Hôm nay,  

Ba Mươi Năm Tình Cũ

14/03/200100:00:00(Xem: 178490)
Bài tham dự số 206-VB1219

Tác giả đã góp bài "Từ Seneca, vùng quê hẻo lánh" tham dự Giải Viết Về Nước Mỹ đợt 1, đã in thành sách. Bà sinh tại Mỹ Tho, cựu học sinh Nữ Trung-học Lê Ngọc-Hân, Mỹ Tho, định cư tại Mỹ từ 1975. Nghề nghiệp: Computer Operator. Sau đây là bài viết mới của bà, về mối tình mùa giáng sinh.


'Mười năm không gặp tưởng tình đã cũ....'

Tôi lâng lâng thả hồn theo giọng hát Vũ Khanh mà tưởng nhớ đến ngừời xưa, mối tình đầu thời Trung học. Em Nữ Trung học Lê Ngọc-Hân và Anh trường Nguyễn Đình-Chiểu, Mỹ Tho. Ước gì giờ phút nầy có Anh bên cạnh để chúng ta cùng sống cho đến hết ngày tháng còn lại trên xứ Mỹ an bình!

Mùa Noel năm ấy, tiếng nhạc vang lên mừng chúa Giáng Sinh đâu đây làm cho lòng người rộn ràng như thúc giục mọi người hãy cùng nhau chung hưởng ngày vui nầy. Nơi Mỹ Tho tỉnh nhỏ êm đềm cũng chuẩn bị chào đón Chúa ra đơì, con đường Trưng Trắc dọc theo mé sông đến vườn hoa Lạc Hồng bừng sáng hơn mọi hôm. Các tiệm kem, tiệm ăn và rạp hát Định Tường càng thêm đông đúc. Các cô cậu hoc. trò tỉnh nhỏ được dịp ăn mặc đẹp ra phố dạo chơi.

Một chị bạn xin phép Ba Má tôi cho tôi đến nhà chị chung vui với một số anh chị khác. Vì là lần đầu tiên tôi tham dự lễ Giáng Sinh tại nhà người lạ nên tôi rất nhúc nhát e thẹn, tôi tìm một góc nhỏ ngồi thu hình đưa mắt nhìn chung quanh để xem có con bạn học quen nào không. Lúc đó tôi cảm gíác như có người đang nhìn mình. Từ phía bên kia bàn, một anh chàng vừa đàn vừa nhìn tôi miệng tủm tỉm cườị Tim tôi bỗng dưng đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài ngoài và một luồn cảm giác kỳ lạ dâng lên. Con bé học Đệ Lục chỉ biết may áo búp bê, ham chơi nhà chòi, nấu cơm giả bằng nồi nhom nhỏ, bây giờ đã có vấn đề!... Thế là chúng tôi quen nhau từ dạo đó. Mỗi sáng tôi đi học ngang nhà Anh, đôi khi Anh chạy ra, nhanh nhẹn đưa tôi quyển sách có kẹp lá thơ màu xanh. Buổi chiều, tôi đạp xe đạp ngang nhà Anh đưa trả quyển sách rồi cúi đầu phóng thật nhanh mà không dám quay đầu nhìn lại dù tôi biết rằng Anh đang ngơ ngẩn nhìn theo vì Anh chưa kịp nói với tôi câu nào...Đời sống tỉnh nhỏ êm đềm như tình Anh với tôi, tim đập loạn lên và chỉ biết nhìn nhau không nói mỗi khi gặp nhau. Khi về đến nhà thì hối tiếc. Cứ thế thời gian lặng lẽ trôi đi cho đến năm tôi học Đệ Nhị là lúc Anh giã từ tôi du học Canada.

Thấm thoát đã gần ba mươi năm. Ba mươi năm thật nhiều biến đổi, từ một con bé ngây thơ trở thành một thiếu phu trung niên mang nhiều cay đắng và bất hạnh vây quanh. Tôi đã được tự do sau một thời gian dài sống chung không hạnh phúc. Nhiều đêm nằm ngủ, tôi nhớ thật nhiều về những kỷ niệm xa xưa và mơ đến ngày tôi gặp lại Anh.

