Hôm nay,  

Cuộc Phiêu Lưu Của Chiếc Xe Đạp

20/11/200200:00:00(Xem: 175630)
Người viết: Phạm minh Châu

Bài tham dự số 50\VBST

Bạn Phạm Minh Châu 30 tuổi, đã sống 11 năm ở Autria, hiện là sinh viên mỹ thuật. Dù không trực tiếp sống tại Hoa Kỳ, bạn Châu đã nhanh chóng gửi bài hưởng ứng, khi đọc trên Việt Báo Online về Giải Thưởng Viết Về Nước Mỹ, một cuộc thi mời gọi sự tham dự của người Việt trên toàn thế giới.

Vào một buổi chiều cuối thu, lúc đang quét dọn những chiếc lá vàng úa cuối cùng sau khi đã bay tả tơi trong gío và đáp đầy xuống mảnh vườn nhỏ bé của tôi, thì bỗng xuất hiện trước mặt tôi một cậu bé tóc đen tuyền với nụ cười tươi thắm trên khuôn mặt tròn trĩnh sáng sủa.

"Chú ơi!" Nó cất giọng bằng tiếng Việt rõ ràng, van nài, "Chú làm ơn trông dùm cháu chiếc xe đạp này một chút nha! Cháu trở lại lấy ngay thôi."

Ròi không cần biết rằng tôi có đồng ý hay không, nó vụt biến mất thật nhanh cũng như lúc xuất hiện. Tôi ngạc nhiên đôi chút vì sự việc bất ngờ, nhưng dĩ nhiên với lời đề nghị của một đứa trẻ như vậy thì làm sao có thể từ chối.

Khoảng mười phút sau, khi mảnh vườn dã được quét dọn xong xuôi, tôi cảm thấy hài lòng với thành qủa của đôi tay mình và một niềm vui nho nhỏ ngập tràn trong tôi.

Khoảng cách thời gian "một chút" đã qua lâu rồi mà bóng dáng cậu bé vẫn chưa thấy ló dạng lại như nó đã nói. Cơn gió lạnh nhẹ nhàng cuối thu thổi qua cũng đũ làm cho tôi run lên khi phải đứng chờ lâu ngoài trời, thành thử tôi quyết định đi vào nhà và viết tiếp một bài thơ dang dở mà mấy ngày nay đã làm cho tôi khổ sở vì ý thơ cứ lung tung tản nát... Ngồi một lát, tôi vẫn chưa bắt đầu viết được thêm được dòng nào vì đầu óc cứ mãi bận rộn với chiếc xe đạp nhỏ đang dựng trước ngõ. Để có thể an tâm hơn, tôi liền đẩy cái bàn giấy đến cạnh khung cửa sổ, để từ đó có thể vừa an tâm viết lách vừa canh chừng chiếc xe đạp.

Thời gian từ từ trôi qua. Một tiếng rồi hai tiếng. Bài thơ vẫn chưa nhúc nhích gì hơn vì mọi ý tưởng đã tan biến đi đâu mất rồi. Bù lại, hình ảnh cậu bé lại chập chờn trong tôi. Không biết chuyện gì đã sảy ra với nó nhỉ" Dĩ nhiên tôi hiểu chiếc xe đạp đối với một đứa trẻ thật sự quan trọng như thế nào vì tôi dã từng trải qua một thời thơ ấu như thế!

Không cần do dự gì thêm, tôi quyết định tự mang chiếc xe này đến tận nhà và giao cho nó. Chắc cậu bé là con một bà chuyên làm chả giò, chả lụa gì đó để bán cho người đồng hương ở cách đây hai cái ngã tư. Tôi nhớ đã có lần thoáng gặp nó tại đó.

Tôi cúi mình dắt chiếc xe nhỏ lầm lũi tiến về phía trước. Một bà lão hàng xóm người bản xứ, dắt con chó con xinh xắn đi ngược lại nhìn tôi một cách khôi hài vừa cười vừa nói:

"Ái chà! Cậu có con trẻ từ hồi nào mà tôi không biết hả""

"Tôi còn độc thân mà, chưa có con cái gì đâu, mà nếu có thì cũng không có gì phải dấu diếm bác đâu!" Tôi lịch sự chào lại và làm sáng tỏ mối nghi ngờ của người hàng xóm vui vẻ nhưng lúc nào cũng muốn soi mói vào cuộc sống riêng tư của những người ngoại quốc đang sinh sống tại đây.

"Á, vậy thì cậu muốn di dạo một chút cho nó thoải mái đó phải không" Nhưng chiếc xe đạp này tuyệt đói không có hợp với cậu chút gì, cậu có biết đìếu đó không" Đúng là tuổi trẻ vô tư thật!"

Tôi vội vã cáo từ và vì không muốn để cho người ta trêu chọc mình qua những chuyện không đâu, nên tôi liền vác chiếc xe đạp nhỏ lên vai và đi tiếp. Được một lát, thì lại gặp một cô bé tóc vàng hoe ra vẻ người lớn lắm, khuyên tôi:

"Trời ơi! Người gì sao mà khù khờ đến thế! Có ai lại vác xe như vậy bao giờ! Sao chú không ngồi lên đó mà đạp cho nó vừa khỏe và lại vừa nhanh nữa chứ""

Mặc kệ, tôi vẫn vác chiếc xe và tiến về hướng căn nhà bà làm chả giò. Chắc cậu bé phải mừng lắm khi nhận lại chiếc xe.

