Hôm nay,  

Hai Mùa Tạ Ơn

13/03/200100:00:00(Xem: 162757)
Bài tham dự số: 167-1106

Nhiều mùa tạ ơn đã lần lượt đi qua đời tôi, trên quê hương mới nhưng chỉ có mùa tạ ơn đầu tiên và năm ngoái ở tiểu bang miền Đông là còn để lại trong tôi nhiều kỷ niệm khó quên.

Ngày mới đến Mỹ tôi được làm quen với lễ ma Halloween vào ngày 31 tháng 10 thì đến đầu tháng 11 khi bước vào học lớp ESL tôi đã thấy cô giáo và cô phụ giáo gỡ các posters hình ma quỷ để gắn vào đó những ap-phich khác có màu vàng úa màu lá cây in hình những chú gà tây, những trái bắp, trái bí rợ, chiếc thuyền buồm lớn. Ởû cửa ra vào của lớp còn có tấm biểu ngữ "banner" với hàng chữ "Happy Thanksgiving.

Tôi chẳng hiểu ý nghĩ của những ngày lễ này cho đến tuần lễ thứ tư của tháng 11 năm đó vào ngày thứ hai đầu tuần. Trước khi dạy, các cô giáo hỏi các học viên ESL những ai đã mừng lễ tạ ơn ở Mỹ" Có rất ít cánh tay đưa lên. Bà biết là đa số học viên mới đến Mỹ rồi bà cho biết lễ tạ ơn là ngày thứ năm, tất cả các học viên được nghỉ nên thứ tư là buổi học cuối cùng của tuần bà muốn học viên biết về lịch sử và ý nghĩa của ngày này. Sau bài học sẽ có một party chung cho các lớp ESL. Ai muốn tham dự thì đóng $2.00 không mấy ai từ chối vì nghĩ rằng đây là dịp để cho mình làm quen với phong tục tập quán cùng thức ăn của người Mỹ cùng thưởng thức tài nấu ăn của các cô giáo Mỹ. Đây là một lễ thuần túy của người Mỹ, không như lễ Giáng Sinh nên các cô giáo Mỹ tự nguyện phụ trách nấu nướng.

Sáng thứ tư hôm đó, mỗi cô đẩy vào lớp một cái nồi lớn, hay một cái lò điện lớn trong đó đựng một con gà tây quay theo kiểu Mỹ với nhiều công thức "Recipes" khác nhau để vào phòng học dành cho party.

Các lớp ESL dồn lại một phòng. Buổi học bắt đầu muộn, không có những bài thường lệ mà là bài in được phát và giảng về lịch sữ và giảng về ý nghĩa lễ tạ ơn. Thời gian không cho phép nên cô giáo tôi chỉ tóm gọn trong mấy ý chính như sau:

Ngày lễ tạ ơn của Mỹ có từ năm 1862 khi mà những người hành hương "Pilgrims" đến cảng Plymouth bang Massachusettes trên chiếc thuyền Mayflower sau hai tháng lênh đênh trên mặt biển.

Vì đói khát và thời tiết giá lạnh nên một số phân nửa đã chết. Số còn lại cập bến được thổ dân da đỏ dạy cho họ trồng trọt và được mùa. Để tỏ lòng biết ơn thổ dân da đỏ và thượng đế, họ đã tổ chức ngày lễ tạ ơn từ đó.

Lúc đầu lễ không qui định ngày mà thay đổi tùy theo thống đốc từng tiểu bang. Trải qua nhiều thay đổi mãi đến 1941, quốc hội Mỹ mới chính thức công bố ngày lễ tạ ơn hàng năm trên toàn nước Mỹ là ngày thứ năm của tuần lễ thứ tư của tháng 11.

Sau đó cô giáo nóùi tiếp về ý nghĩa của lễ này: lễ tạ ơn là một dịp để người Mỹ tạ ơn Thượng Đế sinh ra muôn loài, còn cho lương thực và nước uống để muôn loài tồn tại. Lễ tạ ơn là một sự kết hợp hài hòa những yếu tố vật chất và tinh thần: nhà thờ và những người giàu lòng hảo tâm thường cung cấp những bữa ăn miễn phí cho nguời nghèo và vô gia cư. Thiết tưởng không có một lễ nào trong năm có một Long Weekend không bi gián đoạn như lễ này từ thứ năm cho đến chủ nhật. Đây là một dịp chúng ta có thể đi du lịch xa thăm gia đình, bạn bè, ăn uống ...và nhất là có lý do chính đáng để tạm gác những công việc hàng ngày.

Sau nửa giờ, bài giảng chấm dứt, các học viên có nữa giờ để bày tỏ cảm nghĩ của mình trong dịp lể nầy.

