Hôm nay,  

Người Vợ Việt Của Tiến Sĩ Bill

05/01/200100:00:00(Xem: 338813)
Bài tham dự số 131-VB 0105

Tác giả Nguyễn Hữu Thời đã góp cho Giải Thưởng Việt Báo nhiều bài viết giá trị. Trước 75, ông dạy học và là Quân nhân QLVNCH. Nguyên Hiệu Trưởng Trường Trung Học Lê Văn Duyệt, tỉnh Quảng Ngãi. Nghề Nghiệp hiện tại: Senior Computer Specialist (Metrum - Datatape Inc. A Sypris Co.) Khi kể về Tiến sĩ Bill và bà vợ Việt, tác giả còn gửi cho Việt Báo cả hình ảnh cảnh rước dâu ở Việt Nam, chứng tỏ chuyện hoàn toàn có thật. Việt Báo trân trọng cám ơn ông.


Tôi quen biết với Tiến Sĩ Bill đã lâu vì trước kia làm cùng sở và thường qua lại chuyện trò. Hiện giờ ông là khoa học gia giúp việc cho cơ quan JPL (Jet Propulsion Laboratory) thuộc NASA (National Aeronautics and Space Administration), ông tổ là dân Irish (Nước Ái Nhĩ Lan-Ireland) di dân qua.

Ông sinh ra và lớn lên ở đây, lại có trình độ học vấn khá, nghề nghiệp vững chắc, lương hậu, lại biết đầu tư vào những “stock” đang lên nên ông có một gia sản khá lớn. Bà Bill lại là con gái độc nhất của một gia đình giàu có ở Santa Barbara, khi cha mẹ bà mất đi để lại cái “wills” tài sản cả trăm triệu Mỹ kim. Có điều lạ là ông Bill không hưởng thụ cái gia tài kết sù đó của vợ và hàng ngày vẫn đi làm, ham mê nghiên cứu, sưu tầm và phát minh. Họ chỉ có một người con gái thì đã lập gia đình và ở tận tiểu Bang Florida, miền đông nam nước Mỹ.

Ông bà Bill mua chiếc máy bay S 112-15 RR loại bốn chỗ ngồi, ông học lái để bay chiếc này một cách dễ dàng vì ông là cựu phi công chiến đấu của Hải quân Mỹ và đã từng bay tham chiến ở Việt Nam trước năm 1975. Nhà ở Santa Monica, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn thấy họ dùng máy bay lên San Francisco dùng cơm tối rồi trở về. Bà Bill 43 tuổi, cái tuổi rất năng động của người đàn bà Mỹ.

Ở Mỹ người đàn ông làm được nghề gì thì người đàn bà Mỹ đều làm được nghề đó, kể cả phi hành gia không gian (Astronaut or Spaceflight), thẩm phán tối cao pháp viện hay an táng người quá cố. Bà Bill học lái máy bay và bà cũng đã lái được, nhưng khi bà lấy xong bằng lái cũng là lúc bà và ông Bill chia tay nhau.

Một hôm, như thường lệ, ông Bill ở sở về nhà, bà Bill mời ông ngồi lại nơi phòng khách và nghiêm trang vào đề ngay:
- Em muốn chúng ta chia tay.
- Magaret, em không hài lòng việc gì của anh làm sao!
- Không, anh rất tốt, anh rất tài giỏi, em rất khâm phục, nhưng em đã “fell in-love” với Ron rồi và chúng em dự định sẽ thành hôn sau lễ Giáng Sinh nầy.

Ron là huấn luyện viên lái máy bay cho bà, 36 tuổi, độc thân tại chỗ.
Nghe kể, tôi hỏi Bill:
- Ông có bị “shock”, ngạc nhiên gì không"
- Có chứ, tôi hơi cháng váng một chút, nhưng tôi lấy lại bình tĩnh ngay, đây là lần ly dị thứ ba của tôi, hai bà “ex-wives” trước bây giờ cũng ở gần đây, thỉnh thoảng chúng tôi có gặp nhau ở tiệm ăn hay rạp chiếu bóng và chúng tôi xem nhau như bạn. Maraget nhà tôi, đây là lần ly dị thứ hai của bả đó, đời chồng trước của nàng là một vị dân cử có tiếng ở đây.

Tôi nói đùa:
- Ông có số bị vợ bỏ nhỉ"
- Số mạng gì đâu, người Mỹ khi không hợp nhau về một vấn đề gì trong hôn nhân, trong cuộc sống chung thường là chia tay ngay, đường ai nấy đi êm thấm, không hận thù, không “complaint”, vui vẻ chập nhận và sòng phẳng, ít khi xảy ra chuyện ghen tương, cải cọ, án mạng vì tình! Bà vợ đầu tiên của tôi, Susie, chính tôi xin ly dị đó chứ!

