Hôm nay,  

Mắt Thấy Tai Nghe Iii: Chàng Việt Cua Gái, Lấy Vợ Ở Mỹ

01/01/200100:00:00(Xem: 165023)
Tình trạng "Trai thừa gái thiếu" thuở thập niên 70 và 80 ở Mỹ làm cho bao nhiêu chàng Việt phải học nghề cua gái để còn kiếm vợ nối dõi tông đường.

Nhiều chàng Việt mang hận sầu bị ngàn năm đô hộ giặc Tàu, trăm năm đô hộ giặc Tây và vài chục năm bị nêm phong là "bám giầy đế quốc Mỹ" nên tìm em để "trả thù dân tộc". Xứ Mỹ tự do, xứ Mỹ hợp chủng quốc nên việc tìm mấy em Tàu, Tây, Mỹ ở Mỹ không khó. Nào ngờ mấy em nầy sinh ra và lớn lên ở Mỹ, đã sống theo kiểu phóng túng. Mấy em dạy cho mấy anh chàng Việt "hỉ mũi chưa sạch" bằng cách mang bầu. Thế là con anh, anh phải nuôi. Anh không nuôi thì luật Mỹ cho anh vào tù ngồi suy nghĩ. Nghĩ mãi các anh mới vỡ lòng là mình không nên gieo giống bừa bãi. "Trả thù dân tộc" kiểu nầy chỉ có mang họa vào thân.

Những năm đầu 80, bệnh AIDS do sự đồng tình luyến ái hay bệnh hoa liễu, giang mai do sự cải cách phòng the, khoa học đã đưa ra ánh sáng cho mọi giới tỉnh dậy. Thế là những chàng Việt phóng túng nhà ta cũng phải vào khuôn phép như bao chàng Việt kém hào hoa khác. Bên Mỹ nầy quá nhiều phương tiện. Ở gần thì xe đưa đón em mỗi ngày cũng vui. Tối về ngũ không được, thì điện thoại bên cạnh, bấm vài nút là có em bên tai. Ở xa thì nhờ ông phát thơ, vài ngày cũng đến tay em. Máy bay thì tháng nào cũng có hãng hạ giá. Nhịn quà mua vé bay qua em cũng được. Đường lái xe hơi có dài, mà nghĩ là sẽ gặp em thì đường xa cũng nên gần. Té ra những chàng Việt ở Mỹ cũng khéo nịnh đầm lắm.

Trong khi đó mấy anh chàng Việt ở Việt nam đèo em trên chiếc xe đạp lúc lên dốc, cũng đáp lời trong vọng thở hổn hểnh "không, anh không có mệt đâu em". Khi qua Mỹ thì kiểu cua gái cũng đổi chiều luôn: Mở cửa đóng cửa cho nàng lên xuống xe, vài nhánh hoa, gói kẹo chocolate cũng đủ hương vị cho ngày gặp Em. Ngày xưa anh nắm tay em rồi anh phài cưới em. Còn bây giờ thì chàng cứ làm đại, mà còn không được em cho phép làm chồng. Nhưng cũng có chàng hưởng lạc thú rồi trốn biệt.

Ngày xưa trai Việt lự gái như người lựa heo theo giòng. Bây giờ có mấy nàng lựa chồng quá kỹ. Mấy anh để tiết lộ xấu thì mấy nàng cũng cho số de. Thì việc cua gái kén vợ ở cái xứ Mỹ tự do nầy đâu phài là chuyện dễ. Cái xứ Mỹ tự do nhưng đàn bà trẻ con đi trước, đàn ông còn đi sau con chó, con mèo, nếu không khéo thì sẽ sống độc thân dài dài.

