Hôm nay,  

Chuyện Cái Vườn Cỏ Trước Nhà

26/11/200200:00:00(Xem: 220415)
Người viết: Thanh Phong

Bài tham dự số 70\VBST

(Cư ngụ tại Westminster)


Hầu hết các căn nhà ở Mỹ đều có một vườn cỏ trước nhà, lớn hay nhỏ, đẹp hay xấu tùy ở sự chăm sóc của chủ nhà. Dưới con mắt của người qua đường, vườn cỏ chẳng có gì đáng quan tâm lắm, nhưng ở nước Mỹ này đôi khi chuyện rất tầm thường cũng có thể biến thành chuyện quan trọng, chuyện đơn giản cũng có thể trở thành chuyện rắc rối lớn như chuyện "Cái vườn cỏ trước nhà" mà tôi kể hầu qúi độc gỉa sau đây:

Sau khi đến Mỹ được ít lâu, thuê mấy căn nhà đều xa khu phố Bolsa, may nhờ người quen giới thiệu, chúng tôi đến thuê căn nhà ở gần khu chợ Phát Tài, để từ đây có thể đi bộ ra khu phố Bolsa. Chủ nhà là người Việt, hai ông bà đều đã lớn tuổi và nhìn tướng mạo rất phúc hậu, hiền lành. Chúng tôi được dẫn đi coi từng phòng trong nhà, sân trước sân sau. Mọi cái đều vừa ý, duy có cái vườn cỏ trước nhà thì trơ ra toàn đất là đất, không có một cọng cỏ nào, và vô số các mẩu thuốc lá vất rải rác khắp sân.

Người chủ nhà chỉ cho chúng tôi xem hệ thống tưới tự động đã bị phá hỏng, và tỏù vẻ buồn trách người mướn trước, chẳng những sợ tốn nước không tưới để chết cỏ, mà còn phá hỏng cả hệ thống tưới tự động, tốn hao cả ngàn bạc. Sau gần nửa giờ thảo luận giữa tôi và vợ chồng ông chủ, tôi biết hai ông bà cũng muốn trồng lại cỏ, sửa lại hệ thống phun tươí, nhưng lại sợ chúng tôi theo vết xe cũ mà gia đình người Việt mướn trước đã để lại, mặc dầu chúng tôi hứa sẽ chăm sóc vườn cỏ nếu được ông bà chủ trồng lại hẳn hoi. Nhưng thời gian trôi qua, do công việc làm ăn hay do sự mất niềm tin, chủ nhà của tôi đã không trồng lại vườn cỏ. Phần tôi, người mướn nhà, lại là người mới qua Mỹ, luật pháp chưa rành, tiền bạc cũng chưa có nên chúng tôi cứ giữ nguyên tình trạng cái sân không cỏ như lúc mới thuê.

Cho đến một hôm, nghe tiếng gõ cửa, tôi ra mở và gặp ngay một phụ nữ Mỹ to lớn, ăn mặc giống như nữ Cảnh sát, Cô ta chào tôi và giới thiệu là nhân viên của thành phố Westminster. Sau câu chào và mấy lời giới thiệu ngắn gọn, cô ta "cảnh cáo" tôi rằng không thể để cái sân trơ trọi như vậy, phải trồng cỏ và nhất là không được biến sân cỏ thành bãi đậu xe. Tôi cố vận dụng hết khả năng tiếng Anh của mình để nói cho người nhân viên này biết rằng tôi chỉ là người thuê nhà, không phải là chủ, nhưng cô ta bảo tôi :"Ai đang ở, người đó chịu trách nhiệm". Nói xong, cô ta lẳng lặng quay gót. ra xe lái đi mất. Tôi đem chuyện này nói lại cho chủ nhà nghe. Hai ông bà hứa sẽ kêu thợ đến trồng cỏ.

