Hôm nay,  

Mắt Thấy Tai Nghe Iii: Chàng Việt Cua Gái, Lấy Vợ Ở Mỹ

01/01/200100:00:00(Xem: 164903)
Tình trạng "Trai thừa gái thiếu" thuở thập niên 70 và 80 ở Mỹ làm cho bao nhiêu chàng Việt phải học nghề cua gái để còn kiếm vợ nối dõi tông đường.

Nhiều chàng Việt mang hận sầu bị ngàn năm đô hộ giặc Tàu, trăm năm đô hộ giặc Tây và vài chục năm bị nêm phong là "bám giầy đế quốc Mỹ" nên tìm em để "trả thù dân tộc". Xứ Mỹ tự do, xứ Mỹ hợp chủng quốc nên việc tìm mấy em Tàu, Tây, Mỹ ở Mỹ không khó. Nào ngờ mấy em nầy sinh ra và lớn lên ở Mỹ, đã sống theo kiểu phóng túng. Mấy em dạy cho mấy anh chàng Việt "hỉ mũi chưa sạch" bằng cách mang bầu. Thế là con anh, anh phải nuôi. Anh không nuôi thì luật Mỹ cho anh vào tù ngồi suy nghĩ. Nghĩ mãi các anh mới vỡ lòng là mình không nên gieo giống bừa bãi. "Trả thù dân tộc" kiểu nầy chỉ có mang họa vào thân.

Những năm đầu 80, bệnh AIDS do sự đồng tình luyến ái hay bệnh hoa liễu, giang mai do sự cải cách phòng the, khoa học đã đưa ra ánh sáng cho mọi giới tỉnh dậy. Thế là những chàng Việt phóng túng nhà ta cũng phải vào khuôn phép như bao chàng Việt kém hào hoa khác. Bên Mỹ nầy quá nhiều phương tiện. Ở gần thì xe đưa đón em mỗi ngày cũng vui. Tối về ngũ không được, thì điện thoại bên cạnh, bấm vài nút là có em bên tai. Ở xa thì nhờ ông phát thơ, vài ngày cũng đến tay em. Máy bay thì tháng nào cũng có hãng hạ giá. Nhịn quà mua vé bay qua em cũng được. Đường lái xe hơi có dài, mà nghĩ là sẽ gặp em thì đường xa cũng nên gần. Té ra những chàng Việt ở Mỹ cũng khéo nịnh đầm lắm.

Trong khi đó mấy anh chàng Việt ở Việt nam đèo em trên chiếc xe đạp lúc lên dốc, cũng đáp lời trong vọng thở hổn hểnh "không, anh không có mệt đâu em". Khi qua Mỹ thì kiểu cua gái cũng đổi chiều luôn: Mở cửa đóng cửa cho nàng lên xuống xe, vài nhánh hoa, gói kẹo chocolate cũng đủ hương vị cho ngày gặp Em. Ngày xưa anh nắm tay em rồi anh phài cưới em. Còn bây giờ thì chàng cứ làm đại, mà còn không được em cho phép làm chồng. Nhưng cũng có chàng hưởng lạc thú rồi trốn biệt.

Ngày xưa trai Việt lự gái như người lựa heo theo giòng. Bây giờ có mấy nàng lựa chồng quá kỹ. Mấy anh để tiết lộ xấu thì mấy nàng cũng cho số de. Thì việc cua gái kén vợ ở cái xứ Mỹ tự do nầy đâu phài là chuyện dễ. Cái xứ Mỹ tự do nhưng đàn bà trẻ con đi trước, đàn ông còn đi sau con chó, con mèo, nếu không khéo thì sẽ sống độc thân dài dài.

Có chàng Việt chơi bàn bốn phương, hy vọng tìm ra bạn gái trăm năm. Ngày đến gặp em thấy em đeo nhẫn đính hôn mà chàng vẫn làm lì. Ta sắp ra trường làm kỹ sư, bác sĩ thiếu gì tiền. Ta lại không xấu trai thì ta sẵn sàng thi cuộc tình với anh chàng nào đã trao nàng nhẫn kia. Ngày ra trường chàng mới học được bài học: nàng chọn chàng vì số lương chàng sẽ cho nàng sung sướng cuộc đời, cần gì tình nghĩa vợ chồng.

Cũng có chàng ở xa, chỉ có nàng trong chân dung, nàng đẹp quyến rũ làm sao nên đã trao cho nàng nhẫn kim cương thứ thiệt. Và ngày bay sang gặp em, dành cho em ngạc nhiên. Không ngờ nàng cho chàng ngạc nhiên: ngày gặp nàng là ngày cưới nàng với một chàng khác. Vaì anh chàng cùng số phận, đành bố thí cho nàng nhẫn đính hôn làm của hồi môn hay vật hộ thân sau nầy. Đi giao du một thời gian mới thấy tóc bắt đầu thưa và lâm râm vài tóc bạc. Chàng quay về với chính mình: đến kiếp sau xin nhớ lời thề, không sống kiếp lang thang. Vô tình hay cố ý chàng trở thành một phần tử của "trai thừa gái thiếu".