Các hội đoàn, hội cựu học sinh Trung học lần lượt thành lập. Chị Quỳnh, chị Thanh-Mai từ San Diego gọi điện thọai cho tôi thúc dục tôi liên lạc các bạn học cũ. Các Thầy Cô bên Montreal, Canada bàn với chồng chị Quỳnh, cựu Giáo sư Triết học cũng là cựu Giám học Trường Trung-học Nguyễn Đình-Chiểu Mỹ Tho, cũng dự tính thành lập hội Ái hữu Cựu học sinh Trung-học Lê Ngọc-Hân và Nguyễn Đình-Chiểu, Mỹ Tho.

Thê là hội đã được thành lập với hơn 40 Thầy Cô, Anh Chị cựu học sinh từ Oxnard, Los Angeles, El Monte, Rosemead Norwalk, Downey, Anaheim, Westminster, Santa Ana đến San Diego cùng nhau tề tựu đông đủ tại Quận Cam.

Chúng tôi tay bắt mặt mừng khi gặp lại các Thầy Cô và các bạn học cũ. Có những Thầy Cô tôi chỉ nghe tên và những Anh Chị tôi chưa từng biết cũng đã hiện diện. Bạn gặp nhau gọi tên ơi ới. Những giọt nước mắt tuôn rơi, mừng mừng tủi tủi. Có bao giờ ai nghĩ đến Ba mươi năm sau mình gặp lại đầy đủ Thầy Cô, bạn thân trên đất khách quê người" Tôi đến chào Cô, thưa Thầy,

"Cô còn nhớ em không""

Có một chút gì bở ngở, Cô nhìn học trò, cố moi trí nhớ của mình có hình bóng con bé nầy không"

"A! Cô nhớ ra rồi, hồi đó em có mái tóc Phương Hoài Tâm..."

"Thưa Cô, trong đời dạy học, Cô có cả ngàn học trò, còn học trò chỉ có bấy nhiêu Thầy Cô nên tụi em rất thông cảm nếu Cô không nhớ ra em!"

"Thầy ơi! Sao hồi đó Thầy nghiêm quá vậy" Tụi em không thấy Thầy cười"

"Thầy trẻ măng bị vây quanh đám con gái phá như quỷ, Thầy có run không".."

"Cô ơi! Cái răng khểnh của Cô đâu mất rồi""

Cô cười thật hiền lành:

"Các em con cái đày đàn, có đứa thành ông Bà Ngoại mà vẫn còn phá phách!"

Học trò đầu hai thứ tóc, đã già sau ba mươi năm xa cách nhưng vẫn muốn làm Cô khóc như năm nào lén để con cóc lên bàn viết của Cô...

Hương Giang bùi ngùi kể tôi nghe những chuyến về Việt Nam thăm bạn cũ. Sa vẫn ngồi lặng lẽ, cô nàng nghe nhiều hơn là nóị.

"Mày biết Dĩ đang ở San Diego" Thu-Cúc ở Brooklyn Park, Minnesota" Rỡ ở gần Seatle""

"Tao có liên lạc với con Tám ở Texas, nó dọn đi rồi biến đâu luôn. Còn Trần Thị Cúc ghé tiệm tao cho số điện thoại, tao lỡ làm mất vì hôm đó đông khách nó cũng không gọi lại."

"Thôi mầy, lỡ chồng con khó khăn có thể không tiện cho nó gọi mầỵ Bạn bè cùng lớp năm nào gần 60 đứa giờ chỉ có 8 đứa trên đất Mỹ như vậy cũng quý quá lắm rồi!"

Tuổi học trò xa xưa bừng sống dậy, vui nhộn hơn, phá phách hơn nhưng trong lòng tôi vẫn còn thiếu bóng dáng của một người. Tình cờ chị Quỳnh nói với tôi.

