Hôm nay,  

Con Gái Tôi Nói Tiếng Việt

26/11/200200:00:00(Xem: 177137)
Người viết: Cao Huynh

Bài tham dự số 103\VBST2

Hình nhân vật chính: Huyền Trân thời còn bé. Bạn Cao Huynh, cư trú tại Santa Ana, là tác giả chuyện "Cái điếu cầy của Bố Tôi" đã đăng trên Việt Báo.

Con gái tôi Tên là Huyền-Trân. Cháu sang đây mới được hai tuổi. Cũng như bao nhiêu người lớn tuổi khác, ngay từ nhỏ cháu cũng phải đối phó với những thử thách phiền phức bởi văn hóa, phong tục và cuộc sống của xứ người. Tuy rằng sự thích ứng của cháu ở một vài khía cạnh nào đó nhạy bén hơn, dễ hấp thụ hơn là bậc cha anh.

Khi cháu bắt đầu đi học, cháu vẫn không có Tên Mỹ mà người Mỹ thường đọc chữ Trân là Troen. Thời gian ở lớp 2, một lần đi học về, cháu có vẻ mặt không vui. Tôi hỏi, cháu phụng phịu nói:

"Con không thích tên là Trân. Tụi ở lớp nó cứ chế con là Transmission. (Hộp số)"

Tôi phải giảng giải cho cháu là: "Tên Huyền Trân rất đẹp và dễ thương, đó là tên của một công chúa Việt Nam ngày xưa..." Từ đó, không thấy cháu có thái độ gì nữa. Một lần tôi nghe cháu kể:

"Bố biết không, cứ mỗi lần có đứa nào trêu con là Transmission, con đáp lại ngay: Vietnamese Princess."

Tôi tưởng cháu nói cho vui. Nào ngờ một lần đón cháu ở cổng trường, tôi nghe một đứa bạn cháu nói:

"Bye...bye...princess."

Lúc ấy lòng tôi vui lắm và thầm khen cháu có lòng can đảm, chịu đựng, biến tình thế khó chịu trở thành niềm kiêu hãnh.

Một lần khác tôi nghe nhà tôi kể: Không biết có đứa nào trêu cháu, mà cháu đi học về là vào ngay phòng tắm xả nước ầm ầm, vài tiếng sau cháu lại tắm nữa, trước khi đi ngủ cháu lại tắm nữa. Mẹ cháu mới thắc mắc hỏi sao hôm nay con tắm nhiều quá vậy"

Cháu ngập ngừng một lát rồi thì thầm với mẹ:

"Tụi bạn nó bảo con là chui ở "chim" bố ra, Jucky...nên con phải tắm."

Muốn cháu không quên tiếng Việt nên vợ chồng tôi cố gắng gần gũi cháu, dạy dỗ cháu, nhưng cũng không phải là chuyện dể dàng, cũng cực khổ trần ai và để lại nhiều giai thoại tức cười.

Năm cháu 8,9 tuổi cháu rất thích nói chuyện trên phone. Mỗi lần phone reo, bao giờ cháu cũng là người nhắc phone đầu tiên. Đến nỗi một lần có tiếng người gõ cửa, cháu từ phòng khách hỏi vọng ra: "Ai ở đầu giây vậy""

Cũng ở tuổi này, một lần cháu bị táo bón, mẹ cháu phải cho uống thuốc. Ngày hôm sau vào buổi trưa, vợ chồng tôi cùng mấy người bạn đang ăn uống. Trên bàn nào là cua rang muối, chả giò, bún vịt xáo măng, tôm tẩm bột... bốc hơi thơm phưng phức. Bất ngờ cháu từ cầu tiêu chạy ra la lên:

"Bố mẹ ơi! Bố mẹ ơi! hôm nay con ỉa ngon lắm ..." (Xin lỗi độc giả).

Vợ chồng tôi tá hỏa Tam Tinh, ngơ ngác nhìn nhau. Cũng may khách khứa toàn là "cánh hẩu", chẳng ai phiền trách gì, trái lại còn làm bữa tiệc thêm vui, vì không ai nhịn được cười. Dẫu sao tôi cũng phải dắt cháu vào phòng và mở ngay lớp tiếng Việt sửa sai cấp tốc:

"Con không được nói vậy, con phải nói là đi cầu dễ, còn "ngon" là chỉ dùng cho ăn uống thôi."

Cháu ngẩn ngơ cãi:

"Sao bố nói dễ (rễ) là cái Root ở dưới cái cây""

Tôi hơi sẵng giọng:

"Khổ quá..."Rễ" đó là khác. Viết cũng khác nữa. Rễ đó là e...rờ, còn "dễ" này là "dê trên"...

Mỗi lần nấu ăn, nếu có những món đặc thù dân tộc như nước mắm, mắm tôm là mẹ cháu thường hay nói đùa:

"Người Việt Nam mà không ăn được những thứ này là đồ mất gốc."

Bất chợt một ngày, có người bạn thân của tôi tới chơi, cháu xà vào bắt chuyện rồi hỏi:

"Bác ơi! bác có biết ăn mắm tôm không""

Ông bạn tôi vô tình làm bộ lè lưỡi, lắc đầu:

"Ối giời ơi! Cái đó bác sợ lắm..."

Cháu liền trợn mắt, đẩy mạnh ông bạn tôi ra rồi mắng:

"Bác là đồ mất gốc!"

