Hôm nay,  

Jury Duty: Bồi Thẩm Cho Toà Mỹ

26/11/200200:00:00(Xem: 217408)
Người viết: Hồng Tâm

Bài tham dự số 95\VBST

Kỹ sư điện toán, 49 tuổi.

Tâm chưa một lần nào đi ra tòa án để làm bồi thẩm đoàn tại xứ sở mà anh nhận là quê hương thứ hai. Nhân dịp bị gọi hàng năm, nên cũng múôn đi thử một lần cho biết.

Tâm không bíêt trong số bạn bè chàng có ai đã được chọn làm bồi thẩm đoàn rồi ở xứ Chủ Nghĩa Xã Hội khi họ còn kẹt lại Việt Nam. Nếu có thì các người này là cán bộ Cộïng sản chính hiệu con nai vàng chứ chẳng lầm đâu được nữa, vì chả có dân ngu khu đen nào được các chú vẹm cho vào làm bồi thẩm đoàn.

Vì vậy được làm bồi thẩm đoàn ở tại Mỹ cũng là một điều đáng hãnh diện, vì chính Tâm là một trong những người có quyền cho bị cáo bị tù nhiều hay ít, có khi Tâm lại có quỳên cho tử hình hay là án chung thân.

Theo như các cô thư ký tòa, vì Tâm có ghi danh đi bầu cử và có bằng lái xe, thì County căn cứ vào dữ kiện của hai nơi này mà bốc thăm gọi Tâm ra làm bồi thẩm, trung bình Tâm nhận giấy mời làm jury duty mỗi 12- 18 tháng. Thường lệ Tâm đã từ chối làm bồi thẩm đoàn trong nhìêu năm qua vì lý do sinh ngữ, Tâm chỉ việc đánh vào ô là không biết đọc và viết Anh văn và gửi đi. Tâm đã bày bạn bè chơi cái mững này từ mấy chục năm nay, tuy nhiên nếu mà từ chối kiểu này mãi, thì cứ vài tháng Tâm và các bạn lại nhận một giấy mời khác. Rồi lại điền đơn từ chối. Nhưng cũng có cái kẹt, Tâm đã tốt nghiệp Trung Học, các bạn Tâm đều ra trường Đại Học tại Mỹ mà nếu nói là không biết Anh Văn thì kỳ kỳ thế nào ấy. Thôi thì liều một lần cho biết, vả lại đi hầu tòa, hãng lại trả tiền lương 8 tiếng cho Tâm thì còn gì hơn.

Đến ngày Tâm phải ra trình diện tòa, Tâm thông báo với hãng Tâm đang làm, là ngày nay tao phải đi làm jury duty. chả thằng Mỹ nào dám cản Tâm, nó còn hãnh diện vì Tâm nữa là đàng khác.

Khi kẻ hèn này (Tâm) ra đến tòa vào 8 giờ sáng, Ventura County court house cũng đã chật ních các ông bà jury duty.

Các bạn Tâm ở Orange county và LA thì số người được mời mỗi ngày để làm bồi thẩm đoàn cũng lên đến cả ngàn người cho một ngày thôi. Riêng county nhỏ hơn nên chỉ chừng 250-300 người thôi. Mới tới, họ bắt Tâm nộp tờ giấy mời mà tòa gửi đến, thư ký dùng cái bút rà (scan) cái computer code mà tên và địa chỉ Tâm đều có từ cái code này. Vịêc này cũng mất đi cả tiếng vì đông người mà. Sau đó, cô thư ký đọc các điều lệ và nhiệm vụ của Tâm trong ngày hôm đó. Kể cả việc tiểu tiết như nếu có động đất hay tòa có bị cháy thì Tâm phải làm gì" Nước Mỹ và ngườMỹ kỹ lưỡng lắm phải không bạn"

Đến gần chín giờ, nếu một ông tòa cần bồi thẩm đoàn cho một vụ án nào đó, họ sẽ dùng lối bốc thăm trong computer để chọn ra 50 người, may mắn hay không may mắn là tùy moi người, ý nghĩ của Tâm là xui xẻo mới bị kêu tên, Tâm bị kêu vào lần đầu tiên, và cùng 50 người này sắp hàng lên tòa, trình dịên quan. Quan tòa sẽ phát cho mỗi người một tấm giấy để biết quan tòa sẽ hỏi gì trong lúc phỏng vấn . Nếu Tâm trả lời yes một trong mười câu hỏi thì Tâm có cơ hội bị reject, từ chối, nhiều hơn người khác. Ví dụ một câu hỏi là bạn có bao giờ phạm pháp, nếu Tâm trả lời có thì Tâm làm sao trở thành bồi thẩm đoàn được. Trong 50 người này, ông tòa chỉ chọn có 8-10 người, số còn lại được trả về cho đám đông. Và đám người được trả về lại gia nhập vào đại gia đình jury để "bị hay được" bốc thăm lại nếu một ông tòa khác cần jury duty.