Có chàng Việt chơi bàn bốn phương, hy vọng tìm ra bạn gái trăm năm. Ngày đến gặp em thấy em đeo nhẫn đính hôn mà chàng vẫn làm lì. Ta sắp ra trường làm kỹ sư, bác sĩ thiếu gì tiền. Ta lại không xấu trai thì ta sẵn sàng thi cuộc tình với anh chàng nào đã trao nàng nhẫn kia. Ngày ra trường chàng mới học được bài học: nàng chọn chàng vì số lương chàng sẽ cho nàng sung sướng cuộc đời, cần gì tình nghĩa vợ chồng.

Cũng có chàng ở xa, chỉ có nàng trong chân dung, nàng đẹp quyến rũ làm sao nên đã trao cho nàng nhẫn kim cương thứ thiệt. Và ngày bay sang gặp em, dành cho em ngạc nhiên. Không ngờ nàng cho chàng ngạc nhiên: ngày gặp nàng là ngày cưới nàng với một chàng khác. Vaì anh chàng cùng số phận, đành bố thí cho nàng nhẫn đính hôn làm của hồi môn hay vật hộ thân sau nầy. Đi giao du một thời gian mới thấy tóc bắt đầu thưa và lâm râm vài tóc bạc. Chàng quay về với chính mình: đến kiếp sau xin nhớ lời thề, không sống kiếp lang thang. Vô tình hay cố ý chàng trở thành một phần tử của "trai thừa gái thiếu".

Cua gái Việt mà nói tiếng Việt không rành khi nàng tiếng Anh chưa giỏi thì gây thiệt hại không kém. Chàng thường viết thơ cho một người bạn gái chưa gặp. Chàng và nàng chỉ tâm sự qua bưu điện và đường dây điện thoại. Chàng trả lời nàng là chàng đang làm máy rửa chén (I do the dishwasher). Nàng viết thơ khuyên chàng nên ráng học thêm vài năm. Và nàng khước từ lời cầu hôn của chàng. Thất vọng chàng kiếm cô khác. Đến dự đám cưới chàng, nàng mới nhận ra rằng, chàng đang làm kỹ sư cho hãng sản xuất máy rửa chén chứ không phải đang làm nghề rửa chén. Tiếng Việt phong phú nhưng hiểu cao xa quá, làm hỏng cuộc tình.

Chàng đi làm ban ngày, nàng cũng vậy. Gặp nhau nhờ người quen giới thiệu qua buổi cơm chiều. Thế là những cuộc hẹn hò cứ vào tối trời, trong những quán ăn với bóng đèn kỳ ảo, nàng đẹp làm sao. Nàng đẹp mê hồn, cuộc tình kéo dài chàng không muốn dứt. Nhưng rồi dấu mãi không xong, chàng phải thổ lộ tình chàng. Hẹn nhau ở nhà nàng cho chàng thưa chuyện cưới hỏi cùng cha mẹ nàng. Lần đầu tiên gặp nàng lúc buổi sáng. Hởi ôi người đẹp của anh sao mà râu nhiều thế. Cha mẹ nàng cứ hỏi chàng làm gì, lương bao nhiêu, ở nhà bao nhiêu tiền. Được cơ hội, chàng chụp liền: "đang ở phòng thuê, lương tối thiểu vì chỉ mới có bằng... lái xe". Thế là cha mẹ nàng cho chàng về. Còn nàng nghĩ rằng sự thật của chàng bị lộ trước mặt cha mẹ nàng. Rồi ngày hôm sau, "xa mặt cách lòng", nhà ai nấy ở đẹp lòng đôi bên.

Cũng có chàng có vợ kẹt lại Việt nam, đi cua gái để cho ngày qua mau. "Cho anh cưới đi anh sẽ ly dị vợ anh". Hay "mình yêu nhau cần gì cưới hỏi". Hay cứ dấu nàng chờ ngày vợ qua, trả nghĩa vợ hiền, rồi cưới hỏi nàng sau. Cũng có chàng vì tình vợ nặng hơn tình hờ, nên "nếu yêu anh thì để anh vui cùng vợ con".