Tôi tò mò muốn biết lý do nên vờ hỏi:
- Bộ hồi đó anh đã mua máy bay rồi sao"
- Bà chỉ tội uống rượu, hút thuốc nhiều quá, tôi đưa đi cai mấy lần, nhưng chứng nào tật ấy, lại còn mê bài ở Las Vagas nữa chứ!


- Người Việt tôi thì khác Bill ạ, thường họ chịu đựng và hy sinh cho nhau, dù tính tình vợ chồng khác biệt và tình yêu như đã phai mờ, chỉ còn lại là nghĩa thôi. Tôi có người anh bà con có tật hút thuốc, uống rượu, đánh bài, tứ đổ tường gần như có đủ, vợ khuyên can riết rồi ông cũng phải nghe theo, bây giờ lớn tuổi ông tính xuất gia vào chùa để nương nhờ cửa Phật tu hành đó. Người Việt cực chẳng đã đến đường cùng rồi, không còn hàn gắn gì được nữa, mới ly dị. Họ thường sống cho người khác, cho con cái, họ hàng, thân tộc, cha mẹ, anh em và bà con làng nước nữa, những nỗi niềm cay đắng nếu có mà họ phải chịu đựng trong hôn nhân, những dằn vặt trong tâm tư, họ nén lại trong lòng, nhẫn nhục, hy sinh rồi thời gian cũng phôi pha đi thôi.
- Do đó, tôi biết, người đàn bà Việt Nam đa số tuyệt vời, tôi đang nghĩ tôi muốn lập gia đình với một người đàn bà Việt Nam đó Tom ạ. Anh có ý kiến gì giúp tôi không"
- Như vậy là anh khôn lắm đó! Nhưng tôi không làm mai vợ Việt Nam cho anh đâu, vì tôi không muốn dính vào một trong bốn cái ngu mà người Việt chúng tôi thường nói: “Ở đời có bốn cái ngu: “Làm Mai, Gánh Nợ, Canh Cu, Cầm Chầu”.

Tuy thì nói vậy, nhưng tôi cũng đem chuyện Bill kể cho cô em gái tôi hiện đang làm cùng sở với Bill là em có cô bạn gái người Việt nào tính nết hiền lành, nhu mì, chân thật và “available” giới thiệu cho Bill đi, anh chàng năm nay đã sáu mươi rồi đó, lại vừa bị vợ bỏ đi lấy chồng khác chỉ vì cái tội đam mê nghiên cứu, tìm tòi, phát minh không làm tròn bổn phận công dân với bà, cứ để phòng không lẻ bóng, lo đi hội họp, thuyết trình, say mê ở phòng thí nghiệm, bà vợ ở nhà đi tập lái máy bay rồi lại đi luôn đấy.

Cô em tôi cười và có hứa là để xem lại thử sao. Bẵng đi mấy tháng, hầu như tôi đã quên câu chuyện đó, một hôm trong giờ nghỉ trưa ở sở, tôi đang ngồi nhắm mắt mơ mơ tính làm một cái “nap” (giấc ngủ trưa ngắn) nơi ghế ngồi, dựa lưng ngã đằng sau, thoải mái thì điện thoại reo, từ đầu dây bên kia giọng Bill vui vẻ bảo:
- Tom ạ! Tôi báo cho anh tin vui. Hồi nảy ở Cafeteria tôi gặp Julie, em gái anh và cô ấy có cho tôi xem cái hình cô bạn thân, hiện ơ Sài Gòn, chưa lập gia đình lần nào, 39 tuổi, tên là Trâm Anh, mới thấy cái hình mà tôi có cảm tưởng như là có một sợi dây vô hình của ông Tơ, bà Nguyệt sắp cột lại tôi với nàng đấy.
- Lạc quan và lãng mạn vừa vừa thôi Bill! Chuyện còn xa quá mà. Phải làm quen nhau và xem tính nết hai người có hợp nhau không đã. “Dục tốc bất đạt đó”, bạn ạ.
- Nhân tháng sau tôi có “vacation” định đi Âu Châu, nhưng tôi sẽ đổi hướng và rủ cô con gái tôi cùng đi Sài gòn xem sao.
- Chúc anh may mắn!

Tháng sau, vợ chồng Julie, Debbie (con gái của Bill) cùng Bill về Việt Nam. Những tháng liền sau đó, Bill một mình qua lại Sài Gòn nhiều lần và sau ngày lễ Thanksgiving năm ngoái họ làm đám cưới, chàng rể Mỹ cũng quỳ lạy bàn thờ gia tiên, lễ nghi phong tục Việt Nam có đủ, lễ cưới tổ chức tại Sàigòn đàng hoàng, tươm tất.