Một học viên Việt Nam vào Mỹ theo diện H.O đã phát biểu. Ông nhắc đến truyền thống nhớ ơn của người Việt Nam qua câu tục ngữ "Ăn quả nhớ kẻ trồng cây" được thể hiện trong ngày sinh nhật, cúng giổ, mùa Vu Lan báo hiếu, Tết. Nhưng Việt Nam không có ngày Tạ Ơn. Thì đây cũng là một dịp để ông bày tỏ lòng biết ơn đối với tổ tiên, ông bà, cha mẹ.

Bằng một giọng xúc động ông ta bày tỏ lòng cảm ơn người vợ hiền đã hy sinh cả tuổi thanh xuân để thăm nuôi, chờ đợi và chung thủy trong 10 năm ông đi tù trong trại "Cải Tạo" của Việt Cộng không có ngày về. Rồi ông cám ơn chính phủ Mỹ đã cho ông quyền tự do cư trú, ngôn luận, tính ngưỡng, quyền làm việc, học hành... Đó là những quyền căn bản của con người mà gia đình ông cũng như hàng triệu gia đình khác có liên hệ với chế độ cũ đã bị tước đoạt nơi quê hương của mình.

Cuối cùng ông cũng không quên cảm ơn tất cả thầy cô giáo ESL đã tận tâm dạy anh ngữ, ông được học miễn phí mà ở bên nhà ông không có tiền ăn, nói chi đến chuyện học. Ông hy vọng với việc học này giúp cho ông có cơ hội tìm việc làm và mau chóng hội nhập vào xã hội mới.

Lời phát biểu chân thành của ông đã gây xúc động cho cả lớp. Một vài cô giáo Mỹ không cầm được nước mắt.

Còn vài phút nữa là đến giờ ẩm thực, các cô giáo giới thiệu qua vài thức ăn truyền thống trong ngày tạ ơn gồm có gà tây quay, nhồi "stuffing" thường là cornbread, xốt cranberry màu tím, khoai lang hầm, khoai tây nghiền cùng bánh nướng bí rợ.

Các thức ăn này đi với nhau mang một ý nghĩa gần gũi với thiên nhiên, gợi nhớ quá khứ, ước mong một cuộc sống hiền hòa và ngụ ý khen tặng người phụ nữ Mỹ trong gia đình.

Đúng 11 giờ chúng tôi xếp hàng sang phòng bên cạnh để lấy thức ăn. Các cô giáo và phụ giáo choàng tấm "Apron" phía trước và trở thành người phục vụ cho học viên.

Bàn học được kê thành hình chữ U. Các học viên xếp hàng từ ngoài vào lần lượt lấy dĩa giấy, dao, muỗng, nĩa, ly bằng plastic, khăn ăn. Các cô giáo múc thức ăn cho họ, hoặc họ tự chọn. Lối selfserve rất phổ biến ở Mỹ. Con gà tây lớn được lạng thành những miếng mõng rất khéo tay, chúng tôi bỏ thêm nhồi khoai lang tây, xốt, tráng miệng thành một dĩa đầy, gần 12 giờ ai cũng cảm thấy đói.

Lối bày biện bàn ăn của Mỹ thay đổi tùy theo ý nghĩa của buổi lễ, nhìn vào là biết họ đang mừng lễ gì, khăn trãi bàn, napkin, đều có hình gà tây xòe lông. Rãi rác trên các bàn là mấy giỏ đan thô bằng lá cỏ trong có đựng mấy trái bắp khô, trái bí rợ, hạt dẻ cùng tấm thiệp Happy Thanksgiving có hình con gà tây hay những cảnh vàng úa của một chiều thu tàn tạ.

Lấy thức ăn xong, chúng tôi trở về lớp học, vừa ăn vừa làm quen các học viên đến từ các nước khác bằng một thứ Anh ngữ bập bẹ, nhưng cũng chính nhờ ngôn ngử này và các thầy cô giáo đã giúp cho chúng tôi xích lại gần nhau hơn...

Các học viên khác đã bắt đầu cạn dĩa có lẽ thức ăn của nước họ không khác xa với thức ăn của Mỹ. Còn tôi bụng đói meo nhưng dĩa chỉ cạn có 1/3. Các cô giáo Mỹ xã giao hỏi học viên enjoy thức ăn như thế nào" Chúng tôi ai cũng khen là các cô nấu ăn rất ngon! Tuy đối với tôi không thật tình nhưng đó cũng là một lời nói dối vô tội vạ "White lie" những con gà nâu vàng bóng và rất hấp dẫn nhưng nhạt nhẽo vì không được ướp (marinade) như kiểu Á Đông.

