Hôm nay,  

Nước Mỹ, Đất Lành Chim Đậu

13/03/200100:00:00(Xem: 170116)
Bài tham dự số 177-VB1117

Phi trường đã hiện trước mắt tôi, vào buổi chiều chập choạng tối. Muôn ngàn ngọn đèn đủ màu, trải thảm trên thành phố Hoa Kỳ xa lạ, mà nơi đây, lần đầu tiên tôi, và gia đình tôi đặt chân đến.

PHi cơ giảm độ cao, và từ từ hạ cánh. Sau bao nhiêu năm bị giam cầm trong các trại cải tạo, ngày trở về hình hài xa lạ, dưới mắt của người thân, và bon chen lắm mới sớm được rời quê cha đất tổ, như chạy trốn khỏi hang hùm, đang rút đục hao mòn trí tuệ.

NewYork là đất lạ đầu tiên gia đình tôi đặt chân đến. Cứ theo bước chân của hành khách, chúng tôi rời ghế phi cơ, đổ theo hành lang ra nhà ga phi trường. Nhờ cái túi xách có mang chử IOM, mà một chàng trai đã đến trước mặt chúng tôi, tự giới thiệu là nhân viên của cơ quan này đến tiếp đón chúng tôi. Mừng quá, bỡ ngỡ ban đầu đã có người giúp sức.

Theo gót chàng trai, chúng tôi đến một văn phòng để lập thủ tục nhập cảnh. Đây là chặng dừng chân đầu tiên, chúng tôi còn phải trải qua một đoạn đường bay nữa, mới đến thành phố Florida, nơi đinh cư tỵ nạn. Theo lịch trình thì ngày mai mới có chuyến bay, và đêm nay chúng tôi phải nghĩ qua đêm tại đây.

Cơ quan IOM đã chuẩn bị cho chúng tôi hai phòng, tại một khách sạn nhỏ, cạnh phi trường.

Sáng tinh sương, chúng tôi vừa xếp xong hành trang, thì có tiếng gõ cửa của người thanh niên hướng dẫn. Lại rời khách sạn ra xe lên phi trường.

Tới cổng số 9, chúng tôi đang tìm đến, đã hiện ra trước mắt. chàng trai hướng dẫn cẩn thận tìm chổ ngồi cho chúng tôi, và dặn dò ngồi đây chờ, khi hành khách bắt đầu ra phi cơ thì nối gót ra theo. Chàng chào chúng tôi và không quên chúc gặp nhiều may mắn. Sự sốt sắng, giúp người của một thanh niên Việt xa xứ báo hiệu cho chúng tôi là trong những ngày sắp tới, chúng tôi sẽ gặp được nhiều may mắn.

Người bảo trợ chúng tôi là cô em ruột, giàu có, vợ của một bác sĩ, đã vượt biên qua đây, khổ sở đi làm công, nuôi chồng học lấy lại bằng bác sĩ. Lâu lắm rồi anh em không gặp nhau, không hiểu cảnh giàu gặp cảnh trắng tay rồi sẽ ra sao.

Sau hơn 2 tiếng đồng hồ bay, phi cơ đáp xuống phi trường Florida. Đúng 4 giờ 30 phút, chúng tôi gặp lại vợ chồng cô em, ngay tại cổng ra, trong sân ga. Tay bắt mặt mừng, cậu em rể chụp vài tấm hình lưu niệm xong, bấy giờ đưa chúng tôi xuống lầu phi trường để lãnh hành lý. Vì gia đình tôi đông, nên cô em tôi phải mang 2 xe ra phi trường đón.

Ngồi trên xe, câu chuyện nở như bắp rang, hết chuyện trong tù, đến chuyện chạy tiền cho đủ chung khi nộp hồ sơ xuất cảnh.

Về đến nhà của cô em tôi, đúng 6 giờ 45 phút, ngày 24 tháng 12. Đây là căn nhà khá rộng, 4 buồng ngủ, có hồ bơi, tọa lạc trong khu sang trọng. Chúng tôi thu dọn hành trang vào một phòng dành riêng, sau đó cả nhà ngồi vào bàn ăn. Cô em tôi lên tiếng hôm nay là ngày lễ Giáng Sinh, nên mời anh chị và các cháu ăn bửa Giáng Sinh đầu tiên trên đất Mỹ.

