Hôm nay,  

Nhật Ký Về Nước Mỹ

26/11/200200:00:00(Xem: 191519)
Người viết: Nguyễn Khánh Uyển

Bài tham dự số 75\VBST

Nguyễn Khánh Uyển chỉ mới tới Mỹ năm 1995, hiện cư trú tại Garden Grove, CA.
Sinh viên trường Cal State Long Beach.


Lúc còn ở Việt Nam, tôi đã nghe nhiều về nước Mỹ. Hầu hết bạn bè tôi đều ở Mỹ, và tụi nó viết thư về, mỗi người mỗi ý. Đứa thì khen Mỹ là nơi có đất dụng võ, đứa thì than ở Mỹ cực lắm, ai cũng thành tuổi con "trâu". Người khác thì viết về sự tự do ở Mỹ. Gì thì gì, tôi cũng mơ có 1 ngày được đặt chân đến Mỹ.

Sau năm 1975, miền Nam mất vào tay cộng sản, Ba tôi bị đày ra tận ngoài Bắc. Tôi còn quá bé, chả nhớ được gì về những ngày tháng đen tối ấy. Suốt thời gian Ba ở tù, gia đình tôi nói riêng, và cả miền Nam nói chung đều sống rất khó khăn dưới chế độ cộng sản. Mẹ tôi một mình chật vật nuôi ba miệng ăn: anh chị tôi, và tôi. Me vừa đi dạy, vừa buôn bán thêm để lo cho cả nhà. Anh chị em tôi còn bé, chả giúp được gì cho Mẹ. Cũng may, có bà ngoại ở quê, thường "tiếp tế" cho chúng tôi. Sau gần 10 năm tù đày, Ba tôi được thả tự do. Ba tôi về, không xuôi tay chán nản như những người khác. Ba tôi làm đủ mọi việc để kiếm thêm tiền lo cho gia đình, nhờ thế cuộc sống chúng tôi khá hơn xưa.

Khi có chương trình H.O cho những tù nhân chính trị, tôi là người hưởng ứng mạnh mẽ nhất. Mẹ tôi lo cho bà ngoại đã già ở quê, nên do dự về việc ra đi. Anh chị tôi thì sao cũng được. Tôi không muốn bắt mọi người theo ý mình, nên nói với Ba tôi "Ở nhà có mình con thích đi nhất, vậy Ba dắt con sang Mỹ xong rồi, Ba về lại với Mẹ cũng được". Giờ nghĩ lại, tôi thấy mình thật là ngây ngô. Nếu điều ấy thật sự xảy ra, không biết tôi sẽ xoay sở ra sao. Cũng may, Ba Mẹ tôi rất thương và lo cho con cái, không nỡ để tôi phải bơ vơ một mình nơi xứ lạ.

Cuối cùng, gia đình tôi cũng đến Mỹ vào mùa Xuân năm 1995. Aãn tượng đầu tiên của tôi là nước Mỹ thật to lớn và hiện đại, với những cao ốc kiến trúc thẩm mỹ và lạ mắt. Đường phố sạch sẽ vô cùng. Trên xa lộ, xe chạy đến chóng mặt ố và toàn xe hơi! Tôi thích thú nhìn đường phố mới, không gian mới và hít thật sâu không khí "mới", đầy mùi "hambuger" ! (Thật sự lúc đó, đi đâu tôi cũng ngửi thấy mùi thơm quyện lẫn trong không khí, sau khi ở Mỹ một thời gian tôi không còn ngửi được mùi này nữa).