Đúng một tuần sau, người nữ nhân viên này trở lại, trên tay cầm sẵn một sấp giấy, cô ta chẳng cần gõ cửa, chẳng cần gặp ai, lẳng lặng rút ra một miếng giấy nhỏ màu hồng nhạt, gắn lên cái gạt nước phía trước xe tôi đang đậu, rồi lại lặng lẽ ra xe lái đi. Chờ cho cô ta đi khỏi, tôi ra lấy mảnh giấy thì ra đó là một tờ biên phạt.

Cầm tờ giấy phạt trên tay, tôi ấm ức trong lòng, chẳng phải vì số tiền phạt nhưng vì nhìn thấy cũng trên con đường này, nhiều nhà cũng đậu xe như tôi, tại sao họ không phạt, chỉ phạt mình! Trong lòng tôi nghĩ ngay đến hai chữ "kỳ thị" ngay, bởi mấy nhà kia họ không bị phạt, chắc họ là người Mỹ, còn mình đích thị là một anh Việt Nam chính hiệu, đúng là mình bị kỳ thị rồi! Nhưng không phải thế! Chuyện chính là ở cái vườn cỏ.

Hôm sau tôi gặp người nữ nhân viên này, có lẽ cũng đang cảnh cáo một người Mỹ già sao đó. Chờ cho hai người nói chuyện xong, tôi xin phép hỏi cô ta rằng tại sao có những người đậu xe giống như tôi, sao cô không phạt, lại chỉ phạt tôi"

Người nữ nhân viên này ôn tồn giải thích: "Ông coi lại đi, những chiếc xe khác họ có đậu lấn vô vườn cỏ một chút, nhưng họ không thể đậu lâu vì sẽ chết cỏ, còn ông, ông đã không chịu trồng cỏ, còn biến sân cỏ thành bãi đậu xe, lối xóm họ "cầm len" ông đó."

Tôi coi lại một vòng, qủa thật cô ta nói đúng và chẳng còn cách gì hơn là đóng phạt cho khỏi trễ hạn. Tuy thế, câu nói của cô nữ nhân viên thành phố "…lối xóm họ "cầm len" ông đó.." làm tôi phải suy nghĩ vì cạnh nhà tôi là gia đình một người Philippines khá tốt, bà già này thỉnh thoảng qua chơi, có trái bầu, vài qủa ổi cũng mang cho, như vậy không thể có chuyện họ cầm len mình. Đàng sau nhà là gia đình một người Việt, rất đạo đức, lại là bạn thân nữa nên không thể "chơi" mình được. Duy chỉ còn hai gia đình người Mỹ đối diện, một nhà chỉ có hai ông bà già, không thấy con cái, cháu chắt lui tới bao giờ, lâu lâu mở cửa ra ngoài tưới nước, cắt cỏ rồi lại vào đóng kín cửa, nhà kia chỉ độc nhất một phụ nữ trạc ngoài ba mươi, sáng đi làm sớm, chiều tối mới lái xe về, cả hai nhà Mỹ này hầu như chẳng quan tâm gì đến ai. Vậy thì đối tượng của tôi là người nào, Suốt mấy tuần lễ, tôi nghĩ mãi không ra.

Thế rồi một hôm tôi bàn với người chủ nhà, cha con tôi bỏ công xới đất, gieo trồng, chủ nhà bỏ tiền mua hột cỏ và phân bón. Mấy cha con tôi làm liên tục ba bữa thì xong và chỉ hơn một tuần sau, cỏ mọc lên xanh ngắt.

Những lá cỏ non mịn màng, óng ả đua nhau vươn lên, nhất là vào buổi sáng sớm, nhìn những giọt sương mai đọng trên ngọn cỏ lấp lánh, thật đẹp, thật dễ thương. Bên cạnh vườn cỏ, chúng tôi còn chừa lại khoảng đất nhỏ, trồng thêm vài loại hoa khác nhau. Những bông hoa tươi thắm khoe sắc bên cạnh vườn cỏ xanh mướt, tạo cho căn nhà tôi đang ở một sắc thái mới, khác hẳn căn nhà cũ vài tuần trước đây.

