Hôm nay,  

Nuôi Con Để Tạ Ơn Nước My

11/01/200100:00:00(Xem: 165055)
Mẹ tôi chết khi tôi được 8 tuổi. Gia đình nghèo nên tôi đã phải nghỉ học khi mới 12 tuổi.

Cuối tháng Tư năm 1975, khi còøn là cô gái ở tuổi 20, tôi đã theo gia đình một người bạn gái đi ra bến Bạch Đằng rồi xuống tàu đi ....Mỹ.

Tôi được nhận vào nước Mỹ tháng 9 năm 75. Nơi tôi đặt chân đến khi được vào nước Mỹ đó là tiểu bang IOWA. Sau vài tháng sống chung với gia đình người bạn gái tôi đã quyết định dọn ra ở riêng vì lý do cá nhân.

Tôi được người bảo trợ giới thiệu vào làm hãng may quần áo và tôi cũng được dàn xếp cho đến ở chung nhà với một gia đình bà Mỹ, bà ta cũng làm thợ may chung hãng với tôi. Đời sống của tôi coi như tạm ổn, nhưng rất cô đơn và buồn tẻ.

Tôi cố gắng tìm kiếm làm quen những người Việt Nam cũng được người Mỹ bảo trợ ở quanh vùng tôi ở. Thế rồi tôi cũng có được khoảng 10 người Việt Nam làm bạn cho vơi nỗi buồn và an ủi nhau những ngày chân ướt chân ráo đến Mỹ.

Sau vài tháng quen biết nhau tôi quyết định làm đám cưới đơn sơ theo phong tục người Mỹ để về làm vợ một người lính Hải Quân Việt Nam.

Chồng tôi chỉ hơn tôi 2 tuổi. Chúng tôi đều là "con bà Phước" và lúc bấy giờ còn rất là non dại. Vì thế cho nên sau 3 năm chung sống đầy sóng gió vì tính bay bướm của chồng tôi, chúng tôi đành chia tay đường ai nấy đi. Riêng phần tôi, ø còn phải đeo mang thêm 2 đứa con dại, 1 gái 2 tuổi và cái bầu 5 tháng.

Tôi gom góp vài bộ quần áo, mangï con lên xe bus đi về California, tá túc tại nhà người bạn mà tôi quen biết từ Việt Nam. Sau một thời gian ngắn, bạn tôi giúp đỡ chỉ dẫn cho tôi đi xin trợ cấp xã hội.

Khi đứa con trai út của tôi bước qua tuổi 18, tôi mới dám để tâm tự mừng cho mình đã làm được những gì mình mong muốn, mặc dầu lúc đó những hạt mầm mà tôi đã gieo trồng vun sới chỉ mới nẩy mầm vươn lên trong ánh nắng của bầu trời Mỹ Quốc này sau suốt 20 năm dài.

Tôi còn nhớ rất rõ là tâm trạng của tôi khi 2 mẹ con thất thểu lên xe bus đi về một nơi chốn mà tôi không thể hình dung ra được. Chúa Ơi! đầu óc tôi lúc bấy giờ rất hoang mang, tâm trạng tôi hình như nửa mê nữa tỉnh trong suốt thời gian dài 10 năm sau đó.

Về vật chất thì không có gì lo lắng vì đã có chính phủ giúp đỡ phụ cấp thêm. Điều tôi lo lắng và suy nghĩ hằng đêm là không biết làm cách nào để nuôi dạy các con tôi nên người trong một xã hội mà theo tôi nghĩ là băng hoại ngay từ lúc bấy giờ.

Về hiểu biết, tôi không có đủ chữ để đi học một cái nghề có thể tạm nuôi đủ ba mẹ con. Bi thảm hơn nữa là tôi có một thân thể yếu đuối xanh xao triền miên suốt cuộc đời. Tôi bị bệnh tim bẩm sanh.

Vì có quá nhiều lo lắng và kiến thức chưa học xong lớp 5 ở Việt Nam nên cho dù có cố gắng đi học lớp ESL tôi cũng chẳng hiểu và nhớ dược những gì thầy cô giáo dạy.

