Hôm nay,  

Hồi Tưởng Những Ngày Đầu

26/11/200200:00:00(Xem: 305519)
Người viết: Bạch Tuyết Lan Trinh

Bài tham dự số 56\VBST

Tác giả tên thật Đoàn Hồng Sương, 48 tuổi, cư trú tại San Gabriel, Calif.
Nghề nghiệp: nail. Bài viết được ghi "để kính tặng gia đình ân nhân đã bảo trợ chúng tôi: ông bà Nguyễn Miên."


Để tìm đến vùng đất tự do, nhiều người đã sẵn sàng đánh đổi tất cả, thậm chí hy sinh cả tính mạng, để được làm con người Tự Do.

Chúng tôi đặt chân lên đất nước Hoa Kỳ vào một buổi chiều cuối đông 1993, mưa tầm tã. Trời mưa Cali ôi buồn làm sao, lạnh buốt như cắt xé tâm can những kẻ xa nhà, xa quê hương.

Bước xuống phi trường, chúng tôi bắt gặp những gương mặt vui tươi, hoan hỉ khiến tâm hồn tôi ấm áp hơn. Tôi cảm thấy họ là những người thân duy nhất mà tôi gặp ở nơi xa lạ nầy. Tôi muốn nói lên sự biết ơn sâu xa, sự cảm tạ chân thành và tôi cũng muốn nói thêm, nhưng không thể dùng lời để diễn tả hết những ý nghĩ mình, đến những con người hảo tâm có một tấm lòng cao quý, đã dành cho chúng tôi sự ưu đãi vô cùng to lớn.

Chúng tôi được đưa vào căn apartment 2 phòng, ông bà bảo trợ đã thuê sẵn cho chúng tôi. Lần đầu tiên bước vào căn nhà đẹp đẽ, tiện nghi. Tôi có cảm giác mình đang nằm mơ, và nhớ những giấc mơ cũ. Một lần tôi mơ thấy mình sang Mỹ, đi ra đi vào trong một tòa nhà nguy nga tráng lệ. Một lần khác, tôi mơ thấy những người xếp Mỹ ngày xưa tôi cùng làm việc với họ.

Đứa con trai út của tôi, nằm lăn ra nền thảm, nó sờ vào những sợi tơ mịn màng của thảm, miệng kêu lên nho nhỏ "Trời ơi, đẹp quá má ơi!".

Tôi chợt nhớ ngày xưa, lúc nó khoảng 12 tuổi, chúng tôi có dịp đi thăm gia đình của người bạn ở Đà Lạt, khi đến nơi thì thành phố đã lên đèn, chúng tôi phải vào khách sạn, nghỉ lại qua đêm, cho đến sáng hôm sau đi tìm địa chỉ. Khi vào đến khách sạn, nó ngã lưng xuống giường nệm và kêu lên " Ôi! Giống ở bên Mỹ quá!". Lúc ấy, với tuổi 12 của nó, nó chưa biết gì về Mỹ, nhưng nó cũng có thể hình dung Mỹ là một thế giới văn minh và tiến bộ, mà mọi người hằng yêu thích. Nay thì thật sự bàn tay nó đã chạm vào được Mỹ.

Người bảo trợ, vị ân nhân tốt bụng đã chu đáo chuẩn bị cho chúng tôi một căn nhà, không thiếu một món chi. Ngoài tủ lạnh, ti vi và bộ sô-pha được kê ở giữa nhà. Ông bà còn sắp sẵn đồ ăn trong tủ lạnh, chúng tôi có thể dùng được cả tháng, và những đồ dùng cá nhân cho từng người. Ngay cạnh bếp, còn được đặt sẵn 2 bao gạo 50 bls.

Bước vào phòng ngủ, thấy giường nệm mới được trãi ra trắng bông, thật chúng tôi rất e dè khi đặt lưng lên nằm. Gia đình tôi gồm 4 người, 2 vợ chồng, một trai và một gái, sống gần hai tháng không phải tốn một đồng, vì tất cả ông bà đã lo sẵn cho đầy đủ.

Sáng hôm sau, chính ông bà cũng là người đưa chúng tôi đi làm thẻ social, ID, chụp hình phổi cũng như lên hội để làm những giấy tờ cần thiết. Qua này sau ông bà lại đưa chúng tôi lên sở welfare để apply tiền trợ cấp. Nhớ lại thật xấu hổ, tôi và chồng tôi cùng sắp hàng chờ được gọi tên. Hai con tôi vì còn say sóng chúng nhức đầu, ói mữa liên miên y như những người mắc bệnh ngặt nghèo. Chúng nó phải lót báo nằm trong một gốc kẹt gần cổng sở welfare.