Từ ngày nhà tôi có vườn hoa, vườn cỏ, xe cộ đậu đúng nơi đúng chỗ tự nhiên có nhiều cái thay đổi. Hai gia đình người Mỹ không còn làm mặt lạ với chúng tôi nữa. Thỉnh thoảng trước khi đi làm, bà Mỹ trẻ nhìn thấy tôi là niềm nở chào ngay, tối về thấy tôi đang tưới cỏ, cũng nở nụ cười thân thiện, chả bù cho lúc trước. Chẳng những thế, bà ta còn qua nhà tôi chơi, khen vườn cỏ đẹp và nhờ chúng tôi ngó chừng nhà khi bà ta đi vắng. Hai vợ chồng người Mỹ già cũng đổi hẳn thái độ lạnh nhạt lúc trước. Hai vợ chồng ra ngoài nhiều hơn và ở ngoài lâu hơn. Thỉnh thoảng lại ngó sang phía nhà tôi.

Rồi một hôm, người nữ nhân viên thành phố đã biên phạt tôi hôm trước lái xe đi ngang, thấy tôi đang cắt cỏ, cô ta cho xe chạy chậm lại, một tay giơ lên và miệng nở nụ cười thật tươi, thật duyên dáng. Tôi nhớ mãi nụ cười của cô ta, nụ cười "chiến thắng", kết qủa của tờ giấy phạt mấy chục bạc.

Sau khi tổ chức đám cưới cho con gái tôi được hai ba hôm, bà Mỹ già phía trước băng ngang đường sang nhà tôi.

Bà gõ cửa, tôi ra tiếp, chưa biết chuyện gì thì bà lên tiếng trước: "Tôi biết nhà ông bà tổ chức đám cưới cho con gái, tuy không được mời, nhưng hôm nay với lòng yêu mến gia đình ông, tôi sang tặng cho con gái ông món quà". Bà trao cho tôi một bao thư, trong đó có tấm thiệp rất đẹp, cùng vài câu chúc chân tình và tờ giấy mười đô la.

Sau khi mời bà vào nhà và ngỏ lời cám ơn, Bà ta nói:

"Khu xóm này rất biết ơn ông bà, vì từ ngày ông bà về ở khu này, ông bà đã trồng cỏ, chăm sóc vườn cỏ tốt đẹp, không đậu xe bừa bãi như người ở trước, khiến khu vực của chúng ta tăng gía trị. Gia đình ở trước đây, họ làm chúng tôi buồn qúa, vì chẳng những họ làm căn nhà họ đang ở tồi tệ hơn, mà còn làm gỉam giá trị của cả khu xóm này nữa".

Thì ra, ở cái đất nước Hoa kỳ này, người ta để ý và quan trọng cả đến từng cọng cỏ trước nhà, vì chính cái vườn cỏ không thôi, cũng đủ là nguyên cớ để làm cho hàng xóm xa cách, mất thiện cảm với mình, và cũng chính nhờ cái vườn cỏ mà tạo cho chúng ta cuộc sống đầm ấm, hạnh phúc và thân thiện vói những người xung quanh cho dù họ thuộc bất cứ sắc dân nào.

Tôi cũng mỉm cười sung sướng vì đã tìm ra được người lối xóm mà cô cảnh sát nói "họ đã cầm len ông đó".

