Hôm nay,  

Người Đàn Bà Ly Dị

14/03/200100:00:00(Xem: 31496)
Bài tham dự số 203-VB1216


Nàng la ømột người đàn bà ly dị. Cuộc hôn nhân ngoại chủng kéo dài đến hai mươi mốt năm, đầy bóng tối và nước mắt âm thầm.

Hai mươi lăm năm trước, đó là một gã con trai ngườì bản xứ có dáng dấp to lớn, đẹp trai với mái tóc nâu bồng bềnh, khuôn mặt hơi xương và đôi mắt nâu nồng nàn thu hút ngay lần đầu nhìn thấỵ

Và nàng, người con gái nhỏ nhắn, còn đủ nét ngây thơ, dịu dàng của một ngươì con gái Á Đông, với mái tóc dài óng ả ngang lưng, đôi mắt buồn với nốt ruồi đen dướí khoé mắt trái, lúc nào cũng như đong đầy những giọt lệ ngập ngừng. Đó là người con gái bị bứt rời khỏi khung trời đầy mộng mơ của trường lớp, của bạn bè, của người yêu dấu một cách tức tưởi để đến một xứ sở hoàn toàn xa lạ... lạ người...lạ cảnh...lạ tiếng nói.

Ba nàng đã hy sinh trong trận chiến năm Mậu thân. ở quê nhà. Cùng với gia đình sang Mỹ, má và chị em nàng lao vào đời sống xa lạ để kiếm sống. Những buổi tối khi mặt trời ngả về phương tây, là lúc gia đình nàng cặm cụi ngồi may hàng đống màn, khăn trải giường nặng nề, cho đến khi mặt trơì lừng lững mọc ở phương đông mới mệt mỏi trở về nhà, ăn uống qua loa rồi lăn quay ra ngủ như chết. Cho đến khi mặt trời lặn, tất cả lai thức giấc, đi làm. Tiếp tục ngày qua ngày như thế

Đờì sống lặng lẽ, buồn thiu, nhớ nhung quay quắt những bạn bè đã bỏ lại ở xứ sở xa cách ngàn khơi, tưởng như vĩnh viễn sẽ không còn bao giờ nhìn thấy lại, khiến nàng đôi khi trở nên như người mất trí.

Nơi gia đình nàng đang sống là thành phố Reno, thuộc tiểu bang Nevada.

Đó là một thành phố nhỏ nhắn, xinh đẹp, nhiều ngôi nhà cổ với một con sông nằm dọc theo phố, hai bên bờ là công viên với những thảm cỏ xanh tươi mượt mà. Thường những ngày nắng ấm, các cô gái người bản xứ nằm khoả thân tắm nắng xinh đẹp như trong những cuốn báo Playboy trưng bày ngoài chợ.

Bốn muà Xuân, hạ, thu, đông thơì tiết thay đổi đẹp như là trong những phim ảnh coi thuở còn ở quê nhà. Nàng thường đi lang thang trên con đường dọc theo bờ cỏ vào những ngày nghỉ. Có những chú sóc con dương đôi mắt đen nhánh, chiếc đuôi vảnh lên phe phảy, nhảy nhót chung quanh nàng một cách dạn dĩ. Đó là những bạn mới của nàng.

Cũng có khi đi lang thang một mình như thế, dọc bờ con sông nước chảy xiết vào mùa thu, rất lạnh lẻo, cảnh vật chung quanh nàng tạo một cảm giác quạnh hiu, trống vắng, buồn rầu đến rơi nước mắt. Nàng đứng trên chiếc cầu nhỏ bắc ngang giòng sông, muốn lao mình xuống giòng nước chảy xiết như một vượt thoát cuộc đờị

Nàng đã không làm nổi ước muốn vượt thoát đó, và cuộc đời cứ trôi đi những ngày tháng héo hon.

Cho đến cái hôm nàng đang ngồi may bỗng dưng bắt gặp đôi mắt nâu nồng nàn say đắm nhìn. Đó là đôi mắt của gã trai dân bản xứ. Gã dạn dĩ, thân thiện, tìm mọi cách làm quen, rồi có đủ cách tấn công đầy quyến rũ.

Rồi một tối đi chơi cuối tuân, nỗi cô độc, sự buồn, nhớ những bạn bè và người yêu bỏ lại đã làm nàng ngã vào vòng tay của gã.

Sáu tháng sau đó, một buổi chiều, gã hỏi cưới nàng. Ngay sau lời cầu hôn, gã ngồi suốt đêm trên bờ đá của bồn bông trước cửa nhà nàng, để chờ câu trả lời.

Cưới nhau xong, nàng rời khỏi gia đình má và mấy chị em, bắt đâù cuộc đời làm vợ rồi làm mẹ.

Hắn gia nhập quân đội Thuỷ Quân lục chiến, thế là nàng phải đi theo chồng khắp nơi nào chàng được bổ nhiệm.

Mối tình bùng nổ ngắn ngủi đã kéo dài cuộc hôn nhân dị chủng hai mươi mốt năm.