Một tháng trôi qua rất nhanh, những thành viên trong gia đình tôi, nhìn như những người kiệt sức, vì những cơn nhức đầu, chóng mặt quái ác cứ đeo đuổi chúng tôi. Ba mẹ con chúng tôi lúc nào cũng cảm giác như nghẹt thở, vì không quen cửa đóng kín, ngày cũng như đêm cứ phải đấp mền vì lạnh. Ngoài việc làm những công việc cần thiết, chúng tôi hình như không ra khỏi nhà.

Những bữa ăn thịnh soạn hơn ở quê nhà rất nhiều, cũng không làm chúng tôi ngon miệng, cứ đổi món từ gà qua heo qua bò, quây qua quây lại mấy "tua", riết rồi khi nhìn thấy gà heo là chúng tôi ớn tới cổ họng. Không biết phải thay thế bằng những món gì.

Một bữa nọ, tình cờ đọc một tờ báo, trong ấy kể lại chuyện ca sĩ Khánh Ly đi viếng thăm một người bạn. Trong ấy có đoạn viết khi đi thăm người bạn cô Khánh Ly mang theo chai mắm cà và nói: "Anh chị biết không" Ở đây người ta có câu: Thương nhau tặng chai mắm cà, ghét nhau tặng con gà". Mới đọc, thấy lạ lạ vì hoàn toàn trái ngược ở quê mình. Khi còn ở VN chỉ vào những ngày giỗ, ngày Tết hay đặc biệt mới có dịp ăn gà, ăn heo, còn ở đây ăn mỗi ngày nên không thấy quý.

Câu nói của cô Khánh Ly rất hữu ích cho tôi. Tôi tung mền ngồi dậy đi bộ ra chợ 99 (chợ nầy ở sau lưng nhà tôi) để mua một keo cà pháo ngâm mắm nêm và một bó rau muống về luộc lấy nước làm canh. Thật không ngờ như gặp linh dược, mỗi người trong nhà tỉnh táo hẳn và dường như ai cũng hết bệnh, sau bữa cơm thịnh soạn kiểu mới nầy.

Bảy tháng qua đi rất nhanh, nhanh đến độ tôi không lường được. Lúc nầy tôi muốn thời gian trôi chậm lại nhưng không được. Tôi lo lắng đến mất ăn mất ngủ vì không biết phải làm sao, khi tiền trợ cấp sắp hết. Vài hôm sau thì con gái tôi nhận được giấy gọi đi làm, và con trai tôi cũng vậy. Vợ chồng tôi được ông bà bảo trợ, xin cho một việc làm ở hãng may gần nhà.

Tròn một năm sau, nhận thẻ xanh xong, ngay hôm sau, tôi toới văn phòng INS làm thủ tục bảo lãnh ba con trai tôi còn kẹt lại Việt Nam.

Nỗi vui mừng ngàøy nhận được tờ giấy approve cho các con tôiđoàn tụ với cha mẹ chưa hết, một buổi tối kế, khi cả nhà đang bàn bạc về việc định cư của các con, thình lình một bàn tay đẩy cửa bước vào theo sau là bốn năm thanh niên, hai người đi đầu bịt mặt và mang súng.

Họ đồng thanh hô "Đứng im và đưa tay lên". Họ lột hết những nữ trang, đang đeo trên người và trói chúng tôi lại, bảo nằm úp mặt xuống thảm.

Nhà chỉ có bốn người, chồng và con trai tôi thì bị chúng trói lại bằng dây điện, còn mẹ con tôi thì chúng dùng băng keo dán điện để trói. Lúc đầu chồng tôi ngỡ đám trẻ con bên cạnh nhà tinh nghịch đùa giỡn. Anh ấy bảo: "Ê đừng giỡn bây- súng ống đùa nguy hiểm lắm". Một người trong bọn ấn chồng tôi nằm xuống và hét: "Nằm im, tiền bạc đâu đưa ra".

Thật ra mà nói lúc ấy mới qua làm gì có dư tiền mặt. Chúng lục soát tất cả tủ, phòng, và ngay cả các ví, các bóp của chúng tôi, gom lại chỉ có năm mươi đồng.

