Hôm nay,  

Nước Mỹ, Người Mỹ Trắng Và Tôi

26/11/200200:00:00(Xem: 249757)
Người viết: Nguyễn Thế Thuỷ

Bài tham dự số 63\VBST

Ông Nguyễn Thế Thuỷ sinh năm 1949 tại Cần Thơ, định cư tại Hoa Kỳ từ 1975, hiện là Trưởng Ban Xây Dựng và Sữa Chữa Bộ Giáo Dục tại Pomona, CA.

Nhận lời đi theo Ông Bà Betty và Toby Cromwell để bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới toanh ở đất nước này có nghĩa là tôi sẽ chấp nhận tất cả những may rủi có thể đưa đến, lòng tôi nửa mừng nửa lo. Thôi thì cứ liều như tôi đã từng liều mạng suốt hơn 7 năm trời khắp 4 vùng chiến thuật. Số mạng mà, cứ tin vậy đi.

Ít ra cũng hy vọng sẽ chấm dứt những ngày đi lượm từng cái tàn thuốc lá trong trại hút để qua cơn ghiền. Sau cái ngày tháng tư gãy súng, tình thế đã đẩy đưa tôi và những người lính như tôi đến đây, chứ tôi nào có mơ ước chi ở cái xứ sở văn minh này.

Sau cái vui xuất trại đến nỗi lo kỳ thị của người Mỹ trắng mà tôi đã nghe nhiều trong trại tỵ nạn. nào là "Coi chừng, họ bảo lãnh để bắt mình làm nô lệ."

Từ Camp Penderton, chúng tôi tiến vào xa lộ sau một đoạn đường vắng tanh. Bây giờ lúc tôi thật sự nhìn thấy Mỹ quốc, đất nước văn minh, giàu có, tự do, không chiến tranh giết chóc như quê hương nhỏ bé của tôi. Trước mặt phố thị cao ngất nối liền trải dài dọc theo xa lộ. Cầu kia đến hướng nào" Tốc độ quá nhanh so với tốc độ ở xứ mình.

Nhà ông bà bảo trợ không phải là một nông trại như tôi thầm lo trong bụng. Đó là một căn nhà màu trắng xinh đẹp nằm giữa khu đất trồng kiểng trồng hoa và vài loại cây ăn trái. Khu vườn chăm sóc kỹ lưỡng đã tạo ra vẻ đẹp của một biệt thự mà tôi đã thấy trong phim ảnh từng chiếu ở VN.

Ông Cromwell là nhà giáo. hiệu trưởng của trường học tỉnh Fullerton, còn bà Cromwell là một giáo viên đã nghỉ dạy hơn 5 năm. Đây là một gia đình trung lưu. Hai người con trai cả đã lập gia đình ra riêng, người con trai út nhỏ hơn tôi 4 tuổi đã qua đời vì bệnh ung thư. Giờ thì chỉ có tôi, một thằng lính tan hàng da vàng mũi tẹt 25 tuổi đời không họ hàng liên hệ.

Ông bà nói chỉ riêng ông bà hiểu. Tôi nói tôi hiểu. Trò chuyện thì ngôn ngữ bằng tay. Ăn uống thì hoàn toàn khác khẩu vị. Thế mà chúng tôi phải sống chung dưới một mái nhà. Khổ ơi là khổ.

Mỗi ngày, như mọi ngày. Bữa ăn đã làm tôi chán ngấy, không phải vì bà nấu tệ nhưng vì bơ, khoai, bắp, thịt nhiều quá. Tôi thèm một bữa cơm thật là Việt Nam cơm canh chua, cá kho, nước mắm. Thèm ơi là thèm.

Con đường đại lộ Yorba Linda, mà tôi thường đi lên đi xuống trong những ngày không biết làm gì, có vài nhà hàng Tầu tỏa ra mùi vị xào nấu làm tôi thèm chết được. Đôi lúc muốn vào nhưng sợ. Tiếng tầu, tiếng Anh đều không nói được. Làm sao cho họ hiểu được thứ ngôn ngữ quốc tế nói bằng... tay của tôi"

Đi khỏi cái nhà hàng tầu đó, tôi ghé vào Shopping (Mervyn). Đồ đạc trưng bày làm cho tôi hoa mắt, cái gì cũng muốn mua, cái gì cũng sờ thử. Đây là lần đâu tiên tôi vào shopping. Thấy đặc biệt là cả một quầy trứng, không hiểu trứng của loại chim gì" Sao mà nó to lớn gấp 10 lần trứng bên ta" Sau này biết thêm đôi chút, tôi mới hiểu đó là những quả trứng họ làm để đựng PANTY HOSE của đàn bà. Dốt ơi là dốt. Lòng vòng khoảng 15 phút bị cô bán hàng cười chào hỏi thăm tôi sợ quá nên lặng lẽ vọt ra về.