Cũng có anh chàng cua gái theo kiểu nuôi em đi học. Học xong anh cưới. Chàng nghĩ xa xôi: "Aân nghĩa nặng tiền quá nàng bỏ sao đành". Nhưng có nàng ngày ra trường là ngày theo tình mới. Cũng có nàng cho làm đám cưới. Sau khi có giấy hôn thú, chiếu theo luật Mỹ, "của chồng công vợ", tài sản chia đôi. Cô đào chuồn mất, vợ hụt tầm tay, chắc mấy anh chàng nầy thấm thía chữ "nghĩa" là gì.

Cũng có anh chàng nuôi nàng học nghề bác sĩ mắt, chàng thì làm chủ nhà hàng. Chàng nghĩ rằng: nàng sinh cho chàng vài ba đứa con, thì tình mẹ nàng chạy đi đâu. Không ngờ ngày ra trường làm bác sĩ mắt, nàng sáng mắt ra và bỏ chàng, theo tình mới.

Cũng có chàng Việt vâng lời cha mẹ, kiếm vợ môn đăng hộ đối hay ít ra cũng có trình độ học vấn như chàng, để vợ chồng tát biển đông cho cạn hay dễ thông cảm nhau. Nhưng sau khi đón dâu về mẹ chàng than cùng chàng "sao con người ta đi ăn cướp ăn trộm, mà lấy được vợ ngoan vợ hiền. Còn con là kỹ sư, sao vợ con khó bảo thế"" Các cụ không hiểu rõ bên Mỹ nầy nam nữ bình đẳng, anh làm tôi cũng làm, đồng vợ đồng chồng là hạnh phúc lắm rồi. Cái thời đón dâu về cho nàng hầu kẻ trên người dưới bên gia đình chồng làm người phụ nữ Việt nam phải thốt lên cái cảnh làm dâu. Cái thời "làm dâu" đâu còn mà các cụ trông ngóng. Có cụ an phận, con đặt đâu cụ ngồi đó cho yên cửa vui nhà. Nhưng có cụ không chịu được, nên đi cưới vợ lẻ cho con. Nhưng luật Mỹ không cho phép cụ làm như vậy.

Mấy chàng nhận thấy kỹ sư bác sĩ sao mà dễ kiếm vợ quá, nên cũng ráng trau dồi đèn sách. Chàng nghĩ rằng khi chàng thi đỗ khoa nầy, nàng cũng được vinh hoa phú quí. Nhưng cũng có nàng tinh mắt vô cùng. Anh là kỹ sư bác sĩ mà nợ như chúa chổm. Ra trường vài năm mới mua nổi cái nhà. Ngậm ngùi chàng xem xét lại, hể có nhà, xe đời mới, khỏi cần cua cũng có nàng sẳn sàng nâng khăn sửa túi.

Đừng tưởng Mỹ là thiên đàng. Mỹ cũng là một hạ giới, cũng là trần tục, thì chuyện cua gái kiếm vợ vẫn ê chề mới xong.

KHANH PHAN

(Bài tham dự số 129-VB 0103)

