Hôm nay,  

Nguời Vợ Bất Ngờ

05/01/200100:00:00(Xem: 191462)
(Bài tham dự số 114\VB0912)

"Ai mua bánh mì nóng không" bánh mì mới ra lò nè." Thằng bé bán bánh mì chỉ mặc một chiếc áo rách nát giữa mùa thu lành lạnh, chắc không đủ ấm. Nam dừng lại mua 2 ổ bánh sau khi xuống xe. Thằng bé nhanh nhẩu bọc hai ổ bánh, Nam móc vội hai tờ giấy bạc năm trăm cho thằng bé.
"Khỏi cần thối" Nam chơi sang lần này vì chàng mới đậu vô trường Dược, có tin trúng tuyển, Nam vội mua vé xe về báo tin cho Lệ biết ngay.
Từ bến xe đò về nhà Lệ hôm nay sao dẹp quá, gặp ai Nam cũng chào hỏi, Nam cảm thấy ai ai cũng vui vẻ, tốt bụng.
Vào đến sân nhà Lệ, Nam chậm bước lại, hình như có ai trong phòng khách. Chợt Nam nghe tiếng ba Lệ:
"Tôi đoan chắc với bà là con Lệ không có chi với thăng Nam mô, nó chỉ là thằng mồ côi mồ cút ở cô nhi viện, nó biết thân phân nó, nó không dám trèo cao mô bà"
"Thì tôi cũng hy vong rứa đó, may cũng nhờ thăng Nam mà con Lệ mới đậu hai cái bằng Tú tài, con mình học sao ông cũng biết mà, khi nào thằng Nam nó từ Sai Gòn trở về tôi cho nó vài chục ngàn và nói thẳng cho nó biết, chứ để mỡ gần miệng mèo không hay mô te.à"
Nghe được mấy câu nói như tát nước vào mặt, Nam thấy nặng cả tay chân, đau nhói ở lồng ngực, bụng dạ thắt lại. Hai ổ bánh mì cũng dường như quá nặng muốn tuôt khòi tay Nam.
Nam muốn gặp Lệ đề nói vài câu, nhưng hai đứa chỉ mới mười tám tuổi, tuổi ăn bám cha mẹ, và dễ dàng gì được làm xiêu lòng ba mẹ Lệ, nổi tíếng cổ hũ, chuyện cưới được Lệ cũng không khác nào chuyên hái trăng trên trời.
"Mình phải hy sinh."
Thời gian sẽ làm Lệ quên Nam, và cũng chưa hẳn làm Nam quên Lệ, nhưng Nam phải hy sinh. Miệng Nam tuy nói hy sinh, nhưng hai dòng nước mắt cứ chảy dài trên má.

