Hôm nay,  

Nỗi Lòng Quốc Tịch

26/11/200200:00:00(Xem: 298494)
Người viết: Nguyễn Huy

Bài tham dự số 51/VBST

Ông Nguyễn Huy, hiện cư trú tại thành phố Everett, tiểu bang Washington.

Căn phòng kê san sát hai dãy ghế giữa là lối đi rộng rãi thẳng một mạch từ cửa vào đến cuối. Nhìn trở ra, bên trái là bục gỗ và máy vi âm. Bên phải: lá cờ sao sọc dựng sát tường phía trên treo hình con Đại bàng trong cái khung tròn. Giữa đám đông, đủ mầu da tiếng nói ngồi chờ tuyên thệ nhập tịch nước Mỹ, có người đàn ông từ xứ Việt.

Thoáng một cái, mới ngày nào. Từ phi trường về nhà ông bà bảo trợ. Thấy đường, cầu, xe, nhà, cảnh trí với cây láù xanh đỏ tím vàng. Lòng sững sờ thích thú. Nước Mỹ giàu có, vĩ đại, đẹp rực rỡ quá đi. Nhưng đó chỉ là khung cảnh bên ngoài vô tri giác. Chính con người Mỹ mới đem đến tôi cái cảm giác hư thực về sự hiện hữu của một phần thế giới này.

Ở phòng xã hội, trạm y tế, trường học, họ đón tiếp hướng dẫn phục vụ giúp đỡ chúng tôi một cách ân cần hớn hở đến lạ kỳ. Ngoài đường, trạm xe bus, họ "hi" họ "good morning" chúng tôi tự nhiên vui vẻ; Cứ như đã thân quen nhau. Trong nhà thờ tôi không thấy khoảng cách linh mục giáo dân. Sự gần gũi hồn nhiên thân ái từ vị tông đồ Chúa cho tôi lần đầu cảm nghiệm Ngài hiện thân.

Thế nhưng, với thằng con tôi 5 tuổi lại bị chưng hửng ngay khi xe vừa ngưng. Cửa xe vừa mở, cậu bé chạy thốc đến gốc cây gần đó chưa kịp vạch quần ra thì một loạt tiếng thét "no, no". Có phải vì cú sốc đầu tiên này hay do nhập gia tùy tục, chỉ vài tháng sau, dù đang giữa rừng vắng, cậu cứ nằng nặc đòi về... nhà. Thế là cái truyền thống "xỉa gốc cây" đã biến mất. Chẳng hay câu chuyện đứa bé con lên 5 có liên quan gì với câu "danh ngôn" của một người nào đó rằng "đã đặt đ. lên bàn cầu Mỹ rồi thì xin đừng nói chuyện về lại Việt Nam sinh sống".

"Go back Vietnam!". Tôi giật mình, quay về phía tiếng la, thấy cái đầu người tóc vàng vừa thụt khỏi cửa sổ xe vừa chạy vụt qua bên ngoài hàng rào nông trại nơi chúng tôi đang đứng cắt hoa cho ông bà Mỹ già.

Nhìn lại đám nhân công có người đội nón lá. Trời mưa lún phún từ lâu mà bây giờ mới thấy ướt và lạnh se. Về sau kể lại chuyện cho một ông bạn. Người này kể kinh nghiệm bản thân. Rằng một người Mỹ đã bảo tôi "Nói thật các anh đừng buồn. Họ không nói ra nhưng 80% người Mỹ không ưa các anh".

Sự thật tôi không buồn. Tôi cũng chẳng muốn nói ra với các anh đó thôi. Rằng các anh dựa vào lý do gì để kỳ thị. Cái quyền này nếu có, phải thuộc chính chúng tôi. Lúc ông Kha luân Bố đặt chân lên đất này đã sẵn người Indian mà lịch sử lập quốc Hoa Kỳ ghi rành rành họ đến từ Châu Á. Lại nữa tổ tiên các anh đến đây phần đông là đám tù biệt xứ. Nhưng mà nghĩ lại lý luận này xem ra không ổn với thực tế.

