Hôm nay,  

Năm Nay Tôi 89 Tuổi...

11/11/200200:00:00(Xem: 148494)
Bai Du Thi So 1/GTVB

Người viết: Nguyễn Gia Mai


Cụ Nguyễn Gia Mai. Sinh năm 1912 tại Hà Nội. Học trường Bưởi, đậu bằng Thành Chung. Sau đi làm Sở Hỏa Xa Đông Dương được 33 năm. Về hưu trí năm 1970. Chức vụ sau cùng: Trưởng Phòng Hàng Hải Đà Nẵng, VN. Tới Mỹ năm 1988 theo diện ODP. Hiện ở Garden Grove, California. Bài tham dự "Giải Thưởng Viết Về Nước Mỹ" do cụ Mai viết tay, nét chữ rõ ràng, nhưng không có tựa đề. Ban sơ tuyển giải thưởng Việt Báo trân trọng chúc thọ mừng cụ, bằng cách chọn câu viết trong bài làm tựa đề "Năm nay tôi đã 89 tuổi..."Quà tặng cho bài tham dự giải thưởng đầu tiên được chọn đăng gồm 100 đô la tiền mặt và một số sách báo sẽ được gửi tới cụ Mai.

Ngày 29 tháng Tư năm 1975, tại Saigon, ai cũng hoảng hốt lo chạy khỏi Việt Nam vì Cộng Sản sắp chiếm Saigon tức toàn thể miền Nam Việt Nam.

Tôi ở đường Hai Bà Trưng, thấy ngoài đường dân chúng chạy ngược chạy xuôi tấp nập, phần đông họ đi về ngả đường có Tòa Đại Sứ Mỹ. Tôi và 3 con tôi - đều đã ngoài 20 tuổi - cũng vội khăn gói kéo nhau lên tòa Đại Sứ Mỹ để kiếm đường xuất ngoại. Tới cửa Tòa Đại Sứ thì đông nghẹt người ta, người thì tìm cách len vào trong bức tường bị lính Mỹ dùng báng súng trường đẩy cho khỏi vào được bên trong. Một số máy bay trực thăng chở người Mỹ và vợ con người Việt Nam ra Hạm Đội 7 nằm ngoài khơi gần đó. Trong lúc đó tôi có người con rể làm Đại Úy Nha Sĩ đóng ở Nhà Bè, có sẵn một tầu hải quân ở đó. Anh ta đưa vợ con và bố mẹ xuống tầu rồi lái xe về đường Trương Minh Giảng đón bà chị và 4 đứa con cỡ 5, 6 tuổi xuống Nhà Bè, lên tầu chạy ra biển và thẳng đến đảo Guam. Anh ấy không đón chúng tôi.

Sau này, tôi phải chờ đến năm 1988 mới được bảo lãnh đi Mỹ theo diện ODP. Anh ấy kể chuyện rằng sang đến Mỹ anh ấy phải học Anh ngữ, vì chỉ biết Pháp ngữ. Trong thời gian đó, phải đi làm cửu vạn (khuân vác) cho các siêu thị Mỹ để kiếm sống. Ban tối mua một cuốn tự điển Anh Việt để học Anh ngữ. Sau gần 5 năm mới thi đậu Bác sĩ Nha Khoa. Rồi đi làm cho chính phủ Mỹ. Một thời gian sau mới mở phòng mạch chữa cho dân chúng. Bây giờ thì đã có một ngôi nhà khang trang 5 phòng trên thửa đất gần một mẫu. Các con anh ta đã tốt nghiệp hoặc đang học Đại Học Mỹ.

Riêng phần tôi vì đã học Pháp ngữ ở VN khi còn nhỏ và lớn lên cũng học thêm Anh ngữ nên sang Mỹ tôi đã tiếp xúc với người Mỹ được dễ dàng. Khi mới sang Mỹ được hai tháng, tôi đã đi thi lấy bằng lái xe hơi.

Sau 3 năm, tôi được lãnh tiền SSI và tôi đã thi đậu quốc tịch Hoa Kỳ. Năm nay tôi đã 89 tuổi và thỉnh thoảng cũng đi Casino chơi bài giải trí.Tôi mua vé xe bus có 50 cents một ngày và có thể đi suốt ngày. Ở California có 73 tuyến đường đi khắp các tỉnh. Tôi đã đi gần hết các tuyến đường đó.

Tôi nhận xét người Mỹ rất tốt. Đi ngoài đường, không quen biết họ cũng chào "Hi" hay "Good morning!" v.v... Hồi mới sang Mỹ, con gái lớn tôi nhường cho tôi một công việc. Đó là việc phiên dịch tiếng Anh ra tiếng Việt Nam của một nhà trường Mỹ. Cứ 1 tờ giấy 1 trang thì họ trả 10 đô la. Họ cần phiên dịch để phát cho mấy bà Việt Nam có con theo học trường họ.

