Hôm nay,  

Hai Lần Đến Mỹ

13/11/200200:00:00(Xem: 197444)
Người viết: Lê Tiến Đức

Bài tham dự số 15\VBST

CHƯƠNG TRÌNH H.O. BỎ RƠI CÁC SĨ QUAN CHUYÊN GIA

Đó là chi tiết đáng chú ý trong bài viết này: Vì hạn định 3 năm cải tạo, chương trình HO của Mỹ đã bỏ lại Việt Nam hàng ngàn sĩ quan chuyên viên kỹ thuật, như trường hợp tác giả bài viết.

Ông Lê Tiến Đức sinh năm 1932, cựu sĩ quan Công Binh VNCH. Sau năm 1975, Cộng Sản tập trung toàn bộ sĩ quan VNCH đưa vào nhà tù. Nhưng vì nhu cầu, phải để các sĩ quan có chuyên môn như kỹ sư, bác sĩ... về trước thời hạn 3 năm.Ông Đức tốt nghiệp trường kỹ thuật Phú Thọ, "tuổi cải tạo" thiếu mất 45 ngày, không d9ược xếp vào diện HO. Các con phải vượt biên 6,7 lần tù tội mới có người đi thoát. Mãi tháng 12-1999, ông Đức mới có dịp định cư tại Mỹ theo diện dđoàn tụ.Hiện nay, ông Đức và các con sống tại San Jose.


Năm 1960, tôi được Cục Công Binh QLVNCH đề cử tham dự Khóa học căn bản xây dựng tại trường Công Binh FORT BELVOIR, bang VIRGINIA, cách WASHINGTON DC 25 miles. Đoàn chúng tôi gồm 10 người, lên đường tháng 2 năm 1960. Tên của đoàn viên được sắp theo vần, do vậy tên tôi là Đức được sắp đầu và bên cạnh tôi là chử LEADER nên nghiễm nhiên tôi làm trưởng đoàn.

Chúng tôi đi máy bay cánh quạt, bay từ Saigòn qua căn cứ CLARKFIELD của Mỹ ở PHILIPPINES, ngủ lại một đêm rồi sáng hôm sau bay tiếp, ghé đảo GUAM, đảo WAKE, đảo HAWAII và đến SAN FRANCISCO sau 14 giờ bay.
Lần đầu tiên đặt chân lên đến Mỹ, dù là hòn đảo nhỏ hay tại phi trường, chúng tôi đều được đón tiếp niềm nở, chỉ dẩn tận tình. Ấn tượng đầu tiên của tôi với nước Mỹ rất tốt đẹp. Người Mỹ gọi chúng tôi là sĩ quan đồng minh (ALLIED OFFICERS) như vậy có nghĩa là người VIỆT NAM và người MỸ đứng chung một chuyến tuyến tự do để bảo vệ đất nước.

Nghĩ ngơi tại SAN FRANCISCO 3 ngày, chúng tôi được nhân viên phụ trách đón tiếp tham khảo ý kiến và cho chúng tôi tự do chọn lựa một trong ba phương tiện di chuyển từ California đến VIRGINIA: máy bay, xe lửa, xe bus. Sau khi hội ý, chúng tôi đồng ý đi xe lửa, vòng qua các tiểu bang miền Nam để thưởng ngoạn phong cảnh.

Với người Mỹ, hễ người nào có trách nhiệm cao thì quyền lợi hưởng nhiều hơn. Vì tôi là trưởng đoàn nên họ dành cho tôi một phòng riêng biệt trong toa xe lửa với đầy đủ tiện nghi. Lẽ tất nhiên là tôi san sẽ cùng các bạn tôi những tiện nghi đó nhưng tôi muốn nêu lên đây nhận xét thứ hai về nước Mỹ là rất chu đáo và sắp xếp rất khoa học, rất thực tế trong cuộc sống hằng ngày. Năm 1960, kinh tế nước Mỹ chưa mạnh bằng bây giờ nhưng trong suốt cuộc hành trình, tôi đã chú ý quan sát để tìm hiểu thêm về nước Mỹ. Tàu xuyên qua các cánh đồng cỏ xanh mướt chăn nuôi súc vật, không khí trong lành, môi trường không bị ô nhiễm nên tuổi thọ của người dân càng ngày càng tăng cao. Những hàng cây dọc hai bên đường vừa thức giấc sau một mùa đông đã bắt đầu nẩy lộc đâm chồi. Đất nước thanh bình trong những cảm nhận đầu tiên làm tôi thèm muốn một nước Việt Nam không có chiến tranh, không có hận thù.