Cua gái Việt mà nói tiếng Việt không rành khi nàng tiếng Anh chưa giỏi thì gây thiệt hại không kém. Chàng thường viết thơ cho một người bạn gái chưa gặp. Chàng và nàng chỉ tâm sự qua bưu điện và đường dây điện thoại. Chàng trả lời nàng là chàng đang làm máy rửa chén (I do the dishwasher). Nàng viết thơ khuyên chàng nên ráng học thêm vài năm. Và nàng khước từ lời cầu hôn của chàng. Thất vọng chàng kiếm cô khác. Đến dự đám cưới chàng, nàng mới nhận ra rằng, chàng đang làm kỹ sư cho hãng sản xuất máy rửa chén chứ không phải đang làm nghề rửa chén. Tiếng Việt phong phú nhưng hiểu cao xa quá, làm hỏng cuộc tình.

Chàng đi làm ban ngày, nàng cũng vậy. Gặp nhau nhờ người quen giới thiệu qua buổi cơm chiều. Thế là những cuộc hẹn hò cứ vào tối trời, trong những quán ăn với bóng đèn kỳ ảo, nàng đẹp làm sao. Nàng đẹp mê hồn, cuộc tình kéo dài chàng không muốn dứt. Nhưng rồi dấu mãi không xong, chàng phải thổ lộ tình chàng. Hẹn nhau ở nhà nàng cho chàng thưa chuyện cưới hỏi cùng cha mẹ nàng. Lần đầu tiên gặp nàng lúc buổi sáng. Hởi ôi người đẹp của anh sao mà râu nhiều thế. Cha mẹ nàng cứ hỏi chàng làm gì, lương bao nhiêu, ở nhà bao nhiêu tiền. Được cơ hội, chàng chụp liền: "đang ở phòng thuê, lương tối thiểu vì chỉ mới có bằng... lái xe". Thế là cha mẹ nàng cho chàng về. Còn nàng nghĩ rằng sự thật của chàng bị lộ trước mặt cha mẹ nàng. Rồi ngày hôm sau, "xa mặt cách lòng", nhà ai nấy ở đẹp lòng đôi bên.

Cũng có chàng có vợ kẹt lại Việt nam, đi cua gái để cho ngày qua mau. "Cho anh cưới đi anh sẽ ly dị vợ anh". Hay "mình yêu nhau cần gì cưới hỏi". Hay cứ dấu nàng chờ ngày vợ qua, trả nghĩa vợ hiền, rồi cưới hỏi nàng sau. Cũng có chàng vì tình vợ nặng hơn tình hờ, nên "nếu yêu anh thì để anh vui cùng vợ con".

Cũng có anh chàng cua gái theo kiểu nuôi em đi học. Học xong anh cưới. Chàng nghĩ xa xôi: "Aân nghĩa nặng tiền quá nàng bỏ sao đành". Nhưng có nàng ngày ra trường là ngày theo tình mới. Cũng có nàng cho làm đám cưới. Sau khi có giấy hôn thú, chiếu theo luật Mỹ, "của chồng công vợ", tài sản chia đôi. Cô đào chuồn mất, vợ hụt tầm tay, chắc mấy anh chàng nầy thấm thía chữ "nghĩa" là gì.

Cũng có anh chàng nuôi nàng học nghề bác sĩ mắt, chàng thì làm chủ nhà hàng. Chàng nghĩ rằng: nàng sinh cho chàng vài ba đứa con, thì tình mẹ nàng chạy đi đâu. Không ngờ ngày ra trường làm bác sĩ mắt, nàng sáng mắt ra và bỏ chàng, theo tình mới.

Cũng có chàng Việt vâng lời cha mẹ, kiếm vợ môn đăng hộ đối hay ít ra cũng có trình độ học vấn như chàng, để vợ chồng tát biển đông cho cạn hay dễ thông cảm nhau. Nhưng sau khi đón dâu về mẹ chàng than cùng chàng "sao con người ta đi ăn cướp ăn trộm, mà lấy được vợ ngoan vợ hiền. Còn con là kỹ sư, sao vợ con khó bảo thế"" Các cụ không hiểu rõ bên Mỹ nầy nam nữ bình đẳng, anh làm tôi cũng làm, đồng vợ đồng chồng là hạnh phúc lắm rồi. Cái thời đón dâu về cho nàng hầu kẻ trên người dưới bên gia đình chồng làm người phụ nữ Việt nam phải thốt lên cái cảnh làm dâu. Cái thời "làm dâu" đâu còn mà các cụ trông ngóng. Có cụ an phận, con đặt đâu cụ ngồi đó cho yên cửa vui nhà. Nhưng có cụ không chịu được, nên đi cưới vợ lẻ cho con. Nhưng luật Mỹ không cho phép cụ làm như vậy.

