Hôm nay,  

Nhỏ Ngủ Gật Trên Đất Mỹ

13/03/200100:00:00(Xem: 186151)
Bài tham dự số: 174-VB1113

Cộc cộc cộc! "Lâu dữ dằn vậy, sếp xuống kìa, ra lẹ lên!" Cụp cụp cụp! Lần này không điệu đàng gì cả, Mai cho luôn nắm đấm dộng vào cửa nhà cầu đang đóng kín mít.
"Bụp", suýt nữa hai cái đầu nện vào nhau. Mai chạy trước còn con nhỏ trong nhà cầu đang gà gật bươn bở theo sau.
- Đã chưa" Ai biểu làm hai ba job.
- Chưa gì ráo.
Nhỏ ngủ gật vừa cười vừa ngáp. Con Chris vừa lấm lét nhìn mấy xếp đang tụ tập đầu trên kiểm tra hàng vừa ra hiệu cho nhỏ ngủ gật tới gần. Cả hai nhìn nhau nhịn không nổi bật cười. Con Chris sổ tràng tiếng Mỹ. Nhỏ ngủ gật ngắt đầu, ngắt đuôi để hiểu ý cho ngắn gọn. Làm "culy" cho hãng Mỹ dĩ nhiên biết dăm ba câu "yes", "no" cũng đỡ tủi thân.
Con bạn Mỹ này thiệt tốt. Khi nhỏ ngủ gật mới chân ướt chân ráo tới, nó đón nhận thật ân cần. Nó chỉ nghề hết trơn. Thoạt đầu, nhỏ bắt chước cách nó làm, sau đó "phăng" ra cách mới. Cuối cùng, nhỏ ngủ gật bỏ xa con bạn Chris cùng nhóm bạn khiến đứa nào đứa nấy tròn mắt thán phục.
Có gì đâu chớ. Nhỏ ngủ gật có gì ăn cũng dùng động từ "share" mà chia cho bạn. Trong khi những người khác tụm năm, tụm ba trách móc truyện đời, phê phán tật xấu bọn Mễ, Ấn Độ thì nhỏ kể chuyện tiếu lâm. Ôi dào ơi! Chuyện tiếu lâm thì nhỏ chứa một bụng. Sưu tầm có, bịa cũng vô số. Nói không ai hiểu, nhỏ dùng luôn động từ "quơ", Chơi chắc tiếng Mỹ bồi cộng luôn dùng cây viết. Viết sai chỗ nào, lũ nó sửa chỗ ấy thành ra vừa học hỏi tiếng Mỹ, vừa khởi sự đói vì cười no bụng!
Mỗi ngày, nhỏ ngủ gật chui vào nhà cầu hoặc trong xó ít ai để ý đến làm một giấc mười phút hơn. Ngủ ít vậy mà ngon đáo để. Cần gì chút gió đồng quê, cần gì cái võng cót két, cần chi chăn ấm, nệm êm, chỗ nào đủ cong lại một nửa kích thước cha sanh mẹ đẻ là nhỏ ngủ tuốt luốt.
- Hồi hôm làm mấy giờ về" Mai hỏi
- Cũng vậy một giờ đêm.
Mai lắc đầu chịu mày đó. Chồng Mai đỗ đạt thạc sĩ, tiến sĩ máy điện toán, lương cả trăm ngàn một năm mà Mai vẫn phải đi làm. "Làm để gởi tiền về Việt Nam" Mai nói: "Không gởi thì tội".
Nhỏ không ý kiến vì đó là lý do chính đáng mà. Nhỏ cũng vậy thôi. Làm ở hãng xong, nhỏ lái xe bay vội về nhà thay râu đội mão đi đến chỗ khác làm. Hôm nào trễ xí đỉnh, nhỏ ôm quần áo vào nhà cầu Burger King thay, có sao đâu.
- Họ đì mày lắm hả"
- Tại tiếng Mỹ chưa rành thôi và cũng tại tôi làm biếng không được nên "Ma bắt coi mắt người ta" hoài.
Nhỏ ngủ gật vừa kể, vừa vênh vênh. Cha chả, nhỏ vừa bỏ bánh vô lò, vừa bán bánh, vừa rửa chén, dọn bàn, thay giấy nhà cầu, ngần ấy là "Thiên Hạ Vô Địch" rồi còn gì.
Hồi nhỏ, bà ngoại thường dặn: "Chớ thấy ai khen giỏi là cứ làm hoài, coi thường sức khỏe." Mà thiệt, cái câu very good job thiệt "Tội lỗi, tội lỗi!" Mấy cha xếp, mấy mẹ xếp cứ lấy câu đó như một câu thần chú "Úm ba la" thổi phù vào đám công nhân khiến họ hăng máu mà làm y như được tăng thêm mấy phần công lực. Hèn chi, mỗi khi nhỏ khen thằng con trai 5 tuổi: "Giỏi" là nó sung sướng cười toe tóe. Có lần, thằng nhỏ bụng phình lên ôm đau nhăn nhó mà vẫn ráng múc cơm ăn thêm vì từ "Giỏi" khiến nhỏ một phen hết thồn. Nhỏ dặn lòng từ nay về sau phải cẩn thận để nhận tiếng giỏi hoặc buông ra từ hơi nguy hiểm ấy!
Con Chris về sớm. Nó giao công việc lại cho nhỏ: Đi đánh nhãn "Label" dán hộp và làm cho hết đống hàng tồn động hôm nay.
Nhỏ đi ngang qua văn phòng gã xếp lớn. Hắn nhìn nhỏ, cười. Nhỏ mĩm cười lại, bụng chửi thầm: "Tao có không mắc lừa bởi cái mỏ của mày, ha ha!" Nhỏ ngồi vào máy bấm cốc cốc: hên, bữa ni cái bà già Anna và con nhỏ Mary không "trụ" tại chỗ này, nếu không, nhỏ phải chờ thậm chí kình lộn nữa. Ganh sức đó mà.


