Hôm nay,  

Một Thoáng Nhớ

26/11/200200:00:00(Xem: 294685)
Người viết: Ngọc Trinh

Bài tham dự số 58\VBST

Tác giả 41 tuổi, cư trú tại Fountain Valley, CA. Nghề nghiệp ghi chú: nội trợ. Cô than "muốn viết dài, nhưng đánh máy mỏi tay quá." Xin mời viết tay. Một người có thể dự nhiều bài.


"Chị à, bộ ở đây không giới nghiêm sao""

Anh rể và chị tôi phì cười: "Bộ ở Saigòn bây giờ giới nghiêm hả"

"Dạ...sau 12 giờ thì không ai ra đường...Công an sẽ hỏi giấy, mà không có giấy tờ thì càng khổ, vô tù không biết ngày nào ra. Không như hồi trước, nếu có người bảo lãnh thì được thả ra ngay."

Đó là những thắc mắc của tôi sau khi cùng anh chị thăm một người bạn ở San Diego, trên đường lái xe trở về nhà, lúc đó khoảng một giờ sáng. Trên Freeway-xa lộ không cần đèn, chỉ nội đèn của dòng xe ngược chiều cũng đủ chóa mắt. Thành phố Mỹ quốc ban đêm như những viên ngọc lấp lánh, đèn đuốc chiếu sáng khắp phố phường. Không như ở nước tôi...tội nghiệp, lâu lâu cúp điện, đường xá tối thui, đen như đêm ba mươi...Tôi chợt nhớ đến T, khi ý nghĩ so sánh đo vụt đến. Anh đến rồi đi như áng mây. Có lẽ anh đã vượt biên trước tôi, không lời từ tạ. Chúng tôi thường chia tay nhau ngay đầu ngõ, quay đi chừng mười bước, quay lại khó thấy mặt nhau:

Anh đã đi, xa thành phố nhỏ,
Như những người Sàigòn -
xa nhau lặng câm.
Em cũng đi, rời xa màu cờ đỏ.
Nỗi đau buồn, hằn lên nước Việt Nam.

Anh đã theo dòng sông, ra biển.
Em nhớ con đò nhỏ trên sông.
Những người vượt biên,
bao giờ thôi xa xứ.
Để Mẹ già thôi mãi chờ mong.

Anh đã đi, cuộc tình ở lại.
Em cũng mang theo nỗi buồn tênh,
Ta xa nhau, hai mươi năm khắc khoải.
Ở một nơi nào, còn nhớ hay quên!

Dạo ấy Sài gòn mang một gương mặt buồn bã, phố xá tiêu điều, nhiều nhà bỏ hoang đi hồi hương lập nghiệp, hoặc đi kinh tế mới. Một số người tìm cách ra đi.

Ở Mỹ, nhìn cuộc sống vật chất quá đầy đủ, thức ăn thừa mứa, người ta không dám ăn hết, còn dư phải đổ đi, vì sợ ăn nhiều sẽ phát phì, còn mang thêm nhiều bệnh trong người; nào là cao cholesterol, tiểu đường, cao áp huyết.

Trong khi đó, ở nước tôi, tội nghiệp cho những bà mẹ buôn thúng bán bưng vẫn không đủ cơm gạo qua ngày, tội nghiệp cho những đứa trẻ ngày ngày phải đi lượm bịc ni lông kiếm thêm bát cơm cho ngoại... những người phu đạp xích lô, đạp gồng cả gân cốt vẫn không đủ trả tiền xe cho chủ!

Đất nước đói nghèo, người sống bệnh tật không ai lo, người chết cũng sợ không nằm yên dưới đất, vì có khi nghĩa trang cũng bị san thành bình địa.

Tôi lớn lên không có tình yêu trai gái đúng nghĩa yêu đương. Hững hờ, vội vã chia tay. Tôi vẫn nhớ người ta nói về cuộc tình Romeo và Julliet, người ta ca tụng. Nhưng tôi thấy thật lãng nhách, tại sao người này chết, rồi người kia chết theo. Có lẽ tôi không bao giờ, hay chưa bao giờ được chết cho tình yêu. Tôi chỉ thấy trước mắt tôi một xã hội tối đen. Đường tương lai cũng mịt mờ với một chủ thuyết không đâu, vô tưởng.

