Hôm nay,  

Một Thoáng Nhớ

26/11/200200:00:00(Xem: 294739)
Người viết: Ngọc Trinh

Bài tham dự số 58\VBST

Tác giả 41 tuổi, cư trú tại Fountain Valley, CA. Nghề nghiệp ghi chú: nội trợ. Cô than "muốn viết dài, nhưng đánh máy mỏi tay quá." Xin mời viết tay. Một người có thể dự nhiều bài.


"Chị à, bộ ở đây không giới nghiêm sao""

Anh rể và chị tôi phì cười: "Bộ ở Saigòn bây giờ giới nghiêm hả"

"Dạ...sau 12 giờ thì không ai ra đường...Công an sẽ hỏi giấy, mà không có giấy tờ thì càng khổ, vô tù không biết ngày nào ra. Không như hồi trước, nếu có người bảo lãnh thì được thả ra ngay."

Đó là những thắc mắc của tôi sau khi cùng anh chị thăm một người bạn ở San Diego, trên đường lái xe trở về nhà, lúc đó khoảng một giờ sáng. Trên Freeway-xa lộ không cần đèn, chỉ nội đèn của dòng xe ngược chiều cũng đủ chóa mắt. Thành phố Mỹ quốc ban đêm như những viên ngọc lấp lánh, đèn đuốc chiếu sáng khắp phố phường. Không như ở nước tôi...tội nghiệp, lâu lâu cúp điện, đường xá tối thui, đen như đêm ba mươi...Tôi chợt nhớ đến T, khi ý nghĩ so sánh đo vụt đến. Anh đến rồi đi như áng mây. Có lẽ anh đã vượt biên trước tôi, không lời từ tạ. Chúng tôi thường chia tay nhau ngay đầu ngõ, quay đi chừng mười bước, quay lại khó thấy mặt nhau:

Anh đã đi, xa thành phố nhỏ,
Như những người Sàigòn -
xa nhau lặng câm.
Em cũng đi, rời xa màu cờ đỏ.
Nỗi đau buồn, hằn lên nước Việt Nam.

Anh đã theo dòng sông, ra biển.
Em nhớ con đò nhỏ trên sông.
Những người vượt biên,
bao giờ thôi xa xứ.
Để Mẹ già thôi mãi chờ mong.

Anh đã đi, cuộc tình ở lại.
Em cũng mang theo nỗi buồn tênh,
Ta xa nhau, hai mươi năm khắc khoải.
Ở một nơi nào, còn nhớ hay quên!

Dạo ấy Sài gòn mang một gương mặt buồn bã, phố xá tiêu điều, nhiều nhà bỏ hoang đi hồi hương lập nghiệp, hoặc đi kinh tế mới. Một số người tìm cách ra đi.

Ở Mỹ, nhìn cuộc sống vật chất quá đầy đủ, thức ăn thừa mứa, người ta không dám ăn hết, còn dư phải đổ đi, vì sợ ăn nhiều sẽ phát phì, còn mang thêm nhiều bệnh trong người; nào là cao cholesterol, tiểu đường, cao áp huyết.

Trong khi đó, ở nước tôi, tội nghiệp cho những bà mẹ buôn thúng bán bưng vẫn không đủ cơm gạo qua ngày, tội nghiệp cho những đứa trẻ ngày ngày phải đi lượm bịc ni lông kiếm thêm bát cơm cho ngoại... những người phu đạp xích lô, đạp gồng cả gân cốt vẫn không đủ trả tiền xe cho chủ!

Đất nước đói nghèo, người sống bệnh tật không ai lo, người chết cũng sợ không nằm yên dưới đất, vì có khi nghĩa trang cũng bị san thành bình địa.

Tôi lớn lên không có tình yêu trai gái đúng nghĩa yêu đương. Hững hờ, vội vã chia tay. Tôi vẫn nhớ người ta nói về cuộc tình Romeo và Julliet, người ta ca tụng. Nhưng tôi thấy thật lãng nhách, tại sao người này chết, rồi người kia chết theo. Có lẽ tôi không bao giờ, hay chưa bao giờ được chết cho tình yêu. Tôi chỉ thấy trước mắt tôi một xã hội tối đen. Đường tương lai cũng mịt mờ với một chủ thuyết không đâu, vô tưởng.