Bà già Anna không thể nào chấp nhận một con nhỏ mới ngày nào còn nhờ bà ta làm giùm nay lại tự mình làm còn giúp người khác làm trên cái máy computer mà mấy xếp lắm lúc "Đầu hàng vô điều kiện". Cho nên, ai mà làm sao chỗ máy, bã cứ đổ thừa cho nhỏ hoài. Nhỏ nhịn không được nên nhỏ sủa lại.
Bây giờ, sao trận chiến computer, nhỏ trở thành người hùng của nhóm Việt Nam "Ở đâu cũng bị đè đầu, cởi cổ" dám xung trận giữa "da trắng thông minh" "da màu ngu ngốc". Công việc trôi chảy nhỏ cũng quên luôn sự cãi cọ, cũng say "Hi, Hello" khi gặp nhau. "Tiếng chào cao hơn cổ" có mất mát gì chớ.
Xếp Mark bảnh bao trong bộ đồ vest xanh, hắn là thần tượng của bao ả Mễ. Họ say mê hắn như điếu đổ và thậm chí còn nói trắng trợn với nhau "Muốn ngủ với thằng Mark một đêm rồi chết." Xếp Mark thì có "tuyệt chiêu" của hắn. Dưới tay hắn là một lực lượng nữ công nhân không cần tuổi 17 cũng đủ bễ gẫy sừng khủng long, cho nên, hắn không dại mà không "nice" với họ. Chỉ cần hắn gọi lại gần, cười và vỗ vai là đám phụ nữ Mễ sẵn sàng chết vì hắn. Hắn cũng đâu có ngu ngốc tuyệt tình. Hắn cứ treo lơ lửng con cá vàng mà chỉ có vợ hắn mới xơi được. Ai không biết thủ đoạn của bọn đàn bà đất Mỹ. Chỉ cần có bầu là hưởng được phước của nhà nước rồi. Thẻ phí bệnh viện, tem phiếu thực phẩm, nhà housing v.v... không thiếu gì kẻ hưởng như vậy lại có thể mua xe, mua nhà, và hàng đêm có mặt tại chỗ "cờ bạc là bác thằng bần".
Kệ! Ăn không được thì đừng đạp đổ nhen.
Bob từ từ đi vào phòng. Hắn cưng nhỏ ngủ gật dữ dằn nhưng làm việc phải theo ý của xếp Mark.
- Không thể tăng lương cho cô ta.
- Tại sao"
- Tăng cho cô ta sẽ phải tăng hết cho những người làm cùng năm. Cái chỗ con Chris để cho cô ta thế vào nhưng không lên lương.
- Nếu cô ta biết, cô ta sẽ nghỉ. Cô ta làm giỏi, tương đối thông minh dù ương ngạnh.
- Chính điều này, Mark nhún vai. Thông minh rất có lợi cho hãng, nhưng ương ngạnh thì không thể được. Cô ta sẽ cầm đầu đám công nhân nổi loạn.
- Tùy ý xếp vậy.
Bob ngoan ngoãn. Mark quên mất rằng hắn không có bằng cấp còn Bob thì có đầy đủ. Mark quyết định số phận của nhỏ ngủ gật thì cũng chính là hắn quyết định vai vế của hắn.
- Xếp Mark! Nhỏ gọi hắn. Xin hỏi...
- Tôi sẽ trở lại ngay...
- Hắn vội vã phát bì thư cho công nhân và biến mất sau dãy thùng hàng cao tận nóc nhà.
"Mark về căn phòng gấp". Giọng cô phát thanh ai mà chẳng nghe. "Mày giở thủ đoạn với tao hả"" Nhỏ điên tiết." Đồ tồi".
Reng... Xếp hàng bấm thẻ. Tan ca 1.


