mượn G.A (General Asistance) để sống thì chỉ trả tiền thuê mỗi tháng vài ba chục. Nếu đi học college, chẳng những không phải đóng tiền học phí, mà còn được trợ cấp tiền financial aid, ăn ở tươm tất. Chịu tập làm thêm work sdudy mỗi giờ $6 khỏi thuế, được trợ cấp thêm cả trăm đồng foodstamps mỗi tháng, có dư tiền để xài trong những tháng nghĩ hè và Tết. Nếu tự nấu ăn thì tiền chợ cho mỗi người đủ dinh dưỡng khoảng $120 hàng tháng. Người nghèo còn được cấp trẻ xe bus đi lu bù không hạn chế với giá rẻ $20/tháng. Khám và điều trị bệnh được miễn phí, xài điện gas cũng được trợ cấp từ 30% hoặc hơn.

Chữ "nghèo cũng sướng" còn có nghĩa bóng là sướng ít thôi, vì lẽ khám bệnh thì phải chờ đợi rất lâu, thường khi cả ngày. Di chuyển bằng xe bus thì phải đứng chờ ở trạm ngoài trời, mùa hè nắng nóng gay gắt, mùa đông mưa gió rét run người, về đêm hoặc nơi vắng vẻ càng thêm sợ.

Người nghèo thường không dám ăn tiệm và ít khi mua sắm, lại còn khổ tâm vì không giúp được người thân vẫn còn đang đói rách ở quê nhà. Có khi huynh đệ nợ phải bán cả căn nhà thừa tự mà mình mang tiếng Việt Kiều cũng không đủ sức cứu gỡ.

Nếu đã nghèo lại còn dốt tiếng Mỹ thì cái khó cái khổ càng thêm chồng chất. Chẳng hạn như Nam mua lầm máy cassette tân trang, còn trong thời gian bảo hành đã bị trục trặc, đem trả lại tiệm thì họ check computer nói đã có sửa nơi khác ("). Phải lớn tiếng răn đe sẽ nhờ cơ quan bảo vệ người tiêu dùng thưa ra tòa án thì tiệm mới chịu sửa chửa free, chớ Nam vào biết "cơ quan bảo vệ người tiêu dùng" ở đâu" Mà không nói được tiếng Mỹ làm sao trình bày"

HOÀNH NGUYỄN

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,867,659
Cầm tờ báo Việt ngữ trên tay, ông Nguyễn có nhiều bực tức. Ông lẩm bẩm "Già rồi, còn làm ăn gì được nữa."
Mục đích sau cùng của người di dân hay tị nạn ở xứ này là trở thành công dân Mỹ
Huy đang nằm nghe Hồ Điệp ngâm bài thơ “Tống Biệt Hành”
Có cả ngàn điều tôi muốn nói về mẹ, mẹ tôi. Năm 1989 tôi nhận được tin giống như từ trời rơi xuống. Nguyên ngày hôm đó tôi sướng lâng lâng bay bổng, bởi cứ tưởng rằng đã bị mồ côi cả đời
Mẹ là nguồn gốc của nụ cười và niềm hạnh phúc. Không gì sánh bằng tình yêu thương và công ơn dưỡng dục của mẹ. Nhưng trong cuộc sống không ai hoàn hảo - kể cả mẹ - những người đang vô tình không biết rằng ở đâu
Tôi không còn nhớ rõ hồi thời VNCH có bao nhiêu tỉnh, bao nhiêu thành phố
Tôi để tâm tới lá cờ nước Mỹ từ trước khi đến xứ này. Nguyên cớ cũng là từ tên con trai của tôi. Năm ngoái tên này 5 tuổi. Tôi nhớ là bữa đó tôi đang xem
Khách vào. Miệng hỏi như một máy tự động - May I help you" Bắt khách vào bàn, chùi nước sơn
Hôm nay, Mother’s Day 2009 đặc biệt đúng vào ngày 10 tháng 5. Ngày này năm 1908, buổi lễ Mẹ đầu
Mẹ ngồi bệt xuống ghế đá ở một góc sân bệnh viện. Trời nóng quá, Mẹ đi hai chuyến xe bus
Nhạc sĩ Cung Tiến