Có một điều tôi rất thích là ở Mỹ hễ có lễ lạc gì thì thực phẩm và đồ dùng đều bán hạ giá để mọi người dù giàu hay nghèo ai cũng có dịp mừng lễ chứ không như bên nhà lễ tết là một dịp tủi thân cho người nghèo.

Rồi những mùa lễ tạ ơn cho năm sau, gia đình tôi cũng mừng lễ. Mẹ tôi mua một con gà tây cở chung cũng ướp ngủ vị hương nhồi lá hạt sen, nấm mèo, kim châm, bún tàu...nhưng tôi không ăn khoai lang bí, khoai tây, nó làm cho chúng tôi hồi tưởng cái thời kỳ ăn độn với Việt Cộng mà mẹ tôi nấu sôi dừa, sôi gấc rất thơm, nước xốt cranberry được thay thế bằng tàu vị yểu.

Vào đêm tạ ơn mẹ và chị em chúng tôi quay quần bên nhau chẳng thấy có mùi Mỹ mà là mùi vị Á Đông quen thuộc. Mới năm ngoái đây một người bạn thân rủ tôi đi xuyên bang làm nail khá hơn ở Cali nhiều. Tôi đã bỏ một nơi nắng ấm tình người để đến miền Đông lạnh lẽo xa xôi. Đó là thành phố Huntville, bang Alabama mà khách đa số là Mỹ đen. Tôi cảm thấy bơ vơ lạc lõng như những ngày đầu mới đến Mỹ. Vào dịp lễ tạ ơn, người Mỹ nghĩ việc lamø đẹp tay chân thì chúng tôi lại quá bận, gần nửa đêm mà khách vẫn vào, tiền bạc dư dả mà nào có hạnh phúc, có được nghĩ ngơi"

Thấy thợ nail quá cực, vợ chồng chủ shop thương tình mướn một câu lạc bộ bỏ túi rồi order thức ăn từ một tiệm Mỹ nổi tiếng để đãi chúng tôi.

Hết giờ làm việc chúng tôi tụ lại đây ăn uống, hát Karaoke và nhảy nhót cho đỡ buồn. Ai cũng đói mà thức ăn thì nằm la liệt trên bàn.

Tôi hỏi chị chủ shop" Sao chị chẳng ăn gì cả" Bộ chị không đói hả" Chị Chủ là một người Nam chân chất, nói:

"Ai mà ăn được cái "đồ yêu" đó! thấy mấy con gà to bằng con heo là tôi ngán rồi. Ông mua cho thợ của ông chứ ai mà ăn. Không lẽ mùa tạ ơn người ta ăn gà tây mà mình ăn heo quay, vịt quay. Chứ heo quay, vịt quay ngon hơn nhiều. Hồi chiều tôi đã dằn một bụng cơm với khô sặc nướng, táo xanh chấm nước mắm ướt thế soài tượng. Hết khô mấm là tôi nhấc cái phone biểu chợ Little Saigon đóng thùng gởi qua."

Nghe chị nói mà tôi thèm. Chị đúng là người bảo vệ truyền thống! Em hoan hô chị, hai chị em chúng tôi cùng cười.

Đêm trở về sáng, tiệc tàn, thức ăn còn nhiều, chúng tôi clean bàn và đổ tất cả cái leftover vào thùng rác chứ không mấy ai xin hộp đem về như những lần ăn đám cưới hay tiệc tại các nhà hàng Á Đông.

Đã nhiều năm ở Mỹ mà tôi vẫn chưa lột lưỡi. Tôi nghĩ cùng trong một nước mà trái sầu riêng người thì khen thơm ngon, kẻ thì cho là hôi không ngửi được huống hồ gì mà mình ăn thức ăn của quốc gia khác, chủng tộc khác. Rồi nghỉ đến câu tục ngữ la tinh mà bà giáo ESL đã dạy khi thấy một số học viên không ăn được thức ăn của nước khác : Mùi vị là cái gì không giải thích được: De gustibus non disputandum (There is no accounting for taste). Quả không sai!

Dương Kim Ngọc

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 865,191,070
Đang lang thang "ngắm tủ kính" trong khu Phước Lộc Thọ như một người "Di Tản Buồn", Linh giật bắn người khi bị một người vỗ mạnh vào vai. Linh quay lại nhìn với khuôn mặt đằng đằng sát khí thì nhìn thấy ngay một khuôn mặt nham nhở vừa cười vừa nói: - Chị Linh! Nhớ em hông" Hoàng nè! Hoàng hồi xưa ở bên Baton Rouge
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Nhạc sĩ Cung Tiến