Hôm nay,  

Thuê Nhà Ở Mỹ

05/01/200100:00:00(Xem: 190380)
Trong tuyển tập "Viết về nước Mỹ" do Việt Báo ấn hành, rất nhiều tác gỉa đã nói lên những tâm trạng buồn vui, những nỗi lo âu sợ hãi, những chán chường, thất vọng trong thời gian đầu đặt chân đến Mỹ. Những tâm tư ấy lâu nay được giấu kín, bây giờ mới có cơ hội bộc lộ ra trên những trang sách.

Cùng chung một ý nghĩ đó, hôm nay tôi viết hầu độc gỉa chuyện đi thuê nhà của gia đình tôi. Không biết trong số đồng hương phải đi thuê nhà, có ai gặp cảnh ngộ như tôi không"

Vào cuối năm 1990, chúng tôi tới Mỹ theo diện HO 3. Nhờ được một người cháu bảo trợ nên gia đình tôi về thành phố Westminster, miền Nam California, nơi có khá đông đồng hương cư trú. Những ngày đầu đặt chân đến xứ lạ quê người, có bà con, bạn bè quen biết là cả một diễm phúc, nhưng căn nhà cháu tôi đang ở chỉ có hai phòng ngủ nhỏ hẹp,một nhà vệ sinh. Gia đình cháu tôi đã năm người lớn nhỏ, bây giờ lại chứa thêm mười người chúng tôi nữa, cả thảy mười lăm nhân mạng, nội buổi sáng thức dậy chờ đến phiên vào đánh răng, rửa mặt cũng đã thấy khổ sở lắm rồi. May nhờ người bạn thân tốt bụng, chúng tôi chia bớt người ra tá túc hai nơi. Trong hoàn cảnh đó, chỉ mong sao sớm tìm thuê được căn nhà để trả lại sự tự do cho gia đình đứa cháu, và cũng tìm cho mình sự thoải mái sau thời gian dài chờ đợi để ra đi.

Một hôm cháu tôi cho hay đã mướn gìum chúng tôi căn nhà ba phòng ngủ, một phòng tắm, mỗi tháng trả một ngàn đô la. Vào thời điểm đó, nhà ba phòng ngủ, một phòng tắm mà một ngàn một tháng là mắc, nhưng vì qúa cần nhà nên chúng tôi mừng rỡ, theo người cháu đến xem nhà và đặt tiền deposit liền. Chủ nhà là một người Phi luật tân, còn khá trẻ. Anh ta đưa cho tôi bản hợp đồng chi chít tiếng Anh, nhìn vào tờ giấy đầy chữ mà chẳng hiểu trong đó nói gì, chỉ thấy ghi số tiền 1000 dollars., tôi cầm viết ký liền. và trao tiền cọc cho chủ. Sau khi dọn vào ở, tôi mới biết lối xóm toàn người Mỹ trắng, ban ngày họ đi làm nên rất yên tĩnh, nhưng cứ 1,2 giờ đêm lại nghe tiếng rồ máy xe rất lớn ở nhà kế cận.

Rồi một buổi sáng nọ, vợ tôi mở cửa garage quét dọn và xếp lại mấy thùng giấy cho gọn gàng. Có một cái thùng không, thằng con trai út của tôi, lúc đó mới 3 tuổi chui vào thùng ngồi chơi, còn mẹ cháu tay cầm chổi lùa vào khe thùng quét bụi. Quét dọn xong, đóng cửa garage và hai mẹ con lên nhà. Vừa lúc ấy, hai chiếc xe Cảnh sát hú còi chạy như bay tới trước sân nhà,những viên Cảnh sát Mỹ to lớn laiï trang bị súng ống, dùi cui nhìn đã phát sợ, thái độ của họ còn đáng sợ hơn. Ba nhân viên Cảnh sát bước vô nhà, mặt chúng tôi cắt không còn giọt máu, chẳng hiểu chuyện gì xảy đến cho mình thế này. Một người Cảnh sát ra lệnh cho tôi mở cửa garage lên, rồi một nhân viên Cảnh sát Việt Nam hỏi:

"Tại sao bà lại trói thằng nhỏ, bỏ vào thùng đánh đập nó""

Chúng tôi ngẩn người ra, không hiểu Ông ta nói gì. Lúc đó cháu nhỏ cũng sợ qúa, nép vào lòng mẹ. Người Cảnh sát dở áo cháu lên xem lưng, kéo quần xuống kiểm tra mông và đùi, chẳng thấy chỗ nào có dấu vết đánh đập. Vợ tôi mới kể hết đầu đuôi cho nhân viên Cảnh sát Việt Nam nghe, Ông ta dịch lại cho mấy Cảnh sát Mỹ, họ đều cười rồi chào chúng tôi ra xe. Trước khi lái đi, nhân viên Cảnh sát người Việt quay lại nói với tôi:

"Tại lối xóm họ báo là chị trói cháu bỏ vào thùng đánh đập nó".