Trong căn phòng chật hẹp vừa là phòng khách vừa là cửa hàng cũng như nhà bếp thì phải, bà chủ nhà với vóc dáng nhỏ bé, khắc khổ nhưng giọng nói lại oang oảng đang tiếp hai nữ khách mập mạp, ồn ào. Thấy tôi bước vào, bà ta vui vẻ ra mặt:

"Cậu muốn đặt mua gì đó" Ở đây tôi làm đủ thứ món ăn hương vị quê hương, vừa ngon lại vừa rẻ!"

"Không! Tôi chỉ muốn mang chiếc xe đạp về dùm cho cậu bé con của bác thôi!"

"Cái gí" Bà ta la toáng lên làm tôi cũng phải hoảng. Đôi mắt cụp nhỏ xíu tưởng như chưa bao giờ có dịp mở to ra đến như thế:

"Đang bị cảm lạnh như thế này, ai cho phép nó đạp xe đi chơi với cậu hả" Từ sáng đến giờ tôi cứ tưởng là nó đang nằm dưỡng bịnh ở trên giường thôi chớ! Ai dè...nó cũng không khác gì hơn ông gìa nó, chỉ làm khổ tôi thôi!"

Nói xong, bà ta xùng xục chạy vào một căn phòng kế bên, trên tay không quên mang theo con dao chặt thịt mà bà ta vừa tiếp khách vừa bằm dở dang một đống thịt to trên chiếc bàn con. Tôi hoảng hốt nói với theo:

"Bình tỉnh đi bác. Tôi nghĩ là có một sự lầm lẫn rồi, tôi chỉ muốn..."

Bà ta dường như không thèm nghe tiếp câu nói của tôi thì phải và đã khất dạng, nhưng không, bà ta trở ra ngay, khuôn mặt cau có bổng chuyển sang hớn hở một cách kỳ lạ:

"Ít ra phải vậy chứ! Thằng con của tôi ngoan lắm đó, nó đang nằm bịnh trong đó và mồ hôi ra đầm đìa..."

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn sau khi nghe bà ta kể về cậu con trai mười hai tuổi ngoan ngoãn của ba. Dù được sanh ra và lớn lên tại Mỹ, chưa một lần được thấy quê hương nhưng nó vẫn luôn đòi nghe cho bằng được những câu chuyện cổ tích về quê hương Việt Nam của bà mẹ. Nghe tôi trình bày lý do tại sao tôi tìm đến đây, ba người phụ nữ tỏ vẻ quan tâm thông cảm lắm. Trứơc khi từ gĩa, họ vui vẻ cho tôi biết đến hai địùa chỉ khác nhau mà theo dự đoán có thể là nhà cậu bé mà tôi đang tìm kiếmù. Tôi cố gắng ghi nhận tên con đừơng dài thòng lòng qua cách phát âm tiếng Anh trật lất của mấy người phụ nữ.

Để tìm đến cái địa chỉ thứ nhất đối với tôi không có gì khó khăn lắm, vì nó nằm ngay trên con đuờng tôi vẫn đi làm mỗi ngày. Sau khi bấm chuông, tôi thụt lùi lại một bước để nhường chổ cho bà chủ nhà tròn trĩnh khoảng trên dưới năm mươi tươi cười hiện ngay trên thềm cửa. Không chần chừ, tôi vào ngay câu chuyện:

"Cháu mang dùm chiếc xe đạp về cho cậu bé!"

Bà ta vẫn giữ nụ cười duyên dáng và thay vì nói chuyên với tôi, bà ta quay mặt vào trong nhà:

"Anh Dũng ơi! Thằng Cường đến thăm con trai mình nè!"

Người đàn ông to lớn tên Dũng xuất hiện vài phút sau đó, nhìn tôi với con mắt dò xét khó chịu như thể tôi đã làm gián đoạn sự tiêu khiển cua ông ta. Quay sang bà vợ, ông ta quả quyết:

"Đây không phải là thằng Cường bạn con mình đâu! Tôi biết nó mà!"

"Đúng thế! Cháu không phải tên Cường, mà tên là Đoàn và mục đích của cháu là chỉ muốn giao lại chiếc xe đạp này cho cậu bé thôi!"

Hai ông bà nhìn nhau rồi nhìn tôi với một nỗi kinh ngạc lạ thường không thốt được nên lời, cứ y chang như tôi mới từ một hành tinh nào đó đến vậy! Tuy nhiên sau khi nghe tôi tường thuật lại câu chuyện từ đàu, họ mới cho tôi biết là cậu con trai qúy tử đã ngoài hai mươi và đang theo học tại một trường đại học ở xa. Ôi! thật là một sự lầm lẫn đáng tiếc nữa mà tôi không thể tránh được. Tuy nhiên, niềm hy vọng nhỏ vẫn chưa nguôi và tôi lại tiếp tục lên đường tìm đến địa chỉ thứ hai.