Ở Mỹ được một tháng, tôi bắt đầu học lái xe. Ai đó nói với tôi, sống ở Mỹ mà không biết lái xe, là coi như "cụt giò". Tôi không muốn "bị cụt giò" nên đòi Ba Mẹ cho học lái xe trước tiên. Ba Mẹ chìu tôi ngay, mua cho tôi một chiếc xe cũ. Sau một thời gian học, tôi đi thi và tôi đậu. Cả nhà tôi hết sức vui mừng, vì hồi qua Mỹ đến giờ gia đình tôi phải đi carpool để đi học ESL. Ngay hôm sau, tôi trở thành tài xế gia đình. Ôi, cái ngày đầu tiên... kinh hoàng ấy, tôi còn nhớ mãi. Lúc quẹo trái ở ngã tư đường, tôi loạng choạng suýt đâm và một chiếc xe van, chỉ cách có một gang tay nữa mà thôi. Thật là hú vía! Ai cũng cho là gia đình tôi có ơn trên che chở nên mới tai qua nạn khỏi như vậy. Về nhà, anh tôi nói với Ba tôi "Chạy như vậy mà ông nào chấm cho nó đậu, hay thiệt". Rồi với một giọng hùng hồn, anh tôi nhìn tôi tuyên bố chắc nịch "Có cho vàng mai tao cũng không thèm cho mày chở, thà tốn tiền đi car pool". Vậy mà sáng hôm sau, cả gia đình bốn người gồm: Ba Mẹ tôi và anh chị tôi vẫn giao "mạng sống" cho tôi. Thế là tôi đều đặn chở cả nhà đi học mỗi ngày. Có lẽ vì không tin tưởng lắm vào một tài xế bất đắc dĩ như tôi, nên lúc nào tôi cũng thấy Mẹ lẩm bẩm đọc kinh. Anh tôi thì luôn miệng nhắc chừng "Ê, để ý xe bên tay trái, chuẩn bị signal để quẹo phải, vân vân và vân vân". Ba tôi thì vẫn bình tỉnh ngồi cạnh tôi. (Tôi rất khâm phục Ba tôi về điểm này, Ba tôi luôn bình tỉnh trong mọi sự việc). Ba nói: "Con lái xe từ từ, cẩn thận và quan sát kỹ xung quanh". Ông phản đối khi nghe người quen khuyên không cho tôi lái xe nữa. Ông bảo họ, nếu không cho tôi lái xe, thì bao giờ mới giỏi được. Thế mới biết Ba tôi luôn đúng từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn. Giờ thì tôi đã chạy bon bon trên freeway một cách ngon lành. Bây giờ thôi, chứ lúc đó, tôi vừa lái xe vừa cầu nguyện, mong cho không có chuyện gì xảy ra.Tôi chấm dứt làm tài xế cho gia đình, sau khi anh tôi thi đậu bằng lái. Từ đó, tôi thảnh thơi ngồi băng sau, ngắm nhìn phố xá.

Đối với tôi, nước Mỹ quả là thiên đường cho tuổi trẻ. Tôi muốn nói là thiên đường để học tập, chứ không phải để hưởng thụ ăn chơi. Ngành học rất đa dạng, tôi ước gì mình có thể phân thân như tề thiên đại thánh để có thể học hết tất cả. Trường học ở đây thật rộng lớn và rất tiện nghi. Thư viện trong trường có đủ loại sách báo, từ giải trí đến tài liệu cho mọi ngành học. Ai không có computer ở nhà, thì đã có phòng lab. Sinh viên có thể học bài tại thư viện, hoặc ai lãng mạn hơn, có thể nằm hoặc nằm trên bãi cỏ phía trước. Quan cảnh buổi trưa trong thư viện vô cùng thú vị, kẻ đọc sách, người ngủ ngồi, một số học nhóm ngồi ở bàn, thì thào bàn tán. Riêng tôi co người gọn trong chiếc ghế như một con mèo, nghe nhạc qua headphone.

Hồi mới đi học, tôi cứ tròn xoe mắt nhìn tụi Mỹ trong lớp ngồi tỉnh bơ gác chân lên ghế. Giờ ra chơi, tôi lại thấy có những "anh chị" tỉnh bơ hôn nhau! Vậy mà riết rồi cũng quen. Sau này, tôi còn thấy tụi học sinh Việt Nam cũng "học đòi" như thế nữa chứ. Thiệt là hết ý! Tôi học được nhiều điều mới bên cạnh sách vở. Chẳng hạn, nếu gặp một người giơ một ngón giữa lên, đó là dấu hiệu chửi thề. Còn tréo hai ngón ngược vào nhau ở Việt Nam là rất xấu, vậy mà ở đây, đó lại là dấu hiệu tốt như chúc may mắn. Rồi cách ngoắc tay gọi bạn bè khác với cách ngoắc tay gọi.. .. chó ra sao, vân vân và vân vân.