Mới qua Mỹ được hơn một tháng, gặp cảnh này, ôi thôi cả nhà tôi thật nản, thất vọng, ai cũng bảo ở Mỹ này khó sống qúa! Rõ ràng Mỹ nó kỳ thị mình rồi, nhưng chiều hôm sau bà Mỹ già ở đầu ngõ gặp tôi, bà ấy bảo:

"Ông ở đây không ổn đâu, cái nhà bên cạnh ông, chồng nó lái xe truck 18 bánh, nó làm ca đêm, đêm nào nó cũng làm cho lối xóm phải thức giấc, nó muốn giữ căn nhà đó mai mốt cho bạn làm chung hãng nó về mướn, để nó khỏi bị "cầm len" đó mà."

Té ra tôi đã vô tình có ý nghĩ xấu cho tập thể người Mỹ. tôi thành thật xin lỗi.

Sau cú sốc bất ngờ này, vợ con tôi nhất quyết đòi đi tìm thuê nhà khác, vì vợ tôi lý luận rằng, họ đã không muốn mình ở đây thì họ sẽ tìm đủ cách, tiếng Mỹ mình không rành, mai mốt họ vu cho mình cái gì thì khốn. Tôi thấy cũng hợp lý nên nhờ bạn bè tìm nhà giúp.

Chúng tôi tìm được căn nhà thứ hai ở gần góc đường Westminster và Euclid, căn nhà khá xinh xắn, do vợ chồng người Việt làm chủ. Sau khi thỏa thuận gía cả thuê mướn và tiền deposit, nghĩ rằng đồng hương với nhau chả cần làm hợp đồng chi cho lôi thôi, nên tôi định ba ngày sau dọn đến ở. Sáng sớm hôm dọn nhà, người chủ gọi điện thoại đến, ông ta nói:"Sáng nay ông bà đừng dọn đồ tới nhá, nhà tôi bị lụt rồi". Tôi tưởng ông ta nói đùa cho vui, nhưng vợ tôi bảo, thôi mình cứ chạy xuống xem thực hư thế nào. Đến nơi qủa lụt thật, vì tối hôm trước, người thợ sửa nhà mở nước nhà tắm, anh ta quên khóa,ù nên suốt đêm nước ngập lênh láng các phòng. Tôi phải kêu thêm hai đứa con trai xuống giúp ông lột thảm, mang ra bãi cỏ cho ráo nước rồi mấy cha con tôi cùng ông chủ kéo lên mái nhà phơi cho mau khô. Chiều đến, trời kéo mây đen nghịt,mấy cha con tôi lại phải chạy xuống, kéo thảm vào nhà, sáng hôm sau kéo ra phơi tiếp.

Ở căn nhà thứ hai gần ba tháng, đột nhiên tôi nhận được giấy gọi ra hầu tòa. Rõ khổ, từ bé đến lớn, tôi chưa phải bước chân đến pháp đình bao giờ, nay sang Mỹ mới vài tháng trời đã phải vác chiếu hầu tòa. Hôm xử án, quan tòa nói rằng tôi đã vi phạm hợp đồng thuê nhà, trong hợp đồng có ghi rõ phải ở hết một năm, muốn trả nhà phải báo trước cho chủ đúng ba mươi ngày, khốn nỗi tôi mù tịt tiếng Mỹ nên ký đại, bây giờ chẳng thể cãi được.Tòa xử tôi phải bồi thường cho chủ nhà hai ngàn năm trăm đồng tiền thiệt hại và chịu mọi án phí.

Về nhà thuật lại cho cả nhà nghe, vợ con tôi đều ngao ngán, nhà tôi vừa khóc vừa nói: "Nông nỗi này, lấy tiền đâu mà đóng bây giờ, biết khổ thế này thà chịu ở lại Việt Nam cho xong". Tôi phải trấn an mãi nhà tôi mới nguôi ngoai!