Mấy chàng nhận thấy kỹ sư bác sĩ sao mà dễ kiếm vợ quá, nên cũng ráng trau dồi đèn sách. Chàng nghĩ rằng khi chàng thi đỗ khoa nầy, nàng cũng được vinh hoa phú quí. Nhưng cũng có nàng tinh mắt vô cùng. Anh là kỹ sư bác sĩ mà nợ như chúa chổm. Ra trường vài năm mới mua nổi cái nhà. Ngậm ngùi chàng xem xét lại, hể có nhà, xe đời mới, khỏi cần cua cũng có nàng sẳn sàng nâng khăn sửa túi.

Đừng tưởng Mỹ là thiên đàng. Mỹ cũng là một hạ giới, cũng là trần tục, thì chuyện cua gái kiếm vợ vẫn ê chề mới xong.

KHANH PHAN

(Bài tham dự số 129-VB 0103)

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,384,898
Tác giả sinh năm 1950, đến Mỹ năm 1994 diện tị nạn chính trị theo chồng, hiện sống ở Bắc Cali. Tốt nghiệp đại học ngành Early Childhood Education (giáo dục nhi đồng) tại Chapman University
Nguyễn Trần Diệu Hương là một trong những tác giả Viết Về Nước Mỹ kỳ cựu, được bạn đọc quí mến. Tham dự từ năm đầu, với nhiều bài viết đặc biệt, cô đã nhận giải Danh Dự năm 2001, và sau đó là giải vinh danh tác giả năm 2005 với bài viết "Còn Đó Ngậm Ngùi."
Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ. Ông là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục, từng trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2000, từng nhận giải bán kết và giải Việt Bút, hiện là thành viên Ban Tuyển Chọn Giải Thưởng Việt Báo. Tác phẩm đã xuất bản: “Chuyện Miền Thôn Dã.” Bài viết mới nhất của ông kể về tiệc họp mặt của bà con Kinh 5 tại Quân Cam năm nay (hình bên).
Với bài viết “Lời Cám Ơn Của Mẹ Tôi”, kể chuyện bà Mẹ 90 tuổi thi đậu Quốc Tịch Mỹ, Nguyên Phương đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2007. Tại Việt Nam trước 1975, bà là một dược sĩ. Vượt biển, định cư tại Mỹ từ 1982, bà làm việc trong một cơ quan chính phủ tại Virginia. Sau khi về hưu, Nguyên Phương hiện là cư dân vùng Little Saigon. Bài viết sau đây kể về niềm vui an cư trong một mobile home park tại vùng thủ đô Việt tị nạn.
Tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ năm thứ mười, 2010. Ông là một Linh mục dòng truyền giáo Ngôi Lời thuộc tỉnh dòng Chicago, đang ở Alice Springs, Northern Territory, lo cho thổ dân vùng sa mạc đất đỏ Úc Châu, nơi những ngày này đang là mùa nắng lửa.
Tác giả là một nhà báo quen biết, từng dự phần chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Với nhiều bài viết giá trị, Phan vừa nhận giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ 2013. Sau đây là bài viết mới nhất của chàng.
Tác giả tên thật là Trần Phương Ngôn, cho biết ông đã sống ở trại tỵ nạn PFAC của Phi Luật Tân gần mười một năm trước khi định cư tại Hoa Ky. Hiện hành nghề Nail tại tiểu bang South California và cũng đang theo học ở trường Trident Technical college. Bài viết mới của Triều Phong kể về tình nghĩa giữa người Việt với Philippinnes sau trận bão HaiYan.
Tác giả là cư dân North Carolina, mới định cư tại Mỹ chưa đầy 3 năm. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông kể về hoàn cảnh một người đến Mỹ khi tuổi đã 60, thân mang bệnh tật, tự chọn cho mình cách sống theo kiểu một loài chim đầm lầy vùng sông Nile Ai Cập, là “làm vệ sinh răng miệng cho cá sấu”. Sau đây là bài viết thứ tư của ông.
Tác giả đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2011. Bà là một Phật tử, pháp danh Tâm Tinh Cần, nhũ danh Quách Thị Lệ Hoa, sinh năm 1940 tại Cần Thơ. Hai bài viết đầu tiên của bà là tự sự của một phụ nữ Việt thời chiến, kết hôn với một chàng hải quân Hoa Ky. Cưới nhau: 1972. Tới Mỹ năm 1975. Từ 1985, hai vợ chồng mở v/p Di Trú và Thuế Vụ tại Long Beach. Bài viết mới là một tự sự nhân ngày Lễ Tạ Ơn đang tới.
Nhạc sĩ Cung Tiến