Tiếp tôi lần này là một phụ nữ trẻ đẹp duyên dáng trong cái áo choàng rộng thùng thình. Rút kinh nghiệm 2 lần trước, tôi nói ngay:

"Tôi mang chiếc xe đạp cho cậu bé."

Chị ta niềm nở:

"Bây giờ rồi sao" Gì mà sớm thế! Còn tới hai tháng nữa mà! Nhưng thôi, không sao cả! Cám ơn mấy anh nhiều nha!"

Cái gì sớm, cái gì hai tháng và mấy anh nào" Tôi ngạc nhiên.

Chị ta vẫn vui vẻ trò chuyện:

"Đúng là mấy anh làm việc trong cộng đồng đáo qúa đi thôi! Nhưng sao chiếc xe to thế" Anh có chiếc nào khác nhỏ hơn không" Tuy nhiên, sự thật thì tôi cần cái xe đẩy Baby kia!"

Chị ta vừa cười vừa nhìn chiếc xe một cách khôi hài, thích thú.

Biết là mình lại bị lầm lẫn một lần nữa, nên tôi vội vàng xin lỗi và đính chính ngay. Đang ôn hòa chị ta bỗng đổi thái độ ngay sang giận dữ.

"Cái gì. Tôi không cần những thứ hàng của mấy hãng quảng cáo rẻ tiền như vậy đâu nha! Mà này, bác sỹ đã khuyên tôi là trong thời gian mang thai không được xúc động nhiều sẽ ảnh hưởng tới đứa bé. Nay anh đã chọc giận tôi bằng cách quảng cáo hàng hóa như vậy hả""

Nói xong, chị ta đóng ngay cánh cửa một cái rầm đến nỗi đùa bé trong bụng chắc cũng phải giật mình theo.

Chán nản vì việc làm của mình dẫn đến những kết qủa không vui, tôi quyết định vác chiếc xe quay trở về dựng lại chỗ cũ để cậu bé tự động đến lấy về thì có lẽ hay hơn.

Từ xa, tôi đã thoáng trông thấy bóng dáng của nó đang thấp thoáng trước ngõ, bên cạnh là hai người đàn ông mà một người đang trong y phục của cảnh sát. Tiếng cậu bé bô bô khi tôi đến gần:

"Cái ông này đã ăn cắp chiếc xe của con nè bố! Bố nói cảnh sát bắt ổng đi!"

"Cậu hãy nói cho tôi biết ngay lập tức! Ai cho phép cậu lấy chiếc xe của con tôi, hả""

Người đàn ông mặc thường phục giận dữ nhìn tôi dọa nạt.

"Tôi sẽ thưa cậu về tội chiếm đoạt tài sản riêng tư! Cậu có biết là ở đây luật pháp nghiêm minh không hả""

Chưa hết sự bàng hoàng nơi nhà ngưòi phụ nử mang thai, nay lại thêm một sự dọa nạt khác từ một người đồng hương chưa hề quen biết, tôi thật sự bối rối.

Cuối cùng người cảnh sát lên tiếng. Trước khi làm biên bản, ông ta muốn biết rõ hư thực ra sao"

Sau khi ghe xong phần trình bày của tôi, ông ta quay sang cậu bé hỏi:

"Tại sao cháu lại nhờ anh này trông hộ xe cho cháu rồi bây giờ lại nói là anh ta ăn cắp xe của cháu, hả""

"Tại vì bố cháu kêu lên nhà!"

"Nhưng sau đó tại sao cháu lại không xuống lấy xe như đã hẹn, mà để anh này phải lặn lội đi tìm cháu như vậy""

"Vì bố cháu không cho xuống đường chơi nữa, thành thử ra cháu không xuống ngay được."

"A! Thì ra là thế!"

Người cảnh sát tươi cười như thể đã khám phá điều bí mật của một vụ án hình sự ghê gớm lắm. Ông ta giảng hòa xong và lên xe từ gĩa.

Từ hôm đó, tôi được hân hạnh làm quen với gia đình cậu bé ở sát dãy nhà của mình từ bao nhiêu năm nay mà tôi không hề biết đến. Tôi cứ thầm nói với chính mình là nếu trước đây tôi chịu khó để ý đến những người xung quanh một tí thôi, thì chắc tôi đã giải quyết chuyện này một cách nhanh gọn và êm suôi hơn rồi...

Dù sao, cũng nhờ vậy mà tôi mới có dịp biết thêm sinh hoạt của những người đồng hương nơi đây.

PHẠM MINH CHÂU, Autria

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,291,168
Đang lang thang "ngắm tủ kính" trong khu Phước Lộc Thọ như một người "Di Tản Buồn", Linh giật bắn người khi bị một người vỗ mạnh vào vai. Linh quay lại nhìn với khuôn mặt đằng đằng sát khí thì nhìn thấy ngay một khuôn mặt nham nhở vừa cười vừa nói: - Chị Linh! Nhớ em hông" Hoàng nè! Hoàng hồi xưa ở bên Baton Rouge
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Nhạc sĩ Cung Tiến