Theo kẻ hèn này nhận xét, thì cơ may (hay rủi") người Việt Nam mình được chỉ định vô bồi thẩm đoàn rất là nhỏ nhoi. Khi quan tòa nhìn thấy mình da vàng mũi tẹt, tiếng Anh nói như gió nhưng không ai hiểu thì cũng đành cho về vườn thôi. Nếu tội phạm là người Việt thì mình càng không dủ điều kiện vì quan tòa sợ gà binh gà, ngỗng binh ngỗng.

Trong khi chờ đợi để computer bốc thăm, Tâm có quyền đi lang thang đây đó trong khuôn viên của tòa, bất cứ chỗ nào nếu có thể nghe được maý phóng thanh, nếu họ cần Tâm và gọi Tâm trên máy Tâm phải nghe và trình diện. Thời gian này rất là chán.

Sau đây là lời Tâm khuyên các bạn phải qua cảnh này:

* Nếu bạn đang đi học cần ôn bài, thì đây là một dịp rất tốt để học. Bạn có thể nằm phơi nắng, vô câu lạc bộ ăn uống dĩ nhiên là bạn phải trả tiền. Bạn cũng có thể coi TV, nhưng đừng có tự dộng chọn đài theo bạn thích, đài đã được chọn sẵn theo đám đông, đa số là các show opera. Bạn vặn qua tennis là có người phàn nàn ngay đó. Nếu bạn có lap top computer bạn có thể dem theo để viết bài dự thi cho Việt Báo, hay là làm bất cứ vịêc công tư nào.

*Nếu bạn cần nghỉ ngơi, bạn có thể lựa một chỗ kín đáo để làm một giấc, với điều kiện là tai bạn vẫn có thể nghe, nếu tên bạn đươc gọi. Chắc ăn hơn hết là nhờ ai gọi mình dậy nếu bạn ngủ. Tất cả đều rảnh rang vì chờ đợi, trong dịp này bạn có thể kết bạn, coi ai hợp nhãn thì gợi chuyện. Trong cả ngàn người bạn có thể chọn đối tượng bạn thích, họ đủ mọi thành phần trong xã hội, từ chủ tịch hãng cho đến công nhân, thư ký, bác sĩ, kỹ sư, sinh viên học sinh, retired, tròn đôi mươi, mập ốm, da vàng, da trắng, da đen, da nâu, da đỏ. Tàu, Tây, Âu, Á. Bạn tha hồ mà chọn. Ai ai cũng rảnh rổi, cũng boring, họ cần người nói chuyện cho qua thời giờ. Đó là địa bàn tốt để kết bạn, rất nhiều cặp đã thành vợ thành chồng trong môi trường tốt đẹp như vậy. Cũng có người tìm được công việc làm ăn, hùn hạp mới. Tòa cũng dễ dãi cho đi ăn trưa đến một tiếng rưởi, đủ thời giờ để bạn có thể mời người bạn mới đi ăn trưa, cơm Tàu, đồ Ý, đồ Nhật, càng sang trọng càng gây ấn tượng tốt cho người mới quen. Tuy nhiên phải nhớ về đúng giờ mà tòa đã ấn định, nếu không thì bạn sẽ gặp phiền toái.

*Chỉ chừng mười phần trăm là phải trở lại ngày thứ hai, thư ba nếu bạn được chọn làm jury chính thức, tỉ lệ này có lẽ cũng nhỏ đối với nhười Việt. Mỗi ngày ngoài tiền lương bạn được trả do hãng xưởng, bạn còn được tòa trả cho mười lăm đồng một ngày kể từ ngày thứ hai, cộng với tiền xăng tùy theo bạn phải lái xe gần hay xa, và bạn có phải trả tiền babysit hay không" Có người phục vụ đến cả vài tháng, và bạn có cơ hoiä trở thành triệu phú, như nếu bạn được chọn làm bồi thẩm cho vụ án nổi tiếng như vụ án O. J. Simpson, nhưng cũng là trường hợp hiếm hoi thôi.

*Trong một ngày không làm gì cả, được ngồi dưỡng sức mà có trả lương thì cũng đáng cho những ai làm ca nhì, ca ba. Làm giây chuyền, khuân vác, lái xe trucks, forklift v.v. Ngồi nói dóc mà được trả tiền. Xa hãng xưởng một ngày, hít bầu không khí mới, làm đời sống có sự thay đổi, không còn "một ngày như mọi ngày" thì cũng là một điều nên làm. Phải không bạn"

Nói một cách pháp lý hơn, đã chấp nhận nơi này làm quê hương thứ hai, bạn và Tâm phải làm tròn cái bổn phận công dân như đi bầu cử, tham dự kiểm tra dân số, làm nghĩa vụ cộng đồng, tuân hành pháp luật...

