Hôm nay,  

Cứ Thế Thẳng Tiến Đi, Các Con!

26/11/200200:00:00(Xem: 326483)
Người viết: Hà Lệ Hương
Bài dự thi số 59\VBST

Việt Báo đã hân hạnh đăng tải bài thứ nhất của Hà Lệ Hương, mang tựa đề "Thương con kiểu Việt Nam." Ông hiện là một doanh gia Việt tại Los Angeles. Bằng bút pháp tinh giản, trực tiếp, bài viết thể hiện được tấm lòng của cha mẹ đối với con cái.

Đi dự cái đám giỗ nhà ông chú về, tôi vô cùng sốt ruột. Tôi đứng, ngồi không yên, khi nhớ lại bà Tham khoe:

- Tôi có hai anh, một chị. Anh đầu thì ra kỹ sư điện tử, đi làm lương gần được gần tám chục ngàn một năm. Và anh thứ ba, còn một năm nữa là ra Bác Sĩ thực tập, xiểu xiểu lương của anh phải là một trăm hai mươi ngàn một năm.

Tôi càng sốt ruột hơn khi dự đám cưới của con anh Tuân. Cả cô dâu lẫn chú rể đều là Bác sĩ. Tôi bỗng ngó về hai đứa con tôi, một trai một gái, còn đang học tà tà ở High School.

Thằng Mạnh, ráng mà học nghe con. Ba đi đâu cũng thấy con người ta đỗ đạt bác sĩ. Còn một năm nữa con ra High School cố mà lấy cho được cái bằng Bác sĩ nhé con. Tôi nói. Còn con Hương, năm nay con ra trường lên đại học rồi. Phải ráng thành bà kỹ sư cho bố mẹ nở mặt nở mày với bà con nhé.

Con Hương thì khỏi dặn dò nó cũng cố học. Có thằng Mạnh, ngày một ngày hai đòi đi sĩ quan Hải quân. Tôi kèm sát nó, bắt buộc nó phải học cho thành bác sĩ. Của đáng tội, nó sợ oai tôi mà học ngày học đêm. Nhưng trong phòng nó treo toàn hình những chiếc tàu hải quân gồ ghề. Những sĩ quan hải quân cường tráng, oai nghi. Thỉnh thoảng nó đi vắng, tôi vào lục các bài vở, thì thấy toàn những sách vở nói về hải quân.

Tuy nó lớn rồi, tôi cũng bắt nó nằm sấp, đét cho dăm roi và đe dọa:

"Mày mà không theo học cho được cái bằng Bác Sĩ, tao với mẹ mày sẽ từ mầy nghe không. Hải quân thì được bao nhiêu tiền một năm" Nói mãi mày không nghe. Hư thân đấy con ạ..."

Thằng nhỏ ngồi dậy, nước mắt chảy quanh, nhưng gương mặt không chút hối hận vì cãi lời cha mẹ. Tuần lễ sau đó, nó biệt tích, không đợi đến tôi, và mẹ nó từ nó. Sáu tháng sau tôi nhận được thư, khoe rằng nó trở thành sinh viên trường Hải Quân ở Florida.

Tôi đau khổ như có đứa con cãi lời cha mẹ, bỏ nhà ra đi... Từ đó tôi ít khi, hoặc dứt hẳn không tham dự các đình đám nữa, tránh sốt ruột. NHẤT NGHỆ TINH, NHẤT THÂN VINH. Tôi nghe hình như ai nói câu đó. Một anh chàng Mike Tyson cù bơ cù bất, ăn chợ ngủ đường. Nhờ anh có sức vóc siêu việt, nhờ anh có gương mặt sát nhân, đã trở thành một võ sĩ đại tài. Một năm anh có thể đem về ba bốn trục triệu. Anh dốt đặc cán mai, không cần. Anh ăn nói thô lỗ, không cần. Anh đối xử súc vật với bạn bè, không cần. Một câu anh nói ở cuối trận thắng: "Tôi thắng trận này nhờ uống Coca Cola." Thế là riêng khoản đó, anh có thể tóm về hai chục triệu đô của hãng Coca.

Một Micheal Jordan, tay bóng rổ với lối nhồi banh thần sầu, quỷ khốc, lối thẩy banh từ đầu, lúc nào cũng lọt rổ, làm say mê hơn hơn tỉ người khắp hoàn vũ, đã nghiễm nhiên mang về cho vợ con hơn hai trăm triệu khi anh phải giải nghệ mà tuổi đời còn quá trẻ.

Hai vợ chồng ăn mày nuôi ba con chó. Ông tập cho nó làm các trò giải trí đến các tay luyện chó nhà nghề cũng chào thua. Ông được ông bầu Las Vagas mời về tối làm bốn shows. Mỗi show mười lăm ngàn.

Một tay thiện xạ, bắn bách phát bách trúng tên Alex Anderson đã được Ngũ giác đài, rồi tỷ phú Allen Cohen mời về cận vệ, lương mỗi năm trên ba trăm ngàn, tuy suốt thời gian cận vệ, anh không hề bắn một viên.