Burger King đông nghịt khách. Tan ca 2. Trong thùng rác đầy ứ bánh. Đám thợ tranh nhau ăn uống thậm chí lấy đồ nhét vào giỏ mang về. Có thằng lịch sự hỏi nhỏ ngủ gật có muốn mang về cho con" Nhỏ cười thông cảm và lắc đầu.
Lái xe về khuya nhỏ liên tưởng đến lũ "Dê taxi" trong phim Hồng Kông mà phì cười. Xứ Mỹ không có ma hay sao nên đâu có ai nghe nói về ma. Cướp giật chỗ này cũng chưa thấy nên nhỏ ngủ gật cứ yên tâm về nhà.
Thằng nhỏ đã ngủ say nhưng cứ vẫn nằm chờ má. Quên hết cái mệt và cái ngủ gật, nhỏ nhảy vô phòng tắm, không ăn, ẫm con vào phòng thật nhẹ nhàng không dám hôn sợ làm nó thức giấc. Thằng Ba nó ngủ ngoài salon "của Lượm rinh từ dưới lầu lên trên tầng ba, lát tay hết trọi." Sáng mai nhỏ lại đi làm sớm hơn thằng Ba nó.
Cuộc sống như vậy kéo dài đến khi nào thì nhỏ chưa biết được nhưng nhỏ biết chắc chắn rằng nếu tối nay nhỏ không ngủ được thì sáng mai lại ngủ gật trong cầu tiêu nữa.