Bạn bè Mỹ đối với tôi rất tốt. Họ sẵn sàng giúp đỡ khi tôi không hiểu bài hoặc sửa sai mỗi khi tôi phát âm không đúng. Ngày đầu tiên khi vào lớp, tôi không sao hiểu được ông thầy nói gì, dù tôi đã học Anh Văn ở Việt Nam, có lẽ vì cách phát âm hoàn toàn khác hẳn. Tôi phải giơ tay lên xin thầy lập lại thật chậm. Đến hai, ba lần, tôi mới hiểu được ông ta nói gì. Sau này, tôi thường mang theo máy ghi âm lời giảng rồi về nhà mở ra nghe. Tôi cũng nói chuyện với bạn bè người Mỹ và xem ti vi thường xuyên, để tập nghe và phát âm theo đúng giọng của họ.

Học trò Việt Nam ở Mỹ vẫn có những mánh lới "làm ăn" riêng, trong việc học. Trong khi ông anh tôi và tôi thức hôm thức khuya để học bài cho mỗi kỳ kiểm tra các môn như: lịch sử, địa lý, triết học.. .. Tôi thấy một số sinh viên vẫn tỉnh bơ, chẳng có gì mệt mỏi cả. Họ chuyện trò vui vẻ trước khi làm bài, trông rất ung dung tự tại. Sau, tôi mới biết họ có "bùa". "Bùa" là tài liệu của những người đã học trước để lại. Nếu chọn đúng thầy, đề bài sẽ y chang như thế. Vì vậy, họ chỉ học thuộc câu trả lời là xong. Ví dụ, trả lời cho câu số một là "A", số hai là "D" chẳng hạn. Hầu hết bài kiểm tra ở đây là multiple choice, rất ít giáo viên cho viết bài. Kể ra có được "bùa" cũng đỡ. Chỉ tiếc là anh em tôi chẳng quen biết ai, nên cứ phải thức khuya dậy sớm để nấu sử ,sôi kinh.

Vậy là tôi từ từ hội nhập vào cuộc sống ở Mỹ. Tôi cũng tập cho quen đồ ăn thức uống ở đây. Mới đầu, tôi thấy món hambuger hoặc pizza sao sao ấy. Thế mà ăn riết lại ghiền. Mà không ghiền sao được, tôi ở trong trường suốt ngày, trưa một cái hambuger, chiều một cái hot dog, chỉ có tối về nhà là ăn đồ ăn Việt Nam do Mẹ tôi nấu.

Cuộc sống ở Mỹ có những điều hay cũng như điều dở. Ba Mẹ tôi dạy chúng tôi phải biết lựa những điều hay để học hỏi và tránh những điều xấu. Tôi lấy làm lạ vì có một số ít người Việt không chịu nhận mình là Việt Nam. Dù rõ ràng họ là dân " mũi tẹt, da vàng". Cho dù họ đã đổi tên "first name" thành tên Mỹ, nhưng "last name" của họ vẫn là Việt Nam. Có chạy đằng trời cũng không trốn đi đâu được. Riêng tôi, tôi luôn tự hào mình là giòng giống con rồng cháu tiên. Đi đâu tôi cũng tự hào khoe mình là người Việt Nam với người Mỹ.

Sống trên đất Mỹ hơn năm năm, tôi nghiệm ra rằng, sống ở đâu cũng phải làm việc. Nước Mỹ không phải là nơi cho những người trẻ tuổi như tôi hưởng thụ, mà là đất của cơ hội, của những người biết làm việc. Ai biết sống, sẽ vươn lên như một mầm cây được gieo trong đất tốt. Chợt nhớ lại lời nói của đứa bạn "ai sang Mỹ cũng biến thành tuổi con trâu", tôi mĩm cười. Vâng, tôi cũng đã biến thành tuổi "trâu" rồi đó. Ngày nào cũng đến trường từ mờ sáng, tối mịt về đến nhà, ăn cơm xong lại thức làm home work đến khuya. Ba Mẹ và anh chị tôi thì khỏi nói, làm đầu tắt "mặt tối". Anh tôi phải vừa học vừa làm rất cực. Tuy vậy, tôi rất yêu mến cuộc sống trên quê hương mới này. Tôi thích mình là một "con trâu" nhỏ trong một đất nước thanh bình, sau khi "cày" xong thì thảnh thơi ăn cỏ, nghỉ ngơi. Con người ở đây, công sức làm việc được đền bù xứng đáng. Tôi luôn thầm cảm ơn thượng đế, đã cho gia đình tôi và riêng tôi được đặt chân đến Mỹ.