Còn nhiều nữa, kể không hết. Mình có quyền bắt con cái học cái mình thích hay không tại Hoa Kỳ" Mình có quyền bắt nó phải thương yêu và lấy người mình thích không" Có. Nhưng nó vẫn là người cuối cùng quyết định. Mình chỉ đứng nhìn, là may.

Có ai ngờ người trốn lính Bill Cliton trở thành vị chỉ huy tối cao của Quân Lực Hoa Kỳ" Có ai ngờ thằng đánh giày Nixon ở thành phố New York trở thành vị lãnh đạo của siêu cường Mỹ quốc.. Và có ai ngờ chàng ốm đói ở vĩa hè Chicago trở thành chàng ca sĩ Frank Sinatra trên năm chục năm nổi tiếng, có trong tay hơn tỉ đô la khi tuổi già đã đến mà Schedule trình diễn vẫn còn"

Sau bốn năm, thằng con "mất dạy" của tôi trở về với nhung phục màu trắng tinh, có chiếc lon alpha gắn trên hai vai, và chiếc nón khinh đời của hải quân. Hắn to con, nói năng hoạt bát, lanh lẹ. Và nhất là hắn đến ôm nâng tôi lên nhẹ như lông hồng, cười đưa hàm răng trắng tinh, với nước da lên màu:

"Hi Dad. I'm a naval officer now. I just came here to see you and mom, and will leave here in one week. Con...không quên...mấy roi Dad oánh con...Ở trường con nói chuyện đó cho các bạn...nghe, cùng cười."

Hắn nhớ những roi tôi đánh để dạy hắn, mà hắn vẫn đi sĩ quan Hải Quân. Tôi quên phắt mình vượt biển sang đây là tìm Tự Do Dân Chủ...Tại sao tôi bắt nó phải thực hiện điều tôi thích. Tại sao tôi phải dùng roi bắt nó đi đúng con đường mình chọn" Rồi tôi nghĩ lan mang những ông trong cộng đồng chúng ta. Ai không chống Cộng theo cái "mốt" của các ông ấy, thì liền bị chụp lên trán bốn năm cái mũ to tướng.

Chỉ có nước Mỹ là "Trăm Hoa Đua Nở" chính hiệu con nai vàng. Con gái lớn của tôi, tôi cứ đinh ninh nó sẽ thành kỹ sư... Thế mà ngày nó ra trường, tôi mới vỡ lẽ con mình đậu Bác Sĩ Tâm lý học. Ừ, con thích môn đó thì cứ học cho thành tài.

Và...bao nhiêu thiên tài của đất nước như hai con tôi đã mai một" Hoặc cũng thành đấy mà thành trong bấc đắc dĩ. Tôi muốn thế hệ mai sau, con cháu mình sẽ được tự do phát triển, không kèm kẹp, không độc đoán, không phe đảng, không thân thế...

Làm sao câu "Con Vua thì lại làm vua, con thầy chùa lại quét lá đa" phải tiêu tan. Đừng như ở Bình Nhưỡng, con ông chủ tịch nước lại lên làm Chủ tịch nước, mặc dầu cái mặt như thằng thiếu tháng, để dân cả nước đói mèm mà cứ đầu đạn này đầu đạn khác. Đừng như ở Việt Nam có ông Phạm Văn Đồng giữ khư khư ghế Thủ tướng gần bốn mươi lăm năm. Đừng như Sukarno của Nam Dương, dân không lật thì giờ hãy còn là tổng thống ba mươi hai năm. Rồi Nguyễn Văn Thiệu, nước không mất thì giờ này hãy còn độc cử nhiệm kỳ thứ sáu"

Tôi trùm chăn lại suy nghĩ: Người ta kết thúc chế độ ông Ngô không hề có Tự Do Dân Chủ. Dân thấy ông Tổng Thống làm sai mà không dám nói. Hiện giờ thì tính cách đó còn bạo tợn hơn.. Có ai dám đứng giữa chợ Bến Thành bảo: "Chế độ Cộng Sản là Chế Độä tham nhũng"" Chắc người đó bị bắt đi không ngày về. Đám du học sinh ở Mỹ có phải là con ông cháu cha không" Ngoại tệ thất thoát từ đâu" Tại sao lúa có dư để trở thành nước xuất cảng gạo thứ hai trên thế giới mà dân vẫn đói"

Những câu hỏi như thế, ray rứt như thế, quay quắt như thế có gióng lên từ quốc ngoại... Nhưng chẳng có tiếng hồi âm. Cũng may hai con tôi lớn tại nước Mỹ. Cái dân chủ ăn vào tim, máu của nó hồi nào không biết.

Tôi nhớ có lần hắn bảo: "Tổng Thống Thomas Jeferson nói: 'Your idea may be defferent from mine. But I will protect it to death.'" (Ý của anh có thể khác với ý của tôi. Nhưng tôi sẽ bảo vệ nó tới chết).

Hay con Hương có thố lộ: Ba la rầy tụi con mãi. Mà quên rằng đức Phật có dạy một câu thật dân chủ: "Ta là Phật đã thành. Mà con là Phật sẽ thành." Không còn câu nào trên thế gian dân chủ hơn.