Sau những ngày học tập miệt mài về chuyên môn kỷ thuật, nhà trường còn tổ chức những buổi đi thăm vào cuối tuần những danh lam thắng cảnh, các viện bảo tàng, các đài tưởng viện. Lịch sử oai hùng của công cuộc dựng nước và giữ nước làm cho người Mỹ hãnh diện về cuộc chiến đấu gian khổ của họ và cùng nhau sát cánh để kiến tạo một nước Mỹ như ngày hôm nay.
Khi đứng bên bờ sông POTOMAC trong dịp lễ hội" Hoa Anh Đào nở", tôi nhìn thấy những gia đình người Mỹ, vợ chồng con cái hớn hở vui tươi dưới rừng hoa, tôi hiểu nước Mỹ muốn làm tất cả để người dân có một cuộc sống vui tươi, hạnh phúc.

Khi leo lên tháp"Tưởng niệm tổng thống GEORGE WASHINGTON",tôi hiểu người Mỹ tại sao lại trân trọng và biết ơn vị tổng thống đầu tiên của họ đến thế. Một người Mỹ da đen đỏ đứng hàng giờ cùng tôi duới chân tượng đài tổng thống ABRAHAM LINCOLN, chúng tôi chỉ đứng im lặng, ngưới nhìn và chiêm ngưỡng vị tổng thống đã cố gạt bỏ sự kỳ thị chủng tộc, đem lại sự bình đẳng giữa các mầu da và đã bỏ mình vì lý tưởng cao cả đó.

Có biết bao nhiêu điều để nói về nước Mỹ nhưng trên trang giấy nhỏ nầy không thể nói hết được. Tháng 2 năm 1961, tôi rời nước Mỹ trở về quê hương, mang theo nhiều ấn tượng tốt đẹp về một đất nước bao la hùng vĩ.

Ngày 27 tháng 12 năm 1999, 39 năm sau, tôi mới có dịp trở lại nước Mỹ lần thứ hai.
Với tấm bằng kỷ thuật xây dựng học tại Phú Thọ (Saigon) và tu nghiệp tại Hoa Kỳ, tôi cùng các sĩ quan khác có chuyên môn Kỷ thuật như bác sĩ, kỹ sư từ trại cải tạo tập trung về trước thời hạn mà chương trình HO cho phép (3 năm) là 45 ngày. Trong thời gian tôi còn ở trại tập trung cải tạo, vợ tôi tần tảo tháng ngày, thắt lưng, buộc bụng, bám lấy chợ trời LÊ THÁNH TÔN để nuôi chồng cải tạo và 7 đứa con ăn học. Rồi cũng tại chợ trời ở góc chợ Bến Thành đó, vợ tôi đã chắt chiu từng chỉ vàng một để cho chồng con vượt biên tìm chân trời TỰ DO. Nào mấy ai đi một lần mà thoát được. Tôi vượt 4 lần, 2 lần bị bắt, 2 lần bị rượt đuổi chạy được về nhà nhưng không đi thoát. Bốn đứa con tôi, đứa may mắn nhất cũng phải đi từ 2 lần mới vượt được. Đứa xui xẻo phải 7 lần ở tù mới thành công. Có 2 đứa bị tàu chết máy ngoài khơi, lênh đênh trên biển 15 ngày, mạng sống như chỉ mành treo chuông, may mà không vào bụng cá, nhờ hồng phúc của ông bà mà vào được đất liền. Chính những đứa con này đã bảo lãnh vợ chồng tôi trở lại nước Mỹ vào ngày 7 tháng 12 năm 1999 theo diện ODP.

