Hôm nay,  

Viết Báo Ở Hoa Kỳ

26/11/200200:00:00(Xem: 179000)
Người viết: Nguyễn Kinh Doanh

Bài góp với Việt Báo, không dự thi.

Ông Nguyễn Kinh Doanh là một nhà báo, phóng viên tuần cảnh xa lộ, đồng thời là chuyên viên thông dịch, cố vấn thuế vụ và đại diện địa ốc tại Los Angeles. Ông cũng là tác giả sách "New World Order and Monopoly Power". Nhiều bài viết của ông đã đuọc phổ biến trên Việt Báo. Bài "Viết Báo Tại Hoa Kỳ", theo ông Nguyễn, không phải là một bài dự thi mà chỉ là bài viết hưởng ứng "Giải Thưởng Việt Báo Viết Về Nước Mỹ."
Kèm bài viết, ông bà Nguyễn còn đặc biệt gửi tặng "Giải Thưởng Việt Báo" 200 đô la để, theo lời ông, "dành cho một giải thưởng đặc biệt viết về đề tài kinh doanh tại Mỹ." Việt Báo trân trọng cám ơn ông bà Nguyễn Kinh Doanh. Ngoài giảøi thưởng chính thức, ban giám khảo sẽ tuyển chọn một bài viết xứng đáng với kỳ vọng của ông bàù.

Hình trên: ông Nguyễn Kinh Doanh tham dự buổi nói chuyện của Bill Gates (mang áo sơ mi, ngồi phía sau, chi tiết xin đọc bài viết)


Tôi sanh năm 1952 tại Nam Định, miền Bắc Việt Nam. Gia đình chúng tôi, theo làn sóng người tỵ nạn, di cư vào Nam hai năm sau. Những ngày còn nhỏ, trong tiềm thức, tôi có hai ước mơ: Thứ nhất là được đặt chân tới Mỹ, một cường quốc mà tôi được đọc và nghe tới nhiều và thứ hai là viết về các vấn đề xã hội.

Một buổi sáng, vào tháng 4 năm 1971, tôi đặt chân tới San Francisco. Thời gian qua đã hơn 29 năm, tuy nhiên, hình ảnh những buổi đầu tới Mỹ vẫn còn in đậm trong tâm tư của tôi. Downtown thành phố Cựu Kim Sơn náo nhiệt và gió nhè nhẹ. Giờ ở Việt Nam nhanh hơn Hoa Kỳ 14 tiếng, cho nên thời gian đầu ban ngày tôi buồn ngủ còn đêm thì thao thức. Xe hơi thật nhiều, thỉnh thoảng mới thấy một xe gắn máy. Khác với Việt Nam là xe hơi ít, có nhiều xe gắn máy và xe đạp. Đêm tôi không nghe tiếng đại bác và thấy hỏa châu chói sáng vòm trời như ở quê hương mình.

Thuở ấy, một bao thuốc lá giá 40 xu và xăng super unleaded một gallon chỉ có 45 xu. Hiện nay, giá một bao thuốc lá lên tới 4 Mỹ kim và vài tháng trước ở California có trạm xăng bán hơn 2 đô la một gallon super unleaded. Giá thực phẩm nói chung 30 năm trước, so với Consumer Price Index hiện nay, cũng gia tăng đáng kể. Một ounce vàng giá trung bình năm 1970 ở Mỹ là 40 đô la. Năm 1980 có lúc lên trên 850 đô la một ounce. Giá vàng tăng hơn 2,000%!

Trong thập niên 1930, kinh tế thế giới ngưng trệ và chánh phủ nhiều quốc gia phải áp dụng những biện pháp cứng rắn nhằm ổn định kinh tế quốc gia.. Năm 1933, Tổng Thống Roosevelt cấm dân chúng tích trữ vàng. Hình luật phạt công dân Mỹ 10 năm tù, phạt vạ 10,000 đô la và cộng thêm tiền phạt bằng hai lần trị giá số vàng bị tịch thâu. Dù Tổng Thống Roosevelt có hứa nhưng thực tế số vàng bị tịch thu này chẳng bao giờ được hoàn lại cho sỡ hữu chủ. Chánh phủ độc quyền lưu trữ vàng, còn dân chỉ lưu hành giấy đô la thôi.