Cảnh gia đình đoàn tụ trong khung cảnh trang hoàng ngày lễ, rất vui, mặc dù chúng tôi ngoại đạo.

Qua ngày hôm sau, cô em tôi đã giúp đưa chúng tôi đi lãnh trợ cấp tại cơ quan nhà thờ USCC, làm thẻ xã hội và đi khám bệnh. Những ngày kế tiếp đi xin trợ cấp xã hội, phiếu thực phẩm và thẻ y tế. Mặc dù không bận đi làm, nhưng cô em tôi cũng đã bỏ công giúp tôi, mọi việc đều thành công và kết quả tốt. Trong lòng tôi ghi nhận công lao này. Bước đầu, là bước khó khăn, tôi hiểu vậy, ở đất Mỹ này, cái công là to lớn lắm.

Sau 3 ngày tạm ngụ nơi cô em tôi, chúng tôi dọn đến apartment mới thuê, có 2 buồng ngủ, 1 buồng tắm, với 8 người cư ngụ, tuy vậy, chúng tôi vẫn cảm thấy thoải mái, và hạnh phúc. Khu này rất thuận lợi, gần chợ, chỉ cách nơi ở 100 thước, cách trường học và dạy nghề 200 thước, và cách bưu điện 300 thước.

Cả nhà được cô em tôi đưa đến trường ghi danh học Anh ngữ. Hướng dẫn đến đâu, chúng tôi đều đi theo đó. Hằng ngày chúng tôi lại đi học, và bắt đầu làm quen với những người Việt cũng cư ngụ trong khu apartment này.

Độ 1 tuần sau, gia đình tôi lại tiếp nhận 1 đứa cháu gái, gọi tôi bằng cậu. Lâu nay ở với cô em tôi. Nó cũng đi vượt biển và được cô em tôi đở đầu đứng ra bảo lảnh từ trại tỵ nạn. Thôi thì cũng là dân tỵ nạn cả, và cũng là con cháu cả. Nhân khẩu trong nhà lên 9 người.

Vài tháng sau, cô em tôi lại nhắc nhở chúng tôi phải đi tìm việc làm, vì tiền trợ cấp là tiền thuế của mọi người.

Trong khi đo học Anh ngữ, có người bạn mới tới làm quen chúng tôi. Anh này cũng là cựu tù nhân, nhưng ra tù sớm hơn tôi và tìm đường vượt biển sang Mỹ được 3, 4 năm nay. Là bạn tù nên dễ thông cảm cảnh khổ của nhau, anh ta mang lại cho một gia đình tôi mượn một ngày công nghiệp, và hướng dẫn chúng tôi đi lảnh áo về may. Thế là chúng tôi có job.

Cả nhà xông vào làm, người thì may, người thì cắt chỉ, người thì đếm cột lại thành bó. Nhưng phải cố gắng thanh toán giao hàng vào buổi chiều, để đêm còn có chỗ nghỉ lưng. Công việc làm cũng vui, nhứt là tuần đầu tiên lãnh tiền, vì may cho người Việt nên lãnh tiền mặt. Cũng anh bạn mới này hỏi tôi có cần lấy bằng lái xe không, thế là anh ta mang xe đến và đưa tôi đi lái thử. Thật là tuyệt vời, lái xe tự động lần đầu tiên trên đời tôi, sao mà nó khỏe quá, chân trái được nghĩ ngơi, và tay không bận rộn sang số. Suốt đời tôi chi lái toàn xe có cần sang số. Cầm được bằng lái xe trong tay, tôi nghĩ thầm lại thêm được một quới nhân phù trợ.

Hè đến, học sinh bắt đầu nghỉ học. Hoa phượng nở đỏ rực cả cây. Nào ngờ hoa học trò từ Á Sang Âu đều khoe sắc đúng vào mùa tan trường nghĩ học. Trường college tiếp tục mở lớp hè. Tất cả các con tôi đều đi ghi danh dự thi. Người đi trước chỉ cho người đi sau, ngơ ngác giữa kiến trúc đồ sộ của nhà trường, lần mò cũng đến được ông counselor để nhờ hướng dẫn ghi danh và mượn tiền loan để mua sách và trả học phí. Ở Việt Nam, con tôi đều bị đẩy ra khỏi trường đại học, đành ôm sách đi tìm thầy học sinh ngữ được chữ nào hay chữ nấy. Nay thì việc học lại đến, không một đứa nào lại muốn bỏ lở cơ hội này. Được xếp lớp xong, ngày ngày đến trường, rãnh giờ nào, thay nhau may giờ nấy, hoặc đi làm bồi bàn để kiếm thêm tiền. Hướng bận rộn trong gia đình chuyển qua việc học hành là chính.