Sau một năm cố gắng tôi từ giã nhà trường và không bao giờ đi học nữa. Nhưng tôi không chấp nhận thua thiệt trong cuộc sống và nhất là các con tôi không thể dốt nghèo khổ như tôi được.

Tôi chỉ còn biết bám víu vào đức tin, cầu cho đầu óc được sáng suốt dù ẩn trong một thân xác yếu đuối và tăm tối. Tôi tin là nếu mình có tấm lòng thì thượng đế (Phật hay Chúa) sẽ dẫn dắt mình đến nơi an bình và hạnh phúc.

Ước muốn của tôi là các con tôi được vào học ở trường công giáo vì tôi nghĩ tôi không có chữ để dạy các con tôi, ở trường công giáo họ nghiêm khắc sẽ bắt học sinh làm nhiều bài vở hơn, ở trường công lập, thì như thế con tôi có đủ chữ nghĩa và căn bản để tiến bước vào đại học ở nước Mỹ này.

Hơn thế nữa, tôi muốn các con tôi có tuổi thơ tuổi trẻ hạnh phúc. Tôi nghĩ mình không thể nói "mẹ nghèo nên không có tiền mua đồ chơi hay những vật dụng cần thiết căn bản của cuộc đời nó". Tuổi thơ của chúng còn quí hơn cả tiền bạc mà sau này mình để lại cho chúng.

Vì thế tôi cố gắng lo cho hai con tôi được hưởng những gì cần thiết cho tuổi thơ và tuổi trẻ của chúng mặc dù đã hơn 20 năm tôi chưa có được cái xe mới và nhà thì vẫn đi ở thuê.

Tôi làm 2 công việc: ca sáng tôi làm thợ may sửa quần áo. Buổi tối tôi làm waitress vì có tips để tôi đủ tiền nuôi các con tôi.

Năm nay con gái lớn tôi đang học những năm cuối của trường dược USC. Con trai tôi dù học có chậm chạp nhưng nhìn thấy tương lai của nó cũng tốt đẹp về sau.

Tôi cám ơn thượng đế đã cho tôi có được cái tâm hiền lành nên đầu óc tôi sáng suốt để biết đường nuôi nấng dạy dỗ các con tôi nên người hữu dụng.

Tôi xin hiến dâng đứa con trai duy nhất của tôi cho thượng đế vì cháu đã cho tôi biết là cháu nguyện theo chân các tu sĩ để thương yêu dạy dỗ bảo bọc các tâm hồn trẻ thơ bạc phước, bơ vơ,giữa chợ đời, dù rằng, cháu không được ơn kêu gọi của Thượng Đế!

Thân tôi nhỏ nhoi chỉ làm được công việc nuôi con nên người.

Ước mong những ai có duyên đọc những dòng tâm sự sẽ góp lời cầu nguyện ơn trên cho con cái chúng ta được nên người hữu dụng, để tạ ơn Nước Mỹ đã cưu mang chúng ta.

