Hôm nay,  

Người Đàn Bà Ly Dị

14/03/200100:00:00(Xem: 31881)
Bài tham dự số 203-VB1216


Nàng la ømột người đàn bà ly dị. Cuộc hôn nhân ngoại chủng kéo dài đến hai mươi mốt năm, đầy bóng tối và nước mắt âm thầm.

Hai mươi lăm năm trước, đó là một gã con trai ngườì bản xứ có dáng dấp to lớn, đẹp trai với mái tóc nâu bồng bềnh, khuôn mặt hơi xương và đôi mắt nâu nồng nàn thu hút ngay lần đầu nhìn thấỵ

Và nàng, người con gái nhỏ nhắn, còn đủ nét ngây thơ, dịu dàng của một ngươì con gái Á Đông, với mái tóc dài óng ả ngang lưng, đôi mắt buồn với nốt ruồi đen dướí khoé mắt trái, lúc nào cũng như đong đầy những giọt lệ ngập ngừng. Đó là người con gái bị bứt rời khỏi khung trời đầy mộng mơ của trường lớp, của bạn bè, của người yêu dấu một cách tức tưởi để đến một xứ sở hoàn toàn xa lạ... lạ người...lạ cảnh...lạ tiếng nói.

Ba nàng đã hy sinh trong trận chiến năm Mậu thân. ở quê nhà. Cùng với gia đình sang Mỹ, má và chị em nàng lao vào đời sống xa lạ để kiếm sống. Những buổi tối khi mặt trời ngả về phương tây, là lúc gia đình nàng cặm cụi ngồi may hàng đống màn, khăn trải giường nặng nề, cho đến khi mặt trơì lừng lững mọc ở phương đông mới mệt mỏi trở về nhà, ăn uống qua loa rồi lăn quay ra ngủ như chết. Cho đến khi mặt trời lặn, tất cả lai thức giấc, đi làm. Tiếp tục ngày qua ngày như thế

Đờì sống lặng lẽ, buồn thiu, nhớ nhung quay quắt những bạn bè đã bỏ lại ở xứ sở xa cách ngàn khơi, tưởng như vĩnh viễn sẽ không còn bao giờ nhìn thấy lại, khiến nàng đôi khi trở nên như người mất trí.

Nơi gia đình nàng đang sống là thành phố Reno, thuộc tiểu bang Nevada.

Đó là một thành phố nhỏ nhắn, xinh đẹp, nhiều ngôi nhà cổ với một con sông nằm dọc theo phố, hai bên bờ là công viên với những thảm cỏ xanh tươi mượt mà. Thường những ngày nắng ấm, các cô gái người bản xứ nằm khoả thân tắm nắng xinh đẹp như trong những cuốn báo Playboy trưng bày ngoài chợ.

Bốn muà Xuân, hạ, thu, đông thơì tiết thay đổi đẹp như là trong những phim ảnh coi thuở còn ở quê nhà. Nàng thường đi lang thang trên con đường dọc theo bờ cỏ vào những ngày nghỉ. Có những chú sóc con dương đôi mắt đen nhánh, chiếc đuôi vảnh lên phe phảy, nhảy nhót chung quanh nàng một cách dạn dĩ. Đó là những bạn mới của nàng.

Cũng có khi đi lang thang một mình như thế, dọc bờ con sông nước chảy xiết vào mùa thu, rất lạnh lẻo, cảnh vật chung quanh nàng tạo một cảm giác quạnh hiu, trống vắng, buồn rầu đến rơi nước mắt. Nàng đứng trên chiếc cầu nhỏ bắc ngang giòng sông, muốn lao mình xuống giòng nước chảy xiết như một vượt thoát cuộc đờị

Nàng đã không làm nổi ước muốn vượt thoát đó, và cuộc đời cứ trôi đi những ngày tháng héo hon.

Cho đến cái hôm nàng đang ngồi may bỗng dưng bắt gặp đôi mắt nâu nồng nàn say đắm nhìn. Đó là đôi mắt của gã trai dân bản xứ. Gã dạn dĩ, thân thiện, tìm mọi cách làm quen, rồi có đủ cách tấn công đầy quyến rũ.

Rồi một tối đi chơi cuối tuân, nỗi cô độc, sự buồn, nhớ những bạn bè và người yêu bỏ lại đã làm nàng ngã vào vòng tay của gã.