Nước Mỹ đa đảng, Nước Mỹ có đảng Cộng Sản, có đảng Dân Chủ, và đảng Cộng Hòa. Nhưng đảng Cộng Sản không bành trướng được ở đây, vì ai cũng đủ ăn đủ mặc, đâu ai thèm dành một cái bánh, để được chia làm đôi.

"Em thấy nước Mỹ thế nào""

Câu hỏi chị tôi đưa tôi về thực tại.

"Ồ! Em thấy nước Mỹ, cái gì cũng to."

Anh chị tôi cười. Tôi nói:

"Có phải không" Mặt trời hừng đông to như cái thúng, mặt trời lặn cũng to hơn trái banh. Mà trái banh đá bóng ở Việt Nam thì lại nhỏ, trái banh đánh Basket ball ở đây thì khỏi chê, đỡ một cái là gẫy xương liền. Còn trái cây thì... ăn một trái táo là đủ no. Đặc biệt cam ở đây da vàng, còn ở Việt Nam thì cam da màu xanh. Nhà cửa thì không thua gì biệt thự ở Việt Nam, chỉ thiếu, cái cổng sắt và con đường vào bằng sỏi. Còn người Mỹ thì ui cha, không thua gì một chiếc hủ lô."

Anh rể tôi cười.

"Ha ha, ha, con nhỏ này ví dụ nghe cũng vui, nếu mày không "diet" là tương lai cũng giống mấy bà đó."

Tôi le lưỡi:

"Em cũng còn muốn lấy chồng chứ bộ!"

Tôi vẩn vơ cười... lại nhớ đến anh...

Ngọc Trinh

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,096,888
Nhân những ngày mưa bão tháng 9 năm 2007, tôi xin ghi lại đây những lo lắng của tôi trong những ngày chờ cơn bão Rita thổi đến thành phố Houston thuộc tiểu bang Texas vào tháng 9 năm 2005.
Cách đây ít lâu, tôi nhất định phải về thăm lại Quê Hương, mồ mả Tổ Tiên, Ông Bà, Cha Mẹ, thăm vợ chồng người con trai lớn và đưá cháu gái 13 tuổi còn ở lại
Huy là bạn học của tôi từ nhỏ. Tôi thân Huy vì tính cách của nó. Tôi thích nhất một điểm nơi Huy: Hắn không biết phô trương
Lần đầu tiên tôi gặp con bé, nó đi một mình. Cầm hồ sơ trong tay tôi gọi tên nó - Hòang thị Hiền - bằng giọng Việt Nam, có những dấu huyền, dấu nặng rõ ràng.
Người ta thường nói ánh dương tuôn trào muôn sức sống nhưng có lắm khi "Đêm thấy ta là thác đổ"...
Bên Hội thân hữu Khánh-hòa cũng xảy ra chuyện tương tự, có người qua kể chuyện bên họ cũng muốn gửi tiền về trùng tu Trung học Võ Tánh, nhưng chánh quyền địa phương ép phải giao tiền cho Ban giáo dục Khánh hòa lo.
Có một lần, "ông bạn lớn" của mục sư K. hỏi tôi sao không viết một bài về Hội đồng hương quê tôi ở Cali. Tôi giật mình, .bối rối:
Gặp lại cây hoa phượng đỏ sau bao năm xa cách, tôi đã viết ở trên là chúng ta thường cho mọi thứ có sẵn quanh mình là một điều tự nhiên, không tỏ thái độ trân trọng và yêu quý những thứ mình đang có.
Có những thứ xung quanh chúng ta thường gặp hàng ngày nên chúng ta nghĩ rằng sự hiện diện của chúng là điều tự nhiên do tạo hóa ban phát cho.
Nhìn con gái xúng xính trong bộ áo ra trường bước lên khán đài, Loan không khỏi xúc động nhớ đến năm nào khi con nàng bảo cho nàng biết là nó đã có thai!
Nhạc sĩ Cung Tiến