"Bên Canada có nhiều nhân tài, Cali có vẻ yếu quá!"

"Chi ơi, mình mới bắt đầu! Nhân tài nào chị nói em biết với"

"ĐVN"...

Tôi giật mình, ĐVN"

"Em biết anh nầy, bây giờ anh ra sao""

"Nghe nói vợ ly dị, có 2 con."

Tai tôi nghe lùng bùng. Anh cũng như tôi, đều không may mắn trong hạnh phúc! Tôi vẫn còn rùng mình sợ hãi cho cuộc sống vợ chồng quá tàn nhẫn mà tôi đã chịu đựng kéo dài hơn 20 năm. Đừng! đừng nghe! Sống một mình thảnh thơi, tự do, không ràng buộc có tốt hơn không"

Cầm trong tay số điện thoại của Anh mà tôi run rẩy. Nếu mình không duyên nợ thì hãy quên nhau đi!

Vài tuần sau chị Quỳnh ghé thăm tôi, chị nhìn tôi cô đơn ủ rũ trong căn nhà trống vắng.

"Nước Mỹ nầy có biết bao shopping, có bao nhiêu nhà hàng đang chờ em thưởng thức, sao em tự hành hạ mình, tội tình gì ở nhà cho buồn thiu. Bây giờ em tự do, Ngọc cùng tự do, hai đứa nên liên lạc, làm bạn cũng được có ai cấm cản đâu".

Tôi còn đang lừng khừng thì chị nhanh tay cầm điện thoại lên bấm số, bấm luôn nút 'spkr' cho tôi cùng nghe:

"Alô!"

"Chị Quỳnh đây. Ngọc nhớ chị không""

"Nhớ chớ! Hồi đó tôi đàn cho chị hát bài "Love portion number nine", đàn xong chị còn khen tôi đàn khá!"

Hai chị em cười vang lên thân mật như năm nào dù hơn 30 năm chưa một lần gặp lại.

"Có một người đang đợi Ngọc ở đầu điện thoại bên đây."

Tôi nghe giọng Anh rung rung xúc động:

"Có phải Lam không""....

Tuần lễ sau, dù đang bận khoá dạy tại trường Đại học nhưng Anh đã sắp xếp mua vé máy bay sang California thăm tôi.Thế là chúng tôi đã gặp lại nhau tại phi trường Los Angeles sau 30 năm xa cách...

Mùa Noel nầy tôi không còn cô đơn. Ngôi nhà trống vắng đã được tô điểm bằng những ngọn đèn chớp sáng, tiếng nhạc dịu dàng đón Chúa Hài Đồng vang vang. Bên lò sưởi, Anh đang nhìn tôi thật nồng ấm, không gian lắng đọng, đất trời như ngừng lại. Thời gian xin hãy ngừng lại giây phút nầy. Tim tôi không còn đập loạn nhưng lòng tôi run sợ. Tôi sợ tương lai đen tối. Tôi sợ lại mất Anh lần nữa ...

Hồ Thị Triều-Lam

Ý kiến bạn đọc
19/12/202416:04:00
Khách
Si eres fanatico de mujeres afro ardientes, no busques mas. <a href="https://negrasfotosporno.com/pervnana-africana-caliente-gratis-galeria/">Pervnana Africana GalerГ­a XXX</a> tiene una amplia coleccion de fotos provocativas con chicas latinas sensuales mostrando su lado mas atrevido. Desde fotografias coquetas, hay algo para todos los gustos.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,150,613
Đang lang thang "ngắm tủ kính" trong khu Phước Lộc Thọ như một người "Di Tản Buồn", Linh giật bắn người khi bị một người vỗ mạnh vào vai. Linh quay lại nhìn với khuôn mặt đằng đằng sát khí thì nhìn thấy ngay một khuôn mặt nham nhở vừa cười vừa nói: - Chị Linh! Nhớ em hông" Hoàng nè! Hoàng hồi xưa ở bên Baton Rouge
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Nhạc sĩ Cung Tiến