Thâm Trầm Ngọc Thiên Hoa

Ý kiến bạn đọc
30/08/201717:02:05
Khách
Chuyện nào ra chuyện nấy. Tất nhiên đi làm phải làm đàng hoàng, nếu không nó đuổi thì sao. Tại sao lại khoái được khen?. Để được gì?. Trời ơi, thông tin sai lệch quá. Làm gì mà có bầu rồi hưởng phước. Trời ơi, châu chấu mà đòi đá xe, culi mà đòi chống chủ hãng, sếp...Người nào có tiền là người đó mạnh.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,549,787
Tác giả sanh năm 1943 tại Cân thơ - Bác sĩ thú y, giảng dạy tại Đại Hoc Cần thơ trước 75 - Cùng gia đình vượt biên năm 1980. Học lại và làm việc cho cơ quan Canadian Food Inspection Agency từ 1985 đến ngày hưu trí năm 2008. Bài đầu tiên Viết Về Nước Mỹ, Đất Lành Chim Đậu nhận giải Vinh Danh Tác giả năm 2007. Sau 10 năm tiếp tục góp bài cho Việt Báo, tác giả cho biết “Vì lý do sức khỏe bất ngờ, xin chào tạm biệt tất cả bạn đọc để tĩnh dưỡng. Và đây là bài viết cuối cùng của ông: Chuyện hai mùa Vu Lan 2016-2017, con trai lái xe hàng ngàn dặm về cùng bố lát gạch sân đậu xe và tu sửa ngôi nhà gia đình. Việt Báo Viết Về Nước Mỹ trân trọng cám ơn Bác sĩ Nguyễn Thượng Chánh. Kính chúc ông và gia đình an vui, mạnh khỏe.
Tác giả định cư tại Pháp nhưng thường lui tới với nước Mỹ, tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng Ba 2010. Họp mặt giải thưởng năm 2011, bà đã bay từ Paris sang California để nhận giải Vinh Danh Tác Giả -thường được gọi đùa là giải Á Hậu. Sau đây, thêm một bài mới của tác giả.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông đã nhận giải Vinh Danh VVNM 2016, đồng thời, cũng là tác giả Viết Về Nước Mỹ đầu tiên có nhiều bài đạt số lượng trên dưới một triệu người đọc. Bài mới của là một tự sự gợi nhớ nhiều kỷ niệm.
Với bài “Hành Trình Văn Hóa Việt tại UC Irvine”, tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và trở thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt tại UC Irvine từ năm 2000 cho tới nay.
Tác giả tên thật Trần Năng Khiếu. Trước 1975 là Công Chức Bộ Ngoại Giao VNCH. Đến Mỹ năm 1994 theo diện HO. Đã đi làm cho đến năm 2012. Hiện là công dân hưu trí tại Westminster. Tham dự VVNM từ tháng 8/2015. Đã nhận giải đặc biệt 2016. Vừa nhận thêm giải danh dự VVNM năm 2017. Sau đây là bài mới của tác giả, vẫn với cách viết cẩn trọng, chu đáo, sống động.
Trước 1975, tác giả là một hạm trưởng hải quân VNCH, sau đó là 10 năm tù cộng sản, và định cư tại Mỹ theo diện H.O. Dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, ông đã nhận giải bán kết 2001, từ 9 năm qua đã là thành viên Ban Tuyển Chọn Chung Kết, và vẫn tiếp tục góp bài mới.
Tác giả là một cây bút nữ, cư dân San Jose, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sang năm thứ 18 của giải thưởng, Lê Nguyễn Hằng nhận thêm giải Vinh Danh Tác Giả, với bài viết về “Ba Thế Hệ Tuổi Dậu” và bài “Từ Độ Mang Ơn”. Bài mới của tác giả kể về cuộc họp mặt của các cựu sinh viên Quốc Gia Hành Chánh và chuyến đi 5 ngày trên du thuyền Carnival Inspiration.
Tác giả từng nhận giải Viết Về Nước Mỹ 2015. Ông là cựu sĩ quan VNCH, giảng viên trường Sinh ngữ quân đội, cựu tù cải tạo. Ông cũng là tác giả sách "Hành Trình về Phương Đông" do "Xây Dựng" xuất bản năm 2010. Mới nhất, là cuốn "Within & Beyond" do tác giả viết bằng Anh ngữ và tự xuất bản. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả là cư dân Buffalo, NY. đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước Bài viết đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi có hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà có tới hơn 400 người tử vong... Hiện ông đang là cư dân Orlando, FL. và bài mới là chuyện về một số người thành công, một đề tài mà ông đã được mời nói chuyện tại Đại Học Buffalo.
Định cư tại Mỹ từ 1994, Phương Hoa vừa làm nail vừa học. Năm 2012, bà tốt nghiệp ngành dạy trẻ tại Chapman University khi đã 62 tuổi và trở thành bà giáo tại Marrysville, thành phố cổ vùng Bắc Calif. Với loạt bài về Vietnam Museum, "Bảo Tàng Cho Những Người Lính Bị Bỏ Quên," tác giả đã nhận giải chung kết 2014. Với mỏ vàng trên sông Yuba, Marryville khởi thủy từng là thành phố của dân đào vàng. Thời nay, du khách và cư dân tại Marryville vẫn lai rai lượm được vàng cục, có du khách lượn cả cục kim cương trị giá nửa triệu mỹ kim. Đó là chuyện có thật, đề tài của tác giả trong bài viết mùa Lễ Tạ Ơn năm nay.
Nhạc sĩ Cung Tiến