Với biện pháp này, đồng đô la bị xuống giá tới 50%. Trong vòng 42 năm tiếp theo, Hoa Kỳ tuy là một nước tự do nhưng dân vẫn bị cấm mua vàng. Vụ Watergate khiến ông Nixon phải từ chức Tổng Thống. Ông Gerald Ford lên thay thế. Ngày 31 tháng 12 năm 1974, Tổng Thống Ford ban hành Sắc Lệnh số 11825 cho phép dân chúng Mỹ được tự do mua bán và tích trữ vàng. Điều thứ 2 của Sắc Lệnh này minh thị hủy bỏ tất cả những lệnh cấm đoán mua bán và dự trữ vàng do hành pháp đưa ra từ trước tới nay. Chỉ 4 tháng sau, hàng chục ngàn người Việt Nam tỵ nạn ở Mỹ đem theo những quý kim đáng kể.

Năm 1972, di chuyển về Colorado, tôi theo học Arapahoe College. Giáo sư Otto Pfeiff dạy về English Essay rất thích những bài tự thuật Anh ngữ tôi viết. Qua sự giới thiệu của ông, tôi mạnh dạn gởi tới nhật báo The Christian Science Monotor bài LAND OF ENCHANTMENT diễn tả cãm nghĩ của một sinh viên Việt Nam ở Hoa Kỳ. Đây là bài viết đầu tiên của tôi được đăng trên báo Mỹ. Họ gởi tôi một chi phiếu 40 đô la và ghi tên tôi vào danh sách độc giả nhận báo miễn phí sáu tháng.

Thông tin ở Mỹ rất dồi dào chi tiết để viết sưu khảo. Vào những thư viện lớn, người đọc có thể xem Los Angeles Times, Washington Post, Newsweek...từ số đầu tiên trên microfiche. Đây là ưu điểm của một quốc gia tự do và siêu kỹ nghệ.

Nhiều bài viết của tôi được hân hạnh góp mặt trên Việt Báo Daily News như Về Việt Nam Ăn Tết, Một Tuần Ở Trung Quốc, Kỹ Nghệ Du Thuyền Hoa Kỳ: Những Chuyến Hải Hành Carnival, Rockefeller Của Điện Toán: Bill Gates, Từ Những Người Được Thượng Đế Chọn Tới Vụ CIA Tìm Hiểu về Phép Lạ, Võ Phái Kienando, Tiếng Việt Ngày Nay...

"Về Việt Nam Ăn Tết" ghi lại chuyến về thăm quê hương lần đầu tiên của tôi năm 1997 sau 26 năm xa nhà. Mở đầu tôi viết: "Ước mơ của nhiều Việt kiều xa quê hương đã lâu là về Việt Nam ăn Tết. Trở lại Việt Nam để gặp những người thân yêu và đón xuân ở quê cha, đất tổ nhằm tìm vị Tết quê hương. Đồng ý niệm đó. tôi và vợ tôi đã đáp máy bay về quê hương."

"Một Tuần Ở Trung Quốc" nói về chuyến du lịch một tuần của chúng tôi qua Bắc Kinh, Hàng Châu, Tô Châu, và Thượng Hải. Nhập đề có vẻ sống động: "Chiếc phản lực cơ của hãng hàng không Air China từ từ lăn bánh trên phi đạo của Los Angeles International Airport, gia tăng tốc độ, rồi bay bổng lên không. Đồng hồ chỉ 1 giờ 44 phút chiều Chủ Nhật ngày 1 tháng 11 năm 1998. Đọc nhiều và xem một số phim Trung Hoa như Tam Quốc Chí, Đông Châu Liệt Quốc, Thanh Cung 13 Triều, Vị Hoàng Đế Cuối Cùng...nhưng đây là lần đầu tiên chúng tôi du lịch bên Trung Quốc."

