Hôm nay,  

Chuyện Cái Vườn Cỏ Trước Nhà

26/11/200200:00:00(Xem: 220460)
Người viết: Thanh Phong

Bài tham dự số 70\VBST

(Cư ngụ tại Westminster)


Hầu hết các căn nhà ở Mỹ đều có một vườn cỏ trước nhà, lớn hay nhỏ, đẹp hay xấu tùy ở sự chăm sóc của chủ nhà. Dưới con mắt của người qua đường, vườn cỏ chẳng có gì đáng quan tâm lắm, nhưng ở nước Mỹ này đôi khi chuyện rất tầm thường cũng có thể biến thành chuyện quan trọng, chuyện đơn giản cũng có thể trở thành chuyện rắc rối lớn như chuyện "Cái vườn cỏ trước nhà" mà tôi kể hầu qúi độc gỉa sau đây:

Sau khi đến Mỹ được ít lâu, thuê mấy căn nhà đều xa khu phố Bolsa, may nhờ người quen giới thiệu, chúng tôi đến thuê căn nhà ở gần khu chợ Phát Tài, để từ đây có thể đi bộ ra khu phố Bolsa. Chủ nhà là người Việt, hai ông bà đều đã lớn tuổi và nhìn tướng mạo rất phúc hậu, hiền lành. Chúng tôi được dẫn đi coi từng phòng trong nhà, sân trước sân sau. Mọi cái đều vừa ý, duy có cái vườn cỏ trước nhà thì trơ ra toàn đất là đất, không có một cọng cỏ nào, và vô số các mẩu thuốc lá vất rải rác khắp sân.

Người chủ nhà chỉ cho chúng tôi xem hệ thống tưới tự động đã bị phá hỏng, và tỏù vẻ buồn trách người mướn trước, chẳng những sợ tốn nước không tưới để chết cỏ, mà còn phá hỏng cả hệ thống tưới tự động, tốn hao cả ngàn bạc. Sau gần nửa giờ thảo luận giữa tôi và vợ chồng ông chủ, tôi biết hai ông bà cũng muốn trồng lại cỏ, sửa lại hệ thống phun tươí, nhưng lại sợ chúng tôi theo vết xe cũ mà gia đình người Việt mướn trước đã để lại, mặc dầu chúng tôi hứa sẽ chăm sóc vườn cỏ nếu được ông bà chủ trồng lại hẳn hoi. Nhưng thời gian trôi qua, do công việc làm ăn hay do sự mất niềm tin, chủ nhà của tôi đã không trồng lại vườn cỏ. Phần tôi, người mướn nhà, lại là người mới qua Mỹ, luật pháp chưa rành, tiền bạc cũng chưa có nên chúng tôi cứ giữ nguyên tình trạng cái sân không cỏ như lúc mới thuê.

Cho đến một hôm, nghe tiếng gõ cửa, tôi ra mở và gặp ngay một phụ nữ Mỹ to lớn, ăn mặc giống như nữ Cảnh sát, Cô ta chào tôi và giới thiệu là nhân viên của thành phố Westminster. Sau câu chào và mấy lời giới thiệu ngắn gọn, cô ta "cảnh cáo" tôi rằng không thể để cái sân trơ trọi như vậy, phải trồng cỏ và nhất là không được biến sân cỏ thành bãi đậu xe. Tôi cố vận dụng hết khả năng tiếng Anh của mình để nói cho người nhân viên này biết rằng tôi chỉ là người thuê nhà, không phải là chủ, nhưng cô ta bảo tôi :"Ai đang ở, người đó chịu trách nhiệm". Nói xong, cô ta lẳng lặng quay gót. ra xe lái đi mất. Tôi đem chuyện này nói lại cho chủ nhà nghe. Hai ông bà hứa sẽ kêu thợ đến trồng cỏ.