Sáu tháng sau đó, một buổi chiều, gã hỏi cưới nàng. Ngay sau lời cầu hôn, gã ngồi suốt đêm trên bờ đá của bồn bông trước cửa nhà nàng, để chờ câu trả lời.

Cưới nhau xong, nàng rời khỏi gia đình má và mấy chị em, bắt đâù cuộc đời làm vợ rồi làm mẹ.

Hắn gia nhập quân đội Thuỷ Quân lục chiến, thế là nàng phải đi theo chồng khắp nơi nào chàng được bổ nhiệm.

Mối tình bùng nổ ngắn ngủi đã kéo dài cuộc hôn nhân dị chủng hai mươi mốt năm.

Cho đến bây giờ, nàng cũng không hiểu rõ hắn có thực sự yêu nàng say đắm như khi hắn ngồi suốt đêm chờ hỏi cưới nàng.

Nếu yêu đến mức ấy, tại sao cứ vài ba năm sống chung hắn lại bỏ ba mẹ con nàng để đi không một lời từ biệt. Bỏ mặc nàng với đời sống khốn khổ, một mình với hai đứa con thơ. Để rồi vài tháng sau đó hắn lại khăn gói trở về, khóc như một đứa trẻ xin nàng tha thứ... Rồi vài năm sau lại tái diễn cảnh cũ...

Nhiều lần, nàng đã tha thứ, và đã bắt đầu lại, với sự nhẫn nhục vô biên của một người đàn bà Á Đông. Cứ vậy, hai mươi mốt năm đằng đẵng, cho đến khi nàng không thể chịu đựng được nữa.

Họ chia tay nhau trong êm ái, không một lời cãi cọ. Nàng để lại cho người chồng cũ tất cả, nhà cửa, đồ đạc. Tình nghiã phu thê còn không giữ được thì của cải, vật chất chỉ là con số không to tướng với nàng mà thôi .

Ra đi, nàng chỉ cần cái tự do mà nàng đã đánh mất từ hai mươi mốt năm nay. Tình yêu đã chết trong lòng nàng. Các con đã lớn khôn, hiểu nổi khổ mà nàng gánh chịu.

Điêù an ủi cho nàng là các con nàng đều nói tiếng Việt rất giỏi, cho dù sinh đẻ ở nơi đây, cho nên mọi buồn khổ nàng đều có thể tâm sự với con bằng tiếng mẹ đẻ.

Nàng đã làm tròn bổn phận của người vợ và một người mẹ và bây giờ nàng đang sống không một chút ân hận gì những điều đã qua.

Cuộc đời của một người đàn bà ly di thật vô cùng thảnh thơi. Đã hết rồi những ngày tháng lo âu, sợ hãi một ngày mai bất định hướng của ba mẹ con.

Nàng làm kế toán cho một hãng buôn bán vải vóc rất thành công ở Los Angeles đã hơn mươì năm nay.

Nụ cười đã nở lại trên môi, đời sống tự do đã trả lại một phần tuổi xuân mà nàng đánh mất hai mươi lăm năm qua.

Tha hồ cho nàng được làm những điều mình hằng mong ước như tập thể dục thẫm mỹ, môn thể thể thao nàng yêu thích nhất là Aerobic, đi thư viện lùng kiếm những quyễn sách mà đã từ rất lâu nàng quên đọc.

Đôi khi nàng lái xe một mình đến một công viên vắng lặng, thả bộ một mình với cuốn sách trên tay, mỏi chân thì ngồi trên bãi cỏ gặm ổ bánh mì, đầu óc thênh thang, trống vắng, nhẹ tênh.

Đôi khi ngẫm nghĩ lại những ngày tháng dài lê thê đi làm phụ chồng nuôi con, nàng không hiểu tại sao nàng đã có thể sống mà không có một chút gì cho riêng nàng, không cả một ngươì bạn. Cảõ cuộc đời nàng đã dành hết cho chồng con, sống nép mình trong khuôn khổ gia đình, lo toan cho chồng con từng bửa ăn, giấc ngủ, giặt giủ quần áo, dọn dẹp nhà cữa, một mình quần quật như một đứa ở, trong khi ông chồng đi làm về chỉ việc ngồi ở sa lông coi tivi đợi bữa cơm. Noài việc nhà, nàng còn đi làm việc toàn thời gian ở một nơi thật xa nhà, đôi khi không có xe, phải đi làm bằng hai chặng xe bus. Vậy mà nàng vẫn vui lòng làm, không mảy may suy nghĩ.