Việt Báo Kinh Tế số 1061 đềà ngày thứ bảy 22 tháng 11 năm 1997 đăng phóng sự của tôi về các Chuyến Hải Hành Carnival: "Từ mùa đông năm 1995 tới nay có trên 10,000 người Việt Nam đã chọn đại công ty Carnival để du lịch. Năm trước, hơn nửa triệu khách du hành trên 11 hải vận hạm của Carnival... Ngày thứ sáu 11 tháng 7 năm 1997 chúng tôi có mặt trên du thuyền Holiday để khởi sự cuộc hành trình 3 ngày..."

Sau khi miêu tả những sinh hoạt trên tàu, tôi viết đoạn kết luận: "Sáng thứ bảy, tàu cặp bến Ensenada ở Mễ Tây Cơ. Chúng tôi vào thành phố. Đường xá thật sạch sẽ. Cô hướng dẫn viên cắt nghĩa Mỗi thương mại hay gia đình đều chịu trách nhiệm trước cửa của mình. Nếu Tòa Đô Chánh kiểm soát thấy rác rưới phía trước sẽ phạt. Holiday rời bến Ensenada chiều thứ bảy quay về Los Angeles. Ngày chủ nhật chúng tôi hành trình chậm chạp trên đại dương. Sáng thứ hai 14 tháng 7 chúng tôi trở lại nơi mình đã khởi hành ba ngày trước."

Được mời tham dự cuộc diễn thuyết của Tổng Giám-Đốc Microsoft Corporation Bill Gates ngày 27 tháng 11 năm 1996 là một vinh dự lớn cho tôi. Ông Greg Shaw, Giám Đốc Giao Tế của Microsoft Corporation gởi giấy mời và gọi điện thoại nhắn nhủ tôi: "Sự hiện diện của ông là niềm hãnh diện lớn cho chúng tôi."

Tôi xin ghi lại đoạn cuối bài phóng sự tôi viết đăng trên VIỆT BÁO KINH TẾ, số 818 buổi thuyết trình của ông Bill Gates về sự gia tăng quyền lực của máy điện toán trước sự hiện diện của đông đảo thính giả chọn lọc tràn ngập đại thính đường Ackerman Grand Ballroom ở Đại Học UCLA:

"Một thính giả hỏi ông ta có định viết một quyển sách nói về cuộc đời của mình không" Ông Gates trả lời Bây giờ tôi phải tập trung vào nhiều vấn đề nên chưa làm được chuyện này. Khi lớn tuổi hơn, có lẽ tôi sẽ nghĩ về việc viết hồi ký đời mình.

Ông Gates cũng cho chúng tôi biết cảm tưởng của mình về việc theo đuổi nền học vấn đại học Nếu quý vị nghĩ rằng quý vị có những phương pháp mới mà chưa ai nghĩ tới như là thiết lập một công ty vĩ đại, nếu thật sự quý vị cãm thấy như vậy, quý vị nên theo đuổi ngay. Đối với 99.99% người, có lẽ nên hoàn tất đại học và xin làm việc cho một công ty lớn để thu nhập kinh nghiệm và quan sát hoạt động của họ, rồi tự mình ra làm thương mại riêng. Đại Học là chuyện quan trọng và đầy vui thú. Quý vị có thể học được nhiều và giao tiếp với đủ giới. Khó so sánh chuyện gì với vấn đề theo đuổi học vấn ở đại học cả.

Chúng tôi hỏi ông ta có nhớ trường đại học không, ông Gates phúc đáp: Tôi hăng say với việc làm của tôi, như vậy để nói hiện tại tôi vui nhiều hơn lúc còn ở đại học.

Tháp tùng ông Gates ở-Đại Học UCLA có 4 vệ sĩ, một số phụ tá, và vài viên chức cao cấp của UCLA.

Ông Greg Shaw, Giám Đốc Tế của Microsoft khoe với tôi "I can speak Vietnamese Một, Hai, Ba, Bốn, Năm..." Tôi hỏi ông ta làm sao nói được như vậy, ông ta trả lời: "Tôi có nhiều bạn Việt Nam. Họ rất cần cù, lịch sự và nhã nhặn. Người Việt Nam rất tốt và hy sinh cho gia đình mình."