Tháng rồi, hai vợ chồng Bill có đến thăm chúng tôi nhân ngày lễ Thanksgiving. Tôi thấy họ rất vui vẻ, thoải mái và hạnh phúc. Cô Trâm Anh và Bill lúc nào cũng tỏ ra săn sóc cho nhau. Tôi cười hỏi đùa Bill:
- Chừng nào anh định cho bà Bill học lái máy bay đây"
Ông cười trả lời như thật:
- Để bả qua hết mấy lớp học ESL đã, nhưng lần này tôi sẽ là huấn luyện viên cho nàng.
Và ông ta nói tiếp giọng nhỏ hơn có vẻ nuối tiếc:
- Sao tôi không gặp Trâm Anh từ mấy năm trước nhỉ"
- Anh làm tôi nghỉ bài hát của một nhạc sĩ Việt Nam nổi tiếng mà trong đó có câu: “Khi anh đã hai mươi thì em mới sinh ra đời”.
Chuyện vợ chồng trên đời nầy đúng là duyên số hay duyên nợ.

Nguyễn Hữu Thời

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,955,115
Năm 1965, cậu bé Dann 10 tuổi của thành phố cổ Marysville có người bạn lớn đi lính sang Việt Nam chiến đấu. Nhận thư bạn lớn từ chiến trường Dĩ An, cậu bé 10 tuổi xúc động,
Tác giả sinh năm 1942, đã dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2006, với bút hiệu PNT, PnT và từng nhận một giải thưởng đặc biệt.
Chú Sáu Steve Brown là bút hiện của Steve Brown, một cựu chiến binh Mỹ từng đóng quân ở Biên Hoà và kết hôn với một phụ nữ Việt. Viết về nước Mỹ, ngày 18 -12-2012 đã phổ biến bài viết trực tiếp bằng tiếng Việt đầu tiên của ông, kể chuyện tình 40 năm trước giữa chàng thuỷ quân lục chiến Hoa Kỳ và một cô gái Việt.
Tác giả sinh năm 1972. Từng là một thuyền nhân, rời Việt Nam năm 10 tuổi khi cùng gia đình vượt biển năm 1982. Tốt nghiệp Management Information System, từng có hơn 20 năm làm việc cho CiscoSystem inc., và hiện là cư dân San Jose. Với bài “Cám ơn em, Cám ơn Peace Corps',
Tác giả định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. đầu thập niên 90, cư dân Berryhill, Tennessee, làm việc trong Artist room của một công ty Mỹ. Giải thưởng VVNM 2013, cô đã nhận giải Vinh Danh Tác Giả với hai bài viết tiêu biểu: “Thiên Thần Đen” và “Cũng Một Đời Người”, kể về những di dân tị nạn tại Mỹ làm việc tới mức quên mình để gửi tiền tiếp viện cho người thân còn ở quê nhà. Bài viết mới nhất của tác giả kể về việc cứu trợ các Thương Phế Binh Việt Nam Cộng Hoà tại quê nhà.
Ngày Mùng Một Tháng Hai âm lịch hàng năm, tại Ni Viện Tịnh Nghiêm, Mỹ Tho, có tổ chức lễ giỗ chung dành để tưởng niệm hương hồn quí vị cố giáo chức và nhân viên trường Trung Học Nguyễn Đình Chiểu, Mỹ Tho. Sau đây là câu chuyện về ngôi chùa và ngày giỗ kể trên, được kể bởi tác giả TPO, hiện là cư dân Houston, Texas.
Tác giả là nhà giáo sinh năm 1949, thuộc một gia đình HO tại Westminster, California. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của Bà: “Kock and Me / Vi Trùng Lao và Tôi” trên Việt Báo Online từ ngày 4 Tháng Sáu 2013, hiện có trên 280,000 lượt người đọc. Sau đây là bài viết mới nhất của tác giả.
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XII, 2012. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biển đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA. Bài viết mới của tác giả tuy không là chuyện nước Mỹ, mà là kỷ niệm về bọn ma con nít trong ngôi nhà cũ và chuyện vượt vượt biển.
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006. Cư trú và làm việc tại miền Bắc California, cô luôn vui vẻ tiếp tay mọi sinh hoạt bạn hữu. Một số bài viết khác của cô được ký tên Huyền Thoại. Nay hai bút hiệu hợp nhất, thành một tác giả thân quen của sinh hoạt Việt Báo. Sau đây là bài viết mới của cô, trích từ báo xuân Việt Báo Tết Giáp Ngọ 2014.
Tác giả là một nhà văn, nhà báo, đồng thời cũng từng là nhà giáo, nhà hoạt động xã hội quen thuộc với sinh hoạt văn hóa truyền thông tại quận Cam. Ông đã góp nhiều bài giá trị và từng nhận giải danh dự viết về nước Mỹ. Sau đây là bài viết mới nhất.
Nhạc sĩ Cung Tiến