Kìa bọn "wrong guy" từ rừng rú tràn xuống "won the war" kia há đã chẳng nắm trọn quyền kỳ thị đối với đám người văn hiến! Sự kỳ thị của người Mỹ chỉ là chút gợn lờ mờ vô hại nằm đáy bát nước đầy ân nghĩa. Hai đứa con tôi tóc đen mũi tẹt từ chốn tối tăm xa lắc nào đến đây được hưởng mọi quyền lợi đồng đều như những thằng cu Mỹ chính tông. Nơi "quê hương là chỗ đẹp nhất", con cháu tôi không có quyền hưởng sự đồng đều như thế.

Tôi thi quốc tịch vào thời điểm mà lắm kẻ gặp, ai cũng nói là dễ đậu vì phe Dân Chủ cầm quyền nhắm vào số phiếu bầu cử tới đây của đám công dân mới biết điều. Tôi không tin luận điểm này. Còn sờ sờ ra đó, chuyện ông tổng thống len lén một chút xíu với cô thư ký đa tình bị lôi ra "đàn hặc". Cái nền dân chủ xoi mói lạ kỳ đến chuyện riêng tư làm con cháu ông Khổng Tử khó tính cũng lắc đầu ồ ba chuyện lẻ tẻ. Nhưng đừng thấy thế mà quên mất luật pháp Mỹ cũng có lúc chuệch choạng.

Lâu nay cứ tưởng bở rằng tòa án Mỹ luôn luôn quang minh chính đại, bao giờ cũng tha lầm còn hơn giết lầm. Vậy mà mới đây thôi, tờ Newsweek đề ngày June 12, năm 2000 yêu cầu xét lại những bản án giết lầm hơn tha lầm cho các tử tội có tên Gary Gratham ở Texas, Joe Amrine ở Missouri, Lary Osborne ở Kentucky; John Francisco Willia ở Florida và John Spirko ở Ohio!

Vị viên chức Sở Di Trú và Nhập tịch vào phòng với dáng nhanh nhẹn và nụ cười trên môi. Ông mở đầu bằng lời chúc mừng. Tôi nhận ra mắt ông rơm rớm mấy lần trong khi ông nhân danh nước Mỹ chào đón những người lát nữa đây sẽ chính thức là con dân mình, và trong lúc giới thiệu tính đặc thù của nước Mỹ. Đất nước của những người di dân tỵ nạn. Qua khuôn mặt đôn hậu nhân ái và những điều ông nói, tôi được xác tín lần nữa lòng bao dung của đất nước này và trở lại trong tôi tâm trạng háo hức lẫn bùi ngùi buổi đầu mới đến. Ông chấm dứt phần speech bằng câu "Tuy nhiên, đến giờ phút này vẫn chưa muộn cho quí vị nếu muốn thay đổi quyết định."

Tôi đưa mắt nhìn quanh: Nhiều khuôn mặt đăm chiêu.

Cùng đám đông, tôi đứng lên. Úp lòng bàn tay mặt lên ngực trái. Nghiêm trang hướng về lá cờ. Bồi hồi xúc động. Xin tạ ơn nhân dân và đất nước Hoa Kỳ đã mở rộng vòng tay nhân từ và hào hiệp cưu mang những kẻ bị ruồng bỏ đuổi xua trên chính quê hương mình. Vị viên chức đọc chậm rãi rõ ràng từng đoạn ngắn lời tuyên thệ để chúng tôi đọc theo sau. Nhưng sao môi tôi run run. Tai ù ù. Mắt nhòe nhoẹt. Và chập chờn những hình ảnh lá cờ vàng ba sọc đỏ tung bay. Người trai quỳ xuống vũ đình trường Thủ Đức đưa thẳng tay lên thề bảo vệ tổ quốc. Những người lính nằm xuống. Những giải khăn sô Huế mậu thân. Tượng người lính ngồi thương tiếc đồng đội. Tướng Nguyễn Khoa Nam gắn lên ngực người lính tấm huy chương có ngôi sao vàng; choàng vòng hoa lên cỏ, bắt tay và nói điều gì hơi lâu nơi vận động trường Cai Lậy. Và người lính mũ đen ngã bảy Chợ Lớn 30 tháng 4 rời khỏi chiến xa quay nhìn lại khẩu đại liên 12 ly 7 đã tháo nòng. Đeo tay lên ve áo. Lột ba bông mai kim khí. Cúi người buông nhẹ xuống mặt đường. Nghe tiếng Keng.