Thấm thoát 8 tháng qua, trước cảnh đàn con dùng giường nằm làm bàn viết, sàn nhà làm ghế không lưng tựa để học bài, kéo dài đã mấy tháng rồi, làm cho vợ chồng tôi chạnh lòng, và nẩy ra việc tìm nhà khác rộng hơn, để đàn con cháu có chổ ngồi học hành thoải mái.

Chiều chiều, tôi bắt đầu đạp xe đạp đi tìm nhà quanh khu vực, và hỏi thăm người quen chỉ giùm những nhà bán. Nhà thì chưa tìm ra nhưng tiền nong cần phải chuẩn bị trước. Tôi gặp cô em tôi, cho biết ý định của tôi là muốn nhận lại hết số tiền tôi gởi vì tháng sau, là hết nhận tiền trợ cấp rồi, hạn kỳ chỉ có 6 tháng. Trong lòng tôi không dám nói là tôi lấy lại tiền là để chuẩn bị mua nhà, mới qua Mỹ chưa đầy 1 năm mà nói chuyện mua nhà, đây là một ý nghĩ quá táo bạo, và chỉ làm cho người nghe chói tai, nhưng đối với người có thiện cảm, thì họ khuyên nên mua nhà, vì nhà đông người, sức lao động mạnh vây tiền trả góp hàng tháng cũng bằng tiền thuê nhà.

Cô em tôi trao tiền cho tôi nhưng giữ lại 3 tháng tiền nhà đền thanh toán cho chủ nhà tiền cuối năm. Tôi hoan hỉ nhận số tiền còn lại. Nhờ có người thật lòng hướng dẫn, việc mua nhà cũng dễ dàng, tôi tiếp tục trả tiền nhà như chủ trước, và chồng một số tiền cho chủ ở dọn đi. Thật là may mắn, vì income của chúng tôi chẳng có bao nhiêu mà credit thì lại hoàn toàn không có.

Việc mua nhà hoàn thành vào cuối năm, tạo thuận tiện cho việc trả apartment không làm phật lòng cô em tôi. Tiền mua nhà chúng tôi gom góp tất cả tiền trợ cấp còn lại, tiền dành dụm may vá lâu nay, tiền vợ tôi đi may hãng và thêm một số tiền tôi mượn của chú em miền Bắc. Đủ trang trải cho một căn nhà xinh xắn, vừa số người cư ngụ, vừa sức tiền, con cháu có bàn, có ghề ngồi học, trở lại cuộc sống tươm tất.

Mười năm trôi qua, căn nhà này đã bốn lần giăng đèn kết hoa mừng ngày cưới cho con. Và cứ hàng năm đúng vào đêm 24 tháng 12 là tiệc vui, sum họp con cái trong gia đình suốt đêm, kỷ niệm ngày đến Mỹ và cũng là ngày mừng các con đỗ đạt. Ra trường kỷ sư điện toán với danh hiệu "Honor Student" Xin việc làm cũng dễ.

Ngày nay mọi việc đều êm ả, các con có công ăn việc làm, có gia đình êm ấm, ngồi ngẫm lại những ngày ở Việt Nam dường như mình được chấp cánh.

Đất Mỹ đã mở một trang sử mới cho gia đình chúng tôi , một cuộc đổi đời không ghê rợn, như cuộc đổi đời ở Việt Nam. Đất Mỹ không phải là thiên đường để tiếp nhận người trần thế lên hưởng thụ. Nhưng nước Mỹ chỉ mở ra như trang giấy trắng, bên cạnh có những phương tiện mà chính mình tự chọn lựa để vẽ lên trên trang giấy này. Đó là bức tranh của chính mình vậy.

Nước Mỹ đất lành chim đậu, nhưng quê hương vẫn là tổ ấm của tôi.