Hôm nay biển thật yên lặng, Nam đứng trên boong tàu, đại dương vẫn một màu xanh biếc, sóng trắng xóa đánh vào mạn tàu làm nước tung tóe khắp nơi, mặt trời vừa hé dạng ở phương đông, dường như còn ngái ngủ, lười biếng ra khỏi đám mây. Cả mấy đêm nay, Nam không ngủ được, không ăn được, cảm giá đau nhói ở lông ngực lại trở lại với Nam lần thứ hai, sau khi anh được cấp trên cho biết là miền Nam đã lọt vào tay Cọng Sản. Trên tàu nhốn nháo suốt đêm ngày, kẻ quyết định trở về với vợ con, cha mẹ. Kẻ chọn con đường lưu vong. Riêng Nam, anh dù môt thân một mình, xuất thân từ viện mồ côi. nhưng khi quyết đinh vĩnh viễn xa rời quê hương, anh không khỏi bùi ngùi khóc cho thân phận.
Trong cuộc đời anh, Nam chỉ có vài người thân, bà viện trưởng viện mồ côi, soeur Tuyết người thường đến viện mồ côi ủy lạo, Phú bạn cùng cảnh ngộ và Lệ cô học trò cũng là người yêu xa xưa của Nam. Nhưng mà cái làm Nam luyến tiếc nhất vẫn là viện mồ côi, anh đã sống mười mấy năm trời cực khổ, ăn không no, mặc không ấm, đến trưòng thiếu sách, thiếu vởø, bút mực.
Được sự giúp đỡ của Soeur Tuyết và các người hảo tâm khác mà Nam vượt qua bao nhiêu trở ngại. Những người này không cùng máu mủ, không cùng dòng họ, nhưng tắm lòng của họ đối với Nam có lẻ còn nặng hơn núi Thái Sơn.
Thế rồi bọn Nam cũng đến Mỹ, cả một bọn sĩ quan Hải Quân độc thân đều chọn chung một thành phố để tái định cư.
Do định mạng đưa đẩy, Nam vào ở chung một chung cư với Hải, Hòa, Phát. Cả ba anh đều có cấp bậc cao hơn Nam, nhưng họ vui tính, nhậu nhẹt vào mỗi cuối tuần. Các bạn hải quân khác từ các thành phố lân cận tìm đến nhau mồi khi có dịp, vì di tản năm 1975 với tâm hồn " một lần đi là một lần cách biệt" hay là "chiều nay có một người di tản bùồn, nhìn xa xăm về quê hương dấu yêu".
Đã cùng mặc bộ áo nhà binh, nay lại cô đơn ở xứ người, ai cũng là anh em, ai cũng là ruột thịt. Nam không biết nhâu nhẹt nhiều, không biết làm đồ nhậu, nên anh em cho làm cái chân tài xế.
Đa số các bạn định cư vào các tiểu bang Bắc Mỹ, mùa đông nhiều hơn mùa hè, tuyết đóng gần như quanh năm. Được một cái là cái xứ Bắc Mỹ, lòng kỳ thị của người địa phương không sâu xa như các tiểu bang khác, nên cả bọn Hải Quân đều có bồ Mỹ, trừ Nam ra.
Thật ra Nam cũng trắng trẻo, đẹp trai, nhưng con gái Mỹ họ có cái "gu" riêng, những đứa bạn Nam càng vai u thịt bắp như kiểu thằng Vọi, thì mấy cô Mỹ chiếu cố kỹ.
Có lần thằng Lực, tân binh, thấy ông "thầy" Nam không có bồ, nói con bồ Nancy của nó giới thiệu một cô cho Nam, nhưng cô này cũng có cảm tình với thằng vọi Lực hơn, vì Nam trắng quá, không thuộc loại típ Mỹ thích.


Sau vài ba tháng định cư, và cũng do sự chỉ dẫn của các cô choai choai Mỹ, Nam, Lực và Nancy vào trong farm mua heo sống về làm tiết canh.
Farm cách thành phố Nam ở cũng đến 50 miles. Ngạc nhiên hơn nữa là ông chủ farm bảo trợ hai cô gái Việt, hai cô cũng vui tính, cô chị tên Hồng, cô em tên Hạnh.
Hai chị em than vãn là ở đây buồn quá định dọn về với người anh bà con ở ngoại ô Chicago.
Nam chọn môt con heo nho nhỏ, chân hơi bị què, không dành ăn nổi với đồng bọn nên chỉ lớn bằng nữa các con khác, giá rẻ hơn. Chủ farm có thể dùng súng hay dao để giết, muốn làm tiết canh phải giết bằng dao, chả ai dám tự tay thọc huyết heo, nên thằng Lực tình nguyện. Tất cả đồ lòng đều đuọc chiếu cố đem về, kể cả ruột gan.
Sau mấy lần mua heo Nam đã quen được hai chị em Hồng và Hạnh.
Nam được bạn bè ở Wisconsin xin dùm được basic grant để đi học, anh dự trù sẽ ra đi vào cuối tháng 12 cho kịp khóa khai giảng vào tháng một. Dĩ nhiên một chầu tiết canh lại được tái diễn để tiển người đi.
Trong dip mua heo lần cuối của Nam, Hồng và Hạnh muốn quá giang lên Chicago thăm người anh. Có người đi cùng và là gái Việt hiếm hoi, có nhan sắc nên cả bọn đôc thân đều muốn đi theo, xe chỉ có bốn chỗ ngồi và các cô bồ Mỹ cũng là đàn bà nên cũng ghen tuông, ớt Việt hay ớt Mỹ cũng cay cả mà. Vì thế Nam và Hồng Hạnh ba người trực chỉ qua miền west.
Xe cũ, trục trặt giữa đường, có nơi quá lạnh xe không nổ máy. Tuyết đóng cao như núi, khi đang rơi thì màu trắng dể thương, khi được cào đi thì biến thành một tảng núi băng màu xám xịt, không ai nhìn thấy phong cảnh hai bên lề đường. Xe cũ, thời tiết xấu, nên cả ba phải trọ tại khách sạn, phải dừng lại mua thức ăn. Dần dần cả ba như thân thiết khi nào không hay.
Con rùa bò mãi cũng tới nơi, Hồng trông hồi hộp hẵn ra, hai cô đi mà không cho người anh biết để dành sự bất ngờ.
Loanh quanh mãi rồi Nam cũng tìm ra địa chỉ anh họ của Hồng và Hạnh. Nam chợt thấy buồn, sắp sửa từ gĩa hai cô em rồi. Dù là mới quen nhưng tránh sao sự lưu luyến. Hạnh nói như đọc được ý nghĩ Nam.
"Anh có thể xuông thăm tụi em, theo như anh nói thì cũng gần mà".
Một người thanh niên mở cửa, Hạnh phải bấm vào tay Hồng, miệng nhắc khẽ "Sao mà chị run quá vậy".
Nam cho biết tìm Khải, anh chàng này gọi lớn "Anh hai, có người kiếm anh kìa".
Xuất hiện ở cửa một người thanh niên khác già dặn hơn, đẹp trai, bên cạnh là một cô gái Mỹ thân hình nẩy nở, khêu gợi.
"Who are they, honey""
Khải biến sắc mặt, mở cửa đi ra, khều nhẹ tay Hồng và bảo:
"Ra ngoài anh giải thích cho".
Hồng đột nhiên lấy lại bình tỉnh, nhìn thẳng vào mặt Khải:
"Anh khỏi cần giải thích, chào anh."
Nam từ từ nhận hiểu ra câu chuyện. Anh ra xe ngồi trước, chỉ hơn mười phút sau Hông và Hạnh cũng ra theo. Nam cho xe chạy nhưng không biết phải đi đâu. Hạnh nói thế cho Hồng:
"Tụi em đã bàn thảo, anh Nam chở tụi em lên Wisconsin, nhờ anh mướn cho hai đứa một căn phòng, tụi em cũng đi học như anh."
Nam như môt cái máy, cho xe trực chỉ free way 95 North.