Tôi bắt đầu đi làm dù rằng ông bà khuyên tôi nên đi học lại rồi sẽ nuôi cho tôi ăn học thành tài. Thấy tôi không chịu học, ông xin cho tôi vào làm trong xưởng sửa chửa TRAILER mà người bạn của ông là chủ.

Công việc làm rất là thoải mái. Tôi đi làm lãnh tiền cho riêng tôi, vậy mà cứ 5 giờ sáng là bà thức dậy để làm lunch cho tôi mang theo. Quá ngại ngùng nên tôi nói láo là sẽ tự mua thức ăn ở cái nhà hàng kế cận.

Từ đó ròng rã hơn ba tháng trời, tôi chỉ ăn một món "Big Mac, Coke, French Fry" vì không biết kêu thứ khác. Cứ thế mà ăn có lúc nuốt không vô cũng phải ăn. Có còn hơn không. Mỗi ngày đúng 12:05 tôi chỉ cần đưa cái bản mặt trình diện cùng cô bé có mái tóc vàng kim Mỹ trắng thì đã có gói hàng thức ăn như thường lệ trao tận tay, khỏi phải ra dấu. Chỉ trả tiền là xong. Cứ thế mà tiếp tục.

Hai năm sau tình cờ gặp lại cô bé tóc vàng kim Mỹ trắng ấy trong một Shopping. Cô nhận ngay ra anh chàng bữa nào cũng một món. Không bỏ lỡ cơ hội nên cô xin phép được hỏi một câu mà cô đã thắc mắc từ lâu "Ông ăn Big Mac, French Fry và Coke hoài không chán sao""

Lúc này vốn liếng Anh ngữ tôi lượm lặt cũng tạm đủ có đôi lời tâm sự với cô:

"Thưa cô, ngoài cái món đó tôi có biết nói gì nữa đâu."

Sau 4 tháng tôi thi được bằng lái xe chính hiệu và 2 hôm sau ông Cromwell đã giúp tôi mua lại chiếc xe Chevy Nova (Station Wagon) đời 1964, giá $400. Vào thời đó (tháng 11-1975), 400 đồng là cả gia tài tôi dành dụm từ cái check đầu tiên. Xe tuy cũ kỹ nhưng không méo mó, không rỉ sét, đặc biệt là máy chạy tốt. Đời tỵ nạn mà có vậy là tiên rồi.

Nhờ có xe, tôi được dịp đi đó đi đây, đi tìm đồng hương để được nói bằng tiếng mẹ đẻ. Thời gian sau tôi gặp lại 3 thằng lính cùng đơn vị. Tụi nó cũng mồ côi sống ở nhờ ở tạm như tôi vào người bảo trợ. Chúng tôi thường gặp nhau vào weekend.

Có lần đang chở nhau trên chiếc xe cũ kỹ, đang chạy ngon trớn trên xa lộ 60 thì bị cảnh sát công lộ hụ còi bắt ngừng. Cả bọn 4 thằng lính loại 4 chữ ngang dọc gan lỳ, vậy mà thấy cảnh sát Mỹ, sao nhìn nhau vẻ mặt kinh sợ đến vậy"

Xe vừa ngừng, tôi vội vàng mở cửa đi thẳng đến viên Cảnh sát để trình giấy tờ như thông lệ. Nhưng hỡi ôi, chàng cảnh sát lập tức chĩa súng vào tôi và la hét long trời lở đất như là muốn bắn toi mạng cái thằng Á Đông này. Chẳng hiểu ất giáp gì nhưng linh tính bảo tôi phải đứng lại còn không thì lãnh đạn. Thì ra tại Mỹ, mình ngồi trong xe chờ cảnh sát tới, đừng mở cửa xe đi đến cảnh sát như xứ mình. Lại thêm một bài học nữa.

*

Sau 25 năm sinh sống và lập nghiệp ở đây, những đoạn đường từ dễ đến khó, từ thất bại đến thành công, tôi đã đi qua. Bài học quan trọng nhất đối với tôi là đừng đòi hỏi họ đem đến cho mình, mà mình phải tự tìm kiếm dù có khó khăn trở ngại thế nào đi nữa.

Ông bà Cromwell có lòng nhân đạo đã nuôi dưỡng, chỉ dạy, giúp đỡ, cho nên tôi mới có đời sống như ngày hôm nay. Ơn nghĩa này tôi xin đa tạ. Tôi cám ơn đất nước Hoa Kỳ đã dung dưỡng chấp nhận tôi như những công dân Mỹ ở đây.

Có cái đẹp thì phải có cái xấu, ngón tay có ngón dài ngón ngắn. Người Mỹ trắng họ kỳ thị ra sao" Đó là câu hỏi từng ám ảnh tôi từ buổi đầu. Với sự hiểu biết của riêng tôi, câu trả lời là: Còn tùy!