Đến phi trường quốc tế SAN FRANCISCO vào buổi trưa, vợ chồng tôi chỉ mất 3 phút để được đóng dấu "THƯỜNG TRÚ NHÂN" vào hộ chiếu. Thủ tục nhập cảnh rất chính xác và nhanh chóng. Khi đi ngang qua cửa thứ hai để ra ngoài gặp thân nhân, tôi được một cô nhân viên rất trẻ với nụ cười tươi đón tiếp, như sợ chừng tôi không nói và nghe được tiếng Mỹ nên cô chỉ vào tấm áp phích có vẽ các loại trái cây với dòng chữ "Có mang theo loại trái cây gì thì để lại đây trước khi ra ngoài". Tôi mỉm cười đáp lễ và trã lời cô gái bằng tiếng Mỹ: "Chúng tôi xin cám ơn cô đã đón tiếp chúng tôi đến Mỹ bằng nụ cười đẹp. Tôi đã từng đến Mỹ nên am hiểu luật pháp Mỹ. Trong hành lý chúng tôi không có loại trái cây gì cả."

Cô nhân viên lại cười kèm theo đôi mắt tròn xoe: "Ông nói tiếng Mỹ rất chuẩn xác. Xin cảm ơn và xin chúc ông bà thành công trên nước Hoa Kỳ khi đoàn tụ với gia đình."
Đó là nước Mỹ trẻ trung, nước Mỹ lịch sự. Lẽ tất nhiên, dù ở đất nước nào, trong cuộc sống, khi nào cũng đáp ứng được tất cả những ý ta mong muốn. Những ngày ban đầu của việc định cư cũng phải gặp nhiều trở ngại: giờ giấc, thời tiết, nơi ăn chốn ở. Biêt bao nhiêu là sự cách biệt. Khác với suy nghĩ lúc còn ở nhà. Nhưng có một điều là chúng ta khẳng định là nước Mỹ thật lòng muốn giúp ta sớm hòa nhập vào cuộc sống mới, về y tế, về xã hội. Cái nổ lực lớn là chúng ta phải cố gắng khắc phục mọi trở ngại. Không thể ngồi một chỗ mà ỷ lại, than vản. Nước Mỹ chỉ cần chúng ta một điều: Tuân thủ luật pháp Mỹ.

Lần thứ hai đến Mỹ, vì sống ở khu dân cư, không phải ở quân trường như lần thứ nhất, tôi mới thấy rõ người Mỹ làm việc cực lực như thế nào. Vào những ngày cuối tuần, họ nghĩ ngơi thoải mái, dọn dẹp nhà cữa, đi chợ, đi mua sắm. Kinh tế phát triển, nạn thất nghiệp được đẩy lùi dần và còn tỷ lệ rất thấp, nhà cửa được xây dựng thêm, mở rộng khu dân cư, chợ búa.
Hai lần đến Mỹ, hai lời cảm ơn.
Lần thứ nhất năm 1960, trong bộ quân phục sĩ quan đồng minh, tôi cảm ơn nước Mỹ đã truyền đạt cho chúng tôi kiến thức về chuyên môn kỹ thuật để về phục vụ đất nước.

Lần thứ hai năm 1999, với cương vị người định cư, tôi cảm ơn cô gái Mỹ trẻ trung, làm nhiệm vụ tại phi trường quốc tế SAN FRANCISCO, đã tiếp đón chúng tôi với nụ cười tươi tắn, làm tôi liên tưởng đến tượng Nữ Thần Tự Do tọa lạc trên lối vào thành phố NEW YORK, tay giơ cao ngọn đuốc soi sáng cho tất cả mọi người muốn hội nhập vào vùng đất mới.

San Jose ngày 24 - 5 - 2000
Lê Tiến Đức

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,699,231
Đang lang thang "ngắm tủ kính" trong khu Phước Lộc Thọ như một người "Di Tản Buồn", Linh giật bắn người khi bị một người vỗ mạnh vào vai. Linh quay lại nhìn với khuôn mặt đằng đằng sát khí thì nhìn thấy ngay một khuôn mặt nham nhở vừa cười vừa nói: - Chị Linh! Nhớ em hông" Hoàng nè! Hoàng hồi xưa ở bên Baton Rouge
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Nhạc sĩ Cung Tiến