Giờ này Hồng đã là vợ Nam, cả hai vợ chồng đều tốt nghiệp đại học, Hồng lại đi làm tiếp tục để Nam học cao hơn. Cô bé Hạnh giờ có chồng con làm việc tai Indiana.
Con cái đã lớn, năm 1997 hai vợ chồng Nam về California thăm bạn bè và anh bạn Nam rủ đi đến cuộc họp mặt đồng hương nhân dịp Tết.
Nửa vòng trái đất, không hẹn mà gặp, Nam thấy lại ba mẹ Lệ, hai ông bà đã già hẳn nhưng nét mặt vẫn không đổi thay. Hai ông bà không thể nào nhận được ra Nam. Có một thiếu phụ ngồi gần ông bà, chắc là Lệ. Lệ cũng đã 45 tuổi rồi.
Thấy lại người xưa, Nam cố né tránh, trong khi Hồng vui vẻ đi chào hỏi từng người một, nàng đứng nói chuyên cả ba mẹ Lệ, Lệ và một ông khác chừng sáu mươi tuổi.
Hồng ngoắt ngoắt Nam tới, nhưng anh giả vờ chăm chú ăn mấy cái bánh bột lọc. Hồng trở lại bàn, trách Nam:
"Mấy thứ này thường ngày anh ăn không tiêu, sao bữa nay lại thích ăn, em gọi anh mãi mà anh không nghe thấy" Chắc là họ làm ngon""
Nàng liến thoắng nói thêm:
"Hai ông bà dễ thương ghê, con rể chỉ nhỏ hơn vài tuổi, làm bác sĩ ở Việt Nam, qua đây hơi trễ, lớn tuổi rồi đành bỏ nghề thôi."
Nam uể oải:
"Thôi ve,à em"
Hồng thật tình:
"Còn sớm quá mà anh, để em đi lấy bánh nậm cho anh nhé""
Nam đứng dậy:
"Thôi mình đi ăn tiết canh vịt."
Ngạc nhiên, Hồng chưa muốn về nhưng chìu chồng, nàng xách bóp theo, nói đùa "Tiết canh heo mới ngon chứ anh""