Đoạn cháu chạy vụt đi.

Cũng may ông bạn tôi thông cảm, không trách cứ gì mà khi hiểu nguyên do, lại còn khoái trá phá lên cười. Dĩ nhiên tối hôm đó tôi lại phải mở một lớp Tiếng Việt hàm thụ chớp nhoáng để chỉnh đốn về lễ nghĩa đối với người trên của cháu.

Cháu Huyền Trân chỉ thích ăn kẹo bánh, cho nên mỗi lần muốn cháu ăn trái cây là vợ chồng tôi phải dụ dỗ, giáo dục. Như muốn cháu ăn cam táo là mẹ cháu phải giảng giải nhắc nhở:

"Con phải chịu khó ăn đi, những thứ này ở Việt Nam gần chết mới được ăn đấy."

Một lần mẹ cháu đang gọt táo vào đúng lúc cháu sắp chạy đi chơi, biết thế nào mẹ cũng lập lại bài ca muôn thuở ấy, nên thấy mẹ vừa gọt xong, chưa kịp đặt miếng táo xuống bàn. Cháu đã vội chộp lấy bỏ vào miệng ăn ngay. Vừa ăn cháu vừa nói:

"Mẹ! Con ăn đây nhé, ở Việt Nam "chết rồi" mới được ăn."

Cháu làm vợ chồng tôi phì cười. Dù rằng cháu lầm chữ "gần chết" thành "chết rồi" nhưng nghĩ cho cùng, vô tình cháu nói cũng đúng: Ở Việt Nam ma chay nào dù nghèo đến mấy mà chả có mấy trái cam, trái táo để cúng người quá cố, chứ còn sống mấy ai mà được ăn.

Từ năm 10 tuổi là Huyền Trân nói Tiếng Việt khá thông thạo, cũng như ý thức được từng câu nói, không còn lộn xộn, lầm lẫn, chắp vá những câu khó như tư tưởng vĩ đại, nhân hậu, tranh đấu v...v... cháu có tính hay nghe người lớn nói chuyện, rồi tùy hoàn cảnh mà xung diễn áp dụng.

Thí dụ như một lần vợ chồng tôi cùng cháu đi trên xe, bất chợt cháu đăm chiêu nhìn ra ngoài rồi nói:

"Bố mẹ ơi! Bố mẹ ơi! Nhìn kìa... "

Cháu chỉ, thì thấy một bà Mỹ đen to béo, cúi gầm đầu, bước chậm chạp bên hè phố, dáng như tư lự, suy ngẫm... Cháu phán luôn một câu:

"Bà ấy buồn vì chuyện chồng con đấy!"

Vợ chồng tôi nhìn nhau lắc đầu...

Bây giờ thì Huyền Trần đã lớn, trở thành cô sinh viên UCLA. Từ lúc bước chân vào đời cho đến nay, trong tất cả các đơn từ xin học, xin việc, tiểu sử v.v... ở mục khả năng ngôn ngữ bao giờ cháu cũng đề: "Nói Tiếng Việt lưu loát."

Cao Huynh
6/2000

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,756,035
Nhân những ngày mưa bão tháng 9 năm 2007, tôi xin ghi lại đây những lo lắng của tôi trong những ngày chờ cơn bão Rita thổi đến thành phố Houston thuộc tiểu bang Texas vào tháng 9 năm 2005.
Cách đây ít lâu, tôi nhất định phải về thăm lại Quê Hương, mồ mả Tổ Tiên, Ông Bà, Cha Mẹ, thăm vợ chồng người con trai lớn và đưá cháu gái 13 tuổi còn ở lại
Huy là bạn học của tôi từ nhỏ. Tôi thân Huy vì tính cách của nó. Tôi thích nhất một điểm nơi Huy: Hắn không biết phô trương
Lần đầu tiên tôi gặp con bé, nó đi một mình. Cầm hồ sơ trong tay tôi gọi tên nó - Hòang thị Hiền - bằng giọng Việt Nam, có những dấu huyền, dấu nặng rõ ràng.
Người ta thường nói ánh dương tuôn trào muôn sức sống nhưng có lắm khi "Đêm thấy ta là thác đổ"...
Bên Hội thân hữu Khánh-hòa cũng xảy ra chuyện tương tự, có người qua kể chuyện bên họ cũng muốn gửi tiền về trùng tu Trung học Võ Tánh, nhưng chánh quyền địa phương ép phải giao tiền cho Ban giáo dục Khánh hòa lo.
Có một lần, "ông bạn lớn" của mục sư K. hỏi tôi sao không viết một bài về Hội đồng hương quê tôi ở Cali. Tôi giật mình, .bối rối:
Gặp lại cây hoa phượng đỏ sau bao năm xa cách, tôi đã viết ở trên là chúng ta thường cho mọi thứ có sẵn quanh mình là một điều tự nhiên, không tỏ thái độ trân trọng và yêu quý những thứ mình đang có.
Có những thứ xung quanh chúng ta thường gặp hàng ngày nên chúng ta nghĩ rằng sự hiện diện của chúng là điều tự nhiên do tạo hóa ban phát cho.
Nhìn con gái xúng xính trong bộ áo ra trường bước lên khán đài, Loan không khỏi xúc động nhớ đến năm nào khi con nàng bảo cho nàng biết là nó đã có thai!
Nhạc sĩ Cung Tiến