Đang lúc bối rối như vậy, người chủ nhà thứ hai của tôi dẫn đến một người đàn bà ăn mặc khá sang, ông chủ giới thiệu với tôi người đàn bà này là em của ông ta, bà ấy mới mua nhà, nhưng thích cái kiểu nhà này, nên xin đến xem để về sửa theo. Tôi sẵn sàng để hai người thoải mái đi khắp trong, ngoài nhà xem xét. Sau đó độ hai tuần,ông chủ lại dẫn thêm hai ba người nữa đến và nói với tôi: "Mấy người này họ đến đo đạc nhà để về sửa nhà cho em tôi,bác làm ơn cho họ vào". Tôi cũng để mọi người thoải mái. Cứ thế, vài ba hôm lại có người đến xin xem nhà, riết rồi tôi cũng phát bực, nên gặp ông chủ tôi nói: "Cứ đà này chắc tôi phải 'mu' qúa." Chỉ đợi có thế, ông ta mừng ra mặt bảo tôi: "Bác định mu thật hả, để tôi giới thiệu cho người bạn tôi, họ cũng đang có nhà cho mướn".

Gia đình tôi dọn đến căn nhà thứ ba không bao lâu, mới biết người mà ông chủ giới thiệu là em, đã mua đứt căn nhà này, và chúng tôi chỉ là kẻ lót đường để ông ta đỡ mất mấy tháng tiền nhà, trong lúc làm thủ tục mua bán. Cả tháng trời tôi buồn rười rượi, nghĩ mà ấm ức trong lòng, phải chi tôi ăn ở luộm thuộm, tiền nhà không sòng phẳng đã đành, đằng này tôi giữ nhà cho chủ còn hơn nhà mình, tháng nào cũng trả tiền rất sớm, thế mà họ nỡ gạt gẫm mình. Đã vậy, trước khi trả nhà, tôi còn bỏ tiền ra mua sơn, sơn lại cho chủ, thuê thợ về giặt thảm hẳn hoi. Hôm giao nhà, người chủ đi từng phòng xem xét rất kỹ, có nơi ông ta còn lấy ngón tay quẹt một cái rồi dơ lên xem có bụi bậm nhiều không, Các cửa kính đều được chủ nhà kiểm tra rất kỹ, vòi nước, công tắc đèn đều hoàn hảo.Trước khi ra về ông ta còn khen: "Công nhận bác ở sạch thật", ấy vậy mà nhất định không trả cho tôi tiền deposit.

Một tuần lễ sau đó, tôi gọi điện thoại xin lại tiền cọc, chủ nhà bảo:

"Bác đợi tôi check lại gas, điện nước xong, xem có gì hư không, nếu không hư, tôi hoàn lại bác phân nửa tiền deposit, còn phân nửa tôi phải giữ lại, vì bác không giặt thảm cho tôi."ø

Tức qúa, tôi nói: "Tôi tuy ở Việt Nam mới sang, còn đang sống nhờ trợ cấp chính phủ, nhưng nếu ông chủ cảm thấy cần thì cứ giữ hết mà dùng, tôi xin biếu."

Ông ta nói:

"Không, không, tôi không lấy của bác hết đâu".

Cuối cùng tôi nói nếu ông trả thiếu tôi một đồng tôi cũng không nhận, có tiếng người vợ xen vào: "Thôi, trả hết cho bác ấy đi".

Đúng một tháng sau ông ta gọi tôi đến trả đủ, nhưng kèm theo câu nói làm tôi nhớ mãi đến bây giờ: "Tôi sợ mấy ông Việt Nam mới qua đi thuê nhà"!

Không biết lúc mới qua Mỹ, họ có phải đi thuê nhà hay không"

Đó là câu chuyện thật, câu chuyện đáng buồn của gia đình tôi, những ngày chân ướt chân ráo đến Mỹ. Nhưng chính nhờ những đau thương đó, tôi dần dần có kinh nghiệm trong việc thuê nhà. Ở Mỹ này, chẳng vội tin ai. Việc gì họ cũng căn cứ trên giấy tờ, nói miệng chẳng có giá trị, và điều quan trọng nhất vẫn là phải học biết tiếng Mỹ, phải đọc kỹ các giấy tờõ trước khi đặt bút ký vào, và phải biết tiếng Mỹ mới có thể hội nhập vào cuộc sống của xứ sở đa chủng, đa dạng này.

Tạ ơn Trời, tạ ơn người, sau mười năm ở Mỹ, dù vẫn phải đi thuê nhà, chúng tôi cũng không còn gặp cảnh đau thương như thuở ban đầu đến Mỹ.