Đúng một tuần sau, người nữ nhân viên này trở lại, trên tay cầm sẵn một sấp giấy, cô ta chẳng cần gõ cửa, chẳng cần gặp ai, lẳng lặng rút ra một miếng giấy nhỏ màu hồng nhạt, gắn lên cái gạt nước phía trước xe tôi đang đậu, rồi lại lặng lẽ ra xe lái đi. Chờ cho cô ta đi khỏi, tôi ra lấy mảnh giấy thì ra đó là một tờ biên phạt.

Cầm tờ giấy phạt trên tay, tôi ấm ức trong lòng, chẳng phải vì số tiền phạt nhưng vì nhìn thấy cũng trên con đường này, nhiều nhà cũng đậu xe như tôi, tại sao họ không phạt, chỉ phạt mình! Trong lòng tôi nghĩ ngay đến hai chữ "kỳ thị" ngay, bởi mấy nhà kia họ không bị phạt, chắc họ là người Mỹ, còn mình đích thị là một anh Việt Nam chính hiệu, đúng là mình bị kỳ thị rồi! Nhưng không phải thế! Chuyện chính là ở cái vườn cỏ.

Hôm sau tôi gặp người nữ nhân viên này, có lẽ cũng đang cảnh cáo một người Mỹ già sao đó. Chờ cho hai người nói chuyện xong, tôi xin phép hỏi cô ta rằng tại sao có những người đậu xe giống như tôi, sao cô không phạt, lại chỉ phạt tôi"

Người nữ nhân viên này ôn tồn giải thích: "Ông coi lại đi, những chiếc xe khác họ có đậu lấn vô vườn cỏ một chút, nhưng họ không thể đậu lâu vì sẽ chết cỏ, còn ông, ông đã không chịu trồng cỏ, còn biến sân cỏ thành bãi đậu xe, lối xóm họ "cầm len" ông đó."

Tôi coi lại một vòng, qủa thật cô ta nói đúng và chẳng còn cách gì hơn là đóng phạt cho khỏi trễ hạn. Tuy thế, câu nói của cô nữ nhân viên thành phố "…lối xóm họ "cầm len" ông đó.." làm tôi phải suy nghĩ vì cạnh nhà tôi là gia đình một người Philippines khá tốt, bà già này thỉnh thoảng qua chơi, có trái bầu, vài qủa ổi cũng mang cho, như vậy không thể có chuyện họ cầm len mình. Đàng sau nhà là gia đình một người Việt, rất đạo đức, lại là bạn thân nữa nên không thể "chơi" mình được. Duy chỉ còn hai gia đình người Mỹ đối diện, một nhà chỉ có hai ông bà già, không thấy con cái, cháu chắt lui tới bao giờ, lâu lâu mở cửa ra ngoài tưới nước, cắt cỏ rồi lại vào đóng kín cửa, nhà kia chỉ độc nhất một phụ nữ trạc ngoài ba mươi, sáng đi làm sớm, chiều tối mới lái xe về, cả hai nhà Mỹ này hầu như chẳng quan tâm gì đến ai. Vậy thì đối tượng của tôi là người nào, Suốt mấy tuần lễ, tôi nghĩ mãi không ra.

Thế rồi một hôm tôi bàn với người chủ nhà, cha con tôi bỏ công xới đất, gieo trồng, chủ nhà bỏ tiền mua hột cỏ và phân bón. Mấy cha con tôi làm liên tục ba bữa thì xong và chỉ hơn một tuần sau, cỏ mọc lên xanh ngắt.

Những lá cỏ non mịn màng, óng ả đua nhau vươn lên, nhất là vào buổi sáng sớm, nhìn những giọt sương mai đọng trên ngọn cỏ lấp lánh, thật đẹp, thật dễ thương. Bên cạnh vườn cỏ, chúng tôi còn chừa lại khoảng đất nhỏ, trồng thêm vài loại hoa khác nhau. Những bông hoa tươi thắm khoe sắc bên cạnh vườn cỏ xanh mướt, tạo cho căn nhà tôi đang ở một sắc thái mới, khác hẳn căn nhà cũ vài tuần trước đây.

