Hôm nay,  

Những Con Chuột Đáng Thương

26/11/200200:00:00(Xem: 199306)
Người viết: Huỳnh Anh Phú

Bài tham dự số 78\VBST

Sinh năm 1978, bạn Phú hiện cư trú tại Richmond, VA. Công việc đang làm: Sinh viên năm thứ hai trường Virginia Commonwealth University và làm bán thời gian tại trường Medical College of Virginia.


Chắc có lẽ bạn không lạ lắm khi người ta nói chuyện về việc đem chuột ra làm thí nghiệm. Nhưng bạn có biết người ta làm cách nào để thí nghiệm chúng hay không"

Thôi, để tôi kể cho bạn nghe tí xíu về chuyện những con chuột đáng thương nhé.

Mấy tháng đầu bước chân vào đại học, tôi đã xài hết số tiền trường mà đáng lý ra tôi phải để dành tiêu dùng trong một năm học. Xài hết tiền, tôi bèn đi kiếm việc làm. Hên cho tôi, tôi được chấp nhận vào làm việc trong phòng thí nghiệm thuốc (Pharmacology & Toxicology) của trường mà tôi đang học. Công việc tương đối nhẹ nhàng, việc của tôi chỉ cho chuột ăn, cân thức ăn, nước uống, của từng con chuột, rửa những vật dụng thí nghiệm, và trộn chất hoá học theo công thức.

Lo chăm sóc cho đàn chuột, dường như tôi bắt đầu cảm thấy thích thú bày chuột mà tôi chăm sóc. Chúng rất tinh khôn và yêu con chúng lắm. Đã có lần tôi mém bị chúng cắn cho một phát về cái tội bắt vợ và con chúng ra.

Cứ mỗi lần tôi thấy chúng được mang đi làm thí nghiệm tôi buồn lắm, nhưng biết làm sao hơn.

Tôi làm việc cho một bác sĩ sinh hoá học, Dr. Susan Robinson, bà ta đang nghiên cứu và thử nghiệm về một loại thuốc dành cho phụ nữ mang thai. Cách thí nghiệm hay nhất là dùng thuốc tiêm vào chuột mẹ. Những cô chú chuột còn trong trắng, được mua về từ một nông trại chuyên môn nuôi chuột đem bán cho các nhà nghiên cứu.

Chuột mái và chuột đực được đặt số và thả nuôi chung cùng với nhau trong những chiếc lồng riêng biệt. Thông thường khoảng sau một hoặc hai ngày thì cô chuột mái đã mang thai.

Cách mà chúng tôi biết được cô nàng có mang thai hay không là nhìn vào phần dưới đáy lồng, nếu thấy những mảnh màng trắng khoảng bằng đầu mút đũa thì cô nàng đã mất đi sự trong trắng. Còn một cách khác nữa là nhìn vào âm hộ của nàng chuột. Nếu âm hộ nới rộng và lớp lông phủ bị mất đi thay vào một chỗ trống thì sự trong trắng của cô nàng cũng biến đi.

Sau khi những cô chuột mang bầu, chúng tôi tách rời chúng ra và để chuột mái vào một chiếc lồng khác. Mỗi ngày cân thức ăn, thức uống, và cô chuột đang mang thai cho đến ngày sinh.

Giống như con người, hai ngày đầu tiên sau khi mang thai, cô nàng dường như không ăn, nhưng sau đó thì ăn nhiều, uống nhiều và lên cân thấy rõ. Sau khi chúng mang thai được khoảng 12 - 15 ngày, bác sĩ Robinson đem những cô chuột mang thai ra mổ và cho vào lưng cô nàng một loại ống bơm nhỏ. Trong cái ống bơm ấy có chứa thuốc mà bà bác sĩ đang thí nghiệm hoặc có thể chỉ là nước lã thôi. Mỗi ngày một ít, liều thuốc hoặc nước ấy từ từ đưa đến những chú chuột con trong bụng cho đến khi chúng chào đời.

Giờ phút trước khi lâm bồn, chuột mẹ hai tay hai chân nằm dài xuống, cào cấu, và kêu chit chít luôn mồm. Chuột mẹ sinh ra trung bình khoảng 12-15 con, nhưng đôi khi cũng ít lắm chừng 3 con và nhiều lắm chừng 22 con.

Sau khi sinh xong, đến ngày thứ hai, chuột con được chọn ra mười con, năm mái và năm trống. Nhưng hầu hết số lượng mái rất ít so với sốù lượng trống, vì vậy số trống thường chiếm nhiều hơn.

Mười con được chọn đều được điểm số từ một đến mười theo thứ tự từ mái đến trống. Số còn lại, tôi đem chúng ra tiêm lên lưng chúng những loại thuốc gì đó mà bác sĩ không cho tôi biết. Trên những chiếc ống tiêm đều có một màu để phân biệt được thuốc gì.

Sau khi tiêm xong, tôi ngồi xem phản ứng của chúng và ghi vào sổ tay thường nhật cho Dr. Robinson.

Sau khoảng thời gian 30 phút xem và ghi chép xong, những chú chuột con này đem đi giết. Cách giết chúng nhanh nhất là dùng kéo cắt đầu chúng. Lần đầu tiên tôi thấy Dr. Robinson cắt đầu chúng về đến nhà hơn hai ngày tôi bị ám ảnh. Kể từ đó mỗi ngày cắt đầu chuột là tôi đưa cho Dr. Robinson cắt, kẹt lắm tôi mới làm hộ dùm bà ta.