Tôi chợt nhìn hai đứa con như những cây hoa được bứng từ chậu kiểng nhỏ bé, đóng khung, ra trồng ở ngoài đất rộng rãi bao la...

Ừ, cứ thế thẳng tiến đi, các con. Ba là bóng chiều, có nhiệm vụ che mát cho các con. Và chỉ có thế. Còn cỏ non các con tự do đâm chồi, nảy lộc, sao cho vườn được sum sê xanh tươi. Chừng nào lớn, các con có thì giờ, ngồi lại với Ba. Ba sẽ kể ngọn nguồn lý do tại sao cha con mình lại lưu lạc sang mãi tận Hoa Kỳ.

HÀ LỆ HƯƠNG

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,973,216
Tác giả đã nhận giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ 2012. Nguyễn Văn cho biết ông sinh năm 1965, quê ở Phú Yên; Vượt biên năm 1988, hiện sống cùng gia đình tại Chicago. Cho tới nay, ông đã góp 4 bài: “Chuyện Của Bill”; “Tôi Không Là Ai Cả”; “Ngày Tháng Buồn Hiu”; “Mùa Thu Nashville.” Cả ba bài đều cho thấy cách viết tinh tế và sống động. Sau đây là bài viết thứ năm.
Sinh năm 1983, Kim Trần là tác giả trẻ tuổi nhất trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ 2005 với bài viết ngắn nhất, 727 chữ, "Những bài học đầu tiên về nước Mỹ". Năm 2008, cô nhận thêm giải vinh danh tác giả với bài viết về ma tuý,v "Người Yêu Tôi: Một Con Nghiện." Sau khi tốt nghiệp ngành sư phạm tại đại học Cal State, Kim Trần đã tự sáng lập "School First Learning Center" và hiện có 2 trường dạy kèm rất thành công tại Garden Grove và Westminster. Sau đây là bài cô mới viết.
Đây là bài đầu tiên của một tác giả người Mỹ trực tiếp viết văn bằng Việt ngữ. Email kèm bài viết được ông xưng danh là “Steve Brown tức là Sáu.” Ông chính là “người Mỹ yêu tiếng Việt” mà tác giả Donna Nguyễn đã kể trong bài “Việt Bút, Việt Báo và Chú Sáu.” Mới đây, khi nhắc tới tài làm thơ Việt của ông,
Tác giả là một nhà giáo hưu trí, từng là Chủ tịch Hội Ái Hữu Ninh Thuận, hiện là cư dân Riverside, Nam Cali. Ông đã góp nhiều bài viết đặc biệt cho giải thưởng Việt Báo từ năm đầu tiên, và nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2009. Bài viết mới của ông có tựa đề “Fasting: Vô Chiêu Thắng Hữu Chiêu” gồm nhiều chi tiết đặc biệt sống động về việc điều trị bệnh động kinh. Sau đây là phần đầu.
Tác giả, một kỹ sư điện tử tại công ty Intel, Bắc California, đã 2 lần nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Năm 2009, giải danh dự, với bài "Tình Nghĩa, Nghĩa Tình" và Giải Vinh Danh Tác Phẩm 2010 -thường được gọi đùa là giải á hậu- với bài “Việc Làm Ơi, Mi Đi Đâu? Bài viết sau đây đã đăng trong báo xuân Việt Báo Tết Nhâm Thìn, 2012, nhưng chưa có trên online nên xin bổ túc.
Bài viết là chuyện về bé Ti, qua Mỹ 4 năm trước, khi mới 7 tuổi. Vì một tai nạn xe hơi, “Ti bây giờ không còn gì nữa, má đã chết, chân trái Ti bị cụt, tay trái bầm dập.” Có thể tác giả cũng chính là nhân vật trong truyện kể, một bé gái còn ở tuổi thiếu niên. Chúc bé an lành và mong Nhật Mai liên lạc lại với Việt Báo.
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục naêm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Sau đây là bài mới nhất của ông.
Tác giả là cư dân Austin, Texas; Công việc: y tá trưởng trong một bệnh viện thành phố, đã góp nhiều bài viết sống động và nhận giải vinh danh tác giả Viết về nước Mỹ 2006. Bài mới của cô là một truyện gia đình Việt Mỹ và tình yêu đồng tính.
Tác giả dự viết về nước Mỹ từ năm đầu, từng nhận giải tác phẩm xuất sắc 2002, giải Việt Bút 2010 và hiện là thành viên ban giám khảo chung kết. Tác phẩm đã xuất bản: Chuyện Miền Thôn Dã. Sau đây là hai bài viết mới của ông. Tuy tựa đề kêu buồn nhưng không buồn chút nào.
Trước 30/4/1975, Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh từng viết nhiều truyện ngắn trên bán nguyệt san Tuổi Hoa, và các truyện dài xuất bản bởi Tủ Sách Tuổi Hoa - hiện có trên trang mạng: http://tuoihoa.hatnang.com/ và http://www.camlinguyenthimythanh.com Sau ngày 30/4/1975, Cam Li không viết nữa, chỉ chuyên làm công việc nghiên cứu khoa học.
Nhạc sĩ Cung Tiến