Trần Thị Vân

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,103,873
Tác giả sanh năm 1943 tại Cân thơ - Bác sĩ thú y, giảng dạy tại Đại Hoc Cần thơ trước 75 - Cùng gia đình vượt biên năm 1980. Học lại và làm việc cho cơ quan Canadian Food Inspection Agency từ 1985 đến ngày hưu trí năm 2008. Bài đầu tiên Viết Về Nước Mỹ, Đất Lành Chim Đậu nhận giải Vinh Danh Tác giả năm 2007. Sau 10 năm tiếp tục góp bài cho Việt Báo, tác giả cho biết “Vì lý do sức khỏe bất ngờ, xin chào tạm biệt tất cả bạn đọc để tĩnh dưỡng. Và đây là bài viết cuối cùng của ông: Chuyện hai mùa Vu Lan 2016-2017, con trai lái xe hàng ngàn dặm về cùng bố lát gạch sân đậu xe và tu sửa ngôi nhà gia đình. Việt Báo Viết Về Nước Mỹ trân trọng cám ơn Bác sĩ Nguyễn Thượng Chánh. Kính chúc ông và gia đình an vui, mạnh khỏe.
Tác giả định cư tại Pháp nhưng thường lui tới với nước Mỹ, tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng Ba 2010. Họp mặt giải thưởng năm 2011, bà đã bay từ Paris sang California để nhận giải Vinh Danh Tác Giả -thường được gọi đùa là giải Á Hậu. Sau đây, thêm một bài mới của tác giả.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông đã nhận giải Vinh Danh VVNM 2016, đồng thời, cũng là tác giả Viết Về Nước Mỹ đầu tiên có nhiều bài đạt số lượng trên dưới một triệu người đọc. Bài mới của là một tự sự gợi nhớ nhiều kỷ niệm.
Với bài “Hành Trình Văn Hóa Việt tại UC Irvine”, tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và trở thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt tại UC Irvine từ năm 2000 cho tới nay.
Tác giả tên thật Trần Năng Khiếu. Trước 1975 là Công Chức Bộ Ngoại Giao VNCH. Đến Mỹ năm 1994 theo diện HO. Đã đi làm cho đến năm 2012. Hiện là công dân hưu trí tại Westminster. Tham dự VVNM từ tháng 8/2015. Đã nhận giải đặc biệt 2016. Vừa nhận thêm giải danh dự VVNM năm 2017. Sau đây là bài mới của tác giả, vẫn với cách viết cẩn trọng, chu đáo, sống động.
Trước 1975, tác giả là một hạm trưởng hải quân VNCH, sau đó là 10 năm tù cộng sản, và định cư tại Mỹ theo diện H.O. Dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, ông đã nhận giải bán kết 2001, từ 9 năm qua đã là thành viên Ban Tuyển Chọn Chung Kết, và vẫn tiếp tục góp bài mới.
Tác giả là một cây bút nữ, cư dân San Jose, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sang năm thứ 18 của giải thưởng, Lê Nguyễn Hằng nhận thêm giải Vinh Danh Tác Giả, với bài viết về “Ba Thế Hệ Tuổi Dậu” và bài “Từ Độ Mang Ơn”. Bài mới của tác giả kể về cuộc họp mặt của các cựu sinh viên Quốc Gia Hành Chánh và chuyến đi 5 ngày trên du thuyền Carnival Inspiration.
Tác giả từng nhận giải Viết Về Nước Mỹ 2015. Ông là cựu sĩ quan VNCH, giảng viên trường Sinh ngữ quân đội, cựu tù cải tạo. Ông cũng là tác giả sách "Hành Trình về Phương Đông" do "Xây Dựng" xuất bản năm 2010. Mới nhất, là cuốn "Within & Beyond" do tác giả viết bằng Anh ngữ và tự xuất bản. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả là cư dân Buffalo, NY. đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước Bài viết đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi có hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà có tới hơn 400 người tử vong... Hiện ông đang là cư dân Orlando, FL. và bài mới là chuyện về một số người thành công, một đề tài mà ông đã được mời nói chuyện tại Đại Học Buffalo.
Định cư tại Mỹ từ 1994, Phương Hoa vừa làm nail vừa học. Năm 2012, bà tốt nghiệp ngành dạy trẻ tại Chapman University khi đã 62 tuổi và trở thành bà giáo tại Marrysville, thành phố cổ vùng Bắc Calif. Với loạt bài về Vietnam Museum, "Bảo Tàng Cho Những Người Lính Bị Bỏ Quên," tác giả đã nhận giải chung kết 2014. Với mỏ vàng trên sông Yuba, Marryville khởi thủy từng là thành phố của dân đào vàng. Thời nay, du khách và cư dân tại Marryville vẫn lai rai lượm được vàng cục, có du khách lượn cả cục kim cương trị giá nửa triệu mỹ kim. Đó là chuyện có thật, đề tài của tác giả trong bài viết mùa Lễ Tạ Ơn năm nay.
Nhạc sĩ Cung Tiến