Cũng có những lần đi thông dịch cho một bà giáo Mỹ muốn nói chuyện với mấy bà Việt Nam. Cứ một giờ thông dịch cũng được trả 10 đô la. Hồi mới sang chưa có tiền SSI, đi thông dịch mỗi tháng cũng có vài trăm đô.Năm 1993, tình cờ tôi được đóng phim Mỹ.

Ở San Jose, tôi thấy đăng quảng cáo trên báo Việt Nam cần người VN đóng phim, đủ mọi lứa tuổi. Tôi cũng đến địa điểm tuyển chọn ở một trường đại học. Khi vào xem thì thấy đông người đến, ngồi kín cả một lớp học, có đến vài trăm người Việt Nam. Thấy đông quá, tôi ngồi ở ghế đá ngoài cửa trường.

Độ nửa giờ sau, có một cô Việt Nam làm việc cho hãng phim chạy đến hỏi tôi có muốn đóng phim không. Tôi gật đầu. Thế là cô ấy đưa tôi vào trong lớp hàng ghế đầu. Rồi có một cô Mỹ đến nhìn mặt tôi, rồi cô ấy lấy một tờ giấy in sẵn, viết lên hai chữ "Great Face" rồi bảo cô kia dẫn tôi vào phòng bên cạnh và học quay thử ngay. Trong khi quay thử thì có một cô Mỹ đứng cạnh đó hỏi tôi tên tuổi. Vì hồi 1993, tôi đã 81 tuổi, mà họ cần người già đóng phim. Họ quay độ 10 phút rồi hẹn tôi hôm sau lại quay nữa. Tất cả ba hôm quay thử.

Sau đó, vì tôi đã về Arizona với các con tôi, ông đạo diễn Oliver Stone gửi gấp vé máy bay sang mời tôi sang quay thử nữa. Tôi lại sang quay thử tiếp 3 ngày nữa.

Thế rồi, ít lâu sau tôi được mời sang Santa Monica đóng phim. Tôi đã đóng vai ông thầy bói và được trả lương 700 đô la một ngày, đóng 3 ngày được 2,100 đô la.Tôi từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ đóng phim. Trước khi đóng phim họ phát cho tôi một tờ giấy để học thuộc lòng và một băng cassette do bà phụ tá đạo diễn đọc để tôi bắt chước. Thời gian đóng phim 3 ngày, tôi được ở khách sạn do hãng trả tiền và có xe đưa rước. Tôi có chụp ảnh chung với ông đạo diễn Oliver Stone.

Khi chiếu thử ra mắt tôi được hai vé mời đi xem. Phim tôi đóng có tên là "Heaven and Earth".Sau này, thỉnh thoảng tôi lại nhận được vài trăm đô la do hãng phim bán băng video gửi biếu. Tổng số tiền đó cũng lên đến hơn 1,000 đô la. Cuốn băng video hiện vẫn còn bán ở hãng Blocbuster Video giá 22 đô la trên khắp nước Mỹ.

Tôi sang Hoa Kỳ từ tháng 9 năm 1988, cho tới nay, trên 10 năm, tôi chưa hề bị bệnh tật lần nào. Mỗi năm đi khám bác sĩ một lần. Bác sĩ bảo không có bệnh gì cả. Tim phổi rất tốt, không có áp huyết gì cả. Ăn ngủ điều hòa. Đầu óc còn minh mẫn. Năm nay tôi 89 tuổi rồi. Mỗi ngày đi bộ 30 phút không thấy mệt.

Hiện nay tôi sống rất hạnh phúc với các con tôi, ăn ở không mất tiền, chi tiêu vặt đã có tiền SSI. Các con tôi cho tiền tôi cũng không nhận. Hàng ngày, buổi sáng tôi đọc 2 tờ báo mua tháng - báo Việt Báo và Người Việt - cũng biết rõ tình hình thế giới.

Năm 1994, tôi đi du lịch Âu châu một mình. Ở Paris tôi hay ra bờ sông Seine buổi chiều ngắm cảnh. Buổi tối ở đại lộ "Champs Elyse" có một số người đẩy xe, trong để hỏa lò than và bắp nướng đi bán dạo, cảnh sát đuổi bắt thì họ chạy trốn, trông thật vui mắt chẳng khác gì ở Hà Nội và Saigon.

Ở những nơi đông người hay công viên (tại Paris), có những bảng hiệu "Coi Chừng Móc Túi" (Pick Pocket). Thì ra cũng không thua gì chợ Đồng Xuân Hà Nội.Viết xong ngày 9 tháng 5 - 2000.