HỒNG TÂM


Ý kiến bạn đọc
25/09/202222:42:05
Khách
<a href=https://tamoxifenolvadex.com/>nolvadex half life</a> Kingsmore 4 , R.
25/06/202203:47:24
Khách
where to buy cialis https://newfasttadalafil.com/ - Cialis The Antibiotic Cephalexin Barotrauma secondary to highpressure mechanical ventilation possibly caus ing a pneumothorax or pneumomediastinum b. Sxuoog <a href=https://newfasttadalafil.com/>where to buy cialis cheap</a> Cephalexin Sensitivities Pvwklj https://newfasttadalafil.com/ - Cialis Xqvmaf
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,228,636
Tác giả sinh năm 1965, quê ở Phú Yên. Vượt biên năm 1988, hiện sống cùng gia đình tại Chicago. Công việc đang làm: inspector và programer trong một hãng tiện cơ khí. Ngay từ bài viết về nước Mỹ đầu tiên trong năm 2012, “Chuyện Của Bill” tác giả đã cho thấy cách viết tinh tế và sống động hiếm có. Được biết, tuy cùng bút hiệu và cùng gửi từ Chicago, nhưng Nguyễn Văn 2012 không liên hệ tới tác giả Nguyễn Văn của năm Canh Thìn 2000, người viết bài “Dưới Mái Trường Senn.”
Tác giả Lưu Nguyễn cư trú tại Davis, CA, đã góp nhiều bài đặc biệt và từng nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ, với nhiều bài viết kể chuyện đi học, đi làm, đi thực tập làm giảng viên trong ngành thẩm mỹ tại trường Sacramento City College. Bài viết mới nhất của Lưu Nguyễn là chuyện về đời sống tại Mỹ.
Trương Kim Hoàng Thư,một kỹ sư, hiện làm việc tại DPW-LACO, đã dự Viết Về Nước Mỹ từ 11 năm trước với bài "Phốp - Chuyện Một Phần Tư Thế Kỷ". Bài sau đây là một chuyện tình mùa xuân, đã phổ biến trong Báo Tết Việt Báo 2012.
Tác giả đã 2 lần liên tiếp nhận giải Viết Về Nước Mỹ: Năm 2009, giải danh dự, với bài "Tình Nghĩa, Nghĩa Tình" và Giải Tác Phẩm Trong Năm 2010, với bài “Việc Làm Ơi, Mi Đi Đâu"” Đến Hoa Kỳ năm 1984, Khôi An hiện là cư dân Bắc California. Nghề nghiệp: kỹ sư điện tử tại công ty Intel. Bài viết mới là một tự sự xúc động về Tháng Tư với lời ghi: Tặng những người có cha mẹ đã chết trong trại tù sau 1975.
Tác giả có ba tập thơ song ngữ Anh-Việt đã xuất bản, và nhiều bài nghiên cứu đăng trong các tạp chí chuyên đề quốc tế. Cô sinh tại Việt Nam năm 1975, định cư tại Hoa Kỳ từ 1994, khi đã 19 tuổi.
Tác giả là cư dân San Jose, cơng việc: Income Tax Services. Ông góp nhiều bài viết và đã nhận giải thưởng đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2007, với bài "Từ Vùng Kinh Tế Mới Tới Nước Mỹ". Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả cùng gia đình hiện sống tại quận Bình Thạnh, Saigon. Bài đầu tiên của K.H. là “Ngày Của Cha”, đã phổ biến trên Việt Báo ngày 19 Tháng Sáu 2011,
Kông Li là bút hiệu vui vẻ của Phạm Công Lý,tác giả đã có nhiều bài viết về nước Mỹ giá trị,vừa nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 20011.Là một cựu sĩ quan VNCH,cựu tù,ông cùng gia đình đến Mỹ từ tháng 11/1994 theo diện HO,định cư tại Boston.Công việc từng làm: thông dịch cho Welfare,social worker,phụ giáo,tutor toán ở Middle School của Boston Public Schools.Sau đây là bài mới nhất của ông.
Trước 1975, tác giả từng viết nhiều truyện ngắn trên bán nguyệt san Tuổi Hoa, và các truyện dài xuất bản bởi Tủ Sách Tuổi Hoạ - hiện có trên trang mạng: http//tuoihoahatnang.com. Sau 30/4/1975, Cam Li không viết nữa, chỉ chuyên làm công việc nghiên cứu khoa học. Định cư tại San Jose từ 2003, sáu năm sau cô góp cho giải thưởng Việt Báo nhiều bài viết giá trị và nhận giải vinh danh Tác Phẩm Xuất Sắc, Viết Về Nước Mỹ 2010. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả Lê Ngọc Minh là một kỹ sư chuyên viên đồ án xây cất nặng về dầu hỏa và dàn khoan dầu ngoài biển; sinh năm 1939 tại Thái-Bình, di tản sang Mỹ năm 1975, cư ngụ tại La Habra, California. Trong ba năm 2003-2005, ông đã góp cho giải thưởng viết về nước My 6 bài viết liên tiếp, đặc biệt chững chạc hiếm có:
Nhạc sĩ Cung Tiến