Nguyễn Khánh Uyển

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,935,506
Đó là danh xưng của một anh bạn làm chung hãng với tôi, anh hãnh diện vì anh là con rồng cháu tiên, nhưng anh chỉ dùng tên "con nhà Rồng" xưng cho phái nam mà thôi. Tôi cũng hãnh diện vì tôi tuy là khác giống nhưng chung một giàn. Bài nầy tôi muốn viết về một vài cá tánh của các vị “con nhà rồng” làm chung với tôi mà thôi.
Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn, đã góp một số bài viết đặc biệt. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp, cô sang Mỹ và hiện vừa làm việc vừa học thêm về Management Information System. Bài viết mới nhất của cô lần này ghi lại cảnh thủ đô nước Mỹ chìm ngập
Theo kết quả giải thưởng Viết Về Nước Mỹ 2006 vừa được loan báo, Thịnh Hương là một trong 12 tác giả được bình chọn vào chung kết. Là một nữ viên chức làm việc tại miền Bắc California, bà đã góp 4 bài viết đặc biệt cho Viết Về Nước Mỹ năm thứ sáu: Hắn Và Tôi, Bắt Đầu Từ Hoàng Hôn, Thuốc Đắng Đã Tật và Người Đẹp Thương Xá
Chúng tôi là những người Viking Na Uy nhỏ bé hiền hòa đang viếng thăm nước Mỹ. Xin lưu ý: không phải bốn chúng tôi nhỏ bé hiền hòa mà là nước Na Uy của chúng tôi nho nhỏ nhu mì. Na Uy được cái hân hạnh là nơi tổ chức trao giải thưởng Nobel Hoà Bình mỗi năm vì trong lịch sử thế giới, Na Uy chưa bao giờ gây lộn
Tôi gặp người bạn trẻ ấy đứng thơ thẩn một mình trong giờ giải lao ở cuối hành lang hội trường của đại học American University. Anh chàng này trông quen quá nhưng tôi không tài nào nhớ nổi hắn là ai. Tôi đến tham dự một buổi sinh hoạt dành riêng cho sinh viên và các bạn trẻ gốc Á Châu do hội "The National
Ngày xửa ngày xưa, khi hai đứa lấy nhau, chú rể người Mỹ và cô dâu người Việt, chú rể khăng khăng không chịu tổ chức đám cưới ở nhà hàng Tàu, cô dâu không muốn đãi ở nhà hàng Mỹ, cuối cùng hai đứa quyết định tổ chức đám cưới ở trên một chiếc tàu. Cruise chạy vòng vòng trên sông Potomac, khách đến dự đám
Thanh có một người khách Mễ vào tuổi "chiều tàn". Bà vô làm nail (làm móng tay giả) vài lần, coi bộ vừa ý, lần sau bà dẫn thêm người em, hai đứa con gái, và cháu. Nội ngoại gì không biết mà tới ba bốn đứa lận. Từ mấy đứa nầy kéo thêm một nhóm bạn. Mấy đứa còn cấp trung học cho nên mỗi lần có sinh nhựt bạn bè hay
Chuyện xảy ra trong tiệc cưới tại một nhà hàng seafood vùng thủ đô Tỵ Nạn Cộng Sản Little Sàigòn, 2 tuần sau ngày Tưởng Niệm quốc hận 2006. Tiệc cưới này có lẽ vì hai vị thân thuộc và bạn bè đôi trẻ, đa số đều là cựu tù cải tạo. Bởi thế mà, ngay sau khi ngồi vào bàn tiệc họ đã như biết nhau từ trước; tay bắt mặt mừng
Từ lúc còn nhỏ cho đến giờ, không biết sao tôi lại rất thích con số mười hai (12). Cái gì đó đã thu hút tôi mỗi khi tôi nhìn thấy nó. Là một cô gái, mỗi khi nhìn thấy ai mặc áo có ghi con số đó thì tôi lại dính chặt cặp mắt tôi vào họ. Nhiều khi bị họ bắt gặp, tôi rất mắc cỡ, nhưng tính nào tật đấy, vẫn không bỏ được. Ở bên Mỹ này
Các con cái cháu chắt vừa tổ chức lễ Thượng Thọ cho cụ Trần tại một nhà hàng Việt nổi tiếng tại Houston, Texas. Cụ vừa đúng 85 tuổi tính đến tháng 7 năm 2006. Cụ ngồi đó mà trí nhớ cụ tìm về quá khứ từ bẩy tám chục năm trước. Thời gian thấm thoát đã đưa cụ về tuổi gần đất xa trời. Các bạn cụ kẻ trước người sau đã
Nhạc sĩ Cung Tiến