Từ ngày nhà tôi có vườn hoa, vườn cỏ, xe cộ đậu đúng nơi đúng chỗ tự nhiên có nhiều cái thay đổi. Hai gia đình người Mỹ không còn làm mặt lạ với chúng tôi nữa. Thỉnh thoảng trước khi đi làm, bà Mỹ trẻ nhìn thấy tôi là niềm nở chào ngay, tối về thấy tôi đang tưới cỏ, cũng nở nụ cười thân thiện, chả bù cho lúc trước. Chẳng những thế, bà ta còn qua nhà tôi chơi, khen vườn cỏ đẹp và nhờ chúng tôi ngó chừng nhà khi bà ta đi vắng. Hai vợ chồng người Mỹ già cũng đổi hẳn thái độ lạnh nhạt lúc trước. Hai vợ chồng ra ngoài nhiều hơn và ở ngoài lâu hơn. Thỉnh thoảng lại ngó sang phía nhà tôi.

Rồi một hôm, người nữ nhân viên thành phố đã biên phạt tôi hôm trước lái xe đi ngang, thấy tôi đang cắt cỏ, cô ta cho xe chạy chậm lại, một tay giơ lên và miệng nở nụ cười thật tươi, thật duyên dáng. Tôi nhớ mãi nụ cười của cô ta, nụ cười "chiến thắng", kết qủa của tờ giấy phạt mấy chục bạc.

Sau khi tổ chức đám cưới cho con gái tôi được hai ba hôm, bà Mỹ già phía trước băng ngang đường sang nhà tôi.

Bà gõ cửa, tôi ra tiếp, chưa biết chuyện gì thì bà lên tiếng trước: "Tôi biết nhà ông bà tổ chức đám cưới cho con gái, tuy không được mời, nhưng hôm nay với lòng yêu mến gia đình ông, tôi sang tặng cho con gái ông món quà". Bà trao cho tôi một bao thư, trong đó có tấm thiệp rất đẹp, cùng vài câu chúc chân tình và tờ giấy mười đô la.

Sau khi mời bà vào nhà và ngỏ lời cám ơn, Bà ta nói:

"Khu xóm này rất biết ơn ông bà, vì từ ngày ông bà về ở khu này, ông bà đã trồng cỏ, chăm sóc vườn cỏ tốt đẹp, không đậu xe bừa bãi như người ở trước, khiến khu vực của chúng ta tăng gía trị. Gia đình ở trước đây, họ làm chúng tôi buồn qúa, vì chẳng những họ làm căn nhà họ đang ở tồi tệ hơn, mà còn làm gỉam giá trị của cả khu xóm này nữa".

Thì ra, ở cái đất nước Hoa kỳ này, người ta để ý và quan trọng cả đến từng cọng cỏ trước nhà, vì chính cái vườn cỏ không thôi, cũng đủ là nguyên cớ để làm cho hàng xóm xa cách, mất thiện cảm với mình, và cũng chính nhờ cái vườn cỏ mà tạo cho chúng ta cuộc sống đầm ấm, hạnh phúc và thân thiện vói những người xung quanh cho dù họ thuộc bất cứ sắc dân nào.

Tôi cũng mỉm cười sung sướng vì đã tìm ra được người lối xóm mà cô cảnh sát nói "họ đã cầm len ông đó".