HỒNG TÂM

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,890,164
Tác giả đã nhận giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ 2012. Nguyễn Văn cho biết ông sinh năm 1965, quê ở Phú Yên; Vượt biên năm 1988, hiện sống cùng gia đình tại Chicago. Cho tới nay, ông đã góp 4 bài: “Chuyện Của Bill”; “Tôi Không Là Ai Cả”; “Ngày Tháng Buồn Hiu”; “Mùa Thu Nashville.” Cả ba bài đều cho thấy cách viết tinh tế và sống động. Sau đây là bài viết thứ năm.
Sinh năm 1983, Kim Trần là tác giả trẻ tuổi nhất trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ 2005 với bài viết ngắn nhất, 727 chữ, "Những bài học đầu tiên về nước Mỹ". Năm 2008, cô nhận thêm giải vinh danh tác giả với bài viết về ma tuý,v "Người Yêu Tôi: Một Con Nghiện." Sau khi tốt nghiệp ngành sư phạm tại đại học Cal State, Kim Trần đã tự sáng lập "School First Learning Center" và hiện có 2 trường dạy kèm rất thành công tại Garden Grove và Westminster. Sau đây là bài cô mới viết.
Đây là bài đầu tiên của một tác giả người Mỹ trực tiếp viết văn bằng Việt ngữ. Email kèm bài viết được ông xưng danh là “Steve Brown tức là Sáu.” Ông chính là “người Mỹ yêu tiếng Việt” mà tác giả Donna Nguyễn đã kể trong bài “Việt Bút, Việt Báo và Chú Sáu.” Mới đây, khi nhắc tới tài làm thơ Việt của ông,
Tác giả là một nhà giáo hưu trí, từng là Chủ tịch Hội Ái Hữu Ninh Thuận, hiện là cư dân Riverside, Nam Cali. Ông đã góp nhiều bài viết đặc biệt cho giải thưởng Việt Báo từ năm đầu tiên, và nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2009. Bài viết mới của ông có tựa đề “Fasting: Vô Chiêu Thắng Hữu Chiêu” gồm nhiều chi tiết đặc biệt sống động về việc điều trị bệnh động kinh. Sau đây là phần đầu.
Tác giả, một kỹ sư điện tử tại công ty Intel, Bắc California, đã 2 lần nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Năm 2009, giải danh dự, với bài "Tình Nghĩa, Nghĩa Tình" và Giải Vinh Danh Tác Phẩm 2010 -thường được gọi đùa là giải á hậu- với bài “Việc Làm Ơi, Mi Đi Đâu? Bài viết sau đây đã đăng trong báo xuân Việt Báo Tết Nhâm Thìn, 2012, nhưng chưa có trên online nên xin bổ túc.
Bài viết là chuyện về bé Ti, qua Mỹ 4 năm trước, khi mới 7 tuổi. Vì một tai nạn xe hơi, “Ti bây giờ không còn gì nữa, má đã chết, chân trái Ti bị cụt, tay trái bầm dập.” Có thể tác giả cũng chính là nhân vật trong truyện kể, một bé gái còn ở tuổi thiếu niên. Chúc bé an lành và mong Nhật Mai liên lạc lại với Việt Báo.
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục naêm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Sau đây là bài mới nhất của ông.
Tác giả là cư dân Austin, Texas; Công việc: y tá trưởng trong một bệnh viện thành phố, đã góp nhiều bài viết sống động và nhận giải vinh danh tác giả Viết về nước Mỹ 2006. Bài mới của cô là một truyện gia đình Việt Mỹ và tình yêu đồng tính.
Tác giả dự viết về nước Mỹ từ năm đầu, từng nhận giải tác phẩm xuất sắc 2002, giải Việt Bút 2010 và hiện là thành viên ban giám khảo chung kết. Tác phẩm đã xuất bản: Chuyện Miền Thôn Dã. Sau đây là hai bài viết mới của ông. Tuy tựa đề kêu buồn nhưng không buồn chút nào.
Trước 30/4/1975, Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh từng viết nhiều truyện ngắn trên bán nguyệt san Tuổi Hoa, và các truyện dài xuất bản bởi Tủ Sách Tuổi Hoa - hiện có trên trang mạng: http://tuoihoa.hatnang.com/ và http://www.camlinguyenthimythanh.com Sau ngày 30/4/1975, Cam Li không viết nữa, chỉ chuyên làm công việc nghiên cứu khoa học.
Nhạc sĩ Cung Tiến