19 tháng 6 năm 2000
Nguyễn Thế Thủy

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,040,635
Bà Đoan mấy bữa nay bận rộn với hai đứa con: thằng Doãn lên 9 và con Liên lên 7, hễ bà đi làm về chưa kịp uống ngụm nước thì chúng nó hối thúc đi chợ mua sắm đồ dùng để đi cắm trại. Thân thể mệt nhừ sau 8 tiếng làm trong hãng, bà chỉ muốn về nhà ngồi trên chiếc Lazy-boy nghỉ ngơi chốc lát, nhưng xem chừng số bà lận đận lao đao từ nhỏ
Xin hỏi thực lòng nhé, trên đời này chuyện gì khiến ta vưà vui mừng lại vừa ngao ngán" - Xin thưa, đó có phải là khi ta nhận được thiệp mời đám cưới không" - Taị sao vậy cà " - Đơn giản thôi. Ta mừng vì bạn bè còn nhớ đến ta, hàng xóm láng giềng còn nghĩ đến ta. Nhưng khi phải đi dự tiệc lại là nỗi khổ. Cách đây bẩy tám năm về trước cặp vợ chồng
Khoảng bốn giờ chiều Sandy bấm điện thoại intercom, bảo cô muốn nói chuyện ngay với Bích. Bích vội nhấn nút "save" để giữ laị những gì vừa đánh vào computer rồi mau mắn tới văn phòng riêng của cô ta. Nàng phân vân tự hỏi sao hôm nay cô trưởng phòng có vẻ tư lự, khác hẳn bản tính vui vẻ, hay bông đùa thường ngày.
Nhà tôi và tôi mở nhà hàng ăn tại Mỹ từ năm 1977 tới năm 2002 thì tạm đóng cửa vì lý do sức khỏe. Tính ra khoảng thời gian làm nhà hàng được đúng 25 năm. Trong dự tính nhà tôi còn muốn tiếp tục làm thêm 10 năm cho đủ 35 năm con trâu đi cày. Hiện nay nhà tôi vẫn còn say mê muốn tiếp tục lăn sả vào cơn ác mộng này như một vài
Hình như bất cứ ai khi thấy cảnh-sát thì thường có tâm trạng hơi sờ sợ. Nhất là di dân Việt-Nam như tôi, với ấn-tượng công-an hành xử ở quê nhà, lại thêm chẳng hiểu tiếng Anh thật rành rẽ, nên thấy cảnh-sát là tự nhiên dè chừng! Đang lái xe trên freeway mà thấy bóng xe cảnh-sát là giảm ngay tốc-độ! Nghe còi hụ xe
Tôi sinh truởng ở miền Nam lớn lên theo cuộc chiến, tôi biết Hà Nội qua sách vở, báo chí. Trong chiến tranh tôi nhìn về phương Bắc như một kẻ thù cần phải tiêu diệt, mộng ước của chúng tôi phải đặt chân lên Hà Nội bằng đôi giầy "sô". Nhưng những điều đó chỉ là một ảo tưởng. Kết thúc cuộc chiến 20 năm, nguời Hà Nội gọi chúng tôi
Hồi còn trẻ, trò Thọ vẫn thường rầu rĩ mỗi khi phải thay đổi trường học. Nhưng thời gian trôi nhanh..., mái tóc huyền ngày xưa cầu cứu thuốc nhuộm che dấu màu trắng ai oán, thì Thọ bỗng nhận ra mình là người may mắn được học nhiều trường, có dịp tham dự và làm quen với vô số bạn mới ở nước ngoài. Cách đây 6 tháng
Thành, con trai lớn của tôi nay sắp sửa lên đường đi hỏi vợ. Nhìn con trai trưởng thành, tôi mỉm cười khi chợt nghĩ đến chính mình: mới ngày nào còn là cậu bé mặc quần đùi chơi bắn bi quên cả giờ cơm trưa về nhà bị ba phạt quỳ, mà nay sắp sửa thành "anh xui." Thành năm nay gần 34 tuổi, nó và cô bạn gái quen nhau vì bọn trẻ
Lễ Vu Lan năm nay tám chị em chúng tôi vẫn còn may phước để trân trọng gài cái bông hồng trên áo. Má tôi năm nay trên tám chục tuổi rồi mà má vẫn còn khoẻ mạnh, tiếng nói còn sang sảng, tinh thần còn minh mẫn tuy rằng đi đứng đã có phần chậm chạp. Tại sao chỉ có ngày lễ Vu Lan cho Mẹ mà không có ngày lễ Vu Lan cho Cha"
Một tối ăn sinh nhật ở nhà người bạn láng giềng đã vãn. Bà con bè bạn về gần hết, chỉ còn lại mấy thằng bạn thân quây quần quanh cái bàn nhỏ ở patio, chưa chịu chia tay. Anh H, chủ nhà, bữa nay 49, coi bộ hơi "xừng xừng", và muốn cuộc vui "birthday" của mình tiếp tục "tới bến", nên xách
Nhạc sĩ Cung Tiến