Gần hai năm trôi qua, cuộc sống chúng tôi tương đối ổn định. Các con tôi đều đặn đến hãng làm việc, ngoài ra chúng còn ghi danh học part time, trong trường College. Vợ chồng tôi, hàng ngày cơm nước mang theo hãng may làm việc.

Đôi khi nhìn chồng tôi, cặm cụi cắt những sợi chỉ dư trong chồng áo quần được hãng giao phó. Tôi cảm thấy tội nghiệp anh ta vô cùng. Nhớ ngày đầu tiên, bắt đầu về làm vợ anh, anh là một sĩ quan của trường Võ Bị Thủ Đức, mặc dù mới ra trường, nhưng trông rất oai phong, lúc mặc quân phục cùng nốt Alpha trên cầu vai áo trong anh rất khôi ngô, và tuấn tú làm sao. Qua bao năm gian khổ nơi quê nhà, bà gần ba năm bị cầm tù do nhà nước Cộng Sản, đã biến anh thành một người già trước tuổi.

Tôi có người bạn làm Nail, cô ta khuyên tôi nên chuyển qua nghề nail. Theo lời cô ta nói nghề nail làm rất khá và ít khi thất nghiệp.

Do dự mãi vì nghĩ mình có tuổi sợ không theo kịp lớp trẻ, nhưng cuối cùng không biết động cơ nào thúc đẩy tôi nghe theo lời cô ta. Thế là ngày hai buổi, sáng đến trường, chiều về hãng làm việc, sống lây lất cho đến hết khóa học.

Trong trường nail, nhìn xung quanh toàn học viên trẻ, chỉ có bốn người là trang lứa ở tôi. Nga và Phước là hai người bạn thân, chúng tôi thường học bài chung và thay phiên nhau làm thực tập. Nhìn cuốn sách lý thuyết dày côïm, với hơn năm trăm câu hỏi bằng Anh ngữ, đôi khi chúng tôi thấy ngán, tự nghĩ không biết làm sao ngốn hết những câu hỏi nầy.

Những người xung quanh nhìn chúng tôi học hành chăm chỉ. Họ hỏi chúng tôi là tự thi hay mướn thông dịch và nói: "Các cô lớn tuổi học chi cho mệt, nên mướn thông dịch đi là hơn". Muốn họ không làm phiền nữa, tôi nói: "Cố gắng, và thử thời vận". Trả lời vậy chứ trong lòng lo lắng lắm, và đặt hết niềm tin vào kỳ thi nầy. Nếu không may bị rớt sẽ phải chờ từ ba đến sáu tháng mới có đợt thi lại.

Nga và Phước có hoàn cảnh tương tự như tôi, nhưng lại có nỗi lo lắng giống nhau. Cũng là những người từng có cuộc sống rất cơ cực, vất vả nơi quê nhà. Bương chải để mưu sinh, có thể nói là buông nghề nầy, bắt ngay vào nghề khác để mưu cầu mang lại cuộc sống ấm no cho đàn con nhỏ dại và các ông chồng nơi trại cải tạo xa xôi.

Cuối cùng trời không phụ lòng chúng tôi, vì chúng tôi đạt được danh hiệu thủ khoa trong kỳ thi.

Mọi người ai ai cũng mong mỏi được tự do. Ở nước ta, đôi khi người ta phải trả rất đắt để tìm được từ ngữ nầy. Chúng ta đang may mắn được ở trong một đất nước hoàn toàn tự do. Từ tự do tín ngưỡng, tự do ngôn luận, tự do phát biểu, tự do vui và sống... Chúng ta nên tôn vinh tự do và thực hành một cách đúng nghĩa. Có những người lạm dụng chúng một cách quá đáng mà quên rằng nếu đi quá mức thì không còn tự do nữa.

Quê hương chúng ta còn nhiều nỗi điêu linh thống khổ. Những người bạn chúng ta còn đang bị cầm tù. Viện mồ côi còn đầy ắp những trẻ thơ vô tội, quá nhiều người thiếu ăn, thiếu thuốc. Chúng ta nên làm một việc gì đó cho quê hương chúng ta, đồng bào chúng ta, để xoa dịu phần nào nỗi đau thương mà không may họ phải gánh chịu.