NGUYỄN KINH DOANH

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,786,842
Tác giả là một kỹ sư công chánh, cư dân Torrance, California, đã góp một số bài Viết Về Nước Mỹ từ năm 2002. Ông cũng đã xuất bản một số du ký như: “Á Châu Quyến Rũ”, tập 1 & 2 và “Đi Cruise Bắc Mỹ” hiện có bán tại các nhà sách trong vùng Little Saigon. Bài viết mới của tác giả kỳ nầy nói về một đề tài khác là những niềm vui khi “chơi” facebook.
Đây là tự sự của một thành viên tham gia chương trình VVNM. Tác giả bắt đầu tập viết ở tuổi 70 (2015), trong thời gian hai năm đã vượt qua mọi khó khăn và đã đoạt được giải Danh Dự (2016) và giải Vinh Danh Tác Phẩm (2017). Tác Giả quê quán ở Bến tre, sang Mỹ năm 1973, môt chuyên viên kỹ thuật về hưu, đang định cư tại Orange County. Hiện ông vẫn tiếp tục viết với sức sáng tác mạnh mẽ.
Tác giả từng sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm. Ông tên thật Trần Phương Ngôn, hiện hành nghề Nail tại South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College. Với bài "Niềm Đau Ơi Ngủ Yên" viết về trại tị nạn Palawan-Philippines, Triều Phong đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà sinh năm 1951tại miền Bắc VN, di cư vào miền Nam 1954, là thư ký hành chánh sở Mỹ cho tới ngày 29 tháng Tư 1975. Vượt biển và định cư tại Mỹ năm 1980, làm thư ký văn phòng chính ngạch tại City of San Joje từ 1988-2006. Về hưu vào tuổi 55, hiện ở nhà chăm nom các cháu nội ngoại. Bài đầu tiên của bà, “Cả Đời Tôi Làm Thư Ký Sở Mỹ. Sau đây là bài viết thứ hai của bà.
Tác giả là trưởng ban Tuyển Chọn Chung Kết giải Việt Báo từ năm 2017. Tham gia Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, bà nhận giải chung kết VVNM 2001, với bài “32 Năm Người Mỹ Và Tôi” và vẫn tiếp tục viết. Bà hiện làm việc bán thời gian cho National-Interstate Council of State Board of Cosmetology (NIC) và là cư dân Westminster. Bài mới nhất là chuyện mấy bà mấy cô đi chụp quang tuyến để khám ung thư ngực.
Tác giả Hồ Nguyễn, cư dân Buffalo, NY. đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước Bài viết đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà có tới hơn 400 người tử vong... Hiện ông đang là cư dân Orlando, FL. và bài mới là chuyện về một số người thành công, một đề tài mà ông đã được mời nói chuyện tại Đại Học Buffalo.
Anthony Hưng Cao là một Bác sĩ nha khoa, hiện hành nghề tại Costa Mesa, Nam Cali, từng nhận giải Tác Giả Xuất Sắc 2010,với hồi ký "My Life" chia sẻ kinh nghiệm học tập của ông. Ngoài nghiệp y khoa, ông còn là người viết văn, soạn nhạc và luôn tận tụy với sinh hoạt nghệ thuật, văn hóa, giáo dục. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả cùng 2 con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ, hiện có tiệm Nails ở Texas và lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Bài viết mới của bà kể về nghề lái taxi tại Huế và người khách đặc biệt là một nhạc sĩ gốc Việt danh tiếng ở Mỹ.
Tác giả hiện là cư dân Arkansas, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Bà tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016, và luôn cho thấy sức viết mạnh mẽ và cách viết đơn giản mà chân thành, xúc động. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017 và đây là bài viết thứ ba của ông. Ông tên thật Trần Thanh Hiền, sinh năm 1955 tại Thạch Hãn, Quảng Trị, định cư tại Tulsa, Oklahoma từ 1977. Sau 35 năm làm Engineering Designer trong ngành Safety Technology – Fire Protection (Kỹ Thuật An Toàn – Phòng Chống Lửa), đã về hưu năm 2015, khi vừa tròn lục tuần, hiện là thông dịch viên hữu thệ tiếng Việt cho Tulsa County District Court và làm thiện nguyện tại Tulsa Catholic Charities.
Nhạc sĩ Cung Tiến