Cho đến bây giờ, nàng cũng không hiểu rõ hắn có thực sự yêu nàng say đắm như khi hắn ngồi suốt đêm chờ hỏi cưới nàng.

Nếu yêu đến mức ấy, tại sao cứ vài ba năm sống chung hắn lại bỏ ba mẹ con nàng để đi không một lời từ biệt. Bỏ mặc nàng với đời sống khốn khổ, một mình với hai đứa con thơ. Để rồi vài tháng sau đó hắn lại khăn gói trở về, khóc như một đứa trẻ xin nàng tha thứ... Rồi vài năm sau lại tái diễn cảnh cũ...

Nhiều lần, nàng đã tha thứ, và đã bắt đầu lại, với sự nhẫn nhục vô biên của một người đàn bà Á Đông. Cứ vậy, hai mươi mốt năm đằng đẵng, cho đến khi nàng không thể chịu đựng được nữa.

Họ chia tay nhau trong êm ái, không một lời cãi cọ. Nàng để lại cho người chồng cũ tất cả, nhà cửa, đồ đạc. Tình nghiã phu thê còn không giữ được thì của cải, vật chất chỉ là con số không to tướng với nàng mà thôi .

Ra đi, nàng chỉ cần cái tự do mà nàng đã đánh mất từ hai mươi mốt năm nay. Tình yêu đã chết trong lòng nàng. Các con đã lớn khôn, hiểu nổi khổ mà nàng gánh chịu.

Điêù an ủi cho nàng là các con nàng đều nói tiếng Việt rất giỏi, cho dù sinh đẻ ở nơi đây, cho nên mọi buồn khổ nàng đều có thể tâm sự với con bằng tiếng mẹ đẻ.

Nàng đã làm tròn bổn phận của người vợ và một người mẹ và bây giờ nàng đang sống không một chút ân hận gì những điều đã qua.

Cuộc đời của một người đàn bà ly di thật vô cùng thảnh thơi. Đã hết rồi những ngày tháng lo âu, sợ hãi một ngày mai bất định hướng của ba mẹ con.

Nàng làm kế toán cho một hãng buôn bán vải vóc rất thành công ở Los Angeles đã hơn mươì năm nay.

Nụ cười đã nở lại trên môi, đời sống tự do đã trả lại một phần tuổi xuân mà nàng đánh mất hai mươi lăm năm qua.

Tha hồ cho nàng được làm những điều mình hằng mong ước như tập thể dục thẫm mỹ, môn thể thể thao nàng yêu thích nhất là Aerobic, đi thư viện lùng kiếm những quyễn sách mà đã từ rất lâu nàng quên đọc.

Đôi khi nàng lái xe một mình đến một công viên vắng lặng, thả bộ một mình với cuốn sách trên tay, mỏi chân thì ngồi trên bãi cỏ gặm ổ bánh mì, đầu óc thênh thang, trống vắng, nhẹ tênh.

Đôi khi ngẫm nghĩ lại những ngày tháng dài lê thê đi làm phụ chồng nuôi con, nàng không hiểu tại sao nàng đã có thể sống mà không có một chút gì cho riêng nàng, không cả một ngươì bạn. Cảõ cuộc đời nàng đã dành hết cho chồng con, sống nép mình trong khuôn khổ gia đình, lo toan cho chồng con từng bửa ăn, giấc ngủ, giặt giủ quần áo, dọn dẹp nhà cữa, một mình quần quật như một đứa ở, trong khi ông chồng đi làm về chỉ việc ngồi ở sa lông coi tivi đợi bữa cơm. Noài việc nhà, nàng còn đi làm việc toàn thời gian ở một nơi thật xa nhà, đôi khi không có xe, phải đi làm bằng hai chặng xe bus. Vậy mà nàng vẫn vui lòng làm, không mảy may suy nghĩ.

Cuộc li dị, với nàng, đúng là một vượt thoát mà đời nàng làm được.

Lạ lùng thay, sau khi chia tay, chàng trở nên một ngươì bạn tốt của nàng. Thỉnh thoảng họ cũng còn gặp nhau, cùng đi ăn tối ở những nhà hàng thơ mộng, đi chơi bowling như hai kẻ đang yêu. Nhưng thật sự, với chàng, tình yêu trong lòng nàng đã như một giòng suối bị hạn nán làm khô đi, và giòng suối đã biến dạng thành một nét ngoằn ngoèo, trơ vơ.