Bạch Tuyết Lan Trinh


Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,243,597
Thiệt lòng mà nói, từ sau buổi tiệc trao Giải Thưởng VVNM 2006, tôi rất háo hức muốn viết chút gì đó, ngăn ngắn cũng được để cám ơn Việt Báo và cám ơn các tác giả, nhưng tôi lại lu bu, rất lu bu vì phải "trả nợ hồi ký" cho các bạn của tôi sau chuyến vacation bên châu Âu vừa qua của mình. Lại còn chuyện "trong nhà ngoài ngõ" nữa chứ
Tác giả Nguyễn Hưng chuyển bài đến bằng điện thư. Đúng vào dịp kỷ niệm một năm sau cơn thiên tai Katrina tàn phá New Orleans, bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện viết về những cư dân gốc Việt trong một xóm đạo ở vùng bị đất thiên tai. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm và bổ túc dùm sơ lược tiểu sử và địa chỉ liên lạc
Tác giả Nguyễn Hưng lần đầu dự viết về nước Mỹ. Đề tài bài viết đầu tiên của ông là mộng hão huyền và thực tế Mỹ. Nhân vật là một người hãnh tiến đến cùng, được mô tả bằng bút pháp tinh tế. Bài được chuyển tới bằng điện thư. Mong tác giả tiếp tục viết thêm và bổ túc địa chỉ liên lạc cùng vài dòng tiểu sử. Những điều ông biết về nước Mỹ
Cho dù đang sống với hiện tại, hình như những cái bóng của quá khứ đủ mầu lúc nào cũng đeo đuổi chúng ta. Gia đình tôi thuộc cỡ trung bình của người Việt Nam, nghĩa là gồm ba mẹ và tám anh em. Sinh ra giữa đám anh em trai, thưở nhỏ tôi thích những trò chơi tạc lon, thả diều hơn là bế em, giải gianh. Tính con gái của tôi chỉ thể hiện
Thịnh Hương,cư trú và làm việc tại miền Bắc California, là một trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ năm thứ sáu. Sau đây là hồi ký viết vội của bà, kể chuyện cùng con trai lái xe từ San Jose về Westminster
Chuyện xảy ra vào năm một ngàn chín trăm hồi đó, lúc mà gia đình tôi vừa từ Bình Giả, một vùng đất đỏ, không có điện đóm gì cả đến mảnh đất Hoa Kỳ này. Đúng là đổi đời.Tuy đã được học sơ về nước Mỹ và thói quen của người Mỹ một vài ngày ở Thái Lan nhưng tôi không khỏi kinh ngạc khi bước chân tới phi trường Los Angeles, nào là cửa tự động mở,
Tác giả Quân Nguyễn cùng vợ con đến Mỹ năm 1987, ông trở lại trường học, tốt nghiệp cao học về Sociology tại CSUF, đệ tam đẳng huyền đai Tae Kwon Do, từng làm counlelor tại nhà tù tiểu bang ở Chino, hiện làm state parole officer ở Santa Ana, và là cư dân Anaheim, CA. "Cách đây khoảng ba năm, chú em út của tôi,
"Bước tới đèo ngang bóng xế tà, Cỏ cây chen lá, lá chen hoa. Lom khom dưới núi tiều vài chú, Lác đác bên sông rợ mấy nhà." Tôi không biết tại sao mình nhớ bài thơ nầy. Có lẽ "tiều vài chú" gắn liền với định mệnh tôi: lấy chồng Tiều. Mặc đầu chồng tôi là người Tiều Châu (Trung Hoa) ), không phải người tiều phu (đốn củi) mà
Hoa Kỳ là một nước văn minh giàu có. Có thể nói là giàu nhất thế giới. Từ bao nhiêu năm, qua hằng bao Thế Kỷ, đã có biết bao người mơ ước được đến sinh sống trên đất nước Hoa Kỳ. Nhiều dân tộc đã đổ xô di dân đến Mỹ, vì Mỹ là vùng "Đất Hứa", là Cõi Thiên Đường. Người ta đã ví cho Mỹ là như vậy. Người Việt Nam sống dưới chế độ Cộng Sản từ sau 1975, cũng đã ôm ấp giấc mơ này
Thuở còn cắp sách đến trường, tôi không nhớ mình đã viết đến bao nhiêu dòng suy nghĩ trong các quyển lưu bút mỗi khi bắt đầu thấy hàng phượng ở sân trường một hôm bỗng đơm hoa đỏ thắm. Những dòng chữ ngây ngô mang nặng nổi buồn man mác khi sắp phải xa trường lớp với thầy cô cùng bè bạn dù chỉ trong vài tháng
Nhạc sĩ Cung Tiến