NGUYỄN GIA MAI

Ý kiến bạn đọc
23/02/202119:41:35
Khách
erectile pills over the counter <a href=https://plaquenilx.com/#>plaquenil classification</a> erectile massage rochester ny
18/02/202112:41:01
Khách
is chloroquine safe <a href=https://chloroquineorigin.com/#>chloroquine hydrochloride</a> chloroquine without prescription
13/02/202123:49:35
Khách
zithromax rash <a href=https://zithromaxes.com/>zithromax buy online</a> zpack name
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,957,549
Tác giả sống tại Ottawa, Ontario, Canada từ 1980. Bút hiệu là tên trường học nơi Minh Thành từng dạy môn Sinh - Hoá từ cuối thập niên 70. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của Minh Thành kể chuyện gia đình "Người Mỹ Hàng Xóm.". Bài gần nhất là: “Nội soi ruột già.” Bài mới được ghi là “Thuật lại lời kể của người anh họ tôi.”
Tác giả vào danh sách chung kết Viết Về Nước Mỹ 2012 với bài "Cô Em Cùng Dòng Khác Họ," kể về người con gái vị thuyền trưởng Đại Hàn từng cứu mạng các thuyền nhân Việt trên Biển Đông và là khách danh dự tại Little Saigon.
Với bài “Đoá Hồng Bạch” tưởng niệm một nữ sĩ quan Mỹ gốc Việt hy sinh tại chiến trường Trung Đông, Nhất Chi Mai là tác giả nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2012. Tác giả hiện là cư dân Boston và làm việc trong một bệnh viện của tập đoàn Partners. Hình bên là quang cảnh “Ngày Summer Picnic” ở bệnh viện tác giả đang làm việc. Bài viết kể về những suy nghĩ, trò truyện từ sinh hoạt vui vẻ này.
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục năm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Bài mới của ông là một hồi ức thời vượt biển.
Bài viết sau đây của Phương Dung kể chuyện Viết Về Nước Mỹ 2011, đã phổ biến trên báo in, nhưng vì sơ xuất kỹ thuật, bị “thất tung” trên Việt Báo Online. Sắp tới họp mặt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 12, xin mời cùng đọc lại.
Tác giả đến Hoa Kỳ theo diện H.O. đầu thập niên 90, hiện là cư dân Berry Hill, Tennessee, làm việc trong Artist room của một công ty Mỹ, từng cộng tác với một số tạp chí và các trang Việt ngữ trên mạng internet. Viết Về Nước Mỹ 2012, bà đã góp hai bài viết “Tiệm Tạp Hoá” và "Người Đàn Bà Ấy Là Mẹ Tôi." Sau đây là bài viết mới nhất.
Kông Li là bút hiệu vui vẻ của Phạm Công Lý, tác giả đã có nhiều bài viết về nước Mỹ giá trị, đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2011. Là một cựu sĩ quan VNCH, cựu tù, ông cùng gia đình đến Mỹ từ tháng 11/1994 theo diện HO, định cư tại Boston. Công việc từng làm: thông dịch cho Welfare, social worker, phụ giáo, tutor toán ở Middle School của Boston Public Schools. Bài mới nhất của ông là chuyện của nhiều câu chuyện vui buồn trong nghề thông dịch.
Tác giả cho biết trước năm 75, khi còn đi học, chỉ viết cho các báo thiếu nhi, học trò. Qua Mỹ từ 1990, hiện là cư dân Myrtle Beach, SC. Hải Âu tham dự viết về nước Mỹ từ 2010, bài đầu tiên: Mẹ Chồng, cho thấy tác giả có bút pháp đặc biệt, khi kể về hồn thiêng yêu thương của bà mẹ. Bài viết mới của cô là một chuyện tình.
Với bút hiệu Xuân Đỗ, tác giả đã góp nhiều bài đặc biệt và nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2008 với bài viết "Hắn và cuốn Nhật Ký Đặng Thuỳ Trâm..." Ông định cư tại Mỹ theo diện H.O. và hiện là cư dân Riverside, làm Guest Teacher cho Colton Joint Unified School District (nam California). Mong tác giả sẽ tiếp tục viết.
Trần Nguyên Đán là bút hiệu của Mục sư Lữ Thành Kiến, quản nhiệm Hội Thánh Fort Worth, Texas. Sau giải vinh danh tác giả Viết Về Nước Mỹ năm 2007, ông nhận thêm giải Việt Bút 2009 và là thành viên Ban Tuyển Chọn Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2010-2011. Ngoài Việt Báo Online, nhiều thơ và truyện ngắn của ông hiện có trên tạp chí văn chương trên mạng internet, như da mầu, tiền vệ.
Nhạc sĩ Cung Tiến