Cuộc li dị, với nàng, đúng là một vượt thoát mà đời nàng làm được.

Lạ lùng thay, sau khi chia tay, chàng trở nên một ngươì bạn tốt của nàng. Thỉnh thoảng họ cũng còn gặp nhau, cùng đi ăn tối ở những nhà hàng thơ mộng, đi chơi bowling như hai kẻ đang yêu. Nhưng thật sự, với chàng, tình yêu trong lòng nàng đã như một giòng suối bị hạn nán làm khô đi, và giòng suối đã biến dạng thành một nét ngoằn ngoèo, trơ vơ.

NGỌC ANH

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,700,382
Vận nước nổi trôi, tôi đến Hoa kỳ vào tháng chín năm 1975.   Ngồi trên xe từ phi trường về nhà trọ, tôi thấy ngay cái không khí ở đây khác với không khí tại những nơi tôi đã đi qua.   Nó có phần tươi mát hơn, khoáng đạt hơn.   Không phải là một người trong ngành y khoa, tôi không biết cái gì đã kích thích ngũ quan
Tôi chầm chậm đậu xe vào cái chỗ quen thuộc của tôi mỗi sáng chủ nhật, đó là một mảng lề thoai thoải giữa chừng con dốc, được thêu vá bởi màu sắc hoa Vàng Anh và cỏ dại. Bên kia là một cái park rộng thênh thang với những nhánh thông xanh nếu nhìn một lần sẽ không rõ là thiên nhiên hay là tranh vẽ,
Anh đã từng ghé lại Câu Lạc Bộ, Anh nói chuyện với anh em với tất cả hào khí của người lính! Anh khẳng định: Sống là chiến đấu, là chấp nhận thử thách! Đôi khi đời không yêu ta, ta cũng phải há mồm cắn vào nó, ghì chặt nó, như xích của tank cạp lấy mặt đường, bùn lầy
Sau khi tham dự thánh lễ Phục Sinh về, đang ngồi viết lại những kỷ niệm buồn vui của đoạn đường di tản từ bãi biển Non Nước đến Cam Ranh rồi Vũng Tàu và chấm dứt đời lính tại căn cứ Sóng Thần vào sáng 30-4-75 thì con gái tôi gọi chỉ cho coi ca sĩ Chế Linh trong bộ quân phục
Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp, cô sang Mỹ và hiện đang vừa làm việc và vừa học thêm về Management Information System.   Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô là “Làm Lành Vết Thương Xưa”, kể chuyện gặp gỡ
Tôi cởi tung quân phục, xếp gọn gàng lại, đặt trên đầu giường. Tôi nhìn đôi lon trung úy lần cuối. Nhìn chiến hạm lần cuối. Nhìn những bậc thang lên đài chỉ huy, như đưa tôi lên đài danh vọng thuở nào. Nhìn những bậc thang dẫn xuống hầm tàu, dẫn xuống lòng nước - như chôn vùi tuổi tên, chôn vùi cả một cuộc đời
Đào Như là bút hiệu của   Bác sĩ Đào Trọng Thể, tác giả đã được trao tặng giải Viết Về Nước Mỹ 2005,   "Tác Phẩm Xuất Sắc Nhất", với các bài “Tự Khúc”, “Dấu Chân Người Lính.” Trước 1975, ông là một y sĩ tiền tuyến chuyên về phẫu thuật. Định cư tại cư dân Oak Park, IL (vùng Chicago) Hoa Kỳ, ông là chuyên gia
Sau khi tham dự thánh lễ Phục Sinh về, đang ngồi viết lại những kỷ niệm buồn vui của đoạn đường di tản từ bãi biển Non Nước đến Cam Ranh rồi Vũng Tàu và chấm dứt đời lính tại căn cứ Sóng Thần vào sáng 30-4-75 thì con gái tôi gọi chỉ cho coi ca sĩ Chế Linh trong bộ quân phục
Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp, cô sang Mỹ và hiện đang vừa làm việc và vừa học thêm về Management Information System.   Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô là “Làm Lành Vết Thương
Tác giả định cư tại Hoa Kỳ từ 1987, hiện là một bác sĩ đang hành nghề tại quận Cam . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là "Hạnh phúc rất đơn giản" kể chuyện về cách nhìn, cách nhận chân hạnh phúc của người phụ nữ Việt tại Hoa Kỳ qua ba hoàn cảnh sống khác nhau. Sau đây là bài viết thứ năm của bà.
Nhạc sĩ Cung Tiến