LÊ PHAN

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,576,464
Tác giả đã nhận giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ 2012. Nguyễn Văn cho biết ông sinh năm 1965, quê ở Phú Yên; Vượt biên năm 1988, hiện sống cùng gia đình tại Chicago. Cho tới nay, ông đã góp 4 bài: “Chuyện Của Bill”; “Tôi Không Là Ai Cả”; “Ngày Tháng Buồn Hiu”; “Mùa Thu Nashville.” Cả ba bài đều cho thấy cách viết tinh tế và sống động. Sau đây là bài viết thứ năm.
Sinh năm 1983, Kim Trần là tác giả trẻ tuổi nhất trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ 2005 với bài viết ngắn nhất, 727 chữ, "Những bài học đầu tiên về nước Mỹ". Năm 2008, cô nhận thêm giải vinh danh tác giả với bài viết về ma tuý,v "Người Yêu Tôi: Một Con Nghiện." Sau khi tốt nghiệp ngành sư phạm tại đại học Cal State, Kim Trần đã tự sáng lập "School First Learning Center" và hiện có 2 trường dạy kèm rất thành công tại Garden Grove và Westminster. Sau đây là bài cô mới viết.
Đây là bài đầu tiên của một tác giả người Mỹ trực tiếp viết văn bằng Việt ngữ. Email kèm bài viết được ông xưng danh là “Steve Brown tức là Sáu.” Ông chính là “người Mỹ yêu tiếng Việt” mà tác giả Donna Nguyễn đã kể trong bài “Việt Bút, Việt Báo và Chú Sáu.” Mới đây, khi nhắc tới tài làm thơ Việt của ông,
Tác giả là một nhà giáo hưu trí, từng là Chủ tịch Hội Ái Hữu Ninh Thuận, hiện là cư dân Riverside, Nam Cali. Ông đã góp nhiều bài viết đặc biệt cho giải thưởng Việt Báo từ năm đầu tiên, và nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2009. Bài viết mới của ông có tựa đề “Fasting: Vô Chiêu Thắng Hữu Chiêu” gồm nhiều chi tiết đặc biệt sống động về việc điều trị bệnh động kinh. Sau đây là phần đầu.
Tác giả, một kỹ sư điện tử tại công ty Intel, Bắc California, đã 2 lần nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Năm 2009, giải danh dự, với bài "Tình Nghĩa, Nghĩa Tình" và Giải Vinh Danh Tác Phẩm 2010 -thường được gọi đùa là giải á hậu- với bài “Việc Làm Ơi, Mi Đi Đâu? Bài viết sau đây đã đăng trong báo xuân Việt Báo Tết Nhâm Thìn, 2012, nhưng chưa có trên online nên xin bổ túc.
Bài viết là chuyện về bé Ti, qua Mỹ 4 năm trước, khi mới 7 tuổi. Vì một tai nạn xe hơi, “Ti bây giờ không còn gì nữa, má đã chết, chân trái Ti bị cụt, tay trái bầm dập.” Có thể tác giả cũng chính là nhân vật trong truyện kể, một bé gái còn ở tuổi thiếu niên. Chúc bé an lành và mong Nhật Mai liên lạc lại với Việt Báo.
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục naêm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Sau đây là bài mới nhất của ông.
Tác giả là cư dân Austin, Texas; Công việc: y tá trưởng trong một bệnh viện thành phố, đã góp nhiều bài viết sống động và nhận giải vinh danh tác giả Viết về nước Mỹ 2006. Bài mới của cô là một truyện gia đình Việt Mỹ và tình yêu đồng tính.
Tác giả dự viết về nước Mỹ từ năm đầu, từng nhận giải tác phẩm xuất sắc 2002, giải Việt Bút 2010 và hiện là thành viên ban giám khảo chung kết. Tác phẩm đã xuất bản: Chuyện Miền Thôn Dã. Sau đây là hai bài viết mới của ông. Tuy tựa đề kêu buồn nhưng không buồn chút nào.
Trước 30/4/1975, Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh từng viết nhiều truyện ngắn trên bán nguyệt san Tuổi Hoa, và các truyện dài xuất bản bởi Tủ Sách Tuổi Hoa - hiện có trên trang mạng: http://tuoihoa.hatnang.com/ và http://www.camlinguyenthimythanh.com Sau ngày 30/4/1975, Cam Li không viết nữa, chỉ chuyên làm công việc nghiên cứu khoa học.
Nhạc sĩ Cung Tiến