Thanh Phong

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,997,678
Những ngày sau 30 tháng Tư, 1975 chắc chắn là những ngày kinh hoàng nhất cho rất nhiều gia đình tại miền Nam Việt Nam. Nhưng đối với một số người, những ngày ấy kéo dài tưởng như vô tận, đến mười mấy năm, mà mỗi ngày là một thế kỷ của nhọc nhằn và mỗi đêm là một trường canh của kinh sợ.
Tác giả tên thật Ngô Thị Bạch Huệ, định cư ở Mỹ từ 1980, cư dân Orange County, đã được trao tặng giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2001, với bài "Người Mỹ Di Động". Đây là một tự truyện đầy tính lạc quan: 7 lần dọn nhà, 12 lần đổi job, không ngán. Công việc thứ 12 của cô là thành lập công ty consulting firm của riêng mình, viết sách technical bán trên AMAZON.COM và sách được sắp hạng Best Seller. Sau đây là bài viết mới nhất của cô.
Tác giả là một nhà giáo, từng là Chủ tịch Hội Ái Hữu Ninh Thuận, hiện đã về hưu và là cư dân Riverside, Nam Cali. Ông đã góp nhiều bài viết đặc biệt cho giải thưởng Việt Báo từ năm đầu tiên, và nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2009. Sau đây là bài mới của tác giả.
Tác giả tên thật là Nguyễn Tân, tuổi 60', cựu sĩ quan hải quân, cư dân Glendale, CA. Ông tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, từng nhận giải và hiện là thành viên "Ban Tuyển Chọn Chung Kết" của Giải Thưởng Viết Về Nước Mỹ. Sau đây là bài mới góp vui của ông.
Tác giả đã góp cho Viết Về Nước Mỹ năm thứ 12 nhiều bài viết đặc biệt. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biên đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA. Bài viết mới của tác giả là một tự truyện gia đình thương yêu.
Tác giả là cư dân San Diego, cựu sĩ quan VNCH. Trước 1975, tại Saigon, ông là Phóng Viên Hình Ảnh Chiến Trừơng Đài THVN9 và đồng thời là ký-gỉa các nhật báo Hòa-Bình, Xây Dựng, Tự Do... Tới Mỹ trong đợt đầu Di Tản Tị Nạn Cộng Sản 30 tháng 4 năm 75. Hiện nay, ông là một giới chức chỉ huy nhiều chuyên viên kỹ nghệ nặng trong ngành đóng tàu Hoa Kỳ, thuộc hãng Đóng Tàu Nassco, General Dynamics tại San Diego, Ca, USA.
Tác giả dự viết về nước Mỹ từ năm 2000, nhận giải danh dự và liên tục góp nhiều bài viết giá trị, để hỗ trợ và cổ võ việc Viết Về Nước Mỹ. Trước năm 1975, ông là nhà giáo, quân nhân QLVNCH, khóa 18 Thủ Đức. Định cư tại Mỹ, sau nhiều năm làm việc cho Sypris Data System Los Angeles, ông hưu trí cuối 2009. Sau đây là bài viết mới nhất của ông. 
Tác giả là một nhà văn, nhà báo, đồng thời cũng từng là nhà giáo, nhà hoạt động xã hội quen thuộc với sinh hoạt văn hóa truyền thông tại quận Cam. Ông đã góp nhiều bài viết về nước Mỹ giá trị và sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả tên thật Trần Thị Hậu. trước 75 học ở Trưng Vương, Văn Khoa, từng tham gia viết bài cho các Đặc San của trường, các báo Thiếu Nhi, Tuổi Hoa, Tuổi Ngọc. Sau 75 làm ở Trường Kinh Tế Kế Hoạch và Công ty Thủ Công Mỹ Nghệ.
Tác giả đã góp một số bài Viết Về Nước Mỹ đặc biệt. Ông là cựu sĩ quan VNCH, khoá 8/68 Sỹ Quan Trừ Bị Thủ Đức, phục vụ tại Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn II, bị bắt tại Ban Mê Thuột ngày 14 tháng 3 năm 1975; Đến Mỹ tháng 4/2005, hiện cư ngụ tại Carlsbad, California. Sau đây là bài mới của ông.
Nhạc sĩ Cung Tiến