Nguyễn Huy

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,937,647
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XII, 2012. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biển đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA. Nhân dịp lễ hội ma quỉ Halloween 31-10-2013, bài viết mới của ThaiNC là một chuyện ma,
Tác giả định cư tại vùng Seattle, tiểu bang Washington từ năm 1975, đã hồi hưu hơn mười năm qua.
Tác giả là cư dân North Carolina, chỉ vừa định cư tại Mỹ hai năm bẩy tháng. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông kể về hoàn cảnh một người đến Mỹ khi tuổi đã 60, thân mang bệnh tật, tự chọn cho mình cách sống theo kiểu một loài chim đầm lầy vùng sông Nile Ai Cập, là “làm vệ sinh răng miệng cho cá sấu”.
Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ. Ông là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục, làm việc trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA.
Tác giả đã tham dự Viết Về Nước Mỹ từ 2007 và rất có lòng với bạn hữu và giải thưởng Việt Báo. Cô hiện là cư dân San Francisco, làm việc tại thư viện của một trường trung Học. Bài viết mới của cô kể kể về môn thể thao phổ biến tạivùng Vịnh.
Tác giả tên thật Vũ Văn Cẩm, vượt biển năm 1981. Đến Mỹ 1982, hiện làm việc và an cư tại Oklahoma từ 2003. Nghề Nghiệp: Electrical Engineer tại Công Ty American Airlines, M&E Center, Tulsa, OK. Với hai bài viết tiêu biểu: "Puppy và Nàng"; "Rộn Tiếng Cười Mê Say" Vũ Công Ynh đã nhận Giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2013.
Tác giả tên thật là Tô vĩnh Phúc. Trước 1975, tốt nghiệp cử nhân Luật Khoa và Văn Khoa tại Sài Gòn. Định cư tại Sacramento, California từ 1986, học và làm nhiều ngành khác nhau. Hai tập thơ đã xuất bản: "Bên Bến Sông Buồn" (2011) và "Nắng Chiều Còn Vương" (2012).
Tác giả sinh năm1949, định cư tại Mỹ theo diện HO năm 1991. Nghề nghiệp trước 75: dạy học. Công việc làm ở Mỹ: du lịch. Hiện đã hưu trí và là cư dân vùng Little Saigon, Westminster, California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà năm 2013 là "Kock and Me / Vi trùng lao và Tôi." Sau đây là bài viết thứ bẩy của Bà.
Tác giả 65 tuổi, định cư tại Mỹ từ 26 tháng Ba1992, hiện là cư dân Cherry Hill, tiểu bang New Jersy. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là “Tháng Ba, Trời Đất Vào Xuân,” tự sự của người vợ người mẹ trong một gia đình H.O.,
Trường Vẽ (L’ecole de Dessin) là tên gọi đầu tiên của Trường Cao Đẳng Mỹ thuật Gia Định, do người Pháp thành lập năm 1913, hiệu trưởng đầu tiên là hoạ sĩ Pháp André Joyeux. Năm 2013, ngôi trường này vừa đúng trăm tuổi. Nhân dịp này, xin mời đọc bài viết của Nguyễn Bích Thuỷ.
Nhạc sĩ Cung Tiến