THANH PHONG

(Bài tham dự số 127-VB 0101)

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,643,907
Tác giả đã nhận giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ 2012. Nguyễn Văn cho biết ông sinh năm 1965, quê ở Phú Yên; Vượt biên năm 1988, hiện sống cùng gia đình tại Chicago. Cho tới nay, ông đã góp 4 bài: “Chuyện Của Bill”; “Tôi Không Là Ai Cả”; “Ngày Tháng Buồn Hiu”; “Mùa Thu Nashville.” Cả ba bài đều cho thấy cách viết tinh tế và sống động. Sau đây là bài viết thứ năm.
Sinh năm 1983, Kim Trần là tác giả trẻ tuổi nhất trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ 2005 với bài viết ngắn nhất, 727 chữ, "Những bài học đầu tiên về nước Mỹ". Năm 2008, cô nhận thêm giải vinh danh tác giả với bài viết về ma tuý,v "Người Yêu Tôi: Một Con Nghiện." Sau khi tốt nghiệp ngành sư phạm tại đại học Cal State, Kim Trần đã tự sáng lập "School First Learning Center" và hiện có 2 trường dạy kèm rất thành công tại Garden Grove và Westminster. Sau đây là bài cô mới viết.
Đây là bài đầu tiên của một tác giả người Mỹ trực tiếp viết văn bằng Việt ngữ. Email kèm bài viết được ông xưng danh là “Steve Brown tức là Sáu.” Ông chính là “người Mỹ yêu tiếng Việt” mà tác giả Donna Nguyễn đã kể trong bài “Việt Bút, Việt Báo và Chú Sáu.” Mới đây, khi nhắc tới tài làm thơ Việt của ông,
Tác giả là một nhà giáo hưu trí, từng là Chủ tịch Hội Ái Hữu Ninh Thuận, hiện là cư dân Riverside, Nam Cali. Ông đã góp nhiều bài viết đặc biệt cho giải thưởng Việt Báo từ năm đầu tiên, và nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2009. Bài viết mới của ông có tựa đề “Fasting: Vô Chiêu Thắng Hữu Chiêu” gồm nhiều chi tiết đặc biệt sống động về việc điều trị bệnh động kinh. Sau đây là phần đầu.
Tác giả, một kỹ sư điện tử tại công ty Intel, Bắc California, đã 2 lần nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Năm 2009, giải danh dự, với bài "Tình Nghĩa, Nghĩa Tình" và Giải Vinh Danh Tác Phẩm 2010 -thường được gọi đùa là giải á hậu- với bài “Việc Làm Ơi, Mi Đi Đâu? Bài viết sau đây đã đăng trong báo xuân Việt Báo Tết Nhâm Thìn, 2012, nhưng chưa có trên online nên xin bổ túc.
Bài viết là chuyện về bé Ti, qua Mỹ 4 năm trước, khi mới 7 tuổi. Vì một tai nạn xe hơi, “Ti bây giờ không còn gì nữa, má đã chết, chân trái Ti bị cụt, tay trái bầm dập.” Có thể tác giả cũng chính là nhân vật trong truyện kể, một bé gái còn ở tuổi thiếu niên. Chúc bé an lành và mong Nhật Mai liên lạc lại với Việt Báo.
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục naêm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Sau đây là bài mới nhất của ông.
Tác giả là cư dân Austin, Texas; Công việc: y tá trưởng trong một bệnh viện thành phố, đã góp nhiều bài viết sống động và nhận giải vinh danh tác giả Viết về nước Mỹ 2006. Bài mới của cô là một truyện gia đình Việt Mỹ và tình yêu đồng tính.
Tác giả dự viết về nước Mỹ từ năm đầu, từng nhận giải tác phẩm xuất sắc 2002, giải Việt Bút 2010 và hiện là thành viên ban giám khảo chung kết. Tác phẩm đã xuất bản: Chuyện Miền Thôn Dã. Sau đây là hai bài viết mới của ông. Tuy tựa đề kêu buồn nhưng không buồn chút nào.
Trước 30/4/1975, Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh từng viết nhiều truyện ngắn trên bán nguyệt san Tuổi Hoa, và các truyện dài xuất bản bởi Tủ Sách Tuổi Hoa - hiện có trên trang mạng: http://tuoihoa.hatnang.com/ và http://www.camlinguyenthimythanh.com Sau ngày 30/4/1975, Cam Li không viết nữa, chỉ chuyên làm công việc nghiên cứu khoa học.
Nhạc sĩ Cung Tiến