NGỌC ANH

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,429,957
Với bài "Hành Trình Văn Hóa Việt tại UC Irvine", tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016 và vừa nhận thểm Giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và trở thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt tại UC Irvine từ năm 2000 cho tới nay. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả tên thật Lý Tuyết Mai, cư dân Pomona, CA. làm việc tại Bộ Xã Hội. Đến Mỹ khi còn tuổi học trò, cô thuộc "thế hệ gạch nối" của người Việt tại Mỹ. Với bài viết về chính sách của Bộ Xã Hội Mỹ đối với trường hợp một cô bé gốc Việt 16 tuổi mang bầu, Bảo Trân đã nhận giải Vinh Danh Tác Phẩm - thường gọi đùa là giải á hậu - Viết Về Nước Mỹ 2009. Sau đây là bài viết mới của cô.
Tác giả là một cựu tù cộng sản, hiện sống ở Vail, Arizona, làm việc theo một hợp đồng dân sự với quân đội Mỹ, và từng tình nguyện tới chiến trường Trung Đông. Sau giải Đặc Biệt năm 2017, với bài viết của một dân sự gốc Việt từ căn cứ Mỹ tại Afganistan, ông được trao thêm giải Danh Dự VVNM 2018. Sau đây là bài viết mới của ông, từ Cameroon, một nước ở miền trung Phi châu.
Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20 trân trọng chào mừng thêm một người viết mới. Theo bài viết, từ 1978, Ngọc Ánh đã là tác giả những trang nhật ký của một nữ sinh viên viết từ Sài Gòn, được đăng trên bán nguyệt san Việt Nam Hải Ngoại tại San Diego. Và từ 1979 thì cả nhà người viết đi tù. Người chồng bị kết án tử hình. Cháu bé mới sinh một tuổi theo mẹ vô nhà tù. Nhưng hơn 10 năm tù đày cộng sản không làm bà gục ngã. Và rồi, tình yêu đến... Thư kèm bài, bà viết “Tôi tên thật là Trần Ngọc Ánh, hiện đang sống tại thành phố Victorville, CA. Lần đầu tiên tôi viết bài tham dự "Viết về nước Mỹ" và hy vọng sẽ có nhiều bài viết về chủ đề này gởi đến Việt Báo trong năm nay...” Khi thêm bài mới, mong tác giả bổ túc ít dòng tiểu sử và địa chỉ liên lạc.
Tháng Năm 2018, tại Việt Báo Gallery, có buổi ra mắt sách Anh ngữ "Finding My Voice—A Journey of Hope” tác giả Crystal H. Vo tức Võ Như Ý, một tác giả từng dự Viết Về Nước Mỹ từ 2009. Cô sinh năm 1970 ở Đà Nẵng. Năm 15 tuổi vượt biên cùng một người anh, tới Mỹ năm 1986 và thành công dân Mỹ với tên Crystal H. Vo. Cô hiện là cư dân San Gabriel, CA. và làm việc tại Sở Xã Hội Quận Hạt. Trong những năm ngừng viết về nước My,õ cô kết hôn, thành con dâu một gia đình Mỹ và đã dành trọn thì giờ để học sống và viết bằng Anh ngữ. Sau đây là bài viết mới nhất của cô sau họp mặt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 19.
Tác giả tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016. Với sức viết mạnh mẽ, tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Sang năm 2018, bà có thêm giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á hậu. Sau đây, là bài viết mới nhất, khi tác giả bay từ Arkansas về họp mặt Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Và...
Chỉ với bài viết đầu tiên, tới vào tháng cuối, Tác giả đã nhận giải Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Thư kèm bài, tác giả viết “Tôi tên Tố Nguyễn, đang làm tax accountant ở Los Angeles, thường xuyên theo dõi mục Viết Về Nước Mỹ. Tôi rất xúc động khi đọc những câu chuyện đời của người Việt trên xứ Mỹ, giờ tôi xin góp câu chuyện thật của tôi...” Sau bài đầu tiên, bước sang năm thứ 20 của giải thưởng, tác giả đang tiếp tục cho thấy sức viết ngày càng mạnh mẽ hơn. Sau đây là bài viết của cô về lần đầu họp mặt Viết Về Nước Mỹ.
Tác giả sinh năm 1953, tốt nghiệp Sư Phạm Sài Gòn khóa 12. Vượt biên sang Mỹ 1982, và từ đó tới nay định cư tại San Jose; Nghề nghiệp: Mechanical Designer, về hưu tuổi 65. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện vui về nhóm bạn trường Sư Phạm Sài Gòn, khóa cuối cùng, ra trường năm 1975, kèm lời ghi của tác giả: “Thân tặng các bạn lớp Nhất 9/Nhị 15, khóa 12 (1973-75) Sư Phạm Sài Gòn.”
Tác giả tên thật Nguyễn Hoàng Việt sinh tại Sài Gòn. Định cư tại Mỹ năm 1990 qua chương trình ODP (bảo lãnh). Tốt nghiệp Kỹ Sư Cơ Khí tại tiểu bang Virginia năm 1995. Hiện cư ngụ tại miền Đông Nam tiểu bang Virginia. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ cuối năm 2016. Với “Viên Đá Kỳ Diệu,” một trong bốn bài viết về nước Mỹ của ông, Thảo Lan đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 19.
Tháng Bảy, mùa Vu Lan, xin mời đọc bài viết về Mẹ của Minh Nguyệt Graves. Tác giả cùng hai con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ. Mười sáu năm sau, bà là chủ tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Với sức viết giản dị mà mạnh mẽ, tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải Danh Dự năm thứ mười chín, 2018.
Nhạc sĩ Cung Tiến