Còn mười chú chuột kia, mỗi ngày chúng mỗi lớn ngày đầu khoảng chừng 5-6 grams cho đến ngày thứ hai, thứ ba,.... đến ngày thứ mười thì chúng đã được 24-30 grams. Ngày thứ mười nhìn chúng rất dễ thương, người mũm mĩm, lông láng mượt trắng tinh, hai mắt ti hí chưa mở ra hết, lông mép trắng; nhìn vào ai cũng muốn bắt chúng lên cho vào tay nâng niu.

Nhưng ngày thứ mười là ngày chúng bị đem ra làm thí nghiệm cả mẹ lẫn con. Những chú chuột con thì đem ra mổ lấy não bộ và xem chúng bị ảnh hưởng như thế nào sau khi uống thuốc. Còn chuột mẹ thì đem ra mổ bụng xem phần cơ thể sinh sản, buồn trứng, âm đạo, tử cung... của chúng.

Cứ như vậy hết lứa này đến lứa khác chúng đều bị đem ra thí nghiệm. Hết thuốc này rồi thuốc khác.

Đã có biết bao nhiêu con chuột đã chết vì thử nghiệm để giúp tìm ra những phương thuốc an toàn cho con người. Thử hỏi những chú chuột như vậy có đáng thương và tội nghiệp hay không"

Vậy mà khi người ta nói đến chuột là người ta liên tưởng đến sự xấu xa ghê tởm về loài chuột phá hoại, nhưng có ai nghĩ đến những chú chuột đáng thương đang được nuôi và giết trong phòng thí nghiệm kia không"

Y-Thy, July 8,00


Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,862,638
Nguyễn Trần Diệu Hương là một trong những tác giả Viết Về Nước Mỹ kỳ cựu, được bạn đọc quí mến. Tham dự từ năm đầu, với nhiều bài viết đặc biệt, cô đã nhận giải Danh Dự năm 2001, và sau đó là giải vinh danh tác giả năm 2005 với bài viết “Còn Đó Ngậm Ngùi.” Sau đây là bài viết mới của cô.
Tác giả có ba tập thơ song ngữ Anh-Việt đã xuất bản. Cô sinh tại Việt Nam năm 1975, định cư tại Hoa Kỳ từ 1994, khi đã 19 tuổi. Năm 2004-05, cô được cấp học bổng Fulbright, bậc tối ưu, để thực hiện nghiên cứu về người Việt tại Thụy Điển. Sau khi tốt nghiệp cao học hai ngành: Lịch Sử Truyền Khẩu & Cộng Đồng tại CSUF.; và Nhân Chủng Học tại Đại học Stanford, cô hiện đang hoàn tất chương trình tiến sĩ.
Trước 1975, tác giả từng viết nhiều truyện ngắn trên bán nguyệt san Tuổi Hoa, và các truyện dài xuất bản bởi Tủ Sách Tuổi Hoạ - hiện có trên trang mạng: http//tuoihoahatnang.com.
Tác giả là cư dân châu Âu, làm việc trong một văn phòng thiết kế công chánh tại nước Pháp. Viết Về Nước Mỹ 2011, Đoàn Thị đã bay từ Paris sang dự họp mặt để nhận giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là Giải Á Hậu. Bài viết mới của cô là chuyện tình lửng lơ sau “cơn sóng thần 1975.”
Tác giả đã tham dự Viết Về Nước Mỹ từ 2001 với bài “Có Một Người Anh”. Viết Về Nước Mỹ 2005, cô là tác giả được tặng giải danh dự, với “Bài viết Không Tên Về Nước Mỹ”. Sau đây là bài viết mới nhất của cô.
Tác giả sinh trong một gia đình gốc quân y VNCH, Năm 1988, khi 19 tuổi, mới định cư tại vùng Little Saigon theo diện bảo lãnh đoàn tụ. Sau 7 năm vừa làm vừa học, ông tốt nghiệp bác sĩ nha khoa, và hiện hành nghề tại Costa Mesa, Nam Cali. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ 2007, ông đã nhận giải danh dự năm 2008.
Tác giả tên thật là Nguyễn Tân, tuổi 60', cựu sĩ quan hải quân, cư dân Glendale, CA. Ông tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, từng nhận giải và hiện là thành viên "Ban Tuyển Chọn Chung Kết" của Giải Thưởng Viết Về Nước Mỹ. Sau đây là bài mới góp vui của ông.
Tác giả tên thật: Nông Phiên; Sinh năm 1965 tại Sài gòn. Giáo viên Sư phạm Kỹ Thuật. Công việc hiện tại: Electro-mechanic Technician. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của Phi Yên là một tự sự linh hoạt về công việc lưu trữ ngũ cốc tại Mỹ, lần đầu được đề cập bởi người gốc Việt. Sau đây là bài viết mới nhất. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm.
Tác giả có ba tập thơ song ngữ Anh-Việt đã xuất bản. Cô sinh tại Việt Nam năm 1975, định cư tại Hoa Kỳ từ 1994, khi đã 19 tuổi. Năm 2004-05, cô được cấp học bổng Fulbright, bậc tối ưu, để thực hiện nghiên cứu về người Việt tại Thụy Điển. Sau khi tốt nghiệp cao học hai ngành: Lịch Sử Truyền Khẩu & Cộng Đồng tại CSUF.; và Nhân Chủng Học tại Đại học Stanford, cô hiện đang hoàn tất chương trình tiến sĩ.
Tác giả sinh năm 1962, tốt nghiệp Đại Học Mỹ Thuật năm 1988 khoa Đồ Họa tại Việt Nam, từng làm công việc thiết kế sáng tạo trong ngành quảng cáo. Đến Mỹ tháng 4 năm 2000, hiện là cư dân Waxahachie, Texas, đang làm việc trong phân xưởng in của một nhà máy tại địa phương. Sau đây là bài Viết Về Nước Mỹ thứ ba của cô.
Nhạc sĩ Cung Tiến