Thanh Phong

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,939,597
Cách đây độ bẩy tám năm, chị bạn làm "nail" của bà xã tôi sanh được một thằng con trai rất kháu khỉnh. Vợ chồng chị ta mừng lắm, vì đã có hai "cái hĩm" (con gái) rồi, giờ được thêm "thằng cu" nữa thì còn gì bằng. Thằng cu được đặt một cái tên nghe rất... Tây là Henry. Thế rồi, ít lâu sau ngày đầy tháng và ngày lễ rửa tội ăn nhậu tưng bừng
Chúng tôi đã nhận được giấy tờ bảo lãnh đoàn tụ của chị tôi gửi về rất sớm, từ năm 1979 với lời nhắn trên bức điện tín kèm theo rất ư là hấp dẫn: "Ra Hà Nội làm Passport đi Mỹ. Chúc may mắn." Lời nhắn ấy mãi đến mười hai năm sau mới thành sự thật. Chúng tôi được phái đoàn Mỹ gọi vào Saigon phỏng vấn vào dịp trước lễ Giáng Sinh năm 1989
Gia đình ông đặt chân lên đất Mỹ theo diện H.O., một chương trình tị nạn dành cho những cựu tù cải tạo sau 75. Mặc dầu đủ điều kiện và chịu đựng gần 13 năm trong trại tù, hồ sơ của ông vẫn bị Bộ Nôi Vụ xếp loại "lý lịch đen"và không chịu cấp xuất cảnh. Cuối cùng do sự can thiệp của giơi chức Mỹ tại Bangkok, gia đình ông mới được
Việt kiều có nhiều người rất dễ thương; họ hiểu cao biết rộng và có khi cũng rất giàu nhưng rất khiêm tốn, rất đáng trọng. Bên cạnh đó cũng có nhiều người kiêu ngạo đến đáng sợ dù bên ấy chỉ làm "cu li" hoặc lãnh tiền trợ cấp của chính phủ chứ không phải tiền do mình đóng thuế hay làm ra. Nhưng nói thế cũng không công bằng
Viết Về Nước Mỹ đã có nhiều bài đặc biệt về nghề Nails tại Mỹ, phần lớn do chính người trong nghề. Lần này chuyện Nails được kể do một người ngoài nghề: Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn, đã góp một số bài viết đặc biệt. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp
Sau khi Cộng Sản tiến chiếm miền Nam, từ năm 1975 đến 1982 mọi gia đình dân miền Nam Việt Nam đều sống cảnh bần cùng đói khổ. Trong chiến dịch "Đánh tư sản mại bản" một cụm từ của Cộng Sản đầy sắt máu: nhiều người bị cướp hết của cải, tức tưởi phải tự vận. Cộng Sản đẩy dân từ "Tư sản" hoá thành "Vô sản", mọi người dân
Chắc anh ngạc nhiên lắm khi thấy bài viết này của em, vì tất cả những bài em viết, những thơ em làm, anh là người trước tiên được biết vì em khoe, em đọc cho anh nghe. Và bao giờ cũng vậy, nghe xong qua phôn - nếu anh ở chỗ làm và em ở nhà - hay vào những buổi tối hai đứa mình cùng ngồi bên nhau dưới ánh đèn ấm cúng
Lúc này bà con miệt Bolsa tha hồ được thưởng thức khá nhiều show ca nhạc vinh danh ca sĩ này, nhạc sĩ nọ, bà con mặc sức có dịp lên áo quần gặp gỡ giao lưu văn hóa hai miền nam bắc. Thấy bà con vinh danh dữ dội quá, bà già trầu này cũng táy máy, phen này ta vinh danh phe ta, ta tự bốc thơm phe ta, mà đã nói tới phe ta là
Hòa làm chủ tiệm nail này đã gần bảy năm với lượng khách hàng rất đều đặn, và thu nhập khá dồi dào. Gia đình nàng đến Mỹ trong đợt HO đầu tiên, thấm thoát đã mười sáu năm. Hướng, chồng Hòa, là cựu sĩ quan không quân. Sau ngày miền Nam đổi chủ, anh phải đi "cải tạo" hết sáu năm. Khi được thả, vợ chồng và hai đứa con nhỏ
Mỗi năm cứ đến cuối hè, những người từng theo dõi giải thưởng Việt Báo Viết Về Nước Mỹ đều nao nức chờ đợi đến ngày công bố danh sách những người trúng giải. Từ danh sách này, từng nhóm quen biết nhau sẽ "hồ hởi phấn khởi" bàn cãi và phỏng đoán xem ai sẽ chiếm giải nhất, giải đặc biệt v.v và v.v Đã sáu lần từ ngày giải
Nhạc sĩ Cung Tiến