Nước Mỹ đa đảng, Nước Mỹ có đảng Cộng Sản, có đảng Dân Chủ, và đảng Cộng Hòa. Nhưng đảng Cộng Sản không bành trướng được ở đây, vì ai cũng đủ ăn đủ mặc, đâu ai thèm dành một cái bánh, để được chia làm đôi.

"Em thấy nước Mỹ thế nào""

Câu hỏi chị tôi đưa tôi về thực tại.

"Ồ! Em thấy nước Mỹ, cái gì cũng to."

Anh chị tôi cười. Tôi nói:

"Có phải không" Mặt trời hừng đông to như cái thúng, mặt trời lặn cũng to hơn trái banh. Mà trái banh đá bóng ở Việt Nam thì lại nhỏ, trái banh đánh Basket ball ở đây thì khỏi chê, đỡ một cái là gẫy xương liền. Còn trái cây thì... ăn một trái táo là đủ no. Đặc biệt cam ở đây da vàng, còn ở Việt Nam thì cam da màu xanh. Nhà cửa thì không thua gì biệt thự ở Việt Nam, chỉ thiếu, cái cổng sắt và con đường vào bằng sỏi. Còn người Mỹ thì ui cha, không thua gì một chiếc hủ lô."

Anh rể tôi cười.

"Ha ha, ha, con nhỏ này ví dụ nghe cũng vui, nếu mày không "diet" là tương lai cũng giống mấy bà đó."

Tôi le lưỡi:

"Em cũng còn muốn lấy chồng chứ bộ!"

Tôi vẩn vơ cười... lại nhớ đến anh...

Ngọc Trinh

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,782,057
Tác giả là một kỹ sư hồi hưu, đã sống 25 năm bên Pháp, 25 năm ở Mỹ, hiện cư ngụ tại Irvine cùng gia đình. Với 6 bài viết trong năm, Cao Đắc Vinh là tác giả được bình chọn vào danh sách Chung Kết giải Viết Về Nước Mỹ 2013.
Tác giả tên thật Lý Tuyết Mai, cư dân Pomona, CA. làm việc tại Bộ Xã Hội. Đến Mỹ khi còn tuổi học trò, cô thuộc “thế hệ gạch nối” của người Việt tại Mỹ.
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XII, 2012. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biển đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA.
Trước 1975, tác giả đã có nhiều truyện ngắn, truyện dài do tạp chí và nhà xuất bản Tuổi Hoa ấn hành tại Saigon. Sau tháng 4/1975, Cam Li không viết nữa.
Tác giả tên thật là Trần Năng Khiếu, đến Mỹ năm 1994, theo diện HO. Đã đi làm cho đến năm 2012, hiện là cư dân hưu trí tại Westminster.
Tác giả là một cựu sĩ quan Thuỷ Quân Lục Chiến Hoa Kỳ, đã nhận giải tác phẩm xuất sắc Viết Về Nước Mỹ 2006 với truyện kể về hai chàng sĩ quan Mỹ gốc Việt thuyền nhân
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Bà định cư tại Mỹ từ 26 tháng Ba 1992, hiện là cư dân Cherry Hill, New Jersey, một vùng rất ít cư dân Việt. Sau đây là bài viết mới của Song Lam.
Năm nay, Fathers Day của nước Mỹ là 19 tháng 6, trùng với Ngày Quân Lực VNCH trước 1975, xin mời đọc bài mới của Khôi An, chuyện ông Tướng mà cũng là chuyện Người Cha
Với loạt bài về Vietnam Museum, "Bảo Tàng Cho Những Người Lính Bị Bỏ Quên," tác giả đã nhận giải chung kết Viết Về Nước Mỹ 2014.
Trước 1975, tác giả đã có nhiều truyện ngắn, truyện dài do tạp chí và nhà xuất bản Tuổi Hoa ấn hành tại Saigon. Sau tháng 4/1975, Cam Li không viết nữa.
Nhạc sĩ Cung Tiến