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,626,155
Tác giả đã góp cho Viết Về Nước Mỹ năm thứ 12 nhiều bài viết đặc biệt. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biên đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA. Sau đây là bài viết mới nhất của ông nhân dịp Fathers Day.
Tác giả là cư dân vùng Little Saigon, liên tục góp bài cho giải thưởng Việt Báo từ nhiều năm qua, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2011. Bài viết mới của Tịnh Tâm là một truyện ngắn nhân ngày Fathers Day sắp tới.
Tác giả sinh năm 1944, định-cư ở Mỹ năm 1979, sống ở California 25 năm với nghề điêu khắc gỗ. Một số tượng điêu khắc gỗ cỡ lớn hiện đang toạ lạc trên đường phố và nơi công công của các thành-phố Seaside, Monterey, và Los Gatos tại California là công trình của ông Tú.
Tác giả tham dự Viết Về Nước Mỹ từ 2009 và đây là bài viết thứ ba của ông, tự sự của một cựu chiến sĩ về quê cũ tìm thăm mộ đồng đội cũ. Tác giả cho biết ông sinh tháng 10/1939. hiện là cư dân Houston, Texas. Trước 1975, là sĩ quan QLVNCH. Bị băt tù binh ngày 16/04/1975 tại mặt trận Phan-rang.Ra tù 1984. Vượt biên 1986. Bị băt giam ở nông trường dừa 30/04, tỉnh Trà-vinh. Năm 1987 trốn trại về Saigon. 1989 tái vượt biên đến Malaysia tháng 07/1989. Tháng 05/1993 định cư ở Mỹ.
Tác giả cho biết ông sinh năm 1938, cựu sĩ quan an ninh quân đội, sang Mỹ theo diện H.O. vào năm 1990, hiện đã về hưu và an cư tại Westminster. Ông tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2008 và đã góp nhiều bài viết giá trị. Mừng tác giả trở lại trường học và mong ông viết thêm.
Ngày này, tuần tới sẽ là Fathers Day. Nhân dịp này, mời đọc bài viết mới nhất của Cam Li. Trước 1975, tác giả từng viết nhiều truyện ngắn trên bán nguyệt san Tuổi Hoa, và các truyện dài xuất bản bởi Tủ Sách Tuổi Hoạ - hiện có trên trang mạng: http//tuoihoahatnang.com. Sau 30/4/1975, Cam Li không viết nữa, chỉ chuyên làm công việc nghiên cứu khoa học. Định cư tại San Jose từ 2003, sáu năm sau cô góp cho giải thưởng Việt Báo nhiều bài viết giá trị và nhận giải vinh danh Tác Phẩm Xuất Sắc, Viết Về Nước Mỹ 2010.
Đây là bài thứ ba của Lê Thị. Tác giả 35 tuổi, cư dân Chicago. Trong email kèm bài đầu tiên, Lê Thị cho biết, "Mới đây, sau khi đọc một số sách của nhà văn Nhã Ca, tôi bỗng có cảm hứng muốn viết và đây là bài viết bằng Việt ngữ đầu tiên của tôi trong 20 năm qua." Với hai bài “Tôi Vẫn Là Tôi” và “Đâu Đó Có Chỗ Cho Chúng Ta” kể chuyện tình đồng tính, Lê Thị hiện dẫn đầu số lượng người đọc Viết Về Nước Mỹ trong 30 ngày qua. Bài viết mới làm bật lên sức quyết định của “hơi ấm gia đình” đối với những lựa chọn sinh từ trong tình huống tuyệt vọng, đồng thời cho thấy sức viết mạnh mẽ của tác giả.
Tác giả là một nhà văn, nhà báo, đồng thời cũng từng là nhà giáo, nhà hoạt động xã hội quen thuộc với sinh hoạt văn hóa truyền thông tại quận Cam.Ông đã góp nhiều bài giá trị và từng nhận giải danh dự viết về nước Mỹ. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả sinh năm 1957, cư dân Santa Ana, nghề nghiệp: làm nail. Loạt bài viết về nước Mỹ gần đây của tác giả với tên thật Nguyễn Thị Hữu Duyên gồm: Bỏ Gì Thì Bỏ; Ước Vọng Của Tin, thể hiện tình thương yêu và ý chí của một gia đình Việt Nam trên đất Mỹ. Vẫn trong tinh thần ấy, bài mới của bà là chuyện của mùa Fathers Day.
Tác giả là một nhà thơ, sĩ quan hải quân, từng tu nghiệp tại Mỹ. Sau năm 1975, ông trở thành người tù chính trị và định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. Ông tiếp tục làm thơ và góp nhiều bài tham dự Viết Về Nước Mỹ ngay từ